Bất Công

Chương 52: 52: Trần An An Mất Tích





Cho tới cuối cùng Trần Kiết Nhiên vẫn không tiếp nhận lời đề nghị.
Đầu tháng 9 năm nay Trần An An sẽ lên lớp sáu, chính thức bước vào thời kỳ mẫn cảm của thiếu nữ, Trần Kiết Nhiên cần ở bên cạnh làm một người bạn dẫn dắt nàng, cùng nàng đón chờ sự thay đổi của cơ thể, không để nàng rơi vào khủng hoảng.

Nếu như lúc này Trần Kiết Nhiên theo đuổi lý tưởng, nhỡ như Trần An An xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời nàng không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu Trần Kiết Nhiên đã lựa chọn trở thành mẹ của Trần An An, thì đi đôi với đó là trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi dưỡng nàng nên người.
"Cố Quỳnh, cảm ơn cô đã trao cho tôi cơ hội này, thật ra, tôi rất muốn tiếp tục việc học, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi tiếp tục ước mơ đang dang dở, chỉ tiếc không phải bây giờ." Trần Kiết Nhiên trả lại văn kiện cho Cố Quỳnh.
Người đề nghị nàng quay lại trường học là Cố Quỳnh, điều này khiến Trần Kiết Nhiên rất bất ngờ, nàng cho rằng Cố Quỳnh sẽ không bao giờ cân nhắc đến chuyện vun vặt này, không nghĩ tới cô đã thay nàng báo danh vào khoá học bổ túc.
Nói không cảm động là giả, nhưng so với những tổn thương mà Cố Quỳnh gây ra, điểm cảm động này quả thực nhỏ bé không đáng kể, không thể thay đổi sự phòng bị và nỗi sợ trong nàng.
Chẳng lẽ năm đó Cố Quỳnh đối xử với nàng không tốt? Không tỉ mỉ sao? Không phải, lúc mới bắt đầu tiếp cận, Cố Quỳnh cũng chăm sóc tận tình, chỉ là sau này dần dần bắt đầu không thèm để ý.
Ai có thể biết được cô sẽ không đi lại con đường cũ đây?
Cố Quỳnh nhìn ra lưu luyến trong mắt Trần Kiết Nhiên, không định kết luận, chỉ nói: "Không sao, khoá học này một tuần nữa mới bắt đầu, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ, A Nhiên, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định cũng không muộn."
Dù muốn dù không kết quả cũng chỉ có một, trừ phi Trần Kiết Nhiên nhẫn tâm mặc kệ Trần An An mà thôi.
Cố Quỳnh rất cố gắng trong việc học cách tôn trọng Trần Kiết Nhiên.
Khương Tân Nhiễm dạy cô rất nhiều, khiến cho cô hiểu ra không ít điều đúng đắn.
"Em không đặt nàng vào vị trí bình đẳng, luôn đứng trên cao làm Cố tiểu thư cao cao tại thượng, chờ đợi nàng hầu hạ cơm bưng nước rót, ép nàng làm bảo mẫu miễn phí cả đời, như thế là yêu sao? Chẳng lẽ chỉ cần trót lưỡi đầu môi nói yêu nói thương, liền muốn nàng tin lời em? Người trẻ tuổi à, lời nói phải đi đôi với hành động thực tế!"
"Phải thực tế như thế nào mới đúng?" Cố Quỳnh khổ não.
Trần Kiết Nhiên rất thông minh, kể từ lúc chấp nhận đến đây đã định rõ mối quan hệ của hai người là "Cố chủ - bảo mẫu", nàng làm tròn bổn phận chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Cố Quỳnh, Cố Quỳnh trả cho nàng tiền lương, rất công bằng rất trong sạch, không hề duy trì một chút cảm tình vượt quá mối quan hệ thương mại, Cố Quỳnh muốn tự ý hành động cũng không có chỗ chen chân.
"Em thật ngốc a." Khương Tân Nhiễm vừa giận vừa buồn cười: "Chị đâu nói em quấy nhiễu cuộc sống của nàng? Ý chị là em phải giúp nàng làm việc nhà! Ví dụ như lau dọn nhà cửa, thay hoa, giúp nàng vứt rác; khi Nhiên Nhiên làm cơm, em ở cạnh phụ bếp, rửa rau dọn chén.

Tiểu muội muội cho dù em không biết nấu ăn, chẳng lẽ cũng không biết rửa chén sao? Đây không phải là muốn em cung kính đội nàng lên đầu làm nãi nãi cái gì cũng không cho làm, mà là em phải nhân cơ hội giúp đỡ nàng, để nàng biết em không phải Cố đại tiểu thư chỉ tay năm ngón! Vừa có thể đặt hai người vào mối quan hệ bình đẳng, đồng thời còn có thể tăng thời gian ở chung, bồi đắp tình cảm, biết chưa?"
Nói thật Cố Quỳnh lớn đến như vậy chưa từng phục ai, ngay cả ba Cố cô cũng không phục, nhưng lần này lại tâm phục khẩu phục Khương Tân Nhiễm: "Chị Tân Nhiễm, chị thật cao tay, chẳng trách có thể thuần phục Cố Nhược."
Khương Tân Nhiễm liếc Cố Quỳnh một cái: "Không biết lớn nhỏ, Cố Nhược là tên để em gọi sao? Phải gọi là chị."
Có điều Cố Quỳnh không biết, kỳ thực cô nói sai rồi, không phải Khương Tân Nhiễm thuần phục Cố Nhược, mà là Cố nhược thuần phcuj được người "Chị dâu" này.
"Còn nữa, Cố Quỳnh em đừng tưởng rằng có thể quên những chuyện ngu xuẩn trước kia em làm với Nhiên Nhiên, có những nỗi đau một khi đã gây nên tổn thương là sẽ nhớ cả đời, chị đây thấy em thành tâm ăn năn mới bấm bụng giúp đỡ, nếu em còn dám vô liêm sỉ thêm một lần nào nữa, thì sau này dù em có quỳ trước mặt chị lạy đủ chín lạy thì chị cũng không bao giờ giúp em, nhớ lấy?"
"Nhớ rồi, nhớ rồi!" Cố Quỳnh gật đầu như dã gạo.
Một lần đã đủ hối hận, còn có lần thứ hai sao? Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Có đôi khi Cố Quỳnh tự ngẫm, tại sao chỉ có thể là Trần Kiết Nhiên? Năm, sáu năm vẫn không thể quên nàng? Nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất có thể lí giải chính là Trần Kiết Nhiên quá ngốc, quá ngây thơ.
Cố Quỳnh từng gặp vô số loại người, bất luận gặp gỡ qua đường hay có sự sắp đặt, ít nhiều bởi vì cô mang họ Cố, lại có một người mẹ tự xưng là vĩ đại nhất, luôn muốn tính toán đường đi nước bước giúp cô có thể đứng ở vị trí cao nhất, đến lúc đó mẹ hiền cũng bằng con quý, phong quang vô lượng.
Cái gọi là chân tâm thật ra đều là hạng người xu nịnh, muốn vây lưới bòn rút thật nhiều lợi ích từ Cố Quỳnh mà thôi.
Chỉ có Trần Kiết Nhiên mới là người chân tâm vì cô, không vì bất cứ thứ gì khác.

Cho đến nay, những người có mối quan hệ "Gần gũi" với cô đều có mục đích, ngay cả Trần Tử Oánh tiếp cận cô cũng vì toại nguyện xuất ngoại du học.
Chỉ có Trần Kiết Nhiên, người con gái mà ngày trước Cố Quỳnh luôn nói yêu thích, nhưng chưa từng cho nàng bất cứ thứ gì --- ngoại trừ một tâm hồn tổn thương cùng một nhân sinh bị phá nát.
Mà Trần Kiết Nhiên cũng không đòi hỏi cái gì, lúc nào nàng cũng cười ngây ngốc: "Cố Quỳnh, gặp cậu là điều may mắn nhất đời này."
Trong lòng Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên quá chân thành thuần tuý, cô trao cho nàng một phần yêu thương, nàng liền dùng tất cả tấm lòng báo đáp, không lưu lại một điểm tư tâm.
Sau khi va chạm với trái tim chân thành ấm nóng, ngày tháng tiếp theo gặp phải những người có mục đích riêng, Cố Quỳnh vô cùng coi thường, đồng thời làm hoài niệm về Trần Kiết Nhiên dậy sóng.
Trần Kiết Nhiên giống như cái bàn ủi nóng đỏ trát vào tâm cô, xì xì bốc khói, vòng đi vòng lại, người con gái đó từ lúc nào đã biến thành dấu ấn vĩnh cữu trong lòng Cố Quỳnh, đau đến không thở nổi nhưng vẫn không cách nào quên được, cuối cùng cũng chỉ có Trần Kiết Nhiên mới là người chân tâm yêu thương cô.
Trần Kiết Nhiên làm cho trái tim Cố Quỳnh hỏng mất rồi, khiến cô không cách nào chấp nhận thứ tình yêu hỗn tạp ngoài kia, đời này người cô cần chỉ có thể là Trần Kiết Nhiên.

Cố Quỳnh khát vọng tấm chân tình tinh khiết đó!
Cô nguyện dùng tất cả những thứ mình có để đánh đổi.
Cố Quỳnh nỗ lực học cách đối xử bình đẳng với Trần Kiết Nhiên, tất cả hướng về mục tiêu cải thiện mối quan hệ của hai người.
Từ chối tất cả cuộc gặp gỡ không cần thiết, dùng phần lớn thời gian ở cạnh Trần Kiết Nhiên, giúp nàng làm những chuyện thường ngày mà trước kia cô luôn coi là chuyện nhỏ.
Lần đầu tiên Cố Quỳnh quét dọn phòng khách, giúp nàng xếp khay trà vào ngăn tủ, vụng về làm rơi khay trà xuống nền, nước nôi bắn tung toé, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Không những không có tác dụng giảm bớt áp lực công việc mà còn khiến Trần Kiết Nhiên có thêm việc làm.
Trần Kiết Nhiên đang vò quần áo trong nhà tắm, nghe thấy động tĩnh vội vã đi ra, nhìn thấy bãi chiến trường trước mặt, hàng mi không để ý vô thức chụm lại, tiếp theo chuyển ánh mắt nhìn nữ nhân lúng túng tựa tiểu hài gây chuyện, bất giác cảm thấy có chút buồn cười, Trần Kiết Nhiên không kiềm được, khoé miệng hơi nhếch lên.
"Mình..." Cố Quỳnh xoa xoa tay, vội giải thích: "Không phải mình cố ý quấy rối, mình muốn giúp cậu dọn đồ vào tủ, ai ngờ...Mình dọn ngay đây!" Dứt lời liền nhấc chân lên.
Chỉ nghe Trần Kiết Nhiên cao giọng: "Đừng nhúc nhích!"
Một chân đã nhấc lên, nghe Trần Kiết Nhiên nói xong liền hờ hững trên không trung, Cố Quỳnh duy trì tư thế Kim Kê Độc Lập, cũng may khả năng giữ thăng bằng của cô không tệ, bằng không nhất định đã sớm ngã xuống.
"A Nhiên?" Cố Quỳnh thăm dò.
Trần Kiết Nhiên nhìn dáng vẻ của nàng cảm thấy quá buồn cười, nghĩ một chút, dù gì người ta cũng là cố chủ, nàng nên giúp cô giữ lại chút mặt mũi: "Mảnh sứ nằm rải rác trên sàn, cô đừng đi loạn, cẩn thận bị thương."
"A Nhiên..." Cố Quỳnh không thể tin vào tai mình: "Cậu...Cậu đang quan tâm mình sao?"
Lồng ngực phập phồng nóng bỏng, hầu như không ngăn được ẩm ướt trong đáy mắt.
Bị Trần Kiết Nhiên đối xử lạnh nhạt lâu nay đã quen rồi, giờ đây một câu quan tâm tuỳ ý cũng đủ khiến Cố Quỳnh vui như mở hội.
Một câu nói bình thường không thể bình thường hơn, cho dù không phải Cố Quỳnh mà là một người khác thì Trần Kiết Nhiên cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở, nàng không biết nguyên do vì sao Cố Quỳnh kích động như vậy, suýt thì cười thành tiếng, bèn mượn cớ ra ban công lấy chổi, quay đi giải toả một hồi lâu, mới bày ra vẻ mặt bình thản đi vào.
Đầu tiên nàng dùng chổi quét sạch mảnh vỡ, sau đó kéo cây lau nhà vào, bắt đầu lau sàn.
Nhà Cố Quỳnh rất lớn, lau qua một lượt eo Cố Quỳnh đã có chút mỏi, cho rằng đã xong việc, nào ngờ Trần Kiết Nhiên lại thay nước, lau thêm lần hai.
Cố Quỳnh ngăn cản: "Không phải sạch lắm rồi sao? Cần gì phải lau thêm lần nữa?"
"Lượt đầu tiên là lau với nước lau nhà, cần phải lau với nước thêm một lần mới triệt để tiêu trừ vết bẩn."
Có lý thuyết này sao?
Cố Quỳnh suy nghĩ một chút, ngày trước mấy a di làm công cho cô chỉ lau qua một lần, nào có lần thứ hai.

Đúng là chỉ có Trần Kiết Nhiên mới không lười biếng.
"Vậy lần sau cậu lau lần một, mình sẽ phụ trách lau lượt hai, cậu lau phía trước mình đi theo sau, như vậy chỉ lần một chuyến là hai người chúng ta đã có thể làm xong, cái này gọi là làm việc có dây chuyền."
Trần Kiết Nhiên thật tình: "Lẽ nào công ty của cô sắp phá sản?"
Cố Quỳnh:???
"Nếu không phải vậy tại sao lại muốn làm việc nhà, cô không cần đến công ty sao?"
"Ây..." Cố Quỳnh nín thinh nửa ngày rốt cuộc ngượng ngùng, nói: "Bây giờ là mùa ế ẩm, công ty rất thong thả."
"Ồ." Trần Kiết Nhiên không hỏi thêm, tiếp tục làm việc, cúi đầu lẩm bẩm: "Công ty y dược còn phân chia mùa ế mùa thịnh? Lẽ nào con người có thể chủ động bị bệnh..."
"Đó là chuyện đương nhiên." Cố Quỳnh thu vào tai, cười cười giải thích: "Thí dụ như các loại thuốc cảm mạo rất dễ bán, mùa hè nóng bức, người ta ra hàng quán ăn càng nhiều, môi trường sản sinh ruồi muỗi cũng nhiều, vì lẽ đó sẽ tiêu thụ thuốc dạ dày, thuốc côn trùng nhiều hơn, còn nữa..."
Trần Kiết Nhiên đánh gãy lời cô: "Bây giờ không phải là mùa dễ bị cảm mạo sao? Cô nên bận hơn bình thường mới đúng, sao lại nói là mùa ế hàng?"
Cố Quỳnh: "..."
Cô đã quên, tuy Trần Kiết Nhiên thành thật nhưng nàng rất thông minh.
Nếu không sẽ không thể mặc cho hoàn cảnh khắc nghiệt mà vượt qua kỳ thi ác liệt đánh bại hàng ngàn thí sinh thi đậu vào Lâm Uyên Đại.
E là chỉ có bản thân nàng mới cho rằng mình ngốc.
Thấy tình hình không ổn, Cố Quỳnh đành nhận tội: "Được rồi, được rồi...Mình lừa cậu, là mình muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh cậu hơn, miễn là bên cậu mình sẽ rất vui."
Bầu không khí trước đó bị câu nói này trực tiếp phá nát, Trần Kiết Nhiên vẫn còn đề phòng cô.
Cố Quỳnh nhìn theo bóng lưng Trần Kiết Nhiên, hận không thể tự vả vào miệng nhắc nhở mình, cái miệng này không phải rất có bản lĩnh a? tại sao đứng trước mặt nàng lại nói bậy nói bạ?
Có điều Trần Kiết Nhiên không thể phủ nhận, kể từ ngày Trần An An chuyển trường, khoảng thời gian này xác thực êm đềm, để nàng có thời gian cân nhắc về chuyện đi học trở lại.
Nói không cảm động là giả, thế nhưng điều này không có nghĩa là yêu thích, càng cảm động càng phải nhắc nhở bản thân không được yêu.
Không sao.

Cố Quỳnh tiếp sức cho nàng là việc tốt, nếu không ngừng cố gắng, sẽ có ngày nhìn thấy rạng đông.
Trần Kiết Nhiên bị tấm văn kiện đăng ký học lớp bổ túc làm nổi lên khát vọng, lý tưởng chôn vùi nhiều năm một lần nữa khuấy đảo gợn sóng, đêm ngủ không yên, mỗi giấc mơ đều thấy bản thân trở lại trường học, sau đó ôm giáo án đứng trên bục giảng làm lão sư, giật mình tỉnh giấc mồ hôi chảy thành dòng, nàng vươn mình xuống giường, ngồi bên bệ cửa sổ, cầm trong tay tấm văn kiện xem đi xem lại nhiều lần.
Trần Kiết Nhiên thật sự rất nhớ sách vở, một khi bỏ qua cơ hội trước mắt, không biết bao giờ mới có lần thứ hai.
Nàng thở dài, thầm nghĩ đời này duyên phận giữa mình và đại học thật ngắn, cho dù xuất hiện thời cơ nhưng vẫn là không đúng lúc.
Trong lòng chất chứa tâm sự, đương nhiên làm việc dễ mất tập trung, thời điểm thái rau, nàng không cẩn thận bị đứt tay, máu tươi trộn lẫn rau xanh.
Cố Quỳnh vội vã kéo tay nàng rửa trên vòi nước sạch, sau đó khử trùng bằng thuốc đỏ, cuối cùng bôi thuốc rồi dùng băng gạc vụng về quấn tới quấn lui bao ngón tay Trần Kiết Nhiên thành hình dạng cực khó coi, ngay cả bản thân cô cũng nhìn không nổi, Cố Quỳnh nói: "Đúng là có xấu một chút, nhưng vẫn có khả năng ngăn cách vi khuẩn, cậu phải chịu khó."
"Cảm ơn cô." Trần Kiết Nhiên đứng dậy đi vào bếp, tiếp tục thái rau.
"Cậu đừng làm nữa, vết thương chạm nước không tốt, sẽ bị đau." Cố Quỳnh ngăn cản Trần Kiết Nhiên: "Hôm nay cậu đừng làm gì hết, dạy mình, để mình làm là được."
"Cô làm?" Trần Kiết Nhiên không tin.

"Đương nhiên rồi, làm sao?" Cố Quỳnh vén tay áo: "Mình không tin nấu ăn có thể làm khó được mình."
Thực tế chứng minh, đối với một số người việc nấu ăn quả thực...Rất khó khăn.
Cố Quỳnh bê một dĩa khoai tây om thịt gà lên bàn, Trần Kiết Nhiên vẫn vui vẻ nhìn theo.
Cố Quỳnh nghe lời Trần Kiết Nhiên cho nước tương vào, cho rằng nước tương chỉ có một loại, không chần chừ rót thẳng vào nồi hai chén lớn vì lẽ đó mới có thành phẩm như hiện tại.
Thức ăn do mình nấu, dù có đau khổ cũng phải ăn! Cố Quỳnh gắp miếng gà đen xì mặn chát cho vào miệng, miễn cưỡng ăn hết một chén cơm.
Trần Kiết Nhiên cười, nói: "Chưa từng thấy cô như vậy bao giờ."
"Sao cơ?" Cố Quỳnh rót cho mình một ly nước đầy, uống cạn.
"Như thể..." Trần Kiết Nhiên vắt óc tìm từ thích hợp: "Cố ăn?"
Cố Quỳnh không hiểu đây là khen hay là chê, cuống cuồng hỏi: "Không tốt sao?"
"Không có." Trần Kiết Nhiên bưng bát cơm lên, che kín tâm tình, thấp giọng: "Rất tốt."
Cố Quỳnh cợt nhả: "Có phải cậu cảm thấy, mình cũng không quá đáng ghét đúng không?"
Trần Kiết Nhiên không lên tiếng.
Cố Quỳnh nói tiếp: "A Nhiên, cậu từng hứa với mình, nếu như cậu động tâm, thì không được trốn tránh."
Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng biện giải: "Nhưng tôi không động tâm a..."
Cố Quỳnh cười cười, giọng nói có chút mất mát: "Không sao, ngày đó sẽ nhanh đến thôi."
Trần Kiết Nhiên không trả lời, thầm nghĩ trong lòng, vĩnh viễn không thể.
Đêm xuống, Trần Kiết Nhiên lại mơ thấy nàng được đi học, giật mình tỉnh giấc động tĩnh quá lớn, Trần An An cũng thức giấc, dụi mắt hỏi nàng: "Mẹ, mẹ lại mơ thấy ác mộng?"
"A?" Trần Kiết Nhiên quay đầu lại, cười nói: "Không có, mẹ làm con giật mình sao? Chỉ là mẹ khát nước thôi, con ngủ tiếp đi."
Trần An An không yên lòng: "Có phải Cố Quỳnh lại bắt nạt mẹ không?"
"Không có, con đừng nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm đi học." Trần Kiết Nhiên vội vã đi đi ra cửa.
Làm sao Trần An An có thể ngủ tiếp, dù nàng không nói nhưng Trần An An đều thấy rõ, mẹ rất không vui.
Mẹ con các nàng bị trói buộc ở nơi này, không phải tự nguyện, mà là vì Cố Quỳnh giữ một nửa quyền dám hộ Trần An An ở trong tay.
Trần An An không hiểu, nàng oán hận tại sao trẻ chưa thành nên lại cần phải có người dám hộ, chính vì tồn tại chế độ này nên mẹ con hai người mới bị Cố Quỳnh giam lỏng, không thể thoát thân.
Trần Kiết Nhiên ghét Cố Quỳnh, cho dù Cố Quỳnh là người cho nàng chỗ ăn chỗ ngủ, giúp nàng có cơ hội đến trường nhưng nàng vẫn cứ chán ghét cô.
Sự tồn tại của Cố Quỳnh luôn khiến mẹ thương tâm.

Thời điểm không có sự xuất hiện của cô, mẹ con hai người rất vui vẻ, mà từ khi Cố Quỳnh đến rồi, nụ cười trên mặt mẹ nàng ngày càng ít đi, có đôi khi còn miễn cưỡng cười méo mó.
Trần An An nhân lúc Cố Quỳnh có nhà còn Trần Kiết Nhiên đi siêu thị, ngồi ngay ngắn đàm phán với Cố Quỳnh, chất vấn cô, làm thế nào mới bằng lòng buông tha cho hai người.
Cố Quỳnh cũng không ưa Trần An An là bao, hai người gai mắt đối phương từ lâu.
Trong mắt Trần Kiết Nhiên, Trần An An quá quan trọng, miễn nơi nào có Trần An An, Cố Quỳnh sẽ trở thành kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cho dù không còn kịch liệt chống cự nhưng nhiều lắm cũng chỉ xem cô như người xa lạ, không chút trọng lượng.
Cố Quỳnh nhìn tiểu cô nương khí thế hùng hổ, nhướn mày chất vấn mình, cười kinh khỉnh: "Tiểu quỷ, con có tư cách gì để nói chuyện với dì?"
"Tôi là con gái của mẹ, dì hại mẹ tôi thương tâm, đương nhiên tôi có tư cách!"
"Con có phải con gái của Trần Kiết Nhiên hay không còn phải dựa vào câu nói của dì, con cho rằng có tờ giấy dám hộ trong tay là vạn sự đại cát rồi sao? Có tin là dì đây thậm chí không cần ra khỏi cửa, chỉ cần một cuộc điện thoại, trong buổi chiều hôm nay cô nhi viện sẽ tới đây cưỡng chế ép con đi hay không?"

"Dì." Trần An An non trẻ không giấu được tâm tình, bị dăm ba câu nói của Cố Quỳnh khiêu khích: "Đê tiện!"
"Không tới lượt con giáo huấn dì." Cố Quỳnh hít một hơi, nhàn nhã: "Tiểu quỷ, dì đây muốn tốt với A Nhiên nên mới thuận tiện chăm sóc con, có những lời mẹ con có thể nói, nhưng không có nghĩa là con nói thì dì sẽ không tức giận, biết chưa?"
"Dì cảm thấy dì có tư cách để tức giận?" Trần An An bị nữ nhân mặt dày trước mắt làm cho chấn kinh: "Dì dựa vào cái gì để tức giận? Người hại mẹ tôi không vui không phải là dì sao? Dì còn dám nói là dì đối tốt với mẹ tôi? Nếu muốn tốt hãy để mẹ con tôi rời đi, dì ép mẹ tôi làm gì?"
"Dì ép mẹ con?" Cố Quỳnh có chút không hiểu, thời gian gần đây thái độ của Trần Kiết Nhiên đối với cô luôn hoà hoãn, tiểu quỷ này nói hươu nói vượn cái gì?
"Nếu không phải dì ép mẹ tôi, thì hà cớ làm sao mỗi đêm mẹ tôi đều gặp ác mộng."
"A Nhiên lại gặp ác mộng?" Cố Quỳnh ngẫm lại, không có a, cô rất tuân thủ quy củ, không làm điều gì hại Trần Kiết Nhiên lo lắng không vui, ngoại trừ...
Ngoại trừ lời đề nghị trước đó.
Ánh mắt Cố Quỳnh một lần nữa rơi vào người Trần An An, ra vẻ hiểu rõ: "Tiểu quỷ, con đoán sai rồi, cái khiến A Nhiên gặp ác mộng không phải dì, mà chính là con."
"Dì nói bậy."
"Con có biết tại sao mẹ con lại gặp ác mộng không? Bởi vì A Nhiên muốn đi học, năm đó rõ ràng nàng có thể tích góp tiền để lên đại học, nhưng cuối cùng lại chọn từ bỏ, tại sao? Còn không phải vì con a.

Nếu không phải nàng sử dụng số tiền dành cho việc học vào việc nuôi nấng con, thử hỏi lúc này con đang ở chỗ nào? Lang thang? Hay đã chết đói chết lạnh ngoài đường? Trần An An, bây giờ mẹ con có cơ hội tốt, nhưng nàng vẫn chần chừ, tại sao ư? Là bởi vì con cần lên sơ trung, nàng không thể mặc kệ không lo, cho nên mới chấp nhận từ bỏ.

Con có biết mẹ con muốn học đại học đến mức nào không? Ngày nàng còn học trung học, mỗi tối ngủ mơ nói sảng đều là đọc từ vựng, chỉ lo mình không đậu đại học."
Trần An An trầm mặc.
Nàng không muốn tin lời Cố Quỳnh, nhưng lại không thể không tin.
Mấy ngày nay mẹ nàng ngủ mơ, quả thực có nhắc tới mấy chữ "Lão sư", "Đề mục", không giống những cơn ác mộng trước đây.

Lúc trước mẹ nàng không nói mơ, chỉ khóc.
Trần An An không muốn làm hòn đá cản đường ước mơ của mẹ, thế là quyết định tìm cơ hội khuyên Trần Kiết Nhiên đi học lại.
"Mẹ, mẹ đồng ý đi, con đã lớn rồi có thể tự chăm sóc bản thân."
"Con mới bao nhiêu tuổi mà nói là lớn chứ?" Trần Kiết Nhiên sờ sờ đầu nàng, nói: "An An không cần lo lắng cho mẹ, chuyện này mẹ đã có dự định của chính mình, miễn là An An của mẹ vui vẻ, chăm chỉ học tập là tốt rồi."
"Mẹ không vui, người làm con như con có thể yên tâm sao?"
Trần Kiết Nhiên không lên tiếng.
Trần An An ra sức khuyên Trần Kiết Nhiên suốt mấy ngày liền, nàng không muốn vì mình mà mẹ phải từ bỏ lý tưởng.
Nhưng Trần Kiết Nhiên là người cố chấp, luôn trả lời "Đã có dự định", nàng không muốn bỏ mặc Trần An An.
"Dự định của mẹ là hi sinh chính mình để nuôi dạy con sao?" Viền mắt đỏ ngầu, thanh âm cũng mang theo nức nở: "Mẹ, tại sao mẹ không nghĩ cho mình một chút?"
Trần Kiết Nhiên thở dài: "An An, đối với mẹ trên đời này con là người quan trọng nhất."
Nước mắt rơi càng mãnh liệt: "Có phải tại con mà mẹ không thể đi học? Nếu là như vậy, con thà không làm con gái của mẹ nữa."
Trần Kiết Nhiên cho rằng đây chỉ là câu nói nhất thời tức giận của hài tử.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau, Trần Kiết Nhiên nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm lớp, nói Trần An An không đi học.
"Làm sao có thể?" Trần Kiết Nhiên rụng rời: "Là tôi tận mắt nhìn thấy con bé tiến vào trường rồi mới đi!"
"Mẹ An An cô phải bình tĩnh, đồng học đều xác thực buổi chiều hôm nay An An không đến lớp, hiện giờ tất cả giáo viên trống tiết đang nỗ lực tìm kiếm con bé, cũng phiền cô hợp tác với chúng tôi."
Trần An An mất tích..