Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 20: Rắc rối




“Tèn ten ten ten” Tiếng nhạc vừa nổi lên, hai bên thánh đường mọi người đã yên vị tại chỗ ngồi, cùng hướng mắt về phía chiếc thảm đỏ trải dài ở giữa, nơi nó và ba đang khoác tay uy nghi tiến vào thánh bục. Sau khi đặt tay cô dâu lên đôi tay của chú rể, cha cố ra hiệu cho ba nó lùi xuống và đứng nghiêm trong tư thế chuẩn bị cho những nghi thức tiếp theo của hôn lễ.

Cha cố mở cuốn thánh thư dày cộm ra trang giữa, mắt vừa nhìn những dòng chữ đều đều trong sách, vừa nhìn sang chú rể:

- Con có nguyện lấy Hoàng Tuyết Linh làm vợ? Con có nguyện sẽ luôn luôn bên cạnh và yêu thương cô ấy, dù cho có khó khăn hay hoạn nạn, dù cho có đói nghèo hay bệnh tật?

Anh đưa ánh mắt của mình sang nhìn trộm nó một cái như để lấy động lực, rồi đáp:

- Vâng, thưa cha, con nguyện ý.

Vẫn câu hỏi đó, cha cố quay sang hỏi nó:

- Con có nguyện lấy Trần Thành Phong làm chồng? Con có nguyện sẽ luôn luôn bên cạnh và yêu thương anh ấy, dù cho có khó khăn hay hoạn nạn, dù cho có đói nghèo hay bệnh tật?

- Vâng, con nguyện ý, thưa cha.- Cô khẽ nuốt nước miếng nói

Cha cố gật đầu mỉm cười hài lòng:

- Tốt lắm! Ta xin tuyên bố, kể từ giờ phút này, Hoàng Tuyết Linh là vợ của Trần Thành Phong, dù cho phong ba bão tố, dù cho bệnh tật nghèo đói cũng không thể chia cắt tình cảm hai người. Chúc đôi tân uyên ương hạnh phúc trăm năm!

Mọi người dưới khán đâì đứng dậy vỗ tay rần rần. Hai cô bé phụ dâu xinh xắn bê chiếc khay khảm đặt cặp nhẫn cưới kim cương quý giá ở trên, tiến đến chỗ hai người đang đứng.

Giọng nói trong trẻo của hai em vang lên:

- Xin mời hai anh chị trao nhẫn cưới cho nhau ạ!

Đôi môi chúm chím đỏ hồng của hai em mỉm cười thật tươi. Anh nhanh chóng cầm lấy chiếc nhẫn thon nhỏ hơn, đưa tay nó lên và cẩn thận đeo vào cho nó. Ánh mắt anh lúc này thật hiền, thật bảnh, thật khôi ngô, anh tuấn. Khác hẳn với anh lạnh lùng, vô cảm như thường ngày. Nó như bị cuốn vào vòng vây mê hoặc ma mị của mỹ nam đối diện.

Anh đã đeo nhẫn cho cô xong, vừa khít.

- Chị ơi trao nhẫn cho anh ấy đi ạ!- Một trong hai em bé nhẹ nhàng nói

Phải đến tiếng thứ hai nó mới được lôi về hiện tại, dứt khỏi những suy nghĩ ngốc nghếch khi bị cuốn vào mỹ nam kế. Nó nhanh chóng trao chiếc nhẫn còn lại vào tay anh.

Chờ cho nó đeo nhẫn xong, cha cố nắm lấy tay nó đặt lên tay anh rồi vỗ tay bôm bốp:

- Đây sẽ là vật chứng minh cho tình yêu của hai người. Nó sẽ là bùa hộ mệnh giúp tình cảm cả hai thêm gắn bó. Hãy nhớ rằng, các con phải luôn giữ gìn đôi nhẫn này nếu muốn hôn nhân hạnh phúc.

Nó và anh đồng thanh cúi chào trước cha:

- Vâng, thưa cha.

Lại thêm một tràng pháo tay nồng nhiệt. Ở phía dưới, nhiều cô cậu còn nhao nhao:

- Hôn đi! Hôn đi!

- Chú rể hôn cô dâu đi!-Nhiều người hét lên

- Nhanh lên đi chú rể, cô dâu mắc cỡ rồi kìa!

- Chú rể hôn nhanh không thì nhường cho tôi hôn cho!-Có người trêu ghẹo

Ánh mắt anh đắn đo nhìn nó. Nó gửi cho anh một cái liếc xéo như muốn nói: “Này anh dám đụng vào tôi thử xem?”. Dường như anh đã kịp hiểu được ý nghĩa của cái lườm đáng sợ đó, anh chau mày: “Thế cô muốn tôi làm gì bây giờ?”. Nó chưa kịp đáp trả anh thì đã bị ba “chồng” của nó chặn lại.

Ba nó đứng lại, hươ tay ra hiệu cho đám đông phía sau yên lặng, ôn nhu nhìn hai đứa nó, gửi một cái nháy mắt bí hiểm rồi quay sang từ tốn nói:

- Mọi người yên lặng nào! Bây giờ hãy trật tự để cho đôi uyên ương này lấy lại tinh thần để trao nhau the first kiss nhé!

“The first kiss ư? Không không được!” Nó thầm nghĩ “Không lẽ the first kiss của mình sẽ bị anh chàng này cướp mất sao?”. Nó nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng hình như ánh nhìn của nó đã lọt vào đôi mắt của ông ba hờ. Ông ném cho nó một cái nhìn sắc lạnh. Hiểu ý, nó vội nhắm nghiền mắt, chuẩn bị tư thế cho the first kiss sắp được lưu lại trong tiểu sử 17 năm cuộc đời nó.

Một... hai... ba...

Môi anh đã chạm vào đôi môi ngọc ngà của nó...

AAAAA nó chỉ muốn hét lên thôi. Vậy là... the first kiss của nó thực sự đã..... AAAAAAAA