Trong canteen, cả đám người bao gồm bác sĩ, y tá và kể cả những bệnh nhân nữ đang nháo nhào lên vì đột nhiên xuất hiện một mỹ nam an tĩnh làm khuynh đảo trái tim mọi nữ nhân. Đẹp trai nè, phong độ nè, lãng tử nè, lạnh lùng nè, cao ráo nè. Tất cả đều có đủ ở anh chàng bạch mã hoàng tử kia bí ẩn kia.
Người mà họ đang nhắc tới là ai?
Chính là Thành Phong nhà ta.
- Chào anh đẹp trai! Chúng ta có thể làm quen được không?
Một cô gái xinh đẹp nhờ lớp son phấn dày cộm trên mặt đỏng đảnh tiến tới chỗ ngồi của anh, đặt lên bàn một tách cà phê nóng.
Anh không buồn liếc lấy một cái người đang nói chuyện với mình, vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay.
- Này anh đẹp trai!- Cô ta cười sắc sảo, rồi không cần người ta cho phép nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế sát bên cạnh anh, nở một nụ cười dễ thương nhất có thể- Chúng ta làm quen nhé!
Bấy giờ anh mới đưa mắt nhìn người bên cạnh, rồi lại chăm chú vào điện thoại, khóe môi ranh mãnh cong lên:
- Biến đi!
Cường độ giọng nói không lớn, nhưng nó chất chứa một sự lạnh lùng khiến ai cũng phải rùng mình. Nhưng ả ta vẫn rất dai dẳng.
- Thôi nào anh! Nhìn em một chút không được sao!
Phong chán chường ném một cái nhìn sắc lạnh về phía cô gái không biết điều kia, nhấn mạnh từng chữ:
- B-I-Ế-N!
Cô gái kia bắt đầu cảm thấy run sợ, nhanh chóng đứng dậy chạy đi chỗ khác.
“Đúng là thật lắm kẻ mê trai! Haizz đẹp cũng là một cái tội mà!”- Anh nghĩ thầm trong đầu
Anh là đang bực mình, lại đến làm phiền, quấy nhiễu sự yên tĩnh anh đang cảm nhận, khiến anh đã bực càng thêm bực. Chắc chắn các bạn sẽ thắc mắc tại sao chàng trai của chúng ta lại ở canteen mà không phải là phòng của Hạ Vy?
Chính là tại cô nàng nào đó đãng trí ngốc nghếch không nhớ đến anh dù chỉ là cái tên cũng không, đã vậy khi anh muốn nói chuyện thì còn phán hai chữ: “Vô duyên!” lại còn ngây thơ hỏi các vị phụ huynh “Tên biến thái này là ai vậy ạ?” làm cho anh một tràng bẽ mặt. Đã vậy Hạ Vy nhà ta còn “nhẫn tâm” “đuổi” anh ra khỏi phòng với châm ngôn “Người lạ không cho vào!”. Anh bực mình liền phi thẳng đến đây nhâm nhi cà phê cho nguôi ngoai cơn giận.
Thật là…
Nếu là người khác thì anh sẽ không ngại ngùng quát tháo, nhưng lần này người đuổi anh chính là Hạ Vy, làm sao anh có thể sừng cộ la hét ầm ĩ được, nhất là trong thời gian này cô ấy vẫn chưa khỏe hẳn nữa.
Đời thật lắm u buồn!
Anh chán nản lắc đầu.
Bỗng chuông điện thoại vang lên.
“A lô, con nghe đây mẹ!”
“Phong hả? Con lên phòng Hạ Vy nhanh lên! Mọi người có việc bận không trông con bé được!”
“Mọi người có chuyện gì cần làm à?”
“Chúng ta sắp đi ăn!”
“Con biết rồi con lên liền!”
Anh nhanh chóng bước lên phòng nó.
Đứng trước cửa phòng, anh phân vân không biết nên mở cửa hay không, sợ lại bị nó tẩn cho một trận nữa thì khốn.
Đang định đặt tay lên nắm cửa thì chiếc cửa phòng nhanh chóng được mở ra bởi… bà Nhân.
- Con đến rồi à?
- Mọi người chuẩn bị đi ăn ở đâu vậy?
- Nhà hàng IceQueen! Thôi chúng ta đi nha, con ở lại chăm sóc con bé nhé!
Anh gật đầu.
Mọi người liền ra về hết.
Anh đi nhẹ vào trong.
Hú hồn, Hạ Vy ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi sát bên cạnh giường nó mỉm cười nhìn nó ngủ.
Nó đẹp thật, dù với miếng băng trắng trên đầu vẫn không ảnh hưởng gì đến sắc đẹp của nó!
Đột nhiên tay anh vô thức nhẹ nhàng đưa lên chạm vào mặt nó, rồi nhẹ nhàng lướt qua hai cánh môi mỏng mềm.
- Này! Anh đang làm gì vậy hả?- Nó đột ngột mở to mắt, liền bắt gặp cảnh anh đang làm chuyện “lén lút”
Nó ngồi bật dậy, lấy cái gối đánh túi bụi vào người anh:
- Đồ dê xồm! Đồ biến thái!
Anh chỉ biết đưa tay ra đỡ một lúc, rồi nhanh chóng chụp lấy cái gối giật phăng ra.
- Này! Bạo lực vừa thôi chứ! Con gái gì mà dữ như bà chằn! Bộ thích dùng vũ lực bạo hành người ta lắm hả?
- Người ta thì tôi không thích đánh, nhưng với thứ dê cụ như anh phải trừng trị bằng biện pháp mạnh!
- Này! Sao lắm mồm thế?
- Anh thấy tôi có mấy cái mồm mà bảo lắm! Đui ư?
- Em càng ngày càng quá đáng rồi đó!
- Tôi làm sao mặc tôi! Anh có quyền gì mà phản ánh?
- Vì em là vợ của anh.- Phong đinh ninh nói chắc nịch
- Cái gì làm bằng chứng?
- Em muốn anh chứng minh cho em thấy sao.
Nó gật đầu lia lịa.
Anh nhìn nó ranh mãnh, rồi từ từ cúi thấp đầu xuống, đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ.
Bất động.
Nó như một bức tượng.
Là anh vừa hôn nó sao.
- Aizz nụ hôn dầu đời của tôi! Anh đã cướp mất rồi! Bắt đền bắt đền!- Nó nắm tóc anh giật mạnh
- Có biết đau không mà nắm tóc anh như vậy? Vả lại đây cũng đâu phải nụ hôn đầu đời của em, em với anh hôn nhau nhiều lần rồi không nhớ à?
Nó thả tay ra, mở to hai mắt:
- Nhiều lần rồi?
Anh nhếch môi, gật đầu.
Nó hét lên một tiếng rồi chạy xuống giường đuổi bắt anh. Vì phòng không lớn cho nên anh sợ sẽ bị tóm được vì vậy anh nhanh nhảu vọt ra ngoài hành lang.
Nó vẫn hét lên inh ỏi, đuổi anh khắp nơi. Nhiều người phải bịt lấy tai vì quá ồn ào, còn số khác thì… lên báo lại với y tá quản lí.
- Cô cậu kia!!! Ra quét hành lang cho tôi!!!- Bà y tá hét lên to nhất có thể