Bất Chấp Để Yêu Em

Chương 54: Giải quyết ân oán




Lời nói của Tư Đồ Thần vừa cất lên, tức khắc, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, không biết anh đang định làm gì đây?

Từ Thiếu Trung híp mắt, nghi hoặc nhìn Tư Đồ Thần, thoạt nhìn là vậy, nhưng thực chất trong lòng hắn lại thầm nảy sinh một sự sợ hãi mà trước đến nay chưa hề có!!!

Tư Đồ Thần vốn dĩ chính là luôn làm những điều khiến người khác bất ngờ, có khi còn không kịp trở tay...

Tức khắc, Tư Đồ Thần buông cô ra, rồi dùng tốc độ ánh sáng lao đến đánh mấy tên thuộc hạ của Từ Thiếu Trung, kéo Hồng Dương ra ngoài vòng vây. Tiếp đến, anh lại nhanh chóng đá văng khẩu súng trên tay của Phó Tử Yên và đẩy vai ả làm ả ngã xuống đất rồi kéo Phó lão phu nhân trở về vị trí an toàn.

Nhưng nào ngờ, khi anh vừa cứu được Phó lão phu nhân, Từ Thiếu Trung lại liều chết xông đến đấm anh một đấm khiến anh không kịp trở tay, khóe miệng anh chảy ra một vệt máu...

- " A Thần"_ Lập tức, tất cả đều lớn tiếng gọi khi chứng kiến sự việc, Phó Kỳ Anh toan lao đến nhưng...

Tư Đồ Thần lại lên tiếng:" Kỳ Anh, em đừng qua đây! Việc này vốn dĩ nên phải kết thúc rồi!"

Anh lao vết máu ở khóe miệng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo kèm theo tức giận liếc nhìn Từ Thiếu Trung...

- " Hôm nay ân oán của ta và ngươi phải kết thúc tại đây!"_ Tư Đồ Thần trầm giọng nói

- " Được thôi"_ Từ Thiếu Trung hừ lạnh một tiếng rồi cởi bỏ áo vest bên ngoài, bắt đầu thủ thế võ...

Anh cũng vậy....

Cả hai cùng tiến về trước và bắt đầu giao đấu....

Thế là một trận chiến quyết liệt của hai vị Bang chủ dẫn đầu của hai Bang phái hùng mạnh nhất giới Hắc đạo đã chính thức diễn ra. Và hình như không ai nhường nhịn ai cả....

.....

25 phút đã trôi qua.....

Lúc này, tình hình của Từ Thiếu Trung hình như không tốt cho lắm, hắn ta bị đánh đến mức cả người gần như không còn sức. Khóe môi thì chảy ra một vệt máu dài, lại còn vết thương mới đè lên vết thương cũ, khiến khóe môi của hắn lúc này tím hẳn cả lên, có thể thấy hắn bị đánh không hề nhẹ...

Còn Tư Đồ Thần thì sao? Anh cũng bị thương không nhẹ nhưng có thể thấy anh như thế là đã nhẹ hơn Từ Thiếu Trung nhiều rồi! Ít nhất anh chỉ có một vết xướt ở trên má trái, cộng với vết thương bị Từ Thiếu Trung đánh lén lúc nảy vẫn còn vương lại vết máu mà thôi, chứ không thê thảm như hắn ta...

- " Từ Thiếu Trung, đùa giỡn nhiêu đó là đủ rồi, ta sẽ không giết ngươi, vì Từ An Dương đã xin ta tha cho người thân duy nhất của hắn!"_ Anh vốn cũng không định tha cho Từ Thiếu Trung đâu

Nhưng nể tình lúc trước cũng nhờ có Từ An Dương giúp đỡ nên anh mới có thể cứu được cô thoát khỏi Từ Thiếu Trung một cách dễ dàng, một phần cũng muốn tích chút đức cho đứa con chưa chào đời, anh mới miễn cưỡng chấp nhận tha cho hắn như vậy!

Nghe những gì Tư Đồ Thần nói, Từ Thiếu Trung cảm động nhìn sang Từ An Dương, vẫn là em trai hắn thương hắn nhất....

Hắn bước đến chỗ của Từ An Dương, cười nói:" Cảm ơn em, em trai của anh!"

- " Không có gì đâu! Anh là anh trai của em mà"_ Từ An Dương cũng vui vẻ đáp lại

Đúng lúc này, Phó Tử Yên cầm dao, định đâm lén Từ Thiếu Trung, Từ An Dương trông thấy thì vội đẩy anh mình sang chỗ khác:" Anh trai, cẩn thận... A~"

Con dao đâm thẳng vào bụng của Từ An Dương, Phó Tử Yên phát hiện sai mục tiêu thì rút dao ra.......

- " An Dươnggg~"_ Từ Thiếu Trung gào lên, xông đến đẩy mạnh Phó Tử Yên sang một bên mà đỡ lấy Từ An Dương đang dần khụy xuống

- " Hừ, nếu giết anh trai trước không được thì giết em trai trước cũng được"_ Phó Tử Yên hừ lạnh rồi đứng dậy kéo Lý Tuyết Nhan rời đi

- " An Dương, sao em lại khờ như vậy?"_ Từ Thiếu Trung chỉ còn duy nhất một người thân là Từ An Dương mà thôi, hắn không muốn phải mất luôn đứa em trai duy nhất này

- " Anh.. trai... bảo.. trọng"_ Dứt lời, Từ An Dương ngất lịm đi

- " Làm ơn, ai đó gọi cấp cứu giúp tôi"_ Từ Thiếu Trung lúc này khẩn thiết cầu xin trong rất tội nghiệp

- " Lúc này gọi cấp cứu cũng chẳng kịp đâu, cậu mau đưa cậu ta ra xe đi, tôi sẽ gọi Trợ lý Lâm đưa hai người đi"_ Tư Đồ Thần lên tiếng

- " Được, ơn này tôi sẽ không quên đâu!"_ Từ Thiếu Trung thật sự vào thời khắc này thực nể phục Tư Đồ Thần có thể nghĩa khí đến như vậy...

~~~~~~~~~~

Sau đó, tất cả đều ai trở về nấy, riêng Tô Dung và Hồng Dương thì ở lại Phó gia cùng Phó Kỷ Hàn với Phó lão phu nhân....

Bây giờ, ở Tư Đồ gia...

Phòng ngủ...

- " A đau, bà xã, em nhẹ tay một chút!"_ Tư Đồ Thần chính là như thế, cứ mỗi lần ở cạnh cô, anh đều giở trò như thế

- " Anh đừng có ở đó mà giở thói trẻ con, đánh nhau với người ta không biết đau là gì, đến khi về nhà để vợ thoa thuốc thì la đau!"_ Cô liếc xéo anh

- " Anh vốn đau thật mà!"_ Nói đến đây, chợt trong đầu anh nghĩ ra một ý nghĩ:" Anh có một cách này giúp cho vết thương của anh sẽ không bị đau nữa"

- " Là cách gì vậy?"_ Cô nghe vậy liền hỏi

- " Dù sao ở khóe môi cũng khó thoa thuốc, hay là em hôn anh một cái cho đỡ đau đi"_ Anh cười tà nhìn cô

- " Anh..."_ Cô thực sự là bị anh chọc tức chết mà, vậy mà còn có thể giỡn được! Thôi được rồi, cô sẽ không chấp nhất với bệnh nhân làm gì...

- " Sao nào, có dám không?"_ Anh buông lời thách thức

- " Được thôi, hôn thì hôn, sợ gì chứ!"_ Nói xong, cô nhích tới gần anh hơn

Hai tay cô chủ động vòng qua cổ anh, nhắm mắt nghiêng người hôn lên khóe môi anh...

Anh không ngờ là cô lại làm thật, nhân cơ hội, anh vội giữ chặt cô lại, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng...

Nhận ra bản thân đang bị anh chiếm tiện nghi, đôi mắt đã nhắm lại của cô bật mở ra, hai tay cố đẩy anh ra nhưng do khi nảy cô vòng tay qua cổ anh lại còn anh đang ôm chặt cô như thế, khiến cả hai càng dính chặt vào nhau hơn...

Còn anh càng hôn thì càng không dừng lại được, đôi tay không yên phận bắt đầu di chuyển xuống bờ mông căng mịn của cô mà xoa nắn...

- " Ưm.. ưm"_ Cô cố kháng cự nhưng đều vô dụng

Anh bắt đầu di chuyển xuống cổ của cô, rồi đến xương quai xanh, đến nơi nào, anh cũng đều để lại một dấu ấn màu đỏ, đánh dấu chủ quyền...

- " Không... đừng mà, anh dừng lại đi, bảo bảo sẽ không an toàn đâu!"_ Cô lên tiếng, trong lòng hy vọng anh sẽ dừng lại, nếu như là bình thường anh muốn làm gì cô cũng mặc kệ, nhưng bây giờ trong bụng cô còn có bảo bảo, cô không thể để anh muốn làm gì thì làm nấy được...

Tư Đồ Thần sau khi nghe cô nói thì lập tức dừng lại...

- " Anh xin lỗi, tại anh nhất thời không thể kiềm chế được"

- " Không sao!"_ Cô đặt tay lên má anh, nhẹ nhàng nói

- " Nhưng mà, anh sẽ không sao chứ?"

- " Sẽ không sao, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi tắm!"_ Anh mỉm cười, đỡ cô nằm xuống giường, còn bản thân thì vào phòng tắm dùng nước lạnh dập lửa

Không lâu sau đó, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cô nằm trong chăn nghe thấy, trong phút chốc, một cỗ cảm giác hạnh phúc, ấm áp truyền đến, trong lòng cô như chảy qua một dòng nước ấm!

Khóe môi cô nở nụ cười hạnh phúc và điều đó lại làm cho cô càng yêu anh nhiều hơn nữa! Đưa tay chạm đến chiếc bụng vẫn còn phẳng của mình, cô nhỏ giọng...

- " Bảo bảo ngoan, ba của con rất yêu mẹ con chúng ta, có phải không?"

~~~~~~~~~~~~~~~~

Phó gia...

Hồng Dương lúc này đã được tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lúc này Phó Lão phu nhân mới biết rằng nguyên nhân khiến cho bà không nhận ra Hồng Dương không phải Lạc Vĩ Kỳ là do viết sẹo do bị bỏng của Hồng Dương....