Đầm lầy tanh tưởi cực kỳ, ào ạt trên mặt đầy lục phao còn có rất nhiều lân hoả ở đó phiêu đãng. Lân hoả đó nhìn giống như ma quỷ làm loạn, từ chung quanh thổi qua tới.
Phía dưới đầm lầy bị ô nhiễm nặng, ở phía dưới như có thứ gì vay xung quanh hướng phía các nàng mà tới. Phía dưới nước bùn lâu năm bị phiên động, hủ khí bay hơi tản ra cổ mùi hôi tanh tưởi của bùn đất, huân đến người nghe muốn phun. Ở giữa vùng nước bùn thỉnh thoảng còn thấy hài cốt sinh vật với hình kỳ quái, hài cốt đó không chỉ động đậy còn thoát ra hắc khí nhìn cực kỳ kh ủng bố.
Liễu Vũ càng xem càng sợ hãi, nhỏ giọng nói: " Đại lão, nơi này giống như... có ma quỷ làm loạn."
Trương Tịch Nhan yên lặng mà quay đầu nhìn Liễu Vũ hoa thần cổ đã tu luyện đang ghé trên vai mình liếc một cái, lười phản ứng. Là một cái lười biếng tu cổ thuật bằng lối tắt đem bản thân tu luyện thành người không phải người lại ở địa bàn Quỷ giới không biết bao nhiêu năm mà đi sợ nháo quỷ??
Liễu Vũ nhìn đến ánh mắt ghét bỏ của Trương đại lão sợ lại phiền người ta rồi bị bỏ xuống nên tiếp tục bảo trì an tĩnh.
Phiến đầm này rất lớn, một mảnh tối đen mờ mịt, không thấy được điểm cuối.
Nhưng mà, đột nhiên Trương Tịch Nhan đứng ở dưới một vách núi lớn.
Liễu Vũ cho rằng mình đã cảm giác sai lầm, quay đầu nhìn lại chỉ thấy phía sau là đầm lầy, không biết khi nào các nàng đã tới được những ngọn núi đó cũng không biết là đã đi ra ngoài được bao xa. Nham thạch trước mặt các nàng có màu thật kỳ quái lại tản ra hơi thở của điềm xấu.
Trương Tịch Nhan duỗi tay bám lấy nham thạch cùng dây đằng trên đó mà trèo lên. Tay nàng trắng sáng như ngọc, ngón tay thì thon dài cực kì đẹp lại điểm xuyết thêm nhẫn càng hiện nét tinh xảo.
Liễu Vũ từ đôi tay này có thể nhìn ra đây không phải là người hay làm việc nhà hoặc việc nặng nhọc để kiếm sống, nhà nàng hẳn là gia đình có điều kiện.
Bỗng nhiên, nham thạch trước mặt cô biến thành một gương mặt quỷ, ánh mắt kia cực hung và độc ác, cô sợ tới mức phát ra tiếng " A.." nhanh chóng nhắc nhở Trương Tịch Nhan, " Để ý, có quỷ!" Tiếng hô to này của cô, phảng phất làm bừng tỉnh thứ gì đó, xung quanh lập tức tạc oa.
Trên núi nham thạch đọt nhiên đều sóng dậy động đậy.
Lúc này, cô mới phát hiện, nơi này nào có phải nham thạch gì đâu. Mà mẹ nó.. toàn bộ là quỷ đi???
Mấy thứ này rậm rạp mà sát bên nhau, chồng lên thành một toà núi lớn, có số ít giống người, số ít thì giống động vật hoang dã, có ít thì lạn thành xương cốt. Mặt ngoài ở tầng này vươn tay hướng hai nàng chộp tới còn há mồm sẵn định cắn hai nàng, mà phía dưới đám quỷ ở đó tách ra với tư thế là muốn hai người các nàng cuốn vào chung để thành một khối với tụi nó hoặc là muốn xé nát hai nàng.
Cũng may Trương đại lão lợi hại, trên người nàng giống như có tầng bảo hộ vô hình, khiến cho đám quỷ trảo nàng như trảo không khí.
Liễu Vũ thấy chuyển biến tốt không còn nguy hiểm nên có phần yên tâm, cẩn thận mà chú ý bốn phía.
Vách núi này rất cao nhìn không tới điểm cuối, phía trên tất cả đều là mây đen, tạo cho người ta cảm giác áp bức khó thở.
Bỗng nhiên, Trương đạo lão tay trái chụp lấy con quỷ ổn định thân mình, tay phải phất cái mây đen bị đẩy ra thấy được ánh trăng.
Trên bầu trời may đen tản ra, có ánh trăng từ không trung sái lạc xuống dưới, gió đêm mát lạnh nhè nhẹ thổi qua, tiếng côn trùng kêu vang, vọng ở bốn phía.
Tay trái nàng ấn xuống đầu quỷ biến thành một cây nham thạch. Chung quanh đón gió không còn là cái tay người hay cái tay quỷ mà cỏ dại rậm rạp sinh trưởng ở vách núi. Chung quanh cỏ dại như có một đôi tay vô hình đẩy ra nhường đường cho hai nàng đi. Trương đại lão nhẹ nhàng hướng lên trên nhảy khoản năm sáu mét tới được vách núi, chân không chạm đất mà đạp lên đám cỏ cao chót vót.
Dưới chân hai nàng là đám cỏ so với người còn cao hơn, đừng nói là đường đi, người muốn từ giữa đám cỏ đó đi qua phỏng chừng phải dùng cây đao lớn chặt đi để mở ra một con đường.
Còn lại phía trước hai nàng là khu rừng rậm nguyên thuỷ mọc đầy trời những cây hổ thụ, tán lá của nó vươn ra che lại ánh trăng làm khu rừng trở nên đen tối. Có rất nhiều côn trùng nhỏ phát sáng bay múa trong rừng rậm chợt nhìn có chút đẹp mắt. Nơi xa, truyền đến tiếng kêu của dã thú. Với kiến thức nông cạn của Liễu Vũ cũng không biết được đó là loài gì.
Trương đại lão học theo võ lâm cao thủ hai ba bước vọt lên thân đại thụ dừng trên nhánh cây to cỡ hai người lớn ôm không hết, lưng dựa thân cây ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Cây đại thụ này không biết đã sống được bao nhiêu năm, thân cây phủ đầy rêu xanh còn mọc ra rất nhiều dây đằng, cành lá xum xuê tươi tốt, trên đỉnh còn có tổ chim, không biết là của loại chim gì mà đường kính hơn một mét, tổ chim này bị bỏ nên cũng dã bị mụt nát.
Liễu Vũ quan sát một vòng chỉ thấy một ít xà trùng, không có gì nguy hiểm, liền từ trên vai Trương đại lão bay lên nhánh cây biến thành bộ dáng làm người, cách nơi Trương Tịch Nhan không xa ngồi xuống, nhìn rừng rậm trước mắt.
Sự vật sự việc cô tiếp xúc ở nơi này so với nhận thức về khoa học của cô không giống nhau xíu nào. Đều vượt qua nhận thức của cô.
Nhiều năm như vậy, chỉ có chính cô là một tiểu sâu hình cánh hoa, hết thảy như nằm mơ, tất cả đều không chân thực. Ở trong mộng, như thế nào đều có thể quên được nhưng tự nhiên lại xuất hiện một nữ nhân sống sờ sờ đến bên cạnh cô, làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận được đây không phải là mộng mà là một cái thế giới vô cùng chân thực.
Cô có vô số nghi hoặc, càng nhiều hơn là mờ mịt. Không biết nên đi nơi nào cũng không biết đi như thế nào về nhà, thậm chí cô ở đây không biết được là qua bao nhiêu năm, cha mẹ còn tại thế không, hay là cô chết đi mới tới được nơi này. Có lẻ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên bản thân không nhận thức được mình đã chết. Cô đi vào chính là nơi người đã chết ở, biến thành một loại sinh vật không biết tên ở âm phủ.. xác thực mà nói chính là âm hồn, âm linh.
Cô cảm thấy Trương đại lão đang nhìn cô nên quay đầu nhìn lại, thấy Trương đại lão nhắm mắt không có nhìn cô, nhưng cái loại cảm giác bị người nhìn chăm chú rõ ràng chính xác, cô tâm nói: " Đại lão không lẻ con mắt thứ ba chăng?" Cô nhớ tới chính mình đã xem qua hai bộ tiểu thuyết huyền huyễn, tâm nói: " Chẳng lẻ nàng lại có thể hội tụ nguyên thần rà quét?"
Liễu Vũ phi thường tò mò, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lại không thể hỏi. Trương Tịch Nhan thoạt nhìn là người không thật không dễ ở chung, lạnh như băng, ngoài ra cô có thể loáng thoáng cảm giác nữ nhân này cảm xúc có phần dao dộng, âm tình bất định tự hồ rất táo bạo thực không dễ chọc.
Liễu Vũ quyết định yên lặng mà cẩu, yên lặng mà ăn vạ bên người Trương đại lão, trước đem đất sờ thục mới quyết định.
Cô nửa điểm buồn ngủ cũng không có, tinh thần mười phần lại không dám làm phiền đến Trương đại lão, sợ bị ném xuống, càng không dám tuỳ tiện đi ra ngoài một chút. Thành thành thật thật mà ngồi trên nhánh cây ngắm sao ngắm trăng.
Cô nhìn lên sao trời. Chòm sao Bắc Đẩu dễ biết nhất lại không thấy, ánh trăng so vói thành thị thì sáng hơn và lớn hơn rất nhiều. Không khí thổi tới phi thường sạch sẽ tươi mát, nghe đến tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Chợt nhận ra nơi này có hàm lượng oxy cao, chất lượng không khí cực tốt nhưng lại tự hồ có thêm một chút gì đó.
Cô không nói rõ nơi này có cái gì, nhưng không khí hiện tại có chút mới mẻ.
Một lát sau, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Trương đạo lão thay đổi tư thế, bày ra tư thế đã toạ nhập định của đạo môn, chân khoanh lại lòng bàn tay hướng về phía trước đặt ở đầu gối, ngón cái cùng ngón giữa bắt thành hoa sen. Muốn nói đại lão có điểm lạnh nhưng nhan chất hoà khí này như vậy ngồi xuống, tạo hình khí độ kia tương đương có thể đánh, bảo tướng trang nghiêm lộ ra uy nghi. Liễu vũ xem đến muốn cấp ở giữa mày Trương đại lão một nốt chu sa, lại cho nàng thêm một vòng hiệu ứng sáng lên trên.
Liễu Vũ tâm niệm chưa xong, Trương đại lão đã mang đặc hiệu khởi lên.
Đôi tay bắt hoa sen hướng lên trước ngực hợp lại, đôi tay giao điệp hoa tay múa chân một cái thủ thế tạo thành một cái đứng đứng đắn đắn Thái Cực đồ án tròn vo trước ngực. Một đen một trắng hai con cá âm dương chuyển động xoay tròn. Bốn phương tám hướng vô số điểm sáng nhỏ tụ hội lại trước người nàng, hình thành một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh người của nàng, phí dưới nên đất có vô số hắc khí tiến đến giữa mày của nàng.
Hoạ nốt chu sa kia ở Trương Đại lão nơi này xem ra không đủ, chỗ trước giữa mày của nàng hình thành một cái lốc xoáy nhỏ, theo lốc xoáy nhỏ hình thành một vết rạn dài vừa lúc đứng giữa cái trán cùng sóng mũi và nhân trung, bảo trì tuyệt đối ở trung tâm, không nghiên không lệch. Cái khe kia nếu là khoan điểm thì trông giống như Nhị Lang Thần phiên bản nữ!!
Sương đen trào ra phía dưới, âm trầm trầm, lạnh lạnh, phản phất còn có mạo mới mẻ quỷ khí, ùn ùn kéo vè phía cái trán của nàng rồi biến mất, phỏng chừng là bị hút vào.
Này đại lão, thật tà tính!
Liễu Vũ ý thức mà cách xa nàng 1m, cô có điểm sợ hãi.
Nữ nhân này giống như tập hợp quang minh và hắc ám vào một thể, đặc biệt là giờ phút này, Liễu Vũ có thể cảm nhận trong cơ thể của nàng xác thực mà nói cái khe rạn giữa trán như chứa một lực lượng cực kỳ kh ủng bố, cực kỳ cường đại, giống như có thể dễ dàng mà đem cô xé nát.
Bản năng sinh tồn nhiều năm của Liễu Vũ nói cho cô rằng trực giác này của bản thân không sai.
Nữ nhân này rất nguy hiểm cùng thật kh ủng bố.
Nếu không phải.. gặp phải hoàn cảnh như này mà là chỉ gặp con người sống sờ sờ chắc hẳn Liễu Vũ sẽ quay đầu liền đi.
Trương Tịch Nhan liền như vậy vẫn ngồi đả toạ, hấp thu những điểm sáng nhỏ đủ màu trên trời cùng sương đen dưới đất. Mãi đến hừng đông mặt trời ló rạng nàng mới thu công.
Sau khi nàng thu công, mặt đất nơi sương đen bốc lên, cỏ nơi đó toàn bộ đều chết héo hư thối. Nếu đem so sánh với vùng đầm lầy phía trước là như nhau chỉ thiếu mỗi lục phao bao trùm và xương cốt. Nhánh cây nơi nàng ngồi toàn bộ lá cây trong một đêm đều biến đen sau đó rớt xuống đát thành hủ bùn. Phảng phất trên mặt đất lá cây mụt nát như qua vài mùa thu.
Nay không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết Liễu Vũ cũng không dám tin.
Cô chính mình cũng lộng chết một gốc cây lão thụ, cũng không biết qua nhiều ít năm thời gian, một đoạn thân cây như vậy cô chậm rãi gặm cũng mất mấy tháng thời gian, nhìn sao cũng là khúc gỗ thô trăm năm, thực cứng. Còn Trương đại lão thì ngồi cái, xuất ít công phu kết quả ương cập điểm cá trong chậu.
Trương đại lão đứng lên.
Liễu Vũ nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn Liễu Vũ.
Bốn mắt nhìn nhau, có điểm xấu hổ, Liễu Vũ nghĩ nghĩ, trước tráng lá gan sau đó đánh vở xấu hổ, lên tiếng; " Sớm."
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt quét qua cô liếc mắt một cái, thả người nhảy xuống khỏi cây thụ.
Cây này so với những cây Liễu Vũ thấy qua là cao nhất, một đoạn nhánh cây như vậy cũng cao cỡ năm sáu tầng lầu. Trương đại lão vậy mà khinh phiêu phiêu nhảy xuống.
Liễu Vũ cũng có thể bay, nhưng với bộ dáng con người thì không dám nhảy đành phải biến thành một cổ sương đỏ, phiêu đi xuống. Sau đó thấy được ánh mắt khinh thường của Trương đại lão, tâm nói: " Cô là đại lão, tôi lại không phải". Lại biến thành bộ dáng con người, rất bình tĩnh đi theo bên cạnh Trương đại lão, phảng phất chuyện gì cũng chưa phát sinh. Cô cố ý biến thành bộ dáng khi mình mặc áo gió. Cô vóc dáng cao, chân thon dài, giá trị nhan sắc cũng có thể so cao thấp. Tổng thể dáng người cũng có khí chất. Nội tâm thế nào người khác cũng thể thấu. Ít nhất ngoại hình có thể nói là cao lãnh cùng đẹp.
Sự thật chứng minh, cô không phải nói điêu, tầm mắt Trương đại lão dừng trên người cô, nhìn chằm chằm mười mấy giây mới dời đi tầm mắt, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Lại giống như bị bệnh thần kinh, không biết điều gì mà lại sinh khí. Sắc mặt cực lãnh, toàn thân trên dưới đều viết lão nương không cao hứng.
Liễu Vũ chạy nhanh theo sau, trong lòng suy đoán, đại lão có phải hay không là đang ghen tị, không muốn thấy người khác so với nàng xinh đẹp hơn.
^^"