Xung quanh người đến khám bệnh rất đông, hai người này tay nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, một luồng tỉnh cảm xa lạ mà quen thuộc chảy qua, bàn tay Cố Quỳnh lại xiết chặt thêm mấy phần.
Trái tim Trần Kiết Nhiên giật thót lên một cái, trong lòng hoảng sợ, còn chưa lên tiếng, người xếp hàng ở phía sau đã mất kiên nhẫn quát lớn: "Này! hai người các người không vào khám thì đi ra chỗ khác! đừng cản trở người khác khám bệnh, biết bao nhiêu người đang chờ! còn lằng nhằng cái gì vậy?"
Trần Kiết Nhiên vừa nghe, dùng sức rụt tay lại, đứng dậy, trao xấp hồ sơ cho Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lòng bàn tay, ánh mắt thất vọng mất mát, nhận lấy, trầm thấp nói tiếng cảm ơn.
"Sao cô đến đây một mình? trợ lý và vệ sĩ đâu?"
"Hôm nay là ngày cuối năm, mình cũng không thể không có tình người, dù sao vẫn phải để họ về nhà đoàn viên chứ?" Cố Quỳnh cười thanh, nhét mớ giấy lộn xộn vào kẽ cánh tay băng bó, muốn tìm tờ đơn đăng ký khám bệnh, làm việc có chút nôn nóng, suýt chút nữa lại làm rơi giấy tờ, cũng may Trần Kiết Nhiên nhanh tay đỡ lấy.
Cố Quỳnh cắn một góc tờ đơn đăng ký, lại đang tìm thứ gì đó trong đống hồ sơ, tay chân vụng về, Trần Kiết Nhiên nhìn mà sốt ruột, đem toàn bộ hồ sơ xếp gọn, hỏi: "Cô muốn tìm cái gì? tôi tìm giúp cô.
"
"Mình! Mình quên mang! " Cố Quỳnh cười gượng.
Cố Quỳnh cố ý để Trần Kiết Nhiên nhìn thấy dáng vẻ vụng về của mình, muốn nàng đồng tình thương hại.
Trần Kiết Nhiên là người có lòng tự tôn, nàng không thể để người khác thương hại.
nhưng Cố Quỳnh thì ngược lại, cô ước được Trần Kiết Nhiên thương xót, tốt xấu gì cũng thêm thời gian thân cận.
Lúc trước đứng trước mặt Trần Kiết Nhiên lúc nào Cố Quỳnh cũng thấy hổ thẹn và tội lỗi, không thể làm gì hơn là rời xa nàng, trả cho nàng một đời an yên, lúc này thì tốt rồi, cô đã ra tay cứu con gái nàng, dựa vào tính khí của Trần Kiết Nhiên ắt sẽ không xem nhẹ, đương nhiên Cố Quỳnh có cơ hội tiến tới.
Trợ lý và vệ sĩ nghỉ làm đều là Cố Quỳnh nói dối, địa vị của cô cao như vậy, thế nào chỉ có một trợ lý, là cô cố ý không cho bọn họ đi theo, thuận tiện lộ vẻ đáng thương trước mặt Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh là thương nhân, cô không thể nhìn cơ hội trên trời rơi xuống vuột mất.
Lại giống như cô tưởng tượng, bắt đầu làm người quen, lại tới bạn bè, từ từ tiến vào trái tim Trần Kiết Nhiên, dùng chân tâm đổi lấy chân tâm.
Cố Quỳnh không tin trên đời này còn có người thứ hai hiểu rõ Trần Kiết Nhiên, yêu Trần Kiết Nhiên hơn cô.
Trần Kiết Nhiên cũng không thể yêu ai ngoại trừ Cố Quỳnh, đã như vậy, so với việc đứng từ xa nhìn nàng, cả hai cô độc sống hết phần đời còn lại, không bằng một lần nữa kéo nàng trở về bên mình.
Sau này sẽ đối tốt với nàng, bảo vệ nàng đến già.
Trần Kiết Nhiên muốn thay Cố Quỳnh tìm đồ, nghe cô nói một câu cảm thấy buồn cười, ít nhiều cô cũng là giám đốc một công ty lớn, làm việc quên trước quên sau, lẽ nào thật sự muốn công ty ngừng kinh doanh? lại giương mắt nhìn thì bắt gặp Cố Quỳnh cười ngơ ngẩn, nhìn thấy mảng tóc ngay sau huyệt thái dương mà ngày đó bị chó cắn, nay đã mọc lên tóc con, Trần Kiết Nhiên ngẫm lại, khoảng thời gian qua cô dùng bộ dạng này chủ trì các cuộc họp, gặp mặt nhân viên, không ngăn được buồn cười, nghiêng đầu sang một bên, len lén nâng khoé môi.
Dù nàng đè nén cổ họng, Cố Quỳnh vẫn nhanh chóng thu vào tai một đoạn âm thanh lanh lảnh ngắn ngủi.
Vành tai Cố Quỳnh giật giật, khoé môi dập dờn khẽ mở, mi tâm triển khai vài phần bất đắc dĩ, thở dài, nói: "Cười đi cười đi, dù sao mình cũng bị nhân viên cười đến mất hết mặt mũi rồi, không phải chỉ có mình cậu.
"
"Khục! " Trần Kiết Nhiên thu lại vẻ mặt vừa vặn: "Không phải tôi cười cô! "
Đáng tiếc lời này thật sự là nói dối, vừa mới nghiêm mặt chưa tới hai giây, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Quỳnh đầu trọc, lại cười đến đỏ hết mặt mày.
Vẻ mặt Cố Quỳnh bất đắc dĩ nhưng trong lòng đang thầm vui, trước khi ra ngoài cố ý sắp xếp để lộ mảng tóc dài khoảng 1cm ra ngoài, quả nhiên có tác dụng, đã lâu Trần Kiết Nhiên không cười vui như vậy.
"Còn nói không phải cười mình! Quên đi, mau trả bệnh án trả cho mình, mình phải tiêm vaccine.
" Cố Quỳnh bĩu môi, ra hiệu Trần Kiết Nhiên đưa xấp hồ sơ cho cô.
"Tôi đi cùng cô.
" Trần Kiết Nhiên cười thoải mái, trong mắt có mấy phần xin lỗi: "Một mình cô làm gì cũng không tiện.
"
"Không làm phiền cậu chứ?" Nội tâm Cố Quỳnh muốn giữ lấy Trần Kiết Nhiên không cho nàng đi, nhưng bên ngoài còn cố tỏ ra khách sáo: "Như vậy quá phiền cậu, bây giờ đã đến giờ cơm trưa, chắc cậu và An An đều đói bụng rồi?"
Trần Kiết Nhiên nhìn màn hình điện thoại, sắp mười hai giờ, nàng bận bịu vẫy tay với Trần An An, ra hiệu nàng đến đây.
Trần An An đi tới, hỏi: "Mẹ, có chuyện gì?" Liếc nhìn Cố Quỳnh, suy nghĩ một chút, khách khí chào một tiếng: "Chào Dì Cố.
"
Trần An An vốn dĩ không ưa Cố Quỳnh, sau đó được Cố Quỳnh cứu một mạng, thái độ của nàng đối với cô liền thay đổi, tôn kính trưởng bối.
Ngày đó nàng bị chó săn cắn, thái độ quên mình cứu người của Cố Quỳnh không phải là giả, hôm đó còn có vệ sĩ đi theo, nếu Cố Quỳnh muốn diễn thì sẽ không dùng tính mạng của mình để đánh cược, không đáng.
Tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng, lại nói hiện giờ Cố Quỳnh cũng không còn bộ dạng ỷ thế hiếp người như trước.
"Thật ngoan.
" Cố Quỳnh nghe Trần An An gọi dì Cố cười đến híp măt: "Hình như An An cao lên không ít, là ảo giác của dì sao?"
"Đúng là có cao lên.
" Trần Kiết Nhiên xoa xoa đầu Trần An An, tự hào: "Quần áo đều ngắn lên một đoạn, năm trước mới dẫn con bé đi mua đồ mới.
"
Trần Kiết Nhiên cho Trần An An một trăm tệ, để nàng ra hàng mua đồ ăn, còn mình thì giúp Cố Quỳnh đi tiêm vaccine, hai người đi tới nơi y tá vừa vặn gọi tên Cố Quỳnh.
Trần Kiết Nhiên nhìn bác sĩ đưa mũi kim vào trong cánh tay, lại nhìn tay trái Cố Quỳnh treo lơ lửng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Cố Quỳnh bị chó cắn đã gần một tháng, thời gian một tháng, chính là gần như có thể mở băng vải, Cố Quỳnh bị cắn một cái lẽ nào còn nghiêm trọng hơn việc gãy xương? chẳng lẽ xương bị chó cắn nát rồi sao?
Thế là nàng không nhìn được mà hỏi hộ sĩ: "Băng vải này lúc nào có thể mở ra?"
Kỳ thực cho đến hôm nay băng vải đã nên sớm được tháo ra, hôm nay vì chủ ý muốn gặp Trần Kiết Nhiên nên Cố Quỳnh mới tìm bác sĩ băng bó lại, lúc này sợ bại lộ, liền cướp lời: "Hôm qua mình đi khám khoa ngoại, bác sĩ nói một tuần lễ nữa mới có thể mở ra!"
Một tuần lễ, nói như vậy Cố Quỳnh phải treo tay như vậy ăn tết.
Hộ sĩ không nghĩ nhiều, phụ hoạ: "Bác sĩ nói mở lúc nào thì mở lúc đó, nhà các vị cũng thật thiếu kiên nhẫn, bằng không vạn nhất vết thương có vấn đề gì, để lại di chứng về sau, người chịu khổ vẫn là bệnh nhân.
"
Trần Kiết Nhiên là nhân chứng sống về di chứng sau tai nạn, vừa nghe, không dám nói thêm, nhanh chóng ngưng miệng.
Tiêm vaccine xong cần ở lại 30 phút để quan sát phản ứng, hai người vô sự, cùng lúc Trần An An quay về.
Bên trong túi ni lông là ba hộp sữa bò cùng ba cái bánh mì, Trần Kiết Nhiên liếc mắt nhìn, khẽ cau mày: "Sao mua ít như vậy?"
Cố Quỳnh cứu Trần An An, kết quả được mẹ con các nàng chiêu đãi bánh mì, Trần Kiết Nhiên thật sự băn khoăn trong lòng.
"Trong bệnh viện tìm được đồ ăn là quý lắm rồi a, trước tiên ăn một chút lót dạ, đợi về nhà rồi sẽ nấu cơm ăn chứ.
"
Trần Kiết Nhiên đem một phần cho Cố Quỳnh, thuận miệng hỏi: "Trưa nay cô ăn cơm ở đâu?"
"Mình ăn ở đâu cũng được, lại nói tay cũng không tiện, úp một hộp mỳ là tốt rồi.
" Hiện tại là thời điểm tốt nhất để lấy được lòng thương hại của Trần Kiết Nhiên, cô càng nỗ lực biến bản thân trở nên đáng thương, không có một bữa ăn hoàn chỉnh.
Trần Kiết Nhiên biết người thân của cô đều ở nước ngoài, Cố Quỳnh một thân một mình lưu lại Lâm Uyên, xác thực quá đáng thương: "Nếu cô không chê, mời về nhà chúng tôi dùng bữa.
"
"Không chê không chê! Mình không kén ăn, có cơm nóng là hài lòng rồi!"
Trần Kiết Nhiên vui vẻ: "Dù sao cô cũng là Cố tổng, người không biết nghe được còn tưởng mấy ngày rồi cô không được ăn cơm đấy.
"
Thế là Cố Quỳnh hùng hục theo sát Trần Kiết Nhiên đến nhà nàng, khoé miệng nhếch lên muốn kéo tới sau gáy!
Ba người đón taxi về nhà, vừa lên lầu, bước chân trên hành lang, không biết Lương Tử Oánh từ đâu tiến lên đón, trong tay còn có trái cây và sữa bò: "A Nhiên, chị và An An đi đâu vậy? Em ở đây chờ hai người hơn nửa ngày rồi, mạch máu cũng nổi đỏ! "
Nàng đang muốn dơ bàn tay lên cho Trần Kiết Nhiên xem, nhìn thấy Cố Quỳnh đứng ở phía sau, lập tức trở mặt, trầm giọng hỏi: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Vậy tại sao cô ở đây?" Cố Quỳnh chậm rãi bác bỏ lời nói, ánh mắt khoe khoang: "Tôi được A Nhiên mời đến đây dùng cơm, không giống một số người, rõ ràng là nhân gia không hoan nghênh, còn mặt dày miễn cưỡng tới.
"
"Cô!" Lương Tử Oánh tức đến nỗi trên mặt bày ra đủ loại màu sắc, nhìn Trần An An cầu viện, nhưng Trần An An cũng không để ý tới nàng, chỉ theo chân Trần Kiết Nhiên vào nhà.
Cố Quỳnh và Lương Tử Oánh đứng ngoài cửa trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, giống như muốn so xem ai là người lùi bước.
Trần Kiết Nhiên đổi dép, buộc tạp dề, ló đầu ra cửa, nói: "Các người không vào? Vậy tôi đóng cửa.
"
"Vào!" Hai nữ nhân đồng thanh đáp, gần như bước vào nhà cùng một lúc.
Trần Kiết Nhiên không mấy khi có khách, dép trong nhà dự bị đúng một đôi, Trần An An không biết đưa cho ai, Cố Quỳnh nhìn Lương Tử Oánh một chút, mang chân trần bước vào.
"A Nhiên, cần giúp một tay không? Mình phụ cậu nhặt rau.
" Cố Quỳnh đi vào bếp.
"Không cần, tôi tự nấu là được! " Trần Kiết Nhiên mở tủ lạnh lấy đồ ăn, dư quang nhìn lên chân Cố Quỳnh: "Sao đi chân trần?"
"An An nói chỉ có một đôi dép.
"
"Trên đất lạnh, đi chân trần khả năng bị cảm mạo.
" Trần Kiết Nhiên suy nghĩ một chút, đi vào phòng ngủ lấy ra một đôi dép len mới tinh màu đỏ, mặt trên còn có kim tuyến lấp lánh, đơn giản thanh lịch.
"Mẹ, không phải mẹ nói năm mới mang giày mới a? sao lại lấy ra vào lúc này?" Trần An An bất mãn, nói: "Mẹ vất vả quanh năm mới có được một đôi dép mới, đưa cho dì Cố, không phải tết lại mang dép cũ sao?"
"Một đôi giày không quá quan trọng.
" Trần Kiết Nhiên đẩy Trần An An trở về phòng làm bài tập.
"Mẹ đã mất hai tuần để làm nó!" Một khắc trước khi cửa đóng lại, trong phòng truyền đến giọng nói Trần An An oán giận.
Trần Kiết Nhiên có chút lúng túng, cười nói: "Đừng nghe trẻ con nói mò, làm không bao lâu.
"
"Đây là tự tay cậu làm?" Cố Quỳnh cầm đôi dép trong tay, có chút run rẩy, không nỡ mang vào, sợ làm bẩn.
"Tôi làm cho tôi, không phải làm cho cô! " Trần Kiết Nhiên sợ Cố Quỳnh hiểu lầm, nói: "Nhanh mang vào đi, nếu không sẽ lạnh sinh bệnh.
"
Cố Quỳnh phủng đôi dép len sợi hình thức đơn giản trong tay một hồi lâu, mới mang lên chân.
Trần Kiết Nhiên làm đôi dép dựa vào kích thước chân mình, cho nên Cố Quỳnh mang vào, gót chân huyên không, đi lại trong phòng nhìn quá buồn cười, nhưng đối với cô đôi dép này giống như nạm ngọc, tự tại diễu võ dương oai trước mặt Lương Tử Oánh, không quên thưởng thức: "A Nhiên tự tay làm, mang vào thật thoải mái a.
"
Lương Tử Oánh oán hận đến ngứa ngáy chân răng, có điều hiện không tiện phát tiết.
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-09-12 23:20:11~2020-09-13 21:55:36 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Quái thú vẫn còn đang 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: 47592810 2 cái; mê muội hút hoa nhỏ cương thi, chuyên nghiệp đi ngang qua 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Miêu Miêu cá 20 bình; Điềm Điềm quyển quên thả đường, chỉ có Thùy Dương quản biệt ly 10 bình; món ăn bánh bao tương 5 bình; xuyên quần lót Đại thúc 2 bình; lão tài xế mang mang ta 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.