Bar…
Tiếng nhạc xập xình chói tai vang lên inh ỏi, khiến cả không khí vũ trường trở nên thật nhốn nháo. Những cô gái ăn mặc hở hang thiếu vải nhảy nhót reo hò trên sàn nhảy cùng với các anh chàng áo quần xộc xệch thấy rõ đây là loại người ăn chơi lêu lổng chứ không làm nên trò trống gì.
- Anh vừa nói gì?!!- Quỳnh An nói như hét lên, tiếng nhạc quá to lấn át cả giọng nói người bên cạnh khiến cô không nghe rõ gì cả
Gia Huy biết rõ chuyện này rất khó nói, lại thấu rõ tâm địa mê tiền của con người kia, nếu biết chuyện này không sớm thì muộn cô ta cũng lên cơn thịnh nộ mà giận dữ chửi rủa hắn, điên cuồng quát tháo hắn, có khi còn đòi chia tay nữa cũng nên. Nhưng mà có muốn giấu đông giấu tây cũng không được, cây kim trong bọc cuối cùng cũng sẽ lòi ra. Thà là nói trước, còn hơn để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng rồi mới chấp nhận nói ra.
- Từ Gia… đã để lỡ mất hợp đồng của Nehon…- Hắn ngập ngừng, chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận cơn giận dữ từ cô ta
Quỳnh An dẫu đã nghe rõ mồn một, vẫn không tin vào tai mình. Tập đoàn Từ Gia mà người yêu cô, chính xác hơn là cái mỏ vàng của cô sắp kế thừa vị trí chủ tịch lại đi thua cái tập đoàn bẩn thỉu kia ư? Nehon là một công ty lớn có tiếng, thể nào sau này Hoàng Gia sẽ lớn mạnh, còn Từ Gia chỉ còn lại một đống nhếch nhác, một công ty hoang đã phá sản tựa hồ những thứ rác rưởi đồ bỏ đi không hơn không kém. Mà nếu như vậy, thì cô bám níu lấy tên công tử háu sắc này còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ! Cô không muốn sau này làm vợ của một tên đàn ông đã vô tích sự lại còn không có lấy một xu nào trong tay! Cô thực sự không muốn phải đi làm cái thể loại vợ hiền dâu ngoan trong một căn nhà nghèo hèn tồi tàn, kinh tế sa sút để rồi suốt ngày cứ ru rú ở nhà, phải quần quật làm việc nhà hệt như một con ở mà không được đi chơi bar khuya trải nghiệm cuộc sống như thế này.
- Anh nói lại thử xem?!!- Giọng nói của ả lần này có pha một chút tức giận
Gia Huy dù có muốn đè nén thứ cảm xúc hỗn loạn trong đầu óc cũng không thể nào được, hét lên:
- Là tập đoàn Từ Gia sẽ phá sản! Vấn đề chỉ là thời gian, sớm hay muộn thôi!
- Anh đang chọc tức tôi hả?!!- Ả bực tức bóp chặt ly rượu nồng trên tay, nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Gia Huy- Nói! Là anh đùa thôi đúng không?!!
Hắn đập bàn, quát lớn:
- Em nghĩ trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này tôi còn có tâm trạng để đùa giỡn sao? Tập đoàn Từ Gia là cả tương lai của gia đình tôi, của tôi! Hợp đồng lần này là để cứu vãn sự sa sút của tập đoàn tôi vì ba tôi đã biển thủ công quỹ để lấy tiền chữa bệnh cho em tôi! Làm sao tôi không hỗn loạn được chứ?!!
Quỳnh An hất đổ ly rượu xuống đất, tức giận:
- Người nên tức giận trong lúc này là tôi, không phải anh! Đừng làm ra vẻ mình quan tâm đến an nguy của tập đoàn lắm! Anh suốt ngày chỉ lêu lổng, đàn đúm gái gú, có bao giờ tôi thấy anh đến công ty hơn 1 tiếng đâu? Anh chỉ được cái danh là phó chủ tịch chứ thật ra cái bản chất và trí tuệ của anh còn thua kém một nhân viên quèn nữa!
Gia Huy tát ả một bạt tai, điên tức thét:
- Em cầm mồm lại cho tôi!
- Anh… Anh dám…- Ả áp một tay lên chỗ má vừa bị tát, tay kia siết chặt- Tôi cứ nói đấy anh làm gì tôi? Cha con anh, tất cả đều là lũ bất tài! Đúng là cha nào con nấy, vô tích sự hệt như nhau! Cái óc của mấy người bộ không có lấy một nếp nhăn luôn sao? Không lôi kéo Nehon một cách quang minh chính đại được thì tìm chỗ yếu mà đánh vào! Tôi không tin trên đời có ai hoàn hảo đến mức không có nhược điểm!
Hắn cố gắng nín nhịn cơn giận dữ, cố để giọng nói một cách tự nhiên nhất nhưng vẫn không giấu nổi được tâm trạng của mình:
- Em thôi đi! Em biết cái gì mà nói?
- Tôi không biết? Tôi còn biết nhiều thứ hơn anh nữa đấy! Anh đừng ảo tưởng cái não phẳng của cha con anh bì được cái đầu của tôi!- Quỳnh An gằn giọng
Gia Huy nghiến răng, ghì chặt tay, nói lớn:
- Em không biết gì thì đừng mạnh miệng! Cái tên giám đốc chi nhánh bên Việt Nam của Nehon, đã từng có tiền án dính líu đến chuyện vận chuyển trái phép hàng cấm, nhưng không có liên quan đến tập đoàn Nehon, hắn ta đã giấu giếm số tiền án của mình để leo lên được cái chức giám đốc. Nhưng chúng ta đã chậm hơn Nehon một bước, khi ba tôi định đe dọa hắn bằng số chứng cứ có được thì hắn đã bị sa thải rồi!
- Nehon quả là hồ ly chín đuôi mà! Tập đoàn đó nắm bắt thông tin rất nhanh, xử lý chuyện cũng rất sáng suốt và lanh lẹ! Đây là điều mà anh cần học ở công ty đó!- Quỳnh An hất hàm. Anh ta, và cả ông già của anh ta cũng chẳng hơn gì một lũ thiểu não. Đã biết Nehon rất nhạy bén, vậy mà làm việc lại để lộ sơ hở rồi bị phát hiện rành rành ra thế. Tình thế sự việc trở nên đảo lộn cũng chỉ vì sự ngu si bất cẩn đó.
- Em đã hiểu như vậy thì phải thông cảm cho tôi chứ!- Hắn phân bua- Từ Gia vốn đang gặp khó khăn, ba tôi lại vừa chịu một cú sốc tinh thần khi nhìn thấy em gái tôi từng giờ từng phút quằn quại trên giường bệnh, lại gặp một tập đoàn Nehon quỷ quyệt như vậy, rồi đến cái tập đoàn Hoàng Gia đang trên đà phát triển lớn mạnh khi vừa được Trần Gia viện trợ. Em nghĩ đi, mọi chuyện không phải đều là lỗi do tôi!
Quỳnh An không thèm đếm xỉa đền lời nói chất chứa bao tâm trạng kia, ả rót rượu vào một chiếc ly khác, đon đả hớp một ngụm rồi thản nhiên:
- Tôi không muốn nghe anh cầu xin sự thương hại của tôi. Anh cũng biết nếu để lọt mất hợp đồng lần này, công ty quèn của nhà anh chỉ còn nước cạp đất mà ăn! Hãy đón chờ cái bạo tin phá sản là vừa rồi đấy, Gia Huy ạ!- Cô ta bỏ lửng câu nói một lúc, rồi tiếp- Hẳn anh biết con người tôi như thế nào. Không có tiền thì đừng mơ tưởng được chiếm một phần trong trái tim tôi! Chia – tay – đi!
Quỳnh An cô ta đã quyết chia tay thì sẽ chia tay. Cái tên đàn ông dơ bẩn này, thực sự không đáng để cô quan tâm nếu không có chút đồng bạc nào trong tay. Anh ta không còn tập đoàn, cũng tức là anh ta chẳng còn là cái thá gì trong mắt cô cả. Lúc trước anh ta còn có tiền, cô còn nể nang đôi chút mà hành xử dịu dàng để moi tiền anh ta. Còn giờ, Gia Huy còn nghèo hơn cô nữa, cưới về chỉ tổ nhọc thân phải bỏ tiền ra nuôi anh ta thôi. Coi như là cô đã chọn nhầm người, lúc trước thấy Từ Gia hùng mạnh Trần Gia sa sút nên mới đá Thành Phong để đến với Gia Huy hòng sau này lấy cái danh phu nhân chủ tịch, rồi cô sẽ lựa thời cơ thâu tóm hết công ty, sẽ được sống trên một đống vàng. Giờ thì… game over tại đây thôi.
Những tưởng một gã háu sắc năm thê bảy thiếp ngày nọ cô nọ ngày kia cô kia như Gia Huy dẫu có mất đi một người cũng chẳng biết đau lòng hay tiếc nuối, huống chi là một kẻ ham tiền như Quỳnh An. Nhưng không, vừa nghe ả nhắc đến ba chữ “Chia tay đi”, hắn đã đâm ra bấn loạn. Suốt một đời này, dù có chết hắn cũng không muốn mất đi người đầu tiên đã cho hắn biết thế nào là tình yêu, mặc cho người đó có xấu xí độc ác đến nhường nào. Gia Huy run như cầy sấy, nắm lấy tay của ả, cố gắng van lơn:
- Anh xin lỗi! Là anh sai! Anh sẽ không quát em nữa! Xin em, đừng rời xa anh! Anh yêu em mà…
- Yêu? Yêu cái nỗi gì?- Ả khinh bỉ nhếch môi- Vậy anh có đáp ứng đủ số của hồi môn tôi đã đặt ra chưa?
- Chuyện… chuyện này…
- Thấy chưa!- Quỳnh An hất tay hắn ra, giọng nói không chút nể trọng- Anh chưa là cái thá gì trong mắt tôi cả! Không có tiền, không có của, thì đừng hòng cưới được tôi!
Gia Huy quỳ sạp xuống chân ả, giương đôi mắt khẩn khoản cầu xin:
- Sau này em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm mà! Xin em đừng chia tay với anh! Tình yêu anh với em, không lẽ chỉ dựa trên tiền bạc thôi sao?
- Anh đã nói đúng rồi đấy!- Ả phủi tay đứng dậy, cúi người xuống, nhếch môi nói khẽ- Tốt nhất là hãy nhanh chóng cuốn gói mà tự động rút lui! Một tên đàn ông mà bị phụ nữ đá một cách thê thảm thì còn gì là một đấng nam nhi nữa…
Nói đoạn ả cất gót bước đi không một chút lưu luyến, chẳng buồn ngoái đầu lại nhìn con người kia lấy một lần.
“Tút… tút…” Chiếc điện thoại của hắn đổ chuông, cắt đứt quãng thời gian ray rứt đang ăn sâu vào tâm trí hắn
“Ai?!!” Gia Huy đang mất bình tĩnh, lại có người gọi không đúng lúc, hắn mất kiểm soát hét lớn vào trong điện thoại
“Huy, con Hoa… con bé… nó sắp không chịu nổi nữa rồi… Con… làm ơn hãy đi vay ít tiền giúp ba mẹ để cho em nó phẫu thuật… Con ơi… con bé bảo nó đau quá rồi…” Mẹ hắn nức nở, thỉnh thoảng câu nói lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc xé lòng
“Mặc kệ mấy người! Cũng tại ông già vô tích sự mà Quỳnh An đã chia tay tôi!!! Cũng tại ông già lẩm cẩm mà nhà ta không có tiền để chạy chữa! Giờ mấy người còn than thân trách phận cầu viện ai? Có trách hãy trách lão già kia đi!” Hắn lớn tiếng
“Huy ơi… em gái con đang bị bệnh hiểm nghèo… Con làm ơn thương tình em con đi con, vì mẹ một lần được không con…?” Bà vẫn tức tưởi “Không có tiền… chắc em con… sẽ… sẽ không qua khỏi mất…”
“Tôi đang điên! Đừng làm phiền tôi! Cái nhà này loạn mất rồi!” Gia Huy giận dữ vô cùng. Nói xong hắn cũng nhanh chóng cúp máy. Hắn đã mất người yêu, vậy mà ngay cả cái gia đình của hắn hắn cũng không giữ được. Rốt cuộc, Quỳnh An cô ta đã nói đúng, hắn là kẻ vô dụng nhất trần đời!
Thật sự, bây giờ Gia Huy không còn thiết tha sự sống còn của một đời người nữa…