Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 116




Trương Tịch Nhan đã từng đi qua rất nhiều bí cảnh, kinh nghiệm tích góp được sớm đã hình thành một bộ lưu trình tra xét.

Nếu nàng muốn dẫn theo đệ tử Cổ Đạo Tông và bọn người Trương Kế Bình rời khỏi, đương nhiên sẽ căn cứ theo lưu trình để an mọi ổn thỏa mọi việc cần thiết. Nhưng đối với Liễu Vũ, Trương Tịch Nhan thật lo lắng nếu không giao đãi rõ ràng, không xem trọng công lao của cô rất có thể cô lại trốn chạy lần nữa.

Nàng mang theo Liễu Vũ trở lại tế đàn trên đỉnh núi, đang chuẩn bị đem lưu trình tra xét nói cho Liễu Vũ, lại thấy nhóm người Ngự Thi tộc sau khi nàng phong bế bí cảnh không chịu rời đi, mà lại từ trong nhóm người tư tế ở đây chọn ra người cường tráng nhất chém giết tại chỗ hiến tế cho thần linh để khẩn cầu thần linh tha thứ.

Trương Tịch Nhan đứng ở xa xa mà nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Bộ lạc Hoa Tế cũng đã từng như thế này để gửi hy vọng tới thần linh.”

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan chỉ là có chút cảm khái, lại không có ý định hiện thân đi qua ngăn quản việc này, cô chỉ về phía những người đó, hỏi: “Chúng ta có cần đi qua ngăn cản không?”

Trương Tịch Nhan nói: “Nếu chúng ta đi qua đó, bọn họ sẽ cho rằng việc làm hiến tế như thế này có thể câu thông thần linh, nếu lần sau thần linh lại không ra, bọn họ có thể sẽ giết nhiều người hơn nữa, để dâng thêm càng nhiều tế phẩm. Chúng ta làm trò trước mặt bọn họ từ trong bí cảnh bay ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà rời đi, vô luận bọn họ có giết bao nhiêu người chúng ta cũng không xuất hiện, bọn họ liền sẽ nghĩ, có phải do bọn họ phá hủy tế đàn ruồng bỏ thần mới bị thần vứt bỏ. Nếu bọn họ cho rằng bọn họ bị thần linh vứt bỏ, thì họ sẽ tìm con đường khác. Cổ Đạo Tông dời lại đây, thu phục một đám bộ tộc bị thần linh ruồng bỏ, có thể tránh đi rất nhiều xung đột. Người dưỡng thi cùng dưỡng cổ có điểm chung, quy củ Cổ Đạo Tông cũng có thể áp dụng được với bọn họ.”

Liễu Vũ chỉ cảm thấy có điểm quá mứt đẩm máu và thảm thiết, nhưng đây lại là phong tục của người khác, bản thân lại tùy tiện đi qua ngăn cản lại biết đâu mang họa vào người, vẫn là nghe theo Trương Tịch Nhan cho lành.

Trương Tịch Nhan nhìn những thi thể bị giết chết ngã xuống, trong lòng cũng không đành lòng, nhưng nếu nàng hiện thân nói với bọn họ, thần linh không cần dùng tới người để hiến tế, bọn họ đơn giản chỉ hoài nghi nàng có phải thật sự là thần linh hay không, mà không phải tin tưởng rằng thần linh không cần tế phẩm là con người. Nàng thu hồi lại suy nghĩ, cố ý bỏ qua những người đó, nói với Liễu Vũ: “Mấy năm nay chị đã đi cũng khá nhiều nơi, tổng kết ra được một lưu trình thăm dò.” Nàng nói xong, tùy ý tìm tảng đá ngồi xuống.

Liễu Vũ đi tới bên cạnh Trương Tịch Nhan, tủm tỉm cười rồi nói: “Chăm chú lắng nghe.”

Trương Tịch Nhan nói: “Cái này cũng với khảo cổ học có điểm chung. Đầu tiên, xác định chính mình ở đâu. Tỷ như, khi em vừa tới huyền bí cảnh, thấy được dã thú có xương cốt và máu có màu vàng, những con thi quái….” Nàng đem quá khứ cùng hiện trạng của Ngự Thi tộc cho Liễu Vũ nghe: “Sau khi xác định địa phương, kết hợp với hiện trạng, sau khi phân tích kỹ lưỡng thì có thể bắt đầu tra xét, nhìn thử xem Ngự Thi tộc còn giữ lại thứ tốt gì không, đem những thứ hữu dụng khai quật ra tới, sau khi khai quật lại xem xét nơi này về sau có thể thích hợp để xây thành trấn thôn xóm không.”

Nàng nói cho Liễu Vũ, thông thường mà nói sau khi phát hiện ra được địa phương nào đó, chỗ đáng giá nhất chính là bí cảnh. Những cái bí cảnh này có một số là thiên nhiên hình thành Thứ Nguyên Giới, một số thì do thần linh có thần thông quản đại cải tạo, hoặc là sau khi thần chết, bí cảnh bên trong cơ thể bọn họ tu luyện tản mạn khắp nơi bên ngoài. Giống nàng sau khi tìm được bí cảnh nào đó, sẽ dời tới gần Cổ Đạo Tông và Vu tộc rồi cải tạo thành bí cảnh thí luyện, những loại như thế này có thể lấy được một ít linh trân thảo dược còn có thể nuôi thả một ít tinh quái, lại dùng để bồi dưỡng đệ tử tông môn. Bí cảnh có thể xem như căn cơ tự tin của một tông môn. Ngự Thi tộc đã từng tu luyện ra tới thần, tại đây cảm thấy thích hợp với một cái là bán thần hoặc có thể từ người tu luyện tấn giai thành thần có hai nàng, nhất định còn có thể từ một người thực lực nhỏ yếu cũng có thể tu luyện được. Việc này, cần phải tìm ra hoặc là tốt nhất có thể xác định bí cảnh này có thích hợp với giống loài đó hay không, cùng với cấp bậc nguy hiểm của bí cảnh sau đó khai hoang rửa sạch mới có thể sử dụng. 

Sau khi tìm được bí cảnh và di chỉ. Nơi đã từng dựng lên thành trì và tông môn hoán nhiều hoặc ít sẽ lưu lại một ít bích tàn viên. Tìm kỹ ở ngầm, bí thất, nói không chừng sẽ có một chút thu hoạch, về sau có thể hoàn toàn khai quật, có một số nơi còn có sẵn thành trấn thôn xóm.

Liễu Vũ nghe Trương Tịch Nhan nói qua rất nhiều việc, từ tìm kiếm bí cảnh nói tới thăm dò phế tích từ vị trí cũ có thích hợp xây dựng lên thành trì thôn xóm một lần nữa hay không, cô rất muốn lấy một quyển ghi chép ghi lại để nhớ kỹ, cũng may trí nhớ của cô tương đối tốt, có thể nghe qua một lược mà không quên, lực lý giải cũng có tiến bộ, vừa nghe liền hiểu.

Trương Tịch Nhan vân luôn nói từ buổi chiều cho đến giữa trưa hôm sau, miệng lưỡi lưu loát.

Liễu Vũ được lợi rất nhiều.

Trương Tịch Nhan nói: “Đi đi, chị ở chỗ này đợi em.”

Liễu Vũ “Hửm?” một tiếng, mặt đầy mờ mịt hỏi: “Đi đâu?” 

Trương Tịch Nhan nói: “Đầu tiên tra xét bí cảnh, đem vị trí cửa ra vào của bí cảnh đánh dấu lại, lại tra xét mức độ nguy hiểm, các loại khoáng sản và giống loại ở nơi này cũng đánh dấu kỹ càng tỉ mỉ xong thì bắt đầu khai quật phế tích, sau đó chọn một nơi mà em thích, chúng ta dời Vân Hải Ngọc Các qua đó.” 

Liễu Vũ duỗi tay chỉ vào bản thân, không một tiếng động mà dò hỏi lại: “Em sao?”

Trương Tịch Nhan gật đầu nói: “Đúng vậy, em đi đi. Làm xong thì lại đây tìm chị, hoặc ở chỗ này đợi chị, chị trở về Cổ Đạo Tông một chuyến.”

Liễu Vũ lại “Ách” một tiếng, hỏi: “Chị không sợ em lạc mất sao?”

Trương Tịch Nhan nói: “Lúc trước không tìm thấy được em là do Vu thần thụ ngủ say, chị nghĩ, hiện tại muốn tìm thấy em cũng không khó.” Nàng nhắc tới Vu thần thụ bỗng nhiên nhớ tới Lê Vị! Lê Vị và Hắc Hồ vẫn còn bị nàng để lại Thiên Diệu giới. Nhưng khi nàng vừa ra khỏi huyền bí cảnh thi quái, tựa hồ cảm giác được Lê Vị đang ở hướng của Kim Ô thần cung. Nàng cần phải đi Kim Ô thần cung một chuyến để xem Lê Vị thế nào.

Nàng cảm giác được Liễu Vũ vẫn ngồi xổm bên cạnh mình không chịu nhúc nhích, nàng thúc giục: “Đi mau đi.”

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan lòng nóng như lửa đốt mà thúc bịu ban thân đi, thật là có điểm lo lắng Trương Tịch Nhan muốn bỏ lại mình chạy lấy người. Cô thả ra mấy tiểu cánh hoa dán vào cổ áo của Trương Tịch Nhan, để tránh Trương Tịch Nhan bỏ cô chạy mất. 

Trương Tịch Nhan liếc mắt nhìn Liễu Vũ thả ra tử cổ, nói: “Yên tâm đi đi, đi sớm về sớm.” Nàng nói xong thì khoanh chân ngồi xuống, lấy cảm giác liên hệ Vu thần thụ, muốn lấy một nhánh cây của Vu thần thụ.

Cái Thứ Nguyên Giới này tuy được củng cố, nhưng vị trí rất xa, còn phải đi qua rất nhiều không gian loạn lưu thật mạnh giữa các Thứ Nguyên Giới mới có thể tới được đây. Nếu không sáng lập thông đạo Thứ Nguyên Giới mà trực tiếp bay đi, bay đi hơn mấy trăm hay mấy ngàn dặm đều khó có thể tới đến được. Bởi vậy, nàng cần phải ở nơi này lập xuống một Vu thần mộc định vị và sáng lập thông đạo tiếp dẫn. Nếu không có Vu thần mộc, cũng chỉ có thể từ nàng và Liễu Vũ thay phiên trông coi và tiếp ứng tới lui thông đạo.

Vu thần thụ rất thống khoái mà cho Trương Tịch Nhan nguyên một nhánh cây, đủ để Trương Tịch Nhan thành lập mấy chục cái tế đàn Vu thần.

Trương Tịch Nhan lập tức hiểu rõ, Vu thần thụ sớm đã xem trọng nơi này.

Nàng dùng cảm giác truyền âm nói với Vu thần thụ: “Huyền bí cảnh thi cổ quái bà có thể lấy đi một ít, mạch khoáng quỷ linh tinh cũng có thể lấy đi một bộ phận, nhưng nơi này, hết thảy sẽ dựa theo quy củ của Cổ Đạo Tông, sau này nơi đây gọi là Vu Đạo giới.”

Vu thần thụ không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, trực tiếp chặt đứt liên hệ với Trương Tịch Nhan. Trong lúc các đứt liên hệ với Trương Tịch Nhan Vu thần thụ đồng thời tiệt đi nhánh cây đã để lại thành mấy chục đoạn, theo sát liền biến thành những cái cột đồ đằng trụ đứng sừng sững ở không trung, bay lên trải đều khắp nơi ở Thứ Nguyên Giới này.

Trong đó có một cây đồ đằng trụ to lớn nhất vừa lúc dừng ở trên đỉnh núi tại chỗ của Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan hiểu được ý tứ của Vu thần thụ, giống như trước kia, mỗi bên đều lùi một bước.

Địa bàn Cổ Đạo Tông sẽ dựa theo quy củ của Cổ Đạo Tông, còn ở Vu tộc lập đồ đằng trụ để tiếp nhận cung phụng, cũng như dùng để định vị cùng tiếp dẫn, nếu có bộ lạc của Vu tộc muốn cung tế Vu thần thụ, nàng không được ngăn trở.

Điều kiện này, Trương Tịch Nhan có thể tiếp nhận được. Dù sao Vu thần trụ định vị, sáng lập tiếp dẫn thông đạo đều cần đến thần thông, có đôi khi còn cần mượn thần lực của Vu thần thụ, tổng không thể để Vu thần thụ làm không công chỗ tốt gì cũng không có. Đôi bên cùng có lợi, mới có được lâu dài.

Trương Tịch Nhan lấy cảm giác xác định vị trí của Liễu vũ, truyền âm nói: “Nếu tìm không thấy chị, em thông qua Vu thần thụ truyền lời, chị về Cổ Đạo Tông một chuyến.” Nàng nói xong, thi triển thần thông, ở đỉnh núi sáng lập ra một cái thông đạo nối thẳng tới Vân Hải Ngọc Các, trở về Cổ Đạo Tông.

Vân Hải Ngọc Các đã lâu không có người ở, càng thêm quạnh quẽ.

Cảm giác Trương Tịch Nhan phất qua Cổ Đạo Tông một lượt, liếc mắt quét một cái liền thấy Trương Kế Bình và Trương Kiều Nghiên đều đang ở trước đại điện tại quảng trường tông môn tham gia tông môn đại bỉ. Ở tông môn đại bỉ đệ tử so đấu với nhau, không đấu khác giai đoạn tuổi mà là cùng một giai đoạn tuổi tu luyện giống nhau rồi so đấu, tỷ thí tuyển chọn mầm non trọng điểm để bồi dưỡng. Nếu trong cuộc tỷ thí có thành tích xuất sắc, được một trong những vị trưởng lão trong tông môn nhìn trúng sẽ đem đi bồi dưỡng, từ đó rất thể từ một bước lên trời.

Nàng không có ở đây, vị trí chủ vị bỏ trống, Trương Kế Bình đặt một cái ghế bên cạnh chỗ ngồi của nàng làm vị trí chủ trì đại bỉ.

Nàng thi triển độn thuật, liền xuất hiện tại chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

Trương Kế Bình và trưởng lão các phòng đang ngồi vòng quanh chủ vị trên khán đài nhìn thi đấu say mê, bỗng nhiên cảm giác được chỗ chủ vị nhiều thêm một bóng người, quay đầu thì thấy được vị đại lão tổ đã lâu không lộ mặt xuất hiện.

Trương Kế Bình sửng sốt, ngay sau đó mặt lộ vẻ kinh hỉ, kêu: “Mẹ.” Nhanh chóng đứng dậy ôm quyền hành lễ, lại bất động thanh sắc mà nhìn quanh một vòng bốn phía, không thấy Liễu Vũ đâu, ngoài ra biểu tình và cảm xúc của mẹ vẫn như thường, hiển nhiên biết được Liễu Vũ không có xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chỉ là mẹ không mang cô ấy theo thôi. Trên mặt hắn ý cười càng sâu, nói: “Mẹ trở về vừa đến lúc, có thể xem buổi đại bỉ trăm năm.”

Đại bỉ trăm năm sao? Trương Tịch Nhan phát hiện thời gian ở Bất Chu Sơn không dùng để tính trải qua. Nàng nhàn nhạt nhìn về phía Trương Kế Bình xua xua tay, ý bảo hắn ngồi. Đừng kêu mẹ được không, kêu tới da gà da vịt đều nổi lên cùng người.

Trương Kiều Nghiên là người duy nhất vẫn ngồi không đứng dậy hành lễ, âm dương quái khí mà “Nha” một tiếng, hỏi: “Lại chạy tới nơi nào vậy? Đem Lê Vị đến Thiên tộc ném ở đó rồi chạy mất mặc kệ à? Bên ngoài đều truyền tai nhau bảo tiểu Vu thần mất tích ở Thiên Diệu giới, vẫn là do Thiên Long tộc truyền ra, thậm chí còn có lời đồn cô ấy chết trong tay Long Thần nữa kìa.”

Trương Tịch Nhan nói: “Cái lão Long Thần đó ngay cả Liễu Vũ cũng đuổi theo không kịp. Hắn muốn đối phó với Lê Vị còn kém xa.” Nàng nói xong, quay đầu nói với Trương Kế Bình: “Sau khi đại bỉ trăm năm kết thúc, cậu an bài việc chuyển nhà.”

Lại chuyển nhà? Trương Kế Bình hỏi: “Dọn đi đâu ạ?”

Trương Tịch Nhan nói: “Tìm được một Thứ Nguyên Giới ổn định, lãnh thổ lớn hơn so với Địa Linh giới. Nơi đó lúc trước là địa giới của Ngự Thi tộc, Ngự Thi tộc hiện tại bào đi tế đàn trước kia họ dùng để cung phụng thần linh….” Nàng dứt lời, đơn giản nói về tình huống ở Ngự Thi tộc cho bọn hắn: “Liễu Vũ đang tra xét tình huống khắp nơi ở Vu Đạo giới, đại bỉ kết thúc, mọi người bắt tay dọn chuyển nhà.”

Trương Kế Bình nghẹn họng, nhìn Trương Tịch Nhan trân trối, không kịp phản ứng lại, tâm nói: “Muốn dọn Cổ Đạo Tông đi? Vu Đạo giới? Mẫu thân hắn rời đi một chuyến, liền đem tên giới của người ta sửa lại luôn? Rồi cứ vậy liền dọn đi qua?

B.A