Các khách mời bắt đầu xì xào bàn tán khi mốc giờ diễn ra hôn lễ đã trôi qua hơn 30 phút. Ông Nhân cùng Thành Phong đang cố níu chân khách tham dự và tìm cách trì hoãn đám cưới lại một lát. Tuy nhiên sự kiên nhẫn của các quý bà quý ông vẫn có giới hạn, một số người đã dời gót ra về, chỉ còn lác đác một số người thân thiết. Ông Nhân và ông Hoàng vô cùng giận, còn Phong thì hết sức lo lắng không biết Hạ Vy đã xảy ra chuyện gì.
“Thưa ông chủ, cô chủ lúc nãy đã chạy đi mất, tôi có đuổi theo nhưng không kịp. Cô chủ có vẻ rất vội vã!” Bà Năm khi được ông Hoàng hỏi chuyện thì không dám che đậy sự thật kia mà thành thật kể rõ
“Con bé có nói đi đâu không?” Ông Hoàng lúc này không thể kiềm chế hơn được nữa, tay siết chặt thành nắm đấm, gằn giọng
“Dạ không ạ, thưa ông chủ.” Ông ném mạnh chiếc điện thoại của vợ mình xuống đất. Khi nãy bọn chuyên viên có báo lại Hạ Vy nghe cuộc gọi của ai đó qua máy của ông liền tức tốc chạy đi mà không để lại lời nhắn nào. Chuyện bỏ đi vô cớ này đã đến tai của anh chị xui, vẻ mặt cả hai người đều không mấy gì vui vẻ. Lần này lại có sự tham dự của nhiều khách mời có tiếng trong giới thương trường đầy cam go và thử thách, quan trọng hơn cả là sự có mặt của tổng giám đốc tập đoàn Nehon. Nếu mà hôn lễ bị đình trệ, chẳng khác gì bôi tro trát trấu vào danh dự của tập đoàn hai bên. Hợp đồng đối tác với Nehon cũng có nguy cơ bị ảnh hưởng.
- Ba, có thêm thông tin gì chưa ba?- Thành Phong từ nãy đến giờ tiếp rượu với khách vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn không thể nào để cho bản thân kiệt sức mà ngã quỵ vào những lúc như thế này
Ông Hoàng ho vài tiếng, giọng khản đặc, khẽ lắc đầu:
- Con bé vẫn chưa nhắn lại gì cho chúng ta biết tình hình lúc này!
Thành Phong nghĩ ngợi một lúc, Hạ Vy không phải loại người làm việc mà không biết suy nghĩ, cô ấy không có nông nổi như vậy. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
- Không được! Ba, con sẽ đi tìm cô ấy!
- Giờ này là lúc nào mà con còn như thế! Chẳng phải hai mẹ của con đã đi rồi ư? Bây giờ chúng ta phải giãn hòa với các khách mời, giải thích cho họ hiểu, nói khéo để làm sao vẫn duy trì được mối quan hệ tốt đẹp! Còn phải trả lời các câu hỏi phỏng vấn của bên truyền thông nữa! Trăm công nghìn việc!- Ông Hoàng nhíu mày- Con Hạ Vy, sao lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy?
- Ba, con nghĩ cô ấy có lý do gì đó nên mới bỏ đi lúc hôn lễ sắp diễn ra! Không nên vội vàng trách mắng cô ấy!- Thành Phong có vẻ không đồng tình- Đồng ý là hành động của cô ấy là không đúng với thanh danh hai tập đoàn nhưng con hiểu tính cô ấy, suy nghĩ rất chín chắn, không bao giờ nông nổi như vậy đâu ba à!
Ông Hoàng vò đầu, rồi nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay:
- Cả con Bạch Tuyết nữa! Đi đâu mà không đến hôn lễ vậy trời?- Ông thở mạnh, tức giận tột cùng, đấm mạnh vào tường- Thật là… lần này không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy được!
---------------
- Tại sao… ông lại bắt cóc tôi…?- Khi đã chắc chắn đầu dây bên kia đã có người nghe máy Bạch Tuyết mới khôn khéo nhắc lại chuyện để dẫn lối cho ba mình hiểu được sự tình đang diễn ra tại cái nơi u uất này
- Tại sao? Chẳng phải tôi đã nói với cháu rồi ư? Hoàng Gia các người đã giết chết hai đứa con của tôi!!!- Ông Từ tức tối thét lên
Ba à, làm ơn, hãy hiểu hết mọi chuyện giúp con…
- Nhưng đó là do các người không có năng lực. Hợp đồng của Nehon là dành cho những ai có tài thật sự!!!- Đúng rồi. Bạch Tuyết, mày phải bình tĩnh lên. Những lúc như thế này, chỉ có sự bình tĩnh tuyệt đối mới trấn an được chính mình, từ đó mới có cơ hội tìm ra lối thoát.
- Mày nói cái gì?!! Mày muốn chọc tức tao đúng không?!!- Bạch Tuyết cô nói xong mới cảm thấy xám hối vì đã buông ra những lời không nên nói để rồi chọc giận ông ta. Một khi sự tức giận đã đến mực cao trào, ông ta sẽ không ngại ngần cho cô một nhát đâm thấu tận xương tủy. Mà có khi, đến lúc đó cô đã không còn hơi thở, huống chi cảm giác được sự đau đớn khi lưỡi dao bén sắc kia xuyên qua da thịt và rỉ máu.
- Muốn giết tôi? Không thành vấn đề! Nhưng trước khi chết, ông hãy nói cho tôi biết, nơi tôi chết là ở đâu???- Bạch Tuyết, dù ông ta có nói gì mày cũng phải gan dạ lên, đừng đánh mất sự bình tĩnh. Ba sắp đến rồi. Chỉ cần ông ta trả lời câu hỏi của mày, ba sẽ đến cứu mày nhanh thôi.
- Muốn biết? Mày muốn biết thì cũng được thôi. Cái khu nhà kho X này từ lâu đã không còn ai sử dụng, lại nằm trong cái thôn xã Y nghèo túng hiu quạnh vắng vẻ, nếu cho mày biết, tao cũng cóc sợ có người khác biết!- Ông ta đắc thắng đi đi lại lại, khóe môi vẽ lên một đường cong tàn nhẫn rít lên.
Tốt rồi! Quá tốt rồi! Cuối cùng ông ta cũng đã nói ra vị trí nơi này. Chỉ cần kéo thời gian ra một lát nữa thôi, ba cô chắc chắn sẽ tức tốc chạy đến đây theo đó là một đội quân cảnh sát tinh nhuệ để tóm gọn lấy cái gã điên rồ này.
Khoan đã, còn chuyện đám cưới?!! Nếu ba cô đi lúc long trọng như thế này chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của cả hai tập đoàn. Mà tính cách của ông Hoàng thì còn ai hiểu rõ hơn Bạch Tuyết cô nữa. Sự nghiệp luôn được đề cao trọng vọng lên hàng đầu. Liệu… ba cô có đến cứu cô hay không…?!!
Nếu tính đến trường hợp xấu nhất, thì… không lẽ cô phải bỏ mạng ở nơi khỉ ho cò gáy đến lúc cái xác chỉ còn trơ lại một bộ xương cốt mới có người tìm ra mà chôn cất hay sao…?
Không… cô không bao giờ để chuyện quái quỷ này xảy đến…
- Tao sẽ cho mày phải nhục nhã trước khi đi chầu ông bà!!!- Ông ta nghiến răng ken két, nở một nụ cười đểu tàn nhẫn rồi phẩy tay một cái. Lập tức, một toán con trai khoảng 4, 5 người dáng vóc cao to lực lưỡng, quần áo xộc xệch lộ ra những hình xăm rồng rắn tỏ rõ đây thuộc hạng xã hội đen thấp kém mà trong những cuộc truy lùng của cảnh sát những đối tượng hèn hạ như thế này luôn là trung tâm điển hình.
Bạch Tuyết đã nghe rõ mồn một lời răn đe cay nghiệt của ông già ác độc họ Từ kia, nhưng chân tay đã bắt đầu run từ khi nào, giọng nói cũng lắp bắp, là cô đang rất lo sợ:
- Ông… ông vừa nói cái gì?
Ông ta vẫn mặc kệ sự sợ hãi của cô mà hất hàm ra hiệu cho bọn người kia làm nhiệm vụ đã được phân giao sẵn. Những tên đàn ông với nụ cười đểu cáng càng lúc càng tiến lại về chỗ cô ngồi. Bạch Tuyết muốn lùi lại lắm. Cô cố sức đẩy chân, nhưng kết quả đạt được chỉ là cái ngã huỵch khi chiếc ghế mất thăng bằng.
“Cạch” Một âm thanh vang lên, không quá nhỏ, không quá lớn nhưng đủ để tập trung sự chú ý của ông Từ.
Bạch Tuyết nuốt nước bọt. Chiếc điện thoại của cô… vì khi nãy đã móc ra nó vẫn còn trên ghế nhưng bây giờ chiếc ghế đổ thì cái điện thoại kia cũng không thể còn nguyên ở vị trí cũ.
- Đỡ cô ta lên! Nhặt chiếc điện thoại kia đưa lên đây!- Ông ta cao giọng hạ lệnh cho bọn tay sai
Cũng may, nhờ chiếc điện thoại này cô đã có thể thoát khỏi một cửa ải nguy hiểm hơn rất nhiều. Cứ coi như là, của đi thay người vậy. Tuy biết chiếc điện thoại này rơi cùng với chế độ gọi thoại còn chưa kịp tắt là minh chứng để mở đường cho ông ta biết được kế hoạch của cô, sự kì vọng của cô có thể vì thế mà vụt tắt. Được rồi, đã đến nước này, thì cô chỉ có thể phó mặc cho số phận mà chịu rục xương ở nơi hẻo lánh này…
Sau một hồi dò xét chiếc điện thoại của tôi, ông ta bắt đầu nổi cơn lôi đình.
- M* K***!!! Mày dám gọi cho thằng cha mày hả???- Ông ta tiến đến gần và tát cô một cái đau điếng- Tao phải giết mày! Nhanh lên! Tao phải giết mày! Bằng mọi giá! Ván cờ này có thể mới sòng phẳng!!!- Ông ta rít lên từng hồi
Ngay sau đó, những tên kia được ông ta ra lệnh đi ra ngoài hết. Hình như còn có tiếng rú ga khủng khiếp vang lên ngay sau khi cánh cửa phòng kho đóng lại: bọn chúng đã đi khỏi nơi này. Có lẽ ông Từ nghĩ việc giết một cọng cỏ bé nhỏ như cô chỉ trong gang tấc, một mình ông cho một nhát chém còn dễ hơn trở bàn tay, cần chi bọn người vướng tay víu chân bệnh hoạn đó. Ông ta cầm chắc trên tay con dao găm, trừng ánh mắt căm hận về phía cô, từ từ tiến lại gần…
Ông ta giơ hai tay lên cao khi cây dao đã nằm gọn trong đó. Một động tác trước khi đâm chém người khác, cũng là sự bắt đầu cho cái chết trẻ của một người con gái 17 tuổi…
“Vĩnh biệt… mọi người…” Bạch Tuyết nhắm mắt lại, cô đã vốn biết mọi chuyện sẽ như thế này…