Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 62




Một buổi đấu giá, một phiên đấu giá đặc biệt, một đợt luyện tinh thu phí.

Chỉ tốn một ngày, Cửu Huyền Tông cơ bản đã thống nhất được toàn bộ khu vực phía Bắc.

Không rơi một hạt mồ hôi, không đổ một giọt máu, nhân tiện còn kiếm được bội thu, lại ký được thêm vô số sức lao động miễn phí.

Buổi buôn bán này đủ để cho tất cả cao tầng từ chưởng môn chưởng tọa đến điện chủ các điện đường chủ các đường cười trộm mấy nghìn năm.

Đương nhiên hết thảy nhưng điều này đều là nhờ có bảo bối của bọn họ ─Tô đại lão.

Kể từ khi Tô Hàn bắt tay vào nghiên cứu đan dược này, đội hình fanboy phía sau ngày càng khổng lồ, cho đến hôm nay, đã thành công thâu tóm được tất cả sùng bái và kính trọng từ chưởng môn cho tới thằng nhóc nhóm lửa của Cửu Huyền Tông.

Tô Hàn vốn định luyện một mạch ra hết đan dược luôn, tiếc là luyện dược sư chưa mệt, nhưng nguyên liệu thì đã khô kiệt.

Thần thạch bọn họ có một đống, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có nhiều nguyên liệu như vậy, nhất là có mấy vị dược liệu trong đó thuộc về loại tương đối khan hiếm, chu kỳ trưởng thành dài, cho dù dùng linh điền thúc cũng phải cần một khoảng thời gian, cho nên không thể vội được.

Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là tạm dừng việc chế thuốc, trong lúc rảnh rỗi hắn lại ngứa ngáy tay chân muốn chơi bài.

Nhưng “bạn bài” của hắn gần đây đều rất bận, tổ ba người nhóm kín truyền âm đều bận sửa sang lại phong môn, tổ ba người Cực Phong thì bế quan, số còn lại không ra làm nhiệm vụ thì cũng về nhà nghỉ ngơi, còn có đám đoàn tử vừa nghe thấy chơi bài là đã run như cầy sấy…

Một thiếu ba, phải làm sao đây?

Tô Hàn nhanh trí, nhớ tới tổ ba người xâm lược, tuy rằng bọn họ nghèo đến vang dội, nhưng không sao, hắn có thể giả vờ thua bọn họ một ít, sau đó thắng một liền tù tỳ về, chẳng phải là quá ư sung sướng hay sao.

Kết quả hắn gọi Điền lão đầu tới, Điền lão đầu liên tục xua tay: “Không phải ta không muốn chơi với ngài, mà là trong khế ước có quy định rõ ràng, trong thời gian nợ nần trước khi trả hết tuyệt đối không được phép chơi bài với Tô Hàn, mặc kệ là bài gì, ngay cả tung xúc xắc cũng không được, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh.”

Tô Hàn: “…” Đây là điều lệ do tên hỗn đản nào đặt ra, vậy mà lúc đó hắn lại không nhìn thấy!

Hắc – Hỗn đản – Liệu sự như thần – Kình ngồi trong đại điện của chưởng môn hắt hơi một cái: “Tiểu Bạch lại nhớ ta?” Sau đó hắn nhanh chóng làm thêm cái hắt xì nữa, “Được rồi, không phải nhớ ta, xem ra là Tô tiền bối đang mắng ta.” Hắn xoa xoa mũi tiếp tục làm việc.

Điền lão đầu cuốn gói biến rồi, Tô Hàn ôm cổn gia cảm thấy rất ấm ức.

Tô Băng cũng lười chả muốn đả kích hắn, cái gọi là người không ai hoàn mỹ, Tô Hàn ngàn tốt vạn tốt, cái gì cũng giỏi, có thể nói là nhân vật đại biểu cho năm chữ “trên đời không việc khó”, nhưng hết lần này tới lần khác về phương diện chơi bài, nát đến mức khiến người ta thê thảm không nỡ nhìn.

Nhưng con người chính là như vậy, càng không am hiểu lại càng tự tin vô cớ, rõ ràng vài kiếp cộng lại số lần thắng đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, ấy thế mà hắn lại vẫn cứ luôn có cái tự tin mù quáng mình có thể thắng bài, cũng là có một không hai rồi.

Hành động lần này của Hắc Kình đến Tô Băng cũng muốn like cho hắn một cái, niêm yết giá công khai viết vào khế ước thực sự rất cần thiết, bằng không tiền vất vả lắm mới lừa được sẽ bị bọn họ chẳng tốn chút công sức nào mà lừa trở về.

Nhưng những điều này không thể nói choTô Hàn biết, nói hắn cũng không nghe, ngược lại sẽ hậm hực, Tô Băng nghĩ một lát rồi nói: “Đến luyện tập với ta đi.”

Vừa nghe thấy lời này, mắt Tô Hàn liền sáng rực lên.

Tô Băng thực sự thấy hơi hối hận.

Mấy ngày nay không hề có chút đầu mối nào về việc hóa hình người, rõ ràng cánh cổng yêu giới đã mở, rõ ràng linh hồn của y là người, nhưng thân thể của cổn cổn thú chính là có sức quyến rũ mạnh mẽ như vậy đó, vẫn cứ không tài nào làm ra nổi những động tác cố định mà nhân loại nên có, cho nên hóa hình người đã khó càng thêm khó.

Vài ngày đầu Tô Băng còn không ngừng thử nghiệm, về sau không chỉ vô vọng với hóa hình người mà còn trở thành hoạt động giải trí của Tô Hàn, ngẫm lại dáng vẻ ngu ngốc của mình, sau khi sâu sắc cảm thấy địa vị gia đình sắp sửa không giữ được cổn gia quyết định ngừng lại.

Cho nên hiện giờ y nói muốn luyện tập, Tô Hàn mới có thể vui vẻ như thế.

Không phải vui vì cổn cổn có thể hóa thành hình người, mà là vui vì cổn gia sắp bắt đầu moe moe rồi!

Tô Hàn: “Nào, đưa chân xinh đây cho ta.”

Tô Băng: Quả nhiên rất hối hận.

Tô Hàn và cổn gia không thẹn không vội mà “luyện” một lúc, cổn cổn thú nằm lỳ trên giường giả chết, Tô Hàn cười đến mắt cong cong, ôm y hôn rồi lại hôn, cực kỳ giống chú mèo con vừa trộm được cá.

Tô Băng vùi đầu vào ngực hắn cắn một cái!

Tô Hàn bị đau nói: “Sao ngươi lại cứ thích cắn như thế? Ta cũng có phải nữ nhân đâu.”

Tô Băng lại nhắm đến một điểm phấn hồng khác, Tô Hàn vừa đau vừa buồn, ôm lấy thân thể toàn lông mềm mượt của y vừa tức vừa cười nói: “Nói mới nhớ cổn cổn thú này vẫn còn là một con thú non, sau khi ngươi dùng thân thể của nó hóa hình thành công có phải sẽ biến thành một đứa bé hay không? Cái loại mà vẫn còn phải bú ti ý…”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn bị chính tưởng tượng của mình moe đầy mặt, cho dù quần áo xốc xếch cũng không để ý, hắn ngồi xuống hưng phấn nói: “Biết đâu chính là vì nguyên nhân này, cho nên mới không dễ dàng biến hóa.”

Tâm tình Tô Băng kém cực kỳ, cho dù mỹ sắc ngay trước mặt, điểm hồng hồng bị y cắn dựng lên cũng không thể nào an ủi được y.

Tô Hàn không biết sống chết lại bồi thêm một câu: “Không sao, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ coi ngươi như con, không không không, còn thân hơn cả con mình.”

Tô Băng: “…”

Nếu hình dung trạng thái tâm lý lúc này của cổn gia, có lẽ chính là: Ta có một câu đờ cờ mờ không biết có nên nói hay không!

Tô Hàn lại hoàn toàn lâm vào niềm vui sắp làm ba ba, Tô Băng tức giận nửa ngày, toàn bộ lồng ngực đều nặng trình trịch.

“Người quan trọng nhất” bao quát quá rộng: Huynh đệ, người thân, bản thân.

Tô Hàn không muốn y tách ra, nhưng loại tâm tình này quả thực không có nhiều liên quan với tình ái cho lắm.

Nửa đêm, Tô Hàn đang say giấc nồng, từ trong lòng hắn cổn cổn thú cẩn thận dè dặt dịch dịch ra, sau khi xuống giường, một mình y nhẹ nhàng rời khỏi Thập Tam Phong.

Tô Tuyết đang chờ y ở nơi rừng sâu núi thẳm: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vĩnh viễn không cầu đến ta nữa chứ.”

Cổn cổn thú lơ lửng giữa không trung: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Tô Tuyết cười híp mắt: “Vậy ngươi gọi ta tới làm gì?”

Tô Băng nói: “Dạy ta biến hóa, bằng không giết ngươi.”

Tô Tuyết không sợ y: “Nào có người nào cầu người như ngươi vậy!”

Tô Băng: “Ta đã nói không cầu ngươi, dạy ta, hoặc là chết.”

Tô Tuyết lại có chút sợ, nhưng hôm nay y vẫn còn con át chủ bài: “Ta chính là nhị ca của ngươi!”

Cổn cổn thú mặt không cảm xúc: “Càng đáng chết hơn.”

Tô Tuyết nhớ lại lịch sử đen tối của vị trước mắt này, lập tức lo ngay ngáy, bỏ đi bỏ đi, vẫn chớ nên chọc y, quỷ mới biết chọc y xù lông có khả năng sẽ xảy ra những chuyện gì!

Tô Tuyết tốt xấu gì cũng là làm thỏ tinh ở mấy thế giới, nếu bàn về con đường yêu tu y nhận thứ hai, chỉ sợ không có yêu tinh nào dám nhận thứ nhất.

Việc biến hóa này nói khó không khó, nói không khó thật ra lại rất khó, kỳ thực vẫn phải nhìn xem hai chữ thiên phú.

Giống như nhân loại tư chất tốt thì trên tiên lộ đi được thông thuận, yêu tu nếu có thể dễ dàng biến hóa, vậy sau này tu hành cũng sẽ làm chơi ăn thật.

Chỉ là cổn cổn thú trước mắt này uả không phải sự lựa chọn tốt để tiến hóa, bởi vì tộc này đa phần lười nhác không tiến thủ, hơn nữa cũng chẳng ước ao xã hội loài người, thà rằng mình lăn thành quả bóng trốn trong rừng sâu núi thẳm cũng không muốn bước vào thế gian nếm trải nghìn vạn hồng trần.

Nhưng vấn đề nan giải Tô Băng gặp phải không phải tới từ thiên tính của cổn cổn thú. Dù sao cái vỏ là cổn cổn, bên trong lại là đại ma vương dã tâm bừng bừng.

Tô Tuyết nói: “Kỳ thực vấn đề lớn nhất của ngươi là tâm trí không kiên định.”

Tô Băng hỏi: “Hả?”

Tô Tuyết nói: “Ngươi không hề cố chấp muốn biến thành người.”

Tô Băng cười nhạo: “Ngươi đang nói đùa đó à?” Y không muốn biến thành người thì còn phí công như vậy làm gì?

Tô Tuyết lại nói một câu nhắc tỉnh người trong mộng: “Gần đây hắn rất thân thiết với ngươi đúng không? Vừa hôn vừa ôm, ăn mặc ngủ nghỉ, cùng vào cùng ra, hết thảy đều lấy ngươi làm ưu tiên, không nỡ rời xa ngươi…”

Tô Băng nhìn y không chớp mắt.

Tô Tuyết biết y đã nghĩ thông, nhưng vẫn nói tiếp: “Ngươi đang lo lắng, lo lắng sau khi mình biến hóa sẽ mất đi những điều này, lo lắng mình sau khi biến thành người, Tô Hàn không chỉ sẽ không thân thiết với ngươi mà còn có thể sẽ xa lánh ngươi.”

“Đương nhiên cũng lo lắng sau khi biến thành người, tâm tư của ngươi hoàn toàn bại lộ, Tô Hàn nghĩ thông sẽ hoàn toàn rạch ròi vạch rõ giới hạn với ngươi.”

“Ngươi trầm mê trong một quang cảnh giả tạo đã biết rõ, không muốn đi ra.”Tô Tuyết nở nụ cười, “Trạng thái như của ngươi đây là loại tuyệt đối không thể biến hình.”

Y nói không sai, không hề sai, cuối cùng… Tô Tuyết lại nói: “Năm đó ta cũng có tâm tình như vậy, nhưng ta thực sự quá muốn hắn coi ta là người, cho nên biến thành người, sau đó thì sao…” Gặp phải tai họa đủ để hoàn toàn hủy diệt y.

Tô Băng mặt không đổi sắc lơ lửng trên không trung.

Tô Tuyết nhìn y rồi thở dài: “Thực ra ngươi cũng không cần thiết phải biến hóa, cứ như vậy đã tốt lắm rồi, hưởng thụ thêm một lúc, dù sao ngươi cũng sắp quay về thân thể của chính mình rồi.”

Đến lúc đó dù cho hắn có muốn không phân rõ giới hạn cũng không được.

Ngày hôm sau, Tô Hàn còn chưa mở mắt đã bắt đầu xoa xoa quả bóng nhung trong lòng.

Tô Băng hiếm khi dịu ngoan mặc hắn chiếm tiện nghi như vậy.

Tô Hàn cảm thấy mỹ mãn, chôn mặt vào thân thể y lăn lăn.

Tô Băng: “Hỏi ngươi chuyện này.”

Tô Hàn ngẩng đầu: “Hửm?”

Tô Băng cả đêm không ngủ, tâm tình cũng không được tốt lắm, âm điệu hơi trầm: “Ngươi hi vọng ta biến hình không?”

Tô Hàn rõ ràng bị giật mình.

Không cần mở miệng, chỉ cần biểu tình này thôi cũng đã đủ biết đáp án rồi.

Mắt Tô Băng lạnh đi: “Không muốn?”

Tô Hàn khựng lại rồi mở miệng: “Cũng không phải. Ta cảm thấy… ừm… thế nào cũng được, hóa hình hay không cũng đều… giống nhau.”

Một câu nói ngập ngừng như vậy, hiển nhiên căn bản không phải lời thật lòng.

Nhưng cho dù là lời thật lòng, Tô Băng cũng không thích nghe, cái gì mà giống nhau?Bất kể y có như thế nào thì trong mắt hắn cũng chỉ là súc sinh thôi sao? Hay là nói y ngay đến súc sinh cũng không bằng?

Nghĩ đến cái sau mới là đáp án thực sự, tâm tình của y xuống dốc không phanh rồi lại rơi xuống nghìn trượng.

“Qua mấy bữa nữa, thượng giới sẽ mở ra, đến lúc đó tìm được Dung Hồn Đăng, ta sẽ có thân thể của mình.”

Thân thể Tô Hàn cứng đờ.

Tô Băng nhìn hắn: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện sau này không?”

Tô Hàn có chút khẩn trương, giọng nói mang theo chút run rẩy khó nhận rõ: “Không phải đã nói có thân thể cũng không tách ra sao? Không phải đã nói…”

“Ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Tô Băng giúp hắn nói nốt những lời này.

Tâm lý Tô Hàn kiên định lại, nhưng sau đó câu kế tiếp của Tô Băng lại khiến cho trái tim hắn chợt nhói lên.

“Ta không rời đi, nhưng ngươi cũng sẽ có cuộc sống của mình chứ? Sẽ tìm bạn đời đúng không?Thích dạng nữ hài thế nào, Chu Khả Khả hay là Tề Phi Vũ?”

Tô Hàn sửng sốt, tiếp đó hắn cười nói: “Làm sao có thể, ta chỉ coi các nàng như con cháu thôi.”

“À” Giọng Tô Băng trầm trầm, “Ta quên mất ngươi thích thành thục một chút.”

Những lời này đụng vào một chút kiêng kị, một chút kiêng kị Tô Hàn đã quên nhưng trong đầu lại mơ hồ còn chút ấn tượng.

Hắn khẽ nhíu mày, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Lại nói, chuyện sau này chẳng ai biết được.”

Tô Băng lại vô cùng cố chấp hỏi: “Nghĩ một chút cũng có sao đâu, ngươi vẫn luôn muốn có một gia đình, cũng rất thích hài tử, cho nên…”

“Ừm.”Tô Hàn cắt đứt lời y, “Chắc chắn sẽ vậy.”

Lần này đến phiên Tô Băng trầm mặc.

Tô Hàn từ tốn nói: “Nhất định sẽ có một bạn lữ, sau đó hợp thành một gia đình, có mấy hài tử đáng yêu…”

Tô Băng yên lặng lắng nghe cười nói: “Tốt lắm, chúc ngươi hạnh phúc trước nhé.”

Sau đó, thức hải trở nên an tĩnh.

Không một bóng người, dường như ngay đến hơi thở sự sống cũng không có.

Tô Hàn ngồi lặng một lúc rồi mới rời giường rửa mặt, ăn bữa sáng xong hắn lại như chưa hề có chuyện gì, vẫn như cũ chơi đùa cũng đám đoàn tử, vẫn ôm cổn cổn thú, chỉ là tròn ba ngày, hắn không hề nhắc tới chuyện muốn giúp Tô Băng luyện tập biến hóa.

Hắn càng không nhắc tới, Tô Băng lại càng cho rằng hắn thật ra không muốn y biến thành người.

Thậm chí không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Hàn hình như ngay đến việc mở thượng giới cũng rơi chậm tiến độ lại.

Không còn vội vã luyện chế đan dược, không còn vội vã muốn mở thượng giới, lại không tiếp tục vội vã tìm kiếm Dung Hồn Đăng.

Tô Băng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, có lẽ Tô Hàn muốn cả đời y đều ở lại trong thân thể súc sinh này, tốt nhất là tách linh hồn rồi trực tiếp biến thành một con cổn cổn thú luôn, đến lúc đó một nhà bốn người của hắn sẽ có thêm một con sủng vật hắn yêu thích.

Ích kỷ.

Lúc đó Tô Băng nghe thấy Tô Hàn nói hai chữ này cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đầu y bị hai chữ này chiếm cứ toàn bộ.

Dược liệu đã chuẩn bị tương đối, Thượng Quan Tình đến tìm Tô Hàn, Tô Hàn cau mày nói: “Chờ một chút.”

Thượng Quan Tình cho rằng mình nghe nhầm: “Chờ một chút?”

Tô Hàn chợt hoàn hồn, hắn sửa lời: “Tình hình cụ thể bên khu vực phía Nam ta chưa rõ ràng lắm, tùy tiện truyền đan dược đi chỉ sợ sẽ gây ra rắc rối, chờ… chờ…”

Hắn chỉ thuận miệng kiếm cớ, nhưng Thượng Quan Tình lanh trí như vậy, thoáng cái đã nhận ra, y nói hùa theo, “Cũng đúng, khu vực phía Nam vẫn luôn khá là hỗn loạn, tổ chức sát thủ, đoàn lính đánh thuê mọc lên san sát, chuyện giết người phóng hỏa làm không ít, đồ cùng hung cực ác chiếm đông đảo, tùy tiện cho bọn họ đan dược, quả thực là có chút mạo hiểm.”

Y nói đều là những đạo lý thép, đáng tiếc những đạo lý này ở trước mặt Tô Hàn lại chẳng đáng giá nhắc tới, nếu hắn muốn chỉnh đốn hợp nhất khu vực phía Nam, thì cũngchẳng cần tốn nhiều sức.

Quan trọng chính là chữ muốn kia.

Hắn không muốn, không đáng giá nhắc tới liền trở nên khó khăn trùng trùng.

Tô Hàn lại bổ sung một câu: “Lúc Quân gia phản loạn, tổ sức sát thủ biết thuật khôi lỗi kia hẳn là ở khu vực phía Nam… trước tiên điều tra nền tảng của bọn họ, biết rõ ràng rồi hãy cân nhắc chuyện đan dược sau,”

Thượng Quan Tình đồng ý: “Được.”’

Trước kia khu vực phía Bắc không có lực lượng nào có thể đối đầu với khu vực phía Nam, nhưng bây giờ khác rồi, loáng cái sinh ra gần nghìn tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ đã có thể tổ chức thành đội quân đi san bằng khu vực phía Nam, chứ đừng nói tìm một tổ chức sát thủ nho nhỏ nào đó.

Tô Hàn lại nhẫn nhịn vài ngày, thực sự nhịn không được mới gọi Bạch Vô Song tới.

Bạch Vô Song hưng phấn nói: “Sư phụ có gì phân phó?”

Tô Hàn nói: “Có thể dạy ta gấp giấy truyền âm không?”

Bạch Vô Song chớp chớp mắt: “Có thể chứ, rất đơn giản!”

Tô Hàn đáp: “Ừm.”

Hắn có một số việc muốn giấu Tô Băng hỏi người khác, nói ngay trước mặt chắc chắn không được, truyền âm nhập mật hắn không nắm vững, không thể làm gì khác hơn là thử gấp giấy truyền âm.

Pháp thuật này rất cơ bản, đệ tử Luyện Khí kỳ cũng biết, tuy rằng đa phần bọn họ gấp chim bay chậm lại còn dễ bị chặn lại, nhưng truyền âm trong môn phái thì vẫn vô tư.

Tô Hàn học mà tư tưởng cứ ở trên mây, Bạch Vô Song thì lại nói hăng hái bừng bừng: “Thực ra cuối cùng gấp thành cái gì toàn bộ dựa vào sở thích của mình, không ảnh hưởng nhiều tới hiệu quả truyền âm, đơn giản nhất chính là gấp hạc…”

Y vừa nói, Tô Hàn bên kia đã gấp đông gấp tây thành một vật hình tròn.

Bạch Vô Song hiếu kỳ hỏi: “Là ma tước à?”

Tô Hàn: “…” Thực ra hắn muốn gấp một con phượng hoàng, nhưng mà… hình như hơi bị méo.

Cân nhắc đến thế giới này không có mấy kiểu thần thú như phượng hoàng, Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là nói: “Không khác biệt lắm.” Đù sao đều là chim cả.

Phượng hoàng: Khóc ngất trong nhà vệ sinh.

Bạch Vô Song cũng không nghĩ nhiều: “Ma tước cũng hay, vô cùng đáng yêu!” Tuy rằng bộ bài ma tước kia là lễ vật Tô Tuyết dâng lên, nhưng phải nói chúng nó quả thực rất đáng yêu, cho dù là kình địch dâng lên cũng không ngăn nổi vầng sáng đáng yêu của bọn nó.

Tô Hàn nhớ tới đám bóng ma tước, cuối cùng cũng nhếch miệng cười cười: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”

Hai thầy trò vui vẻ ấm áp gấp chim, cuối cùng cũng tới bước cuối cùng, Bạch Vô Song nói: “Tiếp theo chỉ cần rót một luồng linh khí vào, chúng nó có thể giương cánh bay lượn.”

Tô Hàn khựng lại, cái này… một luồng linh khí?

Hắn nhìn Bạch Vô Song: “Ngươi chắc chắn chứ? Một luồng?”

Bạch Vô Song nói chắc nịch: “Đúng! Một luồng nhỏ là được.”

Tô Hàn nhìn nhìn con gà mập trong tay mình, quyết định thử xem sao.

“Một luồng… một luồng…” Tô Hàn lẩm bẩm từ then chốt này, từ từ rót vào người gà mập một luồng linh khí.

Bầu không khí hơi căng thẳng, Tô Hàn có chút hồi hộp, Bạch Vô Song cũng tò mò nhìn sinh vật không giống ma tước mà càng giống con gà này…

Từ từ, màu sắc giấy bắt đầu biến hóa, hiện ra lông tơ vàng ruộm, thân thể mập mạp, cái đầu nhỏ tròn vo, đôi mắt ấy vậy mà lại là màu vàng kim!

Bạch Vô Song: “Tiểu hoàng kê đáng yêu quá!”

Miệng Tô Hàn giật giật, hắn quả thực muốn gấp một con phượng hoàng, chứ không phải hoàng kê…

Nhưng xem ra thành công rồi, Tô Hàn thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn Bạch Vô Song.

Sau đó “hoàng kê” này nhìn quanh bốn phía một vòng, bỗng há mồm phun ra một quả cầu lửa khổng lồ!

Bạch mỹ nhân bất ngờ không kịp đề phòng bị phun thành một hắc mỹ nhân.

Gây chuyện xong hoàng kê còn giống như bị sặc, liên tục hắt hơi mấy cái, mỗi lần đều phun ra một quả cầu lửa, quả này to hơn quả kia, ngoại trừ Tô Hàn được cổn cổn thú bảo vệ ra, những thứ khác đều gặp phải tai ương.

Chỗ ở của Tô Hàn càng trực tiếp biến thành một mảng cháy khét.

Hắc mỹ nhân mở mịt: “Đây là cái quái gì vậy!”

Cổn gia mặc dù đang hờn dỗi, nhưng bây giờ cũng có chút bất đắc dĩ: “Ngươi gấp cái gì không được lại muốn đi gấp phượng hoàng.”

Bạch Vô Song chớp chớp mắt: “Phượng… phượng hoàng? Phượng hoàng trong truyền thuyết?!”

Tô Hàn ngượng ngùng cười nói: “Khi còn nhỏ chúng nó rất đáng yêu…”

Sắc mặt Bạch Vô Song cổ quái, quả là đáng yêu, nhưng lực sát thương cũng thật là đáng sợ á!

Với lại… chỉ gấp giấy mà thôi, vì sao cảm giác con hoàng kê này sống lại!

Tiểu phượng hoàng vẻ mặt tội nghiệp đáng thương, tự khiến mình sặc gần chết, lại phát hiện mình gây họa lớn, đôi mắt vàng đảo láo liên, chiếp chiếp chiếp nhào vào lòng Tô Hàn, làm nũng bán moe cầu tha thứ.

Trái tim Tô Hàn cũng run rẩy theo.

Bạch Vô Song bỗng vô cùng hối hận, không nên, y không nên mà, không nên dạy sư phụ gấp giấy, mợ nó lại còn đặc biệt gấp ra đối thủ cạnh tranh!

Tô Hàn vốn không tức giận, tiểu hoàng kê… a không phải tiểu phượng hoàng lại hăng hái cầu tha thứ, Tô Hàn lập tức mặt mày rạng rỡ, nhấc nó lên đánh giá tỉ mỉ.

Cơ bản có thể xác định, gấp giấy này đã thành tinh rồi.

Còn là một con phượng hoàng trong truyền thuyết, nói thực, chính bản thân Tô Hàn cũng thấy rất kỳ diệu, đặc biệt là còn đáng yêu như vậy.

Bạch Vô Song nhanh tay lẹ mắt, lập tức thu hết tất cả giấy lại.

Tô Hàn nhìn y.

Bạch Vô Song nghiêm túc nói: “Sư phụ sau này người ngàn vạn lần không được gấp giấy truyền âm nữa!”

Tô Hàn: “…”

Vào lúc này đầu óc Bạch Vô Song xoay chuyển rất nhanh, y nghiêm túc nói: “Là đồ nhi sơ suất, một luồng linh khí của người quá mạnh mẽ, lúc này làm ra một tiều hoàng kê, ngộ nhỡ sau này làm ra mãnh thú gì đó thì sao? Trực tiếp há mồm ăn luôn Thập Tam Phong thì không hay chút nào!”

Lời này của y cũng không phải bắn tiếng đe dọa, Tô Hàn nghĩ một lát chỉ đành tiếc nuối mà từ bỏ việc gấp giấy.

Lần này gấp ra được một nhóc chim đáng yêu là may mắn, lỡ như lần sau khống chế lực đạo không tốt, xuất hiện phượng hoàng thời kỳ toàn thắng thực sự thì…

Ừm, đừng nói là Thập Tam Phong, toàn bộ Cửu Huyền Tông cũng sẽ gặp chuyện.

Tô Hàn vuốt ve tiểu hoàng kê, tâm tình rất không tốt, hắn chỉ muốn tìm người để nói chuyện giãi bày thôi mà, sao lại khó như vậy chứ?

Tiểu hoàng kê: “Chíp bee chíp bee!”

Tô Hàn lại vuốt nó.

Tiểu hoàng kê: “Chiếp chíp chiếp chíp!”

Đáng yêu quá đi! Tô Hàn vuốt qua vuốt lại, tiểu hoàng kê có thể ca hát rồi, có điều cái tật cứ há miệng là lại phun đốm lửa này của nó cần phải sửa chút.

Tô Băng đứng bên cạnh nhìn, tâm tình càng hỏng bét hơn.

Có mới nới cũ, sao y lại lưu lạc đến nông nỗi này.

Tô Hàn vuốt ve tiểu hoàng kê xong, tầm mắt lại không ngừng liếc cổn cổn thú, thấy cổn gia vẫn không nhúc nhích, cũng không nhìn hắn lấy một cái, hắn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.

Nghe tiểu hoàng kê chiếp chiếp một hồi, Tô Hàn bỗng nảy ra một ý, hắn nhìn tiểu phượng hoàng nói: “Ngươi có thể giúp ta… đưa ít đồ không?”

Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu: “Chíp bee?”

Tô Hàn lại giải thích sơ qua cho nó, tiểu phượng hoàng vỗ vỗ ngực: “Chiếp chiếp!”

Tô Hàn nghĩ đây có lẽ ý là “Không thành vấn đề”, dứt khoát không nghĩ ngợi nhiều, quyết định thử xem sao.

Hắn không thể nào gấp giấy truyền âm, nhưng cũng có thể cân nhắc đến việc dùng phi hoàng truyền thư!

Tô Hàn vung bút lên, viết vài chữ, tiểu phượng hoàng tốt xấu gì cũng xuất thân từ gấp giấy truyền âm, nên có lĩnh ngộ trời sinh với chức nghiệp “chuyển phát nhanh” này, nó xác định phương hướng Tô Hàn chỉ thị xong liền bay vút lên trời.

Tuy rằng dọc đường đụng phải mấy cái mái nhà, không cẩn thận hắt xì đốt vài bông hoa cây cỏ, nhưng thư vẫn được giao đến địa điểm chính xác.

Không lâu sau tiểu phượng hoàng lại bây trở về, trên chân buộc một cành cây.

Tô Hàn vừa mở ra nhìn, quả nhiên là chữ viết gà bới của Tưởng Tinh: “Ông anh à, ngươi lại làm cái gì thế? Con chim mập này suýt chút nữa đốt trụi phòng ta rồi đó!”

Tô Hàn cười híp mắt, xem ra đã thành công, sau này ta cũng có thể gấp giấy truyền âm rồi!

Hắn vung bút lên viết giải thích sơ qua cho Tưởng Tinh hiểu.

Tưởng Tinh bất đắc dĩ: Ngươi có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta qua nói là được, cần chi phải tốn công như thế?

Tô Hàn viết: Có một số việc ta không muốn để Tô Băng biết.

Tưởng Tinh lập tức nghiêm túc nói: Xảy ra chuyện gì?

Tô Hàn cầm bút do dự nửa ngày mới viết: Hỏi ngươi chuyện này.

Tưởng Tinh vẽ một cái mặt bất đắc dĩ thật to: Ngươi cứ hỏi thẳng luôn là được rồi, chỉ phi bốn chữ qua, tiểu phượng hoàng không mệt, ta đây đọc cũng sốt ruột nha!

Tô Hàn cũng rất xoắn xuýt, hít sâu rồi viết vấn đề trong lòng ra: Lấy cái ví dụ, có người làm rất nhiều chuyện thân mật với ngươi, ừm, đại thể chính là mấy cái chuyện na ná ngươi và biểu ca ngươi làm ý, sau đó vào một ngày y hỏi ngươi dự định bao giờ tìm bạn lữ kết hôn sinh con… ngươi nói xem y đây là có ý gì?

Tưởng Tinh cầm tờ giấy nhìn một lúc lâu, nhìn trên nhìn dưới nhìn phải nhìn trái, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không hề hoa mắt.

Y suy ngẫm một lát, đắn đo viết: Ngươi và Tô Băng tiền bối… ừm… làm thế nào vậy? Chắc không phải dùng thân thể cổn cổn thú đó chứ.

Hãy tha thứ cho y, không phải y cố ý hiểu sai, chẳng qua…

Tô Hàn im lặng: Trọng điểm là cái này à?

Tưởng Tinh: Đây còn không phải trọng điểm à!

Tiểu phượng hoàng bay tới bay lui: Nếu các ngươi còn tiếp tục lảm nhảm nữa bản thần điểu sẽ nghỉ việc!

Tô Hàn đành phải giải thích sơ qua: Thức hải, thức hải của ông đây còn lớn hơn cả Nam Bắc Lãnh Vực cộng lại!

Tưởng Tinh phục rồi: Có cơ hội dẫn ta đi tham quan chút nhé.

Tô Hàn: … … … … Cút!

Tưởng Tinh không đùa nữa, y nghiêm túc viết: Kỳ thực Tô Băng tiền bối rốt cuộc có ý gì không hề quan trọng, quan trọng là ý của ngươi.

Lần này y không làm khổ tiểu phượng hoàng nữa, viết tiếp: Tô Băng tiền bối hỏi ngươi như vậy, chứng tỏ lúc các ngươi làm chuyện này căn bản còn chưa làm rõ tâm ý, cho nên, rốt cuộc ngươi coi y là cái gì?

Tô Hàn giật mình: Người quan trọng nhất.

Tưởng Tinh hỏi một vấn đề Tô Băng mấy nghìn mấy vạn năm cũng không dám hỏi: Ngươi thích Tô Băng tiền bối không? Chính là cái loại thích đó, giống như ta với biểu ca ý.

Tô Hàn nhìn tờ giấy này, hồn đã bay lên chín tầng mây.

Qua rất lâu, Tưởng Tinh đã ăn xong xơm trưa rồi, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ với biểu ca, tiểu phượng hoàng lại bay tới.

Tờ giấy này rõ ràng cho thấy đã bị đặt đó thời gian rất lâu, nét mực đầu tiên đậm xuyên qua cả trang giấy, mà chữ của Tô Hàn cũng không còn mây bay nước chảy như trước nữa, hiển nhiên lúc cầm bút rất khẩn trương: Không biết.

Tưởng Tinh nhìn chằm chằm hai chữ này một lúc lâu mới thờ dài cho hắn câu trả lời: Vậy hãy suy nghĩ thật kỹ đi, đáp án này chỉ có ngươi mới tìm được.

Thả tiểu phượng hoàng bay đi, Tưởng Tinh than thở với Tần Trăn nói: “Chỉ số cảm xúc của Tô Hàn ý mà, thật là xúc động lòng người.”

Khóe miệng Tần Trăn giật giật, lời này nói ra từ miệng khỉ Tưởng sao cứ cảm thấy quái quái ta?

Tưởng Tinh vừa nhìn thấy biểu tình này của Tần Trăn liền biết ngay hắn đang nghĩ gì, y khoa trương nói: “Đệ rõ ràng mạnh hơn Tô Hàn nhiều, tốt xấu gì đệ cũng biết mình thích huynh!”

Tần Trăn: “…”

Nghĩ như vậy hắn quả thực may mắn hơn Tô Băng một chút.

Chút trò đó của Tô Hàn làm sao giấu được Tô Băng? Tuy rằng lúc hắn viết chữ Tô Băng không biết hắn viết gì, nhưng nhìn phương hướng tiểu phượng hoàng bay đi là biết bay tới chỗ nào rồi.

Cho nên y chỉ cần đến chỗ Tưởng Tinh tìm một cái, một xấp giấy chưa kịp “hủy thi diệt tích” liền bày ra ngay trước mặt y.

─Ngươi thích Tô Băng không? Giống ta và biểu ca ý.

─Không biết.

Không biết, Tô Băng nhìn chằm chằm hai chữ này thật lâu, cuối cùng y khẽ cười một tiếng, cảm thấy ý nghĩ đang nảy lên trong đầu mình lúc này thật vô liêm sỉ.

Y không khó chịu lắm, trái lại có chút vui vẻ.

Bởi vì Tô Hàn viết là không biết, mà không phải là không thích.

Chỉ chưa bị phán tử hình hoàn toàn cũng đủ để khiến y thấy vui vẻ.

Tô Băng ngồi bên ngoài một đêm: Sự kiêu ngạo của y đang chế nhạo sự hèn mọn của y.

Thế nhưng lại không thể buông tay, chỉ có thể trong mâu thuẫn không ngừng mà tiếp tục đi lên phía trước, cho dù trước mắt có là một khoảng tối tăm mù mịt.

Thủy Trạch Lãnh Vực.

Tô Tuyết nhìn chăm chú khối thân thể hoàn mỹ vô trù không chớp mắt, tiếp đó lông mày y hơi cau lại, khẽ quay đầu.

Người phía sau bộ dáng cao lớn, nhưng bước chân rất nhẹ, hiển nhiên tu vi đã cao đến một cảnh giới nhất định, cư nhiên có thể vô thanh vô tức đi tới tận nơi này.

Tô Tuyết nhìn hắn.

Nam nhân khoác một cái áo choàng màu đen, hơn phân nửa dung mạo bị che khuất, chỉ chừa mỗi cái cằm bóng loáng ra ngoài, đường cong cứng rắn lạnh lùng, giống như uy áp mà hắn mang tới, cường thế khiếp người.

Tô Tuyết nhếch môi khẽ cười: “Thật hiếm ha, huynh có thể tới nơi này.”

Giọng nam nhân trầm thấp: “Không thể để bọn họ tách ra.”

Tô Tuyết ngẩn ra: “Đây là ý nguyện của Tô Hàn.”

Nam nhân nói: “Hắn không hề biết mình đang làm cái gì.”

Tô Tuyết khẽ nhíu mày: “Tô Sương rốt cuộc mấy năm nay huynh đã làm những gì?”

Nam nhân trầm mặc một lúc, một hồi lâu sau mới hắng hắng giọng mở miệng: “Sau này đệ sẽ biết.”

Tô Tuyết nói: “Không nói thì thôi, nhưng đừng cản đệ khiến bọn họ tách ra.”

Giọng nam nhân bỗng nhiên lạnh đi: “Nghe ta, bằng không đệ sẽ hối hận.”

Ném lại những lời này, nam nhân tới vô ảnh đi vô tung.

Cả người Tô Tuyết phát lạnh, y biết tu vi của Tô Sương cực cao, trong võ học tiến xa hơn bất cứ kẻ nào, nhưng dù thế nào đi nữa Tô Sương cũng không thể đột phá gông cùm của thế giới này, một thế giới chưa thể mở ra thượng giới, không có khả năng tồn tại tu vi vượt qua Nguyên Anh đại viên mãn.

Thế nhưng Tô Sương vừa rồi…

Tu vi sâu không thể lường, ngay đến y cũng không nhìn thấu.

Trong một thoáng, y gần như cho rằng mình đang đối mặt với Tô Hàn.

Thập Tam Phong.

Sau khi Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi trở về liền thấy Tô Hàn đang ngẩn người.

“Sao thế?” Bọn họ hỏi.

Tô Hàn hoàn hồn nói: “Không có gì…”

Lâm Tiểu Phi nhìn nhìn xung quanh: “Cổn cổn đâu?”

Tô Hàn nói: “Đang ngủ trong phòng.”

Thẩm Tiêu Vân kinh ngạc nói: “Các ngươi không cùng nhau à?”

Tô Hàn đáng thương ngầng đầu nhìn hắn.

Lâm Tiểu Phi lại gần: “Cãi nhau hả?”

Tô Hàn thở dài.

Thẩm Tiêu Vân nghẹn cười lắc đầu nói: “Các ngươi ý mà…” Hắn không nói hết câu, chỉ kéo Lâm Tiểu Phi cùng quay về phòng.

Lâm Tiểu Phi nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng đụng vào ta.”

Thẩm Tiêu Vân nói: “Chỉ là quần áo thôi mà, không sao đâu.”

Tô Hàn nhìn hai cậu thiếu niên, vẻ mặt ước ao: Tuổi trẻ tốt thật đấy.

Bỏ mặc Tô Hàn một ngày, cổn gia rốt cuộc để ý đến hắn: “Giúp ta chuyện này với.”

Tô Hàn có chút không được tự nhiên: “Làm sao?”

Tô Băng nói: “Ta đã tìm được phương pháp biến hóa.”

Lưng Tô Hàn thẳng tưng, nhưng nhanh chóng lại giả vờ thả lỏng: “Biến hóa thế nào? Ta cần phải làm gì?”

Tô Băng nhìn hắn chăm chú: “Giao thân thể cho ta, ta mở ra một ảo cảnh.”

Nghe đến những lời này, sắc mặt Tô Hàn trầm xuống: “Không được.”

Tô Băng giải thích qua: “Lê Vi nói đúng, lí do ta không thể biến hóa là vì chấp niệm không đủ, không hề muốn biến hóa như vậy, cho nên muốn dùng một ảo cảnh để thúc đẩy chút.”

Tô Hàn hơi bất ngờ: “Ngươi không muốn biến hóa?”

Tô Băng nói: “Ừm, ta biết ngươi thích cổn cổn thú, bản năng muốn thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

Nghe nói như thế, trái tim Tô Hàn đập mạnh một cái, một luồng khí nóng không hề phòng bị rót đầy ngực hắn, nhiều ngày trôi qua như vậy, chuyện hắn vẫn nghĩ không thông dường như đột nhiên sáng tỏ, hắn có chút bất an, mở miệng hỏi: “Mấy bữa trước…”

Tô Băng nhìn hắn.

Tô Hàn tự động viên mình rồi nói: “Nếu như chúng ta tách ra, ta sẽ không đi tìm bạn lữ, cũng sẽ không cố gắng tạo thành một gia đình…”

Tô Băng giật mình.

Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y: “Ta đã có gia đình, không cần một gia đình khác, ta cũng không cần bạn lữ,” Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói, “Tô Băng, ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi.”

Tô Băng nhìn hắn thật lâu, một hồi lâu sau y khẽ mỉm cười: “Chờ ta biến thành người, hãy nói lại lời này thêm một lần nữa.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng ổn định lại tâm tình, trầm giọng nói: “Tin tưởng ta, ta sẽ không làm ẩu, hơn nữa ta có thể để ngươi duy trì thanh tỉnh.”

Trái timTô Hàn ổn định lại: “Có thể làm được không?”

Tô Băng nói: “Đương nhiên có thể.”

Tô Hàn sợ nhất chính là mình rơi vào ảo cảnh của Tô Băng mà không phân rõ hiện thực, nếu mình có thể duy trì thanh tỉnh, thì không sao, nếu có chỗ nào không ổn, hắn có thể phá vỡ ảo cảnh đi ra.

“Rốt cuộc cần ảo cảnh như thế nào mới có thể giúp ngươi biến thành người?”

Tô Băng nghĩ một lát rồi nói: “Ta sẽ tạm thời phong bế kí ức của mình, để mình trở thành một con cổn cổn thú, sau đó ngươi chỉ cần chăm sóc ta thật tốt là được rồi.”

Tô Hàn không hiểu lắm: “Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”

Tuy rằng Tô Băng không tình nguyện lắm, nhưng vẫn hung hãn nói: “Tốt nhất là ngươi nên tìm một người yêu.”

“Hả?”Tô Hàn chớp mắt, “Việc này có tác dụng gì?”

Tô Băng nói: “Ngươi cứ làm theo những gì ta nói là được.”

Tô Hàn hắng giọng: “Trong ảo cảnh đều là giả hết đúng không?”

Tô Băng nhướn mày: “Nếu là thực, sao còn gọi ảo cảnh?”

Tô Hàn có chút hào hứng: “Ở trong ảo cảnh có phải là ta có thể tự do không chế sức mạnh, không cần nín nghẹn thế này?”

Tô Băng nói: “Có thể.”

Tô Hàn càng hăng hái hơn: “Có thể mô phỏng ta thành một cao phú soái*(Cao ráo, giáu có, đẹp trai)có người nhà có bằng hữu còn nuôi một đống manh vật không?”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn cảm thấy hình như yêu cầu của mình có hơi quá, vì vậy hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút: “Có lẽ không cần đẹp trai quá, quan trọng là cao và phú.” Cao khỏi cần phải nói, lùn luôn phải hít thở không khí bên trên; có tiền lại càng nhiều chỗ tốt, đây chính là cuộc sống mặc sức nuôi manh vật thỏa thuê đánh bài…

Khóe miệng Tô Băng nhếch lên: “Hiểu rồi.”

Sau đó Tô Hàn bị lừa.

Kịch bản này không giống đã nói!