Bất Chấp Để Yêu Em

Chương 35: Lời mời đầy bất ngờ




Trong lòng cô chảy qua một dòng nước ấm, rung động nhìn anh....

- " Bà xã~..."_ Anh bắt đầu giở giọng nhưng chưa kịp nói thì...

- " Em mang hộp cứu thương đi cất, anh mặc áo vào đi"_ Cô vội cắt lời anh, đẩy anh ngã xuống giường rồi nhanh chóng mang hộp cứu thương đi

Đỉnh đầu bay ngang qua một đàn quạ, anh thầm than thở, tại sao lần nào cũng không thành công! Thiên a, rốt cuộc công lý là ở nơi nào!!!!

- " Sao anh vẫn còn chưa mặc áo vào"_ Cô nhìn sang, thấy anh vẫn còn ở đấy không chịu mặc áo thì lên tiếng

- " Trời hôm nay nóng như vậy, anh không muốn mặc vào"_ Dứt lời, anh ném cái áo lên sofa

Cô cũng bó tay với anh luôn, nên cô chỉ đơn giản là lên giường nằm xuống, kéo chăn lại rồi ngủ...

Anh cũng nhanh chóng chui tọt vào trong chăn, ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ...

~~~~~~~~~

Sáng hôm sau.....

Ánh nắng ban mai len lõi vào căn phòng, chiếu rọi lên gương mặt điển trai của anh, mi mắt khẽ động, anh nhẹ mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, thấy cô vẫn còn ngủ thì xoay qua ôm lấy cô...

Cánh tay nhẹ đặt lên vai cô vuốt xuống, dây áo ngủ của cô cũng theo đó mà tuột xuống để lộ ra cảnh xuân.....

Yết hầu lăn nhẹ vài cái, anh nhìn lên, thấy cô vẫn còn đang say giấc thì đôi môi khẽ nỡ nụ cười gian tà....

Anh áp mặt mình vào đôi bông đào trắng nõn, tay không yên phận mà di chuyển trên người cô làm loạn....

Đang ngủ mà cũng bị làm phiền, cô khẽ nhíu mày, khó khăn mở mắt xem kẻ nào to gan đến thế...

Vừa mở mắt ra, cô không khỏi đen mặt nhìn đức lang quân rất chi là " đứng đắn" của mình....

- " Tên biến thái, anh dám lợi dụng lúc em ngủ định thừa cơ làm bậy à?"_ Cô đẩy anh ra, ngồi dậy kéo chăn che lại cơ thể

- " Bà xã, anh thật sự là không thể chịu nổi rồi"_ Anh tiếp tục tiến đến chỗ cô

- " Anh không được qua đây"_ Cô giữ chặt cái chăn, lùi lại phía sau

Anh tiến đến, ôm lấy cô...

- " Không, buông em ra"_ Cô cố kháng cự

Anh hôn lấy môi cô, mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô đến khi cô không còn thở nổi nữa thì anh mới buông tha cho cô....

Anh tiếp tục di chuyển đến cái cổ trắng nõn, rồi đến xương quai xanh, anh hôn lên xương quai xanh của cô, để lại một dấu ấn màu đỏ ở đó...

Anh lại hôn lấy môi cô lần nữa, đôi tay thuần thục cởi bỏ thứ vướng bận trên người cả hai.....

Buổi sáng mưa bão của hai người họ cứ thế bắt đầu.....

(Au: Thiện tai a! Thấy nữ chính nhà ta cũng tội nhưng ta cũng thật không biết làm cách nào khác, ta chỉ làm hài lòng đọc giả trước thôi, sau đó mới đến phần kịch tính a!)😂😂😂😅

~~~~~~~~~

12h50" trưa......

Sau cuộc mây mưa, anh vui vẻ đi đến công ty vì có cuộc hẹn quan trọng vào lúc 1h30", còn cô thì.....

Đã gục ngã tại giường và cái kết sau đó là không thể bước nổi xuống giường....

Và cô nhận ra một sự thật rằng là không nên bỏ đói một con sói quá lâu, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân mình!!!

~~~~~~~~~~~~ Ta là dòng thời gian ngăn cách~~~~~~~

Tư Đồ gia.....

Reng reng reng~

Tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp phòng khách, Phó Kỳ Anh đang đọc sách gần đó nghe thấy thì nhấc máy....

- " Alo, Tư Đồ gia xin nghe"_ Mặc dù nói chuyện nhưng ánh mắt của cô vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách.

《 Em gái à, là chị_ Phó Tử Yên đây》

- " Chị gọi cho tôi có chuyện gì không?"_ Cô hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên Phó Tử Yên gọi mình là em gái!

《 À, chuyện là... bà nội muốn em ngày mai về nhà dùng cơm cùng gia đình, cũng lâu lắm rồi cả nhà mình không ngồi ăn cơm cùng nhau nên hiện tại mọi người rất nhớ em, muốn em trở về một chút》

- " Được, mai tôi sẽ đến"_ Mặc dù có hơi thắc mắc nhưng cô cũng rất vui vẻ vì lần đầu tiên mà bà nội quan tâm cô như vậy

《 Được, cả nhà chờ em》

Dứt lời, Phó Tử Yên cúp máy, khóe môi ả nở một nụ cười lạnh....

Trong lòng cô vẫn là một mớ hỗn độn, rốt cuộc là có chuyện gì???

- ----------------

Chap này bị hơi bị cạn ý tưởng một chút nên chỉ được chừng này thôi, hãy thông cảm cho mình ở chap này nhé! À mà, mọi người có ai thắc mắc là tại sao từ chap 29 đến đây không thấy 4 người Lại Trình Huân, Hàm Dạ Ân, Hứa Lạc Khiêm và Triệu Nghi Lâm đâu không?