Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 75




Liễu Vũ vui vẻ mà trở lại trên ghế nằm, sau khi thoải mái dễ chịu nằm xuống, liền bắt đầu kiểm kê tài sản của mình.

Giới tử thạch chứa đầy quỷ linh tinh đều là khung xương động vật, số khung xương này đa số rất hoàn chỉnh, một số thì một bộ ở một chỗ, một số thì một đống khung xương động vật nằm chung với nhau, giống như đã từng xảy ra tai nạn gì đó, thành công phê số động vật đó, sau đó bị gom lại nhặt về.

Số động vật đó hình thể lớn nhỏ không sai biệt lắm với loài Jurassic thời kỳ khủng long.

Có một con vật hình rắn đài cỡ trăm mét nhưng đã bị hư thối hơn phân nửa, lộ ra xương cốt. Nó có sừng, có chân hình dạng giống như rồng, nhưng trong huyết nhục của nó lại ngưng tụ một lượng lớn Âm Sát khí, chỉnh phó khung xương phảng phất là từ quỷ linh tinh đúc kim loại mà thành, trừ bỏ kinh lạc tổ chức huyết nhục thì không chứa bất kỳ một tạp chất nào khác. Vảy và trên xương cốt của nó trải rộng hoa văn, Âm Sát khí theo sát hoa văn chuyển động, phảng phất như còn đang hành khí. Thi cốt của sinh vật hình rồng này chỗ cổ, chân trước, chân sau, mắt cá chân đều có một cái vòng, thoạt nhìn như là một bộ.

Liễu Vũ thử xem có thể gỡ vòng cổ xuống hay không, thế những kết quả lại nhẹ nhàng nắm ở trong tay. Khi cái vòng tròng lên cổ con rồng thì trông nó rất lớn, bó chặt đến kín kẽ, nhưng khi tháo xuống cầm trên tay thì súc lại chỉ to bằng một nắm tay. Cô thấy vòng tròn này có điểm quen mắt, liền thử hướng vào cổ tay đeo vào, bỗng nhiên bên cạnh đánh ra một đạo Âm Sát khí đem cái vòng đánh bay ra. Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy đứa bé béo tròn mở con mắt nhìn hướng của cô.

Lê Vị nói: “Đó là ngự thú hoàn, sau khi tròng lên lên không biết phương pháp cởi bỏ, trừ phi thân chết hồn tiêu nếu không rất khó gỡ xuống được.”

Liễu Vũ hỏi: “Ngự thú tộc?”

Lê Vị nói: “Là một nhánh của Vu tộc, nhưng đã bị diệt tộc.”

Vu thần thọ mệnh dài, gặp qua vô số bộ tộc hưng suy thay đổi, cũng từ trong chiến tranh của các bộ tộc trộm cướp những thi cốt của người chết trận, trữ làm tài vật cần khi dùng cho bất cứ tình huống nào. Lê Vị được truyền thừa ký ức của Vu thần nên là hiểu biết cũng cực lớn.

Liễu Vũ hỏi: “Cái này đáng giá không?”

Lê Vị nói: “Có đáng giá tiền hay không, yêu cầu chính cô tự định nghĩa. Tôi chỉ có thể nói cho cô, vòng này là của ngự thú tộc chế tạo, chỉ có bọn họ mới biết cách thao tác, không có ngự thú tộc thao tác, nó cơ bản chỉ có một tác dụng là khi tròng lên người sẽ rất khó gỡ xuống được, đồng thời sẽ bị đánh dấu là thú nô của ngự thú tộc. Ngự thú tộc sử dụng ngự thú hoàn, liền tương đương với việc tròng cương lên ngựa, đeo vòng cổ mang dây xích cho chó.” Lê Vị lại bổ sung thêm câu, “Đồ vật có thể ăn bậy, nhưng đồ vật không biết sử dụng đừng hướng lên người lộn xộn.” Nói xong, liền nhắm mắt lại tu luyện.

Liễu Vũ tiếp thu kinh nghiệm cùng giáo huấn, đem những đồ vật trên thi cốt lấy xuống lại không biết sử dụng.

Xương cốt, cốt tủy, vảy, râu, sừng, gân hẳn là đều có thể dựa theo đầu Thần đế Quỷ giới dỡ xuống gia công sử dụng. Bao gồm những cái thịt nát hủ bùn đều có thể nạo ra để đi dưỡng độc trùng hoặc là phân bón cho các loại thực vật quý hiếm thuộc tính Âm Sát. Đến nỗi mấy thứ này gia công như thế nào, thịt thối rữa dùng để bón dinh dưỡng cho những loại thực vật nào thì cô không biết.

Liễu Vũ quay đầu nhìn về phía Trương Tịch Nhan đang ngồi ở bên cạnh nhắm mắt đả tọa. Cô đầy mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, lấy lòng mà kêu: “Đại lão.”

Trương Tịch Nhan mở mắt ra, nhìn về phía cô, hỏi: “Chuyện gì?”

Liễu Vũ tươi cười càng ngọt, nói: “Có việc muốn thỉnh giáo.”

Trương Tịch Nhan “Ân” một tiếng, nói: “Em nói đi.”

Liễu Vũ lập tức đem những thi cốt trong giới tử thạch bên người móc ra ngoài. Cô sợ đem linh bảo phi thuyền của Trương Tịch Nhan lộng hư, không dám đem số trang sức và vũ khí nhiễm nồng đậm Âm Sát khí trực tiếp ném lên thuyền, mà là cẩn thận dùng Âm Sát khi nâng lên, hỏi: “Những thứ này có thể dùng làm gì?” Trong giới tử có nhiều thi cốt, mỗi một bộ thi cốt trên đó ít nhiều gì cũng có vài món đồ vật, thế cho nên không cẩn thận mà dọn ra tới mấy trăm kiện, toàn bộ được Âm Sát khí nâng lên lơ lửng ở không trung, trường hợp kia cực kỳ đồ sộ.

Lê Vị mở mắt ra, nhìn thật lâu mà đánh giá Liễu Vũ vài lần, không biết nói cái gì cho tốt.

Thời điểm cô sửa sang lại đồ vật, chỉ là đại khái đem chúng nó phân loại, ngẫu nhiên trên thi thể có một số đồ vật sẽ không để ý, cũng không có thói quen bào thi thể. Những thì cốt này là do mấy ngàn năm trước Thiên, Vu, Quỷ ba giới tranh đoạt cống phẩm Nhân gian lưu lại, dựa theo phép tính ở thế gian chỉ tương được thi thể cá voi mới chết được hai ba tháng, cũng không bị xói mòn qua nhiều chất dinh dưỡng, có chúng nó sẽ hình thành kình lạc dưỡng ra được một hệ thống sinh thái thực tốt, cung cấp đồ ăn cho Liễu Vũ cuồn cuộn không ngừng. Cô ấy lại không nghĩ tới, Liễu Vũ lại có thói quen đi đào thi thể tìm đồ vật, đem số đồ vật vụn vặt này đều rửa sạch ra tới.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng quét một vòng đóng rách nát Liễu Vũ kéo ra ngoài, để tránh những thứ này lơ lửng trong không trung quá mức dễ thấy, nàng nâng tay áo phất một cái, toàn bộ bị cuốn đến trong một khoang thuyền, đồng thời mang thêm Âm Sát khí phong bế chúng nó lại để tránh hư hao linh bảo phi thuyền.

Nàng đem Liễu Vũ dẫn đến trong khoang thuyền, sau khi ngồi xuống, cầm lấy một kiện vũ khí hình tròn không quy củ tựa như chế phẩm từ xương, nói: “Đây là vũ khí làm từ xương thú, loại vũ khí này được luyện từ xương cột sống của một loài thú cường đại nào đó.” Nàng nói xong, đem một sợi Âm Sát khí rót vào trong, sau khi kích hoạt, mơ hồ sau lưng có một đạo bóng dáng gai xương của mãnh dã thú nhô lên chợt lóe qua.

Liễu Vũ hỏi: “Đây là loại thú gì?”

Trương Tịch Nhan nói: “Ở Bất Chu Sơn giống loài rất nhiều, nhận biết của chị chỉ ở một góc nhỏ của núi băng, cũng không biết đây là loại thú gì. Thông thường luyện chế những loại pháp khí và pháp bảo lợi hại, sẽ lấy xương sống và đầu lâu là bộ vị quan trọng nhất, lại đem hồn phách và tinh huyết cùng nhau phong ở xương cốt để luyện chế, như vậy pháp bảo cũng vũ khí được luyện chế ra tới sẽ có khí hồn, thao tác sẽ càng thêm nhanh, tiện và hung lệ, tương đương với mang thêm một cái bảo bảo chiến đấu tùy thân. Cái này ở Âm Dương Đạo Tông và Cổ Đạo Tông là cấm, chị và Du Thanh Vi dù sao cũng là xuất thân từ Đạo môn, mà loại phương pháp này ở Đạo môn thuộc về tà thuật, đối với sinh linh bị lấy đi luyện khí tới nói là phi thường tàn nhẫn.”

Liễu Vũ “Nga” một tiếng, tâm nói: “Mấy chị như vậy mà còn nói về chủ nghĩa nhân đạo ha.” Cô hỏi ra vấn đề quan trọng mà mình quan tâm nhất, “Cái này thực đáng giá đi?”

“Hồn thú bên trong đã không còn, mặt trên che kính vết rạn, sau khi kích phát, chỉ dư lại một đạo tàn ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, tương đương với sản phẩm bị hỏng, liền giá trị thu về đều không còn. Kiến nghị tìm một chỗ Âm Sát không ảnh hưởng môi trường vứt bỏ hoặc vùi lấp. Rốt cuộc nó Âm Sát khi cũng thực nặng, ném ở Dương gian địa giới có thể xem như rác rưởi có hại.”

Liễu Vũ chưa từ bỏ ý định, cầm lấy cái vũ khí tạo hình độc đáo còn nồng đậm Âm Sát khí nhìn lại xem, nghĩ nghĩ, nói: “Chị xem, Âm Sát khí trên nó nặng như vậy, cái xương cốt này còn có điểm giống quỷ linh tinh, tuy rằng bộ dáng đã có điểm sắp biến thành toái cặn bã, nhưng…… Ách….. Em cảm thấy…. Có thể suy xét ở thị trường cấp thấp… Tỷ như những người mới biến thành quỷ, tân sinh yêu cầu Âm Sát khí, làm chơi ăn thiệt thì sao, không đổi được quỷ linh tinh thì cũng có thể đổi lấy quỷ linh ngọc cũng là tốt nhan. Vật như vậy nhiều, đóng gói đem bán, tổng có thể bán ra một ít tiền.”

Trương Tịch Nhan ngờ ngát mà nhìn Liễu Vũ, tâm nói: “Em thật đúng là không buông tha một phân một hào.” Nàng nói: “Đối với quỷ dưới Quỷ Vương có điểm tác dụng, nhưng thông thường tới nói, số quỷ đó thuộc vào chuỗi đồ ăn nhất đế đoan, nghèo đến chỉ còn lại một sợi hồn phách.”

Liễu Vũ đánh nhịp, nói: “Hữu dụng là được, lưu trữ thu tiểu đệ làm tiền lương để phát.” Cô lại cầm cái thứ hai đưa cho Trương Tịch Nhan, thái độ cực kỳ cung kính: “Đại lão, ngài chưởng chưởng mắt.”

Liền từ chưởng mắt đều dùng tới! Em có phải đang giám bảo đâu! Trương Tịch Nhan tức giận mắt nhìn Liễu Vũ, đem bàn tay chính mình biến ảo thành hình thú, đem ngón tay bộ tiến quyền bộ trung, nói: “Mãnh thú tọa kỵ trảo bộ, vũ khí trang bị cho chiến thú, nguyên vật liệu khá tốt, nhưng lọt vào lực phá hủy qua, đã lạn thấu.” Nàng nói xong, hơi dùng một chút lực, bao thú trảo đương trường vỡ thành cốt tra rơi trên mặt đất, sau khi hiện lên một dòng Âm Sát khí, cốt tra rớt ở trên bàn biến thành bùn lầy.

Liễu Vũ tinh thần lo liệu không lãng phí, thả ra tiểu cánh hoa đem Âm Sát khí tản ra liếm sạch sẽ toàn bộ, nói với Trương Tịch Nhan, “Em sợ số Âm Sát khí này dính lên thuyền sẽ làm hỏng phi thuyền.”

Mấy thứ đều trở thành phế phẩm này Liễu Vũ lại có hứng thú, Trương Tịch Nhan nhân cơ hội này để Liễu Vũ hiểu biết thêm những loại pháp khí và pháp bảo cùng các kiến thức tương quan, ngoài ra trong đống rách nát này cũng có không ít cao giai quý hiếm, linh bảo cùng linh tinh và những thứ tốt khác. Tuy nói là tổn hại đến không có cách dùng lại, lại vừa lúc có thể nhân cơ hội này nói một chút nguyên lý, cấu tạo cách sử dụng của nó để Liễu Vũ học thêm chút tương quan tri thức.

Đồ vật nhiều, có một số đồ vật phải nói rất lâu, bởi vậy cho dù Trương Tịch Nhan là chọn trọng điểm để nói, chờ đem đống đồ vật này giảng giải xong duối thì phi thuyền cũng đã đến bên ngoài Quỷ Linh thành.

Trương Tịch Nhan lần này tới đây là dùng thân phận khách khanh trưởng lão của Âm Dương Đạo Tông dẫn theo Liễu Vũ đến để làm nhiệm vụ, nên không tiện dùng thân phận của chính mình đi lại, liền chuẩn bị ở chỗ này rời thuyền, lấy thân phận Lê Nhan đi vào thành.

Nàng chờ Liễu Vũ thu xong đống đồ vật rách nát lại xong, đang chuẩn bị đứng dậy thu đi phi thuyền, liền thấy Liễu Vũ kéo ra một bộ hài cốt của Phượng Điểu Thiên tộc bị Âm Sát khí thẩm thấu. Âm Sát khí đối với sinh linh Thiên tộc là loại ăn mòn phi thường lợi hại, con Phượng điểu này chỉ còn lại cốt cách cùng cánh và linh đuôi là hai bộ vị chủ yếu để luyện pháp bảo và vũ khí.

Liễu Vũ đem toàn bộ lông chim không bị lạn rớt kéo xuống, chỉnh tề mà đặt ở trên bàn, nói: “Đại lão, chị xem, xương cốt của con chim này đã bị lạn hư rất nhiều, những số lông vũ này lại còn tốt, chứng tỏ nó là thứ tốt, hẳn là có thể đáng giá không ít tiền.” Cô lại cầm lấy cái móng vuốt dài hơn 2 mét kia quơ quơ, nói: “Xương chân này thực sự rắn chắc, cốt tủy bên trong còn có kim quang lập lòe, tuyệt đối không bình thường. Chị xem xem, có thể gia công thành thứ gì có thể bán ra được với giá cao không?”

Trương Tịch Nhan nghẹn họng mà nhìn Liễu Vũ trân trối. Thi thể Thiên Phượng điểu đã lạn thành như vậy chỉ còn lại một tí xíu vậy mà cũng có thể đêm em tìm được điểm giá trị từ nó. Nàng đưa cho Liễu Vũ một cái giá. Dù sao cũng là lông vũ của Thiên Phượng điểu đã qua tế luyện, nếu không bị hao tổn thành như vậy tới nói, uy lực có thể vượt qua bản mạng linh kiếm hiện tại của nàng. Thiên Cương chi khí bên trong đã bị ăn mòn hầu như không còn, bản thân trình độ kiên cố lại còn đủ, cũng coi là nguyên vật liệu thượng phẩm hiếm có để đúc luyện.

Đôi mắt Liễu Vũ đề sáng lên! Quả nhiên, trừ bỏ số quỷ linh tinh đó vẫn còn có cái càng đáng giá! Phát tài.

Cô cực độ nhiệt tình mà lôi kéo tay của Trương Tịch Nhan, nói: “Đại lão, em kiếm được lời, chia cho chị một nửa.” Nói xong, lại chuẩn bị dọn ra một khối hài cốt khác ra tới nữa, nhưng khối hài cốt này lại to hơn rất nhiều so với phi thuyền, vì thế nói: “Chúng ta đổi một nơi khác để nói tiếp có được không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Đến Quỷ Linh thành, chính miệng em đã nói, em sẽ tự thân động thủ đem về một trăm viên Âm châu của quỷ 500 năm đạo hạnh, tuyệt không lười biếng.”

Liễu Vũ dùng sức mà “Ân” một tiếng, bẻ ra một khối quỷ linh tinh hài cốt, lại cầm thêm hai cọng lông Phượng hoàng, đi ra khoang thuyền tìm thủy yêu, nói: “Hắc Hồ, ngươi đi bắt một trăm con quỷ 500 năm đạo hạnh về đây, ta muốn bắt sống. Còn quỷ linh tinh này là tiền dự chi, chờ ngươi đem một trăm con quỷ 500 năm đạo hạnh về thì hai cọng lông vũ của phượng hoàng là đủ số, hai ta tiền trao cháo múc.”

Động tác của Lê Vị, Trương Tịch Nhan, Hắc Hồ đồng loạt mà nhìn Liễu Vũ, ba người các nàng biểu tình phi thường đồng dạng mà dại ra.

Liễu Vũ hỏi Hắc Hồ thủy yêu, “Ngươi còn có vấn đề gì sao?”

Hắc Hồ thủy yêu phục hồi lại tinh thần, nói: “Một trăm con quỷ 500 năm đạo hạnh không có giá trị nhiều tiền như vậy, ngươi cho ta hai cọng lông đuôi của Phượng hoàng thì tốt rồi.” Nói xong lại rất thấp thỏm, mắt nhìn về phía Trương Tịch Nhan, một trăm con quỷ 500 năm đạo hạnh cũng không có giá trị cỡ này. Lông trên người Thiên Phượng tộc đó là Phượng Hoàng tộc của Thiên tộc, nếu có Phượng Hoàng chết ở Bất Chu Sơn, đó là đỉnh thiên đại sự, những bộ tộc dựa vào Thiên Phượng tộc sẽ tìm mọi cách để đến đem xác chết hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đưa trở về. Có thể có được lông của Thiên Phượng tộc, kia đều là dám địch lại Thiên Phượng tộc. Hai cọng lông chim này vừa nhìn liền biết đã chết rất nhiều năm, đều không thể nhìn ra được nguyên chủ là con Thiên Phượng nào, sử dụng tới không hề bị nguy hiểm từ Thiên phượng tộc, kia giá trị lại càng quý.

Liễu Vũ nói: “Thành, liền quyết định như vậy đi, đi theo ta làm thật tốt, đảm bảo sẽ không bạc đãi ngươi.” Thủy yêu 8000 năm đạo hạnh, đáng giá lung lạc. Đến nỗi đây có phải tiểu đệ của Trương Tịch Nhan hay không, cô và Trương Tịch Nhan cùng một bộ lạc, cái này liền là công nhân chung của hai người các nàng, không cần phân rõ ràng như vậy. Cô đưa cho Hắc Hồ một cọng lông để làm tiền dự chi, đem việc này định ra, liền quay đầu đi tìm Trương Tịch Nhan, “Việc tìm một trăm viên Âm châu đã được giải quyết, chúng ta tiếp theo có thể nói tiếp.”

Trương Tịch Nhan cảm giác hồn phách chính mình có điểm xuất khiếu. Nàng tâm nói: “Mình vì cái gì sẽ cảm thấy Liễu Vũ dưới tình huống có vật tư sung túc sẽ an tâm tu luyện cơ chứ, dựa theo cách làm thường quy của Liễu đại tiểu thư đó là thêm vốn lưu động có việc bắt đầu buôn bán để gia tăng tài sản càng thêm sung túc!”

B.A