Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 48: Lựa chọn cuối cùng




Mình là tác giả truyện này xin chân thành xin lỗi các bạn. Trong những ngày qua có lẽ nhiều bạn rất giận và cũng không ít bạn bỏ truyện này. Mình xin lỗi, tại vò máy tính của mình bị hỏng và đến bây giờ mới sửa xong. Trong những ngày qua mình cũng đã lén đi ra quán Internet để đăng chap mới. Nhưng có lẽ chuyện thời gian quá lâu đã khiến nhiều bạn thất vọng. Mình chân thành xin lỗi. Trong tuần này, để bù lại, mỗi ngày mình sẽ đăng 2-3 chap và mỗi chap sẽ dài gấp đôi lúc trước. Mong các bạn thứ lỗi cho sự chậm trễ này!

------------------------------

Kể từ lúc ông bác sĩ kia ra ngoài, nó và Nghĩa chẳng buồn nói thêm một lời nào nữa, không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt đến khó thở. Mà hình như chỉ có chúng ta khó thở, hai con người kia hô hấp vẫn hoạt động bình thường.

Nghĩa, cậu đang ngồi trầm tư trên chiếc ghế kê sát cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, trong đầu đang muốn hỏi một điều, mà cứ phập phồng không thốt nên lời.

Bạch Tuyết, nó đang rất phân vân, đầu óc rối như tơ vò. Hàng loạt các suy nghĩ cứ đấu đá trong đầu hắn. Nói về mắt của nó, trước đây đã từng khám qua một lần, nó có nói tên bác sĩ ấy đưa cho nó thuốc giảm đau, mà… hình như hắn ta có nói thuốc có thể kéo dài và làm bệnh nặng thêm… Aizz không lẽ lại đúng sao? Lúc trước vì hơi chủ quan cứ nghĩ chỉ mang lens thôi chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng nên nó hoàn toàn không để ý tới lời nói của tên bác sĩ kia… Bây giờ tự nhiên ân hận quá! Giờ chắc không làm gì được! Cũng tại nó cả… Nó cứ cắn cắn môi, bàn tay khẽ gõ vào đầu mình. Mà… giữa hai cách trị liệu như vậy… nó nên chọn cách nào đây… Cách một tuy xác xuất thành công không cao, chi phí cũng thuộc dạng “chém giá” (nhưng mà nó không quan tâm đến chi phí trị liệu), tuy nhiên lại chỉ tốn của mấy tiếng. Còn phương pháp thứ hai thì ngược lại hoàn toàn. Nó biết, nếu là người khác, trong tình huống của nó sẽ chọn phương pháp thứ hai, nhưng nó là nó, nó không phải người khác. Nó kiên định sẽ chọn cách chữa trị thứ nhất! Vì sao ư? Trong tình cảnh như thế này, chuyện ở trường giải quyết còn chưa xong, nó mà ở lại bệnh viện lâu, vắng mặt ở lớp, chẳng khác nào như một đứa tội phạm trốn chui trốn nhủi lẩn tránh sự thật, vả lại… Thành Phong… Như chợt nhớ ra điều gì, nó vội nói lớn:

- NGHĨA!!!

Nghe thấy tên mình, cậu thôi suy nghĩ bâng quơ, ánh mắt hướng về nơi phát ra tiếng gọi.

- Cậu còn đó chứ?!!- Chết tiệt, giờ mới biết tác hại của việc không nhìn thấy gì, ngay cả có người trong phòng không cũng phải hỏi han.

- Tôi đây.- Với giọng trầm ổn, Nghĩa đáp lại câu hỏi của nó, rồi lại tựa đầu nhìn về phía chân trời- Có chuyện gì sao?

- Tôi có việc muốn nhờ cậu…

- Cứ nói!

Sao cái khung cảnh này giống như một kẻ thường dân hèn kém đi nài nỉ van xin bậc cấp thượng lưu quý tốc vậy trời? Đã thế cậu còn nói “Cứ nói!” y chang như một vị giai nhân cao cao tại thượng vênh vểnh mặt lên mà ra oai với kẻ khác vậy…

Nó hạ giọng:

- Cậu… tìm Thành Phong… giúp tôi…

Từng câu chữ phát ra từ miệng nó khiến cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía nó (mà nó vẫn không hay biết):

- Vẫn còn lo lắng cho cậu ta sao?

- Không… nhưng… nhưng mà…

- Được rồi được rồi. Nhưng mà cũng đâu nghiêm trọng đến mức phải đi tìm?

- Vậy phải làm sao?

- Điện thoại luôn là sự lựa chọn tốt nhất của bạn!- Nghĩa bỗng quay ra nói nhanh với cái cách rất chi là… ngô nghê, có chút trêu đùa, nói thật… chẳng hợp gì với cái vẻ lạnh lùng đến đáng ghét thường thấy.

Mà cậu nói cũng đúng, chỉ cần một cuộc gọi thoại, nó sẽ xác định được Phong giờ này còn sống hay đã chết (Tác giả: Có cần quan trọng thế không?), đang ở đâu, vân vân và mây mây.

Bất giác nó cười nhẹ, rồi bảo:

- Ừm… Cậu cho tôi mượn điện thoại đi! Điện thoại tôi tôi không đem theo! Tiện thể xin cậu cho tôi mấy nghìn tiền điện thoại để hỏi han tên Thành Phong kia nữa nhé! (Tác giả: Chị ơi bộ chị định thao thao bất tuyệt nữa à? Mấy nghìn đồng tiền điện thoại người ta luôn sao?)

- Tôi không keo kiệt nhưng mà… số điện thoại cậu ta thuộc mạng gì vợi?- Một câu hỏi chẳng thấm thía gì, đúng là lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, chẳng hiểu gì hết trơn.

- Sao? Cậu muốn hỏi làm gì? Anh ấy dùng mạng Mobi!

- Ah giống tôi! May là tháng này đang có khuyến mãi gọi nội mạng!- Rồi cậu đưa sang nó cái điện thoại- Đây này…- Rồi bỗng giật lại

- Sao vậy? Đã đưa thì đưa cho trót! Đang đưa lấy lại là sao?- Nó khẽ khó chịu, rồi nhân tiện châm chọc- Không lẽ… hôm nay là ngày hết khuyến mãi?

- Cậu nghĩ tôi keo kiệt đến vậy sao? Tôi là đang có lòng tốt! Cậu không nhìn thấy sao bấm số điện thoại được. Tôi suy nghĩ tường tận nên mới giúp cậu đây! Đọc số đi!

- Nói cũng có lý. Số điện thoại là 0905xxx! Bấm xong chưa?

Cậu dúi điện thoại vào tay nó:

-Rồi đó! Nhớ giùm câu: Tiết kiệm là quốc sách với nha!

Ớ ờ cái chú này, chú này định xỏ xiên chị Bạch Tuyết nhà ta đây mà.

Nó để điện thoại lên tai nghe. Một lúc sau, có người bắt máy, nó mừng rơn.

“A lô! Ai vậy?” Tiếng Thành Phong vang lên

“Là tôi, Bạch Tuyết đây! Lúc chiều anh đi đâu vậy?”

“Câu đó tôi hỏi cô mới đúng! Cô đi đâu vậy hả? Có biết tôi đang tìm cô hay không? Còn nữa, vũng máu trên nền nhà là sao?”

“À… ừ… tôi… thật ra thì có người bạn hồi lớp 10 mới về Việt Nam, lại là bạn thân nên tôi mời cậu ấy về nhà chơi, không may cậu ấy trượt chân té xuống cầu thang… Hiện giờ, tôi đang ở bệnh viện cùng cậu ấy!” Nó bịa ra một chuyện quá ư là… chân thật.

“Vậy sao cô không chống nạn? Hai cái nạn ngã sõng soài trên sàn tầng hai này! Chân cô chưa hết đau mà!” Giọng nói anh có chút dò hỏi

---------------

Nó thở dài, sau khi trả lại điện thoại cho Nghĩa, cuộc gọi cũng vừa kết thúc sau… 5 phút “Hỏi xoáy, đáp xoay”. Thiệt tình, trong suốt tiểu sử vẻ vang của nó, chưa có cuộc gọi nào lại… vận dụng nhiều trí tưởng tượng như thế này… Ahhh nhức đầu quá đi!

Nghĩa cười cười:

- Không ngờ cậu cũng biết nói dối ghê nhở? Trình độ của cậu có thể gọi là good rồi đó!

- Aizz cũng may nhờ tôi nghĩ ngay đến chuyện bạn thân lâu năm bị té cầu thang với cả chân hết đau rồi nên mới thoát khỏi cái vòng vây gặng hỏi kia ấy chứ…

- Mà nè… cho tôi hỏi cái này… là liên quan đến mắt của cậu?

- Sao?

- Cậu… tại sao lại mang lens thường xuyên? Chẳng phải không cần mang cũng được hay sao?

- Có chuyện riêng không tiện nói ra được.- Nó ngao ngán lắc đầu

- Dù sao thì… sau đợt chữa trị lần này cậu cũng đừng mang lens nữa!

- Chuyện đó…- Nó đang nói vội lảng sang chuyện khác- Cậu… đi nói với bác sĩ chữa cho tôi nhanh lên! Là phương pháp thứ nhất!

- Hả??? Sao cậu lại chọn phương pháp một, không phải lúc này nên chọn phương pháp thứ hai sao?

- Tôi… không muốn ở lại bệnh viện lâu…

- Tại sao? Nhưng cậu không nên coi thường sức khỏe cậu như vậy!

- Cậu nghĩ xem, tôi đã nói với anh Phong là sẽ về muộn, nghĩa là đêm nay, hoặc khuya, vẫn phải về nhà. Cho nên nếu kéo dài thời gian nằm viện, ắ hẳn anh ấy sẽ sinh ra nghi ngờ rồi lại lo lắng. Còn nữa, chuyện ở trường còn chưa đâu vào đâu, mà nếu tôi không đi học chẳng khác gì là tự hạ thấp bản thân, người ta sẽ bảo tôi gây ra tội rồi trốn tránh!

- Đừng lo! Tôi đã… giải quyết chuyện đó giúp cậu rồi!

---------------

Trong căn phòng bệnh viện, một cậu thanh niên đẹp trai lãng tử đang ngồi oai vị bên bệ cửa sổ, nhưng ánh mắt không buồn ngắm nhìn xa xăm, lại chuyển hướng về phía cô gái có đôi mắt vô hồn.

Nó chậm rãi:

- Cái gì?- Nó có vẻ như không tin cho lắm

- Tôi đã minh oan cho cậu… trước mặt hiệu trưởng!

- Bằng cách nào?

Nghĩa nhếch môi, có vẻ tự đại lắm, đắc ý gõ nhẹ lên đầu mình.

Nó lặp lại câu hỏi:

- Bằng cách nào cậu có thể minh oan cho tôi?

Quên mất cô này đang không thấy gì, làm sao có thể nhìn thấy vẻ mặt ai kia đang từ từ biến sắc sau cái tâm trạng tự mãn kia.

- Là nhờ sự suy luận tài tình của tôi!- Cậu lại hỉnh mũi

- Vòng vo mãi, rốt cuộc làm sao cậu minh oan cho tôi được? Cậu suy luận như thế nào?

- Thì là… cậu nghĩ xem, giả sử cậu chính là thủ phạm…

- GÌ?!!- Nó cắt ngang câu nói của Nghĩa bằng một từ ngắn gọn, súc tích nhưng… đẩy đủ ý nghĩa

- Từ từ nghe tôi nói đã này. Giả sử cậu là thủ phạm, tất nhiên cậu sẽ rất thận trọng và đề cao cảnh giác tránh khỏi các vật “nguy hiểm”, đặc biệt là camera ghi hình. Vậy thì cái camera của trường, đứng sờ sờ trước mặt cậu như thế, không lẽ cậu không nhìn thấy. Chứng tỏ tên thủ phạm thật sự đã cố ý làm như thế. Còn nữa, nếu nhìn theo một góc độ khác, quan sát cái camera đằng sau thủ phạm, tôi còn thấy tên đó không hề chống nạn, trong khi cậu thì… Chưa hết, nếu nhìn kĩ ngày, giờ tên thủ phạm trộm đề thi thì có thể thấy, vào khoảng thời gian đó tôi đang cùng cậu ôn tập. Và như vậy, tôi chính là nhân chứng.

- Nhưng mà… ai là thủ phạm mới được? Ngay cả tôi còn không hiểu tại sao khuôn mặt đó lại giống… mình…- Đang nói, nó bỗng ngập ngừng ở phần cuối. Giống nhau… không lẽ lại là… Không thể nào, cô ấy đang ở nước ngoài… làm sao có thể chứ.

- Cái đó thì… chưa biết! Nhưng miễn sao minh oan cho cậu là đang rồi không phải sao? Vả lại, tôi đã đề nghị hiệu trưởng rồi, trong ngày mai sẽ làm sáng tỏ mọi việc trước toàn trường.

- Cảm ơn. À mà, cậu với tôi đi nói với bác sĩ chứ?

- Dĩ nhiên. Nhưng cậu cứ ở đó một mình tôi đi được rồi! Chân cậu…

- Không sao. Tiện thể cậu giúp tôi tập đi cũng được. Cũng hơn mấy ngày rồi còn gì. Vả lại tôi cũng đã nói với anh Phong là chân đã khỏi.

- Thôi được rồi!

---------------

6 tiếng sau…

11h khuya…

Chiếc xe taxi nhẹ nhàng dừng bánh trước ngôi nhà của nó.

Cũng may, mọi giai đoạn chữa trị diễn ra suôn sẻ. Nhưng mà cứ nghĩ đến cái cảnh chữa trị ý là… Chẹp! Lạnh thấu xương!

Mọi chuyện cũng qua rồi, chắc nên bỏ lại quá khứ mà lo đến tương lai thôi.

“ Pong”

Nó nhấn chuông.

1 phút… 2 phút… 5 phút… 10 phút trôi qua, vẫn chẳng có ai ra mở cổng.

“ Pong” “ Pong” “ Pong”

Gì đây?!! Nhấn chuông nhiều đến vậy mà vẫn không nghe thấy ư? Không lẽ… tai có vấn đề?

Chết mất điện thoại cũng không đem theo nữa!

Hết cách, nó đành trèo rào vào nhà. May mà chân đã lành lặn. Á quên nữa, nó đang mặc váy mà… Thôi mặc kệ, dù sao cũng chẳng có người!

Hành trình vượt rào đang diễn ra suôn sẻ, cũng một phần do nó có kinh nghiệm cái lúc trèo tường vào trường học. Lúc nó đang sắp nhảy xuống bên kia thì…

- Cô làm cái trò quái dị gì vậy?- Anh đã ra từ lúc nào, khoanh tay lườm nó

Vì quá bất ngờ, nó trượt chân cộng tay, hậu quả là nó ngã nhào lên anh.

Nó lồm cồm bò dậy.

Anh cũng đứng dậy, nhìn nó bằng ánh mắt không mấy hài lòng:

- Mới khỏi đau chân là cô đã động tay động chân trèo rào vào nhà hả? Người ta nhìn vào cứ tưởng ăn trộm! Còn nữa, đã nhấn chuông thì từ từ tôi ra, làm gì mà nôn nóng thế?

Mắt nó liếu láo nhìn anh:

- À… à… A!!! Là hồi nãy tôi đang nhấn chuông bỗng tự nhiên một thằng dê xồm nào đó xuất hiện làm tôi sợ quá nên tôi trèo vào luôn!

- Cái gì???

Anh hung hăng đạp tung cánh cổng, nhìn qua nhìn lại, mặt rất chi là… hình sự:

- Hắn đâu rồi?

- À… chắc là hắn bỏ chạy rồi…

- Vậy hắn ta có làm gì cô không hả?!!

- Cũng chẳng có gì đâu! Thôi đi ngủ! Tôi buồn ngủ rồi!

Nó đưa tay lên che cái ngáp rất ư là “có duyên” rồi thủng thẳng đi vào nhà.