Bất Công

Chương 2: 2: Trộm





Trần Kiết Nhiên rất biết thân biết phận, giỏi nhất là đoán ý người khác, Cố Quỳnh xem thường nàng, nàng liền thức tỉnh, không còn chủ động nói lời dư thừa, nếu có lúc vô tình chạm mắt, nàng đều nhanh chóng xoay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lúc sáng Cố Quỳnh ném xuống mấy trăm tệ, Trần Kiết Nhiên phát sầu không biết làm sao để trả lại, vừa lúc Cố Quỳnh vô tình làm rơi sách xuống đất, nàng nhân lúc không ai chú ý, kẹp tiền vào sách, nhặt lên đặt ngay ngắn trong ngăn bàn.
Chuông báo vào học vang lên, Cố Quỳnh trở về, nhìn thấy quyển sách giáo khoa, còn có tiền kẹp bên trong, cô nghĩ nghĩ liền hiểu sự tình, liếc mắt nhìn nữ sinh ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Trần Kiết Nhiên rất sợ tấm dung nhan xinh đẹp ương nghạnh này, Cố Quỳnh hững hờ phiêu phiêu nhìn nàng, ánh mắt dẫn theo dao găm.

Trần Kiết Nhiên bị ánh mắt kia làm cho khẩn trương, vô thức duỗi thẳng lưng, khoé miệng hạ xuống, bộ dạng như ngồi trên đống lửa.
Trần Kiết Nhiên vẫn mặc bộ đồng phục lúc sáng, trước ngực thủng một lỗ to, để lộ cái áo len đỏ cũ xì khó coi ở bên trong.
Cố Quỳnh vừa chuyển trường, không có nhiều bạn bè, khó tránh khỏi cảm thấy tẻ nhạt, vừa vặn hờ hững nhìn Trần Kiết Nhiên một cái, người kia lại phản ứng nơm nớp lo sợ, khiến cô nảy sinh hứng thú trêu ghẹo, Cố Quỳnh đặt sách lên bàn, đưa tay đỡ cằm, nhìn chằm chằm đôi con ngươi bên cạnh.
Trần Kiết Nhiên bị người nhìn trừng trừng, muốn trốn nhưng không được, không thể làm gì khác, đành dựng đứng sách lên che khuất tầm mắt, lục lọi trí nhớ nghĩ nghĩ vì sao Cố Quỳnh nhìn mình như vậy? Lại nói ánh mắt Cố Quỳnh sắc bén như thế, nàng muốn tập trung cũng bất khả thi.
Cố Quỳnh làm như trêu chọc con mèo nhỏ, người kia càng thấp thỏm, cô càng hứng thú.
Hồn vía Trần Kiết Nhiên bay lên chín tầng mây, cứ vài phút lại đưa mắt nhìn lên đồng hồ một lần, thầm khấn trong lòng nhanh đến giờ giải lao, Cố Quỳnh cố tình xê dịch thân thể, Trần Kiết Nhiên cho rằng rốt cuộc cô đã chơi chán rồi, lúc này mới thả lỏng, nào ngờ lại va vào ánh mắt cười cười bỡn cợt một lần nữa.
Trần Kiết Nhiên rùng mình dựng tóc gáy, hoang mang thu hồi tầm mắt, cúi đầu, khép hai chân gọn gàng cùng một chỗ, ngón tay nắm chặt đầu bút, làm bộ nghiêm túc ghi chép, có điều bởi vì dùng sức quá mức, mu bàn tay nổi lên gân xanh, ngòi bút run run, chữ viết ra như mấy con nòng nọc, cong cong méo méo.
Cố Quỳnh thấy cổ tay nàng run cầm cập, càng hưng phấn vui vẻ, cô chủ động đổi tư thế sát hơn một chút, quả nhiên được xem trò vui, bàn tay nữ sinh giật bắn, một giọt mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay dọc theo ngòi bút chảy xuống, làm nhoè nét mực trên giấy.
Cố Quỳnh đổi tay chống cằm, khoé môi nhếch lên, thực sự quá nhát gan.
Chỉ một hành động nhỏ, liền khiến Trần Kiết Nhiên giống như con kiến bò trên chảo nóng, đúng lúc này tiếng chuông tan học vang lên, nữ sinh buông lỏng bàn tay, bút bi đáp xuống bàn lăn lăn vài vòng rồi dừng lại, Trần Kiết Nhiên phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhiệt độ lúc này chỉ khoảng mười độ, còn bị mồ hôi ngâm ướt đồng phục, lạnh đến mức cơ thể run lên, nàng đứng dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, nhân tiện rửa mặt cho tỉnh táo, bình tĩnh tinh thần, không ngờ Cố Quỳnh đột ngột duỗi chân, chặn đứng lối ra.
Trần Kiết Nhiên mở to hai mắt nhìn Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh nghiêng đầu, trêu chọc đánh giá nữ sinh.

Ngón tay nhịp nhịp, bàn chân đạp vào mép bàn, không hề có ý muốn nhượng bộ.
Trần Kiết Nhiên biết, vị này cố tình làm khó, không muốn buông tha cho nàng.
"Cảm phiền, tránh ra."
Do dự mãi Trần Kiết Nhiên mới dám mở miệng, âm lượng nhỏ như tiếng muỗi vo ve, hết tiết học cả lớp ồn ào, nếu không phải thính lực Cố Quỳnh rất ổn, chỉ sợ không nghe ra nàng nói cái gì.
Giọng nói cùng vẻ về ngoài kỳ thực giống nhau, khúm núm sợ sệt, Cố Quỳnh xem thường nhất là loại người này, chẳng phải rất có khí phách, không muốn nhận tiền của cô? Tại sao bây giờ lại rụt rè? Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời này khiến Cố Quỳnh ngứa mắt.
Cố Quỳnh buông nụ cười tùy tiện, dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo lên bàn, hai tay tựa vào thành ghế, chậm rãi nhướn mày, đánh giá nữ sinh: "Tôi không tránh, muốn đi a? Vậy tự mình nhảy qua đi?"
Thấy sắc mặt Trần Kiết Nhiên tái nhợt, Cố Quỳnh miệt thị cười cười, nói tiếp: "Thế nào, không muốn nhảy à? Vậy bò cũng không tệ."
Cố Quỳnh thong thả nói nói, âm lượng tự nhiên không giảm, đồng học phát hiện có náo nhiệt, ngừng tám chuyện, liếc mắt trộm nhìn cuộc vui, chỉ chốc lát sau, hơn nửa lớp đều hướng về phía các nàng.
Lớp 12, ngoại trừ bài tập và bài thi, mọi thứ còn lại diễn ra khô khan, sóng yên biển lặng, giờ đây có biến, làm nhiệt huyết của nam nữ sinh mười bảy mười tám tuổi sôi trào.

Trong mắt ngầm hưng phấn, muốn nhìn xem Trần Kiết Nhiên sẽ giải quyết thế nào, nhảy qua người đồng học mới, hay bò dưới chân cô ta? Hoặc là Trần Kiết Nhiên chí khí một chút, thẳng thắn ồn ào một trận, đánh nhau thì càng tốt, coi như là tiết mục giải trí trong giờ giải lao.
Nam nữ sinh tụ tập ngày càng nhiều, mặt Trần Kiết Nhiên lúc xanh lúc đỏ, do dự mấy phút, nhìn Cố Quỳnh vẫn cười thờ ơ, khăng khăng làm khó nàng, cuối cùng ngồi trở lại ghế, kìm nén nói: "Mình...Mình không đi nữa."
Âm thanh này mang theo nức nở, tám phần oan ức lẫn vào hai phần bướng bỉnh không phục, ngữ điệu tinh tế mềm mại, so với lời cầu khẩn lúc nãy còn êm tai hơn nhiều, Cố Quỳnh nghe xong cảm thấy ngứa, trái tim giống như bị móng vuốt cào qua, không đau nhưng khó chịu.
Cố Quỳnh tối sầm mặt mày, con ngươi giật giật, ánh mắt nhìn Trần Kiết Nhiên lập tức thay đổi, khoé môi cong lên tựa như đang cười lại gần như không phải, ngón tay ngưng gõ lên bàn, đôi chân vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Tiểu nữ sinh này, chôn đầu thật sâu, cổ cong trắng ngần bất ngờ lộ ra bên ngoài, xen lẫn trong tóc đen, đặc biệt thanh tú.
Trong đáy mắt Cố Quỳnh chảy qua vài dòng suy nghĩ không rõ nguồn gốc, cô muốn nhìn rõ hơn một chút, mà không phát hiện đã vô thức đưa thân về phía trước, hầu như tiến đến bên tai Trần Kiết Nhiên.
Đám đồng học xì xào bàn tán, tranh nhau đoán xem Cố Quỳnh sẽ làm gì.


Nắm tóc Trần Kiết Nhiên? Hay là cắn lỗ tai nàng? Bọn họ không thể chờ thêm được nữa.
Nhưng Cố Quỳnh không làm gì cả.
Khoảng cách rất gần, chăm chú quan sát mớ lông tơ gấp gáp dựng lên.
Trần Kiết Nhiên bị bao phủ bên trong hơi thở Cố Quỳnh, như chú cừu non đáng thương rơi vào cạm bẫy, nếu Cố Quỳnh dám nhích thêm một điểm, nàng nhất định sẽ tàn nhẫn vung quyền, đánh vào khuôn mặt xinh đẹp kia, cho sưng như cái đầu heo, sau đó dù có bị xử theo nội quy cũng không hối tiếc!
Vừa lúc Trần Kiết Nhiên cắn môi muốn vung nắm đấm, Cố Quỳnh cũng từ từ lui ra, hạ đôi chân gác trên bàn xuống.
"Vô vị." Cố Quỳnh vòng tay trước ngực, bĩu môi, nửa ngày không có thêm động tĩnh.
Trần Kiết Nhiên buông lỏng nắm đấm, bất động tại chỗ.
Đám nam nữ sinh không chờ được trò vui, cuối cùng nhún vai tản ra, việc ai người nấy làm, chỉ có Cố Quỳnh, đôi mắt vẫn dính khư khư trên người Trần Kiết Nhiên, nhìn nàng chôn đầu không nhúc nhích, đuôi mắt, chóp mũi khẽ đỏ.
Sao lại dễ dàng khóc như thế.
Cố Quỳnh thầm oán, đột nhiên buồn bực khó tả.
Vô vị! Đến trường đã vô vị, bắt nạt một phế vật không sức phản kháng cũng vô vị, dùng sức đấm vào cây bông, cây bông mềm nhũn chỉ biết khóc.
Cố Quỳnh không thích kẻ dễ khóc, khóc lóc có tác dụng gì? Càng khiến người khác xem thường mà thôi.

Cô đứng dậy, buồn bực trút giận lên cái ghế, một đường đi thẳng ra ngoài.
Trần Kiết Nhiên bị tiếng động làm giật mình, đầu cúi thấp đến trước ngực, trầm mặc hơn một phút, sau đó nàng quay lưng về phía mọi người, xoay mặt vào tường, lặng lẽ đưa tay áo lên xoa xoa khoé mắt, chấm chấm đầu mũi, lúc này cũng đứng dậy bước ra ngoài.
Trần Kiết Nhiên là người hướng nội, học lực tầm trung, nàng không có bạn bè, không tham gia hoạt động tập thể, ba năm qua sự tồn tại của nàng yên bình lặng lẽ, thậm chí đồng học còn không nhớ đến cái tên Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên quen rồi, nàng không ưu tú, không xinh đẹp, nàng rất hài lòng với sự tồn tại thầm lặng này, cứ như vậy đến khi tốt nghiệp thật rất tốt, ai ngờ ngày hôm nay, hai lần xấu mặt đều xuất phát từ một người.
Trước đó, Trần Kiết Nhiên định sẵn trong lòng, Cố Quỳnh là người kiêu ngạo, không dễ ở chung, sau này không dính dáng đến cô là được, nhưng trải qua việc lần này, Trần Kiết Nhiên rửa tay, thuận tiện rửa luôn khuôn mặt, nàng nhìn chằm chằm nữ sinh đỏ mắt trong gương, âm thầm hạ quyết tâm, ngày sau không chỉ không nên dính dáng đến Cố Quỳnh, còn muốn tránh cô càng xa càng tốt.

Nhưng hiện giờ Cố Quỳnh là đồng học ngồi cùng bàn, muốn tránh, không phải chuyện dễ dàng.
Mặt mày Trần Kiết Nhiên ủ rủ, đưa mắt nhìn bộ đồng phục trên người.
Về nhà ắt sẽ bị mẹ mắng! Một bộ đồng phục hơn chín mươi tệ, làm sao dám mở miệng nói với mẹ đây.
Càng nghĩ càng đi vào bế tắc.
Cũng còn may, từ lúc đó, Cố Quỳnh không kiếm thêm chuyện với nàng.
Tan học, các đồng học, người đi về nhà, kẻ đến căng tin, Trần Kiết Nhiên ngồi đó chờ mọi người đi hết, mới lấy từ trong cặp sách ra một cái hộp inox hình chữ nhật, nàng vừa ăn cơm vừa lật bài số học, chậm rãi tiêu hoá thức ăn và nội dung trong bài kiểm tra.
Nàng vốn không thông minh, ngay cả khi tập trung nghe giảng, cũng thường không theo kịp dòng suy nghĩ của lão sư, mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, đều lật ra xem lại mới có thể hiểu hết, huồng hồ, ngày hôm nay xảy ra sự cố, hại nàng hai tiết không nghe giảng, chẳng biết đến bao giờ mới lấp được lỗ hổng kiến thức.
Thường ngày vào giờ này phòng học không có ai, Trần Kiết Nhiên vừa ăn cơm vừa làm bài, hí hoáy viết viết tính tính, có khi cắn đầu bút suy nghĩ, tâm tư đều đặt vào bài toán, không chú ý từ lúc nào có một người tiến vào phòng học, đứng bên cạnh nàng.
Trần Kiết Nhiên giải đề theo trình tự lão sư chỉ điểm, cuối cùng giải ra đáp án chính xác, nàng giãn lông mày, toét miệng cười cười.
Trần Kiết Nhiên tự thoả mãn trong thế giới nhỏ của mình, đưa tay bê hộp cơm lên tiếp tục ăn, dư quang nhìn thấy bóng người đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên suýt chút nữa hất văng hộp cơm, vui sướng trong lồng ngực kết thành băng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, Trần Kiết Nhiên đứng lên, dán lưng vào tường, đôi môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Người đến chính là Cố Quỳnh, cô không quen ăn cơm căng tin, hẹn bạn dùng bữa ở nhà hàng đối diện trường, có điều khi bước vào mới phát hiện không mang theo điện thoại, thế là trở về phòng học, ai ngờ bắt gặp Trần Kiết Nhiên ở đây.
Dáng người Trần Kiết Nhiên cao ráo, khi cười lên kỳ thực rất đẹp, mắt một mí, sống mũi không quá cao nhưng lại thanh tú, khuôn mặt bánh bao đáng yêu, chỉ cần nhẹ nhàng nở nụ cười, mắt sẽ cong lên như trăng non, có chút dáng vẻ của thiếu nữ ngây thơ, rụt rè trên mặt cũng vì nụ cười mà long lanh.
Rất ít người từng thấy Trần Kiết Nhiên cười, cũng rất ít người chú ý đến nụ cười của nàng.
Vừa bắt gặp ánh mắt Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên vội vã thu hồi vui vẻ, biểu tình nghiêm túc, căng thẳng, thật giống xem Cố Quỳnh là quái vật ăn thịt người.
Cố Quỳnh nhìn nàng khinh bỉ, cúi đầu lướt qua mặt bàn.
Tiết trời lạnh lẽo, hộp inox để trong cặp sách từ sáng sớm, hiện giờ không còn nhiệt khí, bên trong ngoại trừ hạt cơm khô cứng, thì chỉ có mấy cây rau cải kèm theo vài miếng đậu hũ.

Rau đã chuyển sang màu đen, nhìn thôi đủ khiến người ta phát ngán, đậu hũ kho, ít nhất có thể xem là món cho người ăn.
Thêm vào đó, Trần Kiết Nhiên dùng báo cũ để làm giấy nháp, Cố Quỳnh không khỏi cười thành tiếng, bây giờ đã là thời đại nào, còn có người dùng báo làm bản nháp, một quyển nháp giá chỉ vài tệ, không lẽ nàng không mua nổi sao?
Ánh mắt xem thường và nụ cười trào phúng kia làm Trần Kiết Nhiên cảm thấy không thoải mái, dù muốn nhưng miệng lại không thể nói lời phản bác, đành yên lặng đậy nắp hộp cơm, thu vào ngăn bàn, chờ Cố Quỳnh đi mới ăn tiếp.
Cố Quỳnh không thèm để ý nữ sinh nghèo túng, khom lưng tìm điện thoại nhưng trống trơn, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Ở đâu rồi?
Cố Quỳnh nghi hoặc lục tung cặp sách và ngăn bàn nhưng không có kết quả, cuối cùng di chuyển tầm mắt lên người Trần Kiết Nhiên.
Chẳng trách nàng thấy cô tựa như thấy quỷ, hoá ra trong lòng có điều khuất tất.
Còn bày ra vẻ mặt đáng thương, ai nhìn vào chắc hẳn cho rằng Cố Quỳnh bắt nạt nàng.
Sắc mặt Cố Quỳnh kéo xuống, tiến lên chất vấn: "Điện thoại của tôi ở đâu?"
Trần Kiết Nhiên mờ mịt: "Điện thoại?"
"Đừng giả ngu." Cố Quỳnh cười khẩy nói: "Cô tên..." nữ sinh suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra tên của người nhu nhược ngồi cùng bàn: "Cô tên Trần Kiết Nhiên đúng không? Cho tiền cô không cần, tôi còn tưởng cô thật sự có khí phách cơ đấy, hoá ra chỉ là một đứa ăn trộm."
Ngữ khí Cố Quỳnh nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện hiển nhiên, hai chữ ăn trộm rơi xuống, nện thẳng vào ngực Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên mặt mày đỏ chót, mở to hai mắt, hít một hơi rồi lên tiếng biện giải: "Cậu nói bậy! Mình chưa bao giờ thấy di động của cậu, làm sao có thể trộm!?"
"Trong này chỉ có hai người, không phải cô thì là ai?"
Cố Quỳnh nhìn ánh mắt vô tội của người đối diện, còn có vẻ tức giận đến nỗi hai cái má phát run, cô cười thầm, người này quả thật có bản lĩnh, biết cách làm bộ đáng thương, sau cùng không muốn cùng nàng dây dưa, hời hợt vung tay, nói: "Quên đi, tôi không muốn phí lời với loại như cô, điện thoại thích thì giữ lấy, dù sao cũng chỉ là một món đồ cũ, không đáng bao nhiêu tiền, coi như tôi đền cô đồng phục và xe đạp."
Điểm hảo cảm ít ỏi đối với Trần Kiết Nhiên không cánh mà bay, Cố Quỳnh xoay người, không quên lớn tiếng cảnh báo: "Nếu còn có lần sau, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản thế này."
Trần Kiết Nhiên nhìn bóng lưng Cố Quỳnh nhanh chóng rời khỏi phòng học, tức giận đến hai tay phát run, hai mắt mở lớn đến tận cùng, ngay cả khi bóng người đi khuất, nàng vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, bỗng nhiên lông mi run lên, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa, từng giọt từng giọt lăn trên gò má.
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-07-06 20:53:27~2020-07-07 20:28:04 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Hoa nở phú quý, Diệp Tu 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Hoàn Tử Thu, xuyên quần lót Đại thúc, kepler, chuyên nghiệp đi ngang qua, quái thú meo, gạo gạo gạo gạo 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Nằm nhoài con mèo trên thỏ, hầm bảo bối 10 bình; kẹp tóc kẻ già đời 4 bình;23593202 3 bình; Mao Mao chân 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.