Chiều hôm đó, anh và cô cùng trở về Phó gia...
Tại phòng ăn, tất cả đều đang cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là Phó Kỷ Hàn, ông đã mong đợi ngày này rất lâu rồi, cái ngày mà cả nhà có thể cùng nhau ăn cơm, cười nói vui vẻ như bây giờ! Cuối cùng tâm nguyện của ông cũng trở thành sự thật...
- " A Thần, Kỳ Anh hai con dự định bao giờ sẽ đi?"_ Phó Kỷ Hàn trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, vui vẻ hỏi
- " Con nghĩ là phải chờ a Thần sắp xếp xong công việc rồi mới đi được!"_ Phó Kỳ Anh cô cũng chưa biết là sẽ xuất phát khi nào, bởi cô chỉ mới có dự định thôi, còn phải hỏi ý kiến của anh a!
- " Không cần phải chờ anh sắp xếp công việc đâu! Nếu em muốn đi thì ngày mai chúng ta có thể lập tức xuất phát!"_ Tư Đồ Thần nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều
- " Không nhất thiết phải gấp như vậy! Em còn muốn ở lại cùng mẹ một vài hôm!"_ Vừa nói cô vừa nhìn sang mẹ, cô đã hai mươi năm rồi mới có thể gặp lại mẹ, đã vậy hiện giờ cô đã kết hôn, không thể cùng mẹ mỗi ngày sớm tối ở cùng nhau...
- " Nếu đã như vậy thì đợi khi nào mẹ và dì Dương cũng xuất phát rồi hãy đi!"_ Tô Dung cũng vui vẻ lên tiếng
- " Phải đó, cả nhà chúng ta đã lâu như vậy mới có thể cùng nhau vui vẻ như thế!"_ Phó lão phu nhân cũng tiếp lời
- " Được rồi, nếu như đã quyết định xong thì chúng ta hãy cùng ăn cơm thôi, kẻo nguội mất!"_ Hồng Dương mỉm cười nói, nhìn mọi người vui vẻ như thế, bà cũng rất muốn nhanh chóng phẫu thuật rồi trở về gặp lại gia đình...
Hứa Mộc Văn, Khiêm nhi, 21 năm qua hai người sống có tốt không??
Một buổi ăn tối tràn ngập hạnh phúc của cả Phó gia, nếu không phải vì mẹ con của Lý Tuyết Nhan thì niềm hạnh phúc này của họ không cần phải đợi đến bây giờ...
Còn cả Phó lão phu nhân nữa, nếu như không phải sự cố chấp của bà thì... suy đi nghĩ lại bà cảm thấy vô cùng hối hận...
~~~~~~
Thời gian cứ nhanh như vậy trôi qua, hôm nay đã là ngày Tô Dung và Hồng Dương sang Mĩ để phẫu thuật rồi, tất cả hiện tại đều đang ở sân bay...
- " Vĩ Kỳ, em nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt!"_ Phó Kỷ Hàn nắm lấy tay của Tô Dung, ông thật sự là chỉ muốn bà ở lại bên cạnh, không nỡ rời xa...
- " Em biết phải làm sao mà!"_ Tô Dung nở nụ cười, trấn an
- " Mẹ à, con thực sự muốn đi cùng mẹ!"_ Nói thật tình thì cô rất muốn đi cùng mẹ sang Mĩ a!
- " Kỳ Anh, con đừng như thế chứ, mẹ cũng đâu phải là đi luôn, vả lại, con còn phải đi gặp ba mẹ của a Thần!"_ Tô Dung mỉm cười hiền từ nhìn cô, thật lòng thì bà cũng chẳng muốn xa con gái một chút nào hết...
- " Kỳ Anh, nếu như em muốn đi cùng mẹ như vậy thì chi bằng ta qua Mĩ trước chơi hai ngày rồi sẽ sang Pháp gặp ba mẹ, dù gì chúng ta cũng là đi du lịch!"_ Tư Đồ Thần lên tiếng, tay vòng qua eo ôm lấy cô, ánh mắt vô cùng vô nhu
- " Anh nói có thật hay không?"_ Nghe anh nói, hai mắt cô lập tức sáng lên
- " Đương nhiên!"
- " Vậy thì tốt quá, chúng ta hãy mau lấy hành lý trên xe vào mua vé đi cùng mẹ"_ Dứt lời, cô vui vẻ đi ra ngoài
Anh cũng mỉm cười đi theo cô, đúng lúc này, đột nhiên có một nhóm người bịt mặt chặn trước mặt anh khi anh đang đi gần tới cô, chỉ còn hai bước chân nữa thôi!!!!
Anh chợt nhíu mày, trong lòng chợt bất an, cùng lúc này vệ sĩ của anh liền xuất hiện đồng loạt đứng sau lưng anh...
- " Cho hỏi ngài có phải Tư Đồ thiếu gia?"_ Một người trong số đám người đó tiến đến hỏi
- " Là tôi! Các người muốn gì?"_ Tư Đồ Thần lạnh giọng hỏi, đưa tay ra sau lưng phất nhẹ hai cái, ngay lập tức, hai người trong số những vệ sĩ đi theo anh tức khác rời đi
- " Chủ nhân của chúng tôi muốn mời ngài đi một chuyến, không biết có được hay không?"_ Người bịt mặt đó lại nói
- " Chủ nhân của các người là ai?"_ Anh trầm mặt
- " Là Từ thiếu!"_ Người bịt mặt điềm nhiên
- " Nói với hắn giữa ta và hắn đã không ai nợ ai nữa, vã lại, ta còn có việc gấp cần giải quyết, hôm nay không thể đến, hẹn ngày khác đi!"_ Nói rồi, Tư Đồ Thần rời đi, bỏ lại đám người đang nở nụ cười đắc ý
Sau khi đi ra gần tới chỗ đậu xe hai người vệ sĩ được anh cử đi trở lại thông báo...
- " Lão đại, chúng tôi không thấy phu nhân đâu hết!"_ Một người trong số hai người họ e ngại nói, chỉ sợ Lão đại sẽ tức giận mà xử tội...
- " Cái gì?! Đã tìm kỹ chưa?"_ Trong lòng của anh dâng lên lo lắng và tức giận, có điều anh lo nhiều hơn là tức, bởi anh lo cho an nguy của cô và bảo bảo, vã lại bây giờ anh cần nhất là bình tĩnh để có thể nghĩ cách đi tìm cô...
- " Dạ đã tìm kỹ!"
Cùng lúc này, ở hướng ngược lại, hai người vệ sĩ được anh lệnh cho đi bảo vệ cả nhà Kỳ Anh trong tình trạng thương tích đầy người chạy tới...
- " Lão đại, chúng tôi đã bị mai phục, bọn chúng đông quá, bọn tôi đánh không lại nên... nên đã..."
- " Nên đã thế nào?"_ Anh lớn tiếng
- " Họ đã bị bắt đi rồi!"_ Hai người họ thực sự là vô cùng sợ hãi, chỉ sợ sẽ mất mạng khi Lão đại thực sự tức giận