Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 56




Muốn biết chuyện gì xảy ra, đầu tiên phải trấn an vị Tưởng Thất Nương đang tan nát cõi lòng này trước đã.

Vốn Tô Hàn là thí sinh tốt nhất được lựa chọn đảm nhiệm công việc này, nhưng bây giờ Tưởng Thất Nương một lòng đều chỉ có cổn gia trong ngực, đừng nói là đi trấn an nàng, Tô Hàn gọi nàng hai câu nương, cũng không hề có phản ứng…

Có con trai mới quên con trai cũ, tình thương của mẹ là như vậy sao? Tô đại lão thương cảm nghĩ.

Hắn nói với Tô Băng trong thức hải: “Nói gì đi.”

Đời này Tô Băng chưa từng bị người ta ôm như vậy bao giờ (không tính Tô Hàn), đầy đầu lúc này đều là giết người này giết người này vẫn là giết người này…

Tô Hàn lại nói: “Thất Nương hẳn biết cái gì đó, hỏi thử xem.”

Tô Băng miễn cưỡng hoàn hồn: “Hỏi thế nào?” Hiện tại y chỉ muốn giơ chân lên cào chết nàng thôi.

Tô Hàn ngẫm nghĩ một lát: “Hay là trấn an nàng trước đi.”

Mặt Tô- Cổn gia – Băng không cảm xúc: “Trấn an thế nào?” Y không có sở trường với mấy việc như trấn an này, ngủ yên thì có thể được.

Tô Hàn chỉ y một chiêu: “Làm nũng thử xem?”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn hắng giọng, có chút chờ mong nói: “Tiếng của cổn cổn rất dễ nghe, ngươi thử chi một tiếng xem nào?”

Tô Băng cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cô vợ chưa xuất giá này bẫy chết.

Tô Hàn tiếp tục nói: “…Lại lăn thêm ba vòng, bảo đảm Thất Nương bị moe đến nín khóc mỉm cười luôn.”

Tô Băng nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ vẫn là trói Tô Cảnh Thần lại, dùng tính mệnh trượng phu của nàng để uy hiếp nàng có vẻ khá ổn.”

Tô Hàn cả kinh nói: “Tô Cảnh Thần là cha ngươi, Tưởng Thất Nương là mẹ!”

Tô Băng lãnh khốc vô tình: “Cha mẹ của ta hẳn là hai con cổn cổn thú.”

Tô Hàn: “…” Tưởng tượng thử đến hình ảnh một nhà ba con cổn cổn thú, hắn có chút muốn chùi nước miếng.

Đương nhiên Tô Băng nói những lời kia cũng là để phát tiết thôi, mặc dù Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương không phải cha mẹ y, nhưng là nhạc phụ nhạc mẫu, nào có con rể chưa vào cửa đã bắt cóc nhạc phụ uy hiếp nhạc mẫu thế bao giờ cơ chứ? Thế này có còn muốn cưới vợ nữa không đây?

Tô Băng cảm thấy mình vì Tô Hàn ngay đến tiết tháo cũng vứt sạch, quyết định lúc này nhất định không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cái gọi là nhỏ không nhẫn sẽ hỏngviệc lớn, không phải chỉ dỗ nữ nhân thôi à? Không khó.

Sau khi Tô Băng làm chút chuẩn bị tâm lý, miễn cưỡng ngọ ngoạy một cái, phát ra một tiếng kêu mềm mại tinh tế: “Ư ─”

Tiếng của y rất nhỏ, thế nhưng chỉ phát ra chút xíu thôi đã khiến cả phòng khách lâm vào cảnh giới kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tưởng Thất Nương ngừng khóc, nàng khẽ buông lỏng tay ra, nhìn tiểu bảo bối trong ngực, thận trọng dè dặt nói: “Cục cưng đang gọi nương à?”

Tô Băng: “…” Y bế tắc quay đầu, kết quả nhìn thấy Tô Hàn đang mỉm cười mê đắm, người ngoài nhìn không ra, y lại rất hiểu, tên này lại hồn bay lên mây rồi.

Tô Băng suy nghĩ đã thoáng hơn, dứt khoát đã làm thì làm đến cùng, y động động cái đầu tròn vo, cọ cọ vào cằm Tưởng Thất Nương.

Nếu làm nũng… như vậy hẳn là được rồi ha.

Lăn ba vòng tuyệt đối không được, mặc dù tạm thời trở thành một con cổn cổn thú, Tô đại lão cũng không thể biến chất, cái loại động tác khiến người ta không biết xấu hổ này, y tuyệt đối sẽ không làm.

Kết quả, Tưởng Thất Nương ngừng khóc thật, thế nhưng lại ngã ngửa ra sau, rầm một tiếng té ngã trên mặt đất.

Tô Băng trong ngực nàng mất điểm tựa, vốn định nhảy xuống vững vàng tiếp đất, đáng thương chân ngắn người tròn, lăn lông lốc lăn lông lốc không khống chế được mà lăn đủ ba vòng cực kì đúng tiêu chuẩn.

Tô Băng: “…”

Tưởng Thất Nương bị moe đến ngã rầm xuống đất xoa xoa máu mũi, đứng lên nói: “Nương có tiểu bảo bối như các con đây, thực sự là cuộc đời này không còn gì hối tiếc.”

Tô Băng:Muốn bỏ nhà trốn đi quá.

Sau một hồi gà bay chó sủa, rốt cuộc Tô gia cũng yên tĩnh lại.

Người một nhà ngồi xuống trước bàn ăn, Tưởng Thất Nương kêu người hầu mang trà mang thức ăn lên, Tô Băng rốt cuộc được quay về lòng Tô Hàn, có loại cảm giác như may mắn sống sót sau tai nạn vậy.

Bởi vì cổn gia không biết nói, cho nên Tô Hàn hỏi: “Nương, người làm sao lại biết…”

Hắn chỉ mở đầu đề, Tưởng Thất Nương liền nói như rang lạc: “Vài bữa trước, nương cảm thấy mình hẳn là còn có bốn đứa con, nhưng chờ thế nào cũng không thấy, còn tưởng rằng cha các con lớn tuổi không…”

Nàng còn chưa nói xong, Tô Cảnh Thần rất uy nghiêm mà hắng hắng giọng.

Tưởng Thất Nương vội vã sửa lời nói: “Ta tưởng ta lớn tuổi, không được…”

Tô Cảnh Thần không đồng ý nhìn nàng.

Tưởng Thất Nương xù lông: “Rốt cuộc chàng muốn thiếp nói thế nào? Nói chàng lớn tuổi không được, nói thiếp già rồi cũng không xong, nghi ngờ không có con còn có thể có lý do nào khác nữa à?”

Tô Hàn: Các người có thể chú ý một chút hay không, ví dụ không nên ở trước mặt con cái mà nói loại… ừm… việc riêng này.

Tô Cảnh Thần vẫn khá là có chừng mực: “Con còn ở đây mà.”

Tưởng Thất Nương nói: “Này thì làm sao? Cũng không phải chuyện gì không thể để người biết, hai đứa nó cũng không còn nhỏ, chàng có dịp thì dạy bọn nó kiến thức sinh lý, đừng để đến lúc ngay sinh con thế nào cũng…”

Tô Hàn ho khan một tiếng, cố gắng kéo đề tài sứt sẹo kia quay về: “Nương, người còn chưa nói người làm sao mà biết được.”

Nhi tử vừa gọi, Tưởng Thất Nương lập tức nguôi giận, khuôn mặt dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại như nước: “Là nhị ca con nói, nó nói lão tứ vẫn luôn ở đây, chỉ là ở cùng với con, nhiều năm như vậy nương quá lơ là, cư nhiên không biết con… haiz…”

Quả nhiên là Tô Tuyết giở trò quỷ, Tô Hàn cũng chẳng hề bất ngờ, nhưng hắn buồn bực là Tô Băng biến thành cổn cổn hẳn đến Tô Tuyết cũng không biết, Tưởng Thất Nương làm sao mà biết được?

Tưởng Thất Nương lại thở dài nói: “Đêm qua nương mơ thấy Tiểu Băng rời khỏi thân thể con, đi vào trong thân thể cổn cổn thú, vừa vặn con lại mới từ Vạn Thú Viên trở về, liền muốn gặp các con xem sao.”

“Mơ?”Tô Hàn kinh ngạc nói, “Mơ thấy?”

Tưởng Thất Nương nói: “Đúng.”

Tô Hàn không thể tin nổi nói: “Mơ thấy cũng có thể coi là thật á?”

Tưởng Thất Nương nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Có vài cái có thể coi là thật, có vài cái không thể.”

Thấy thê tử nói mơ hồ, Tô Cảnh Thần giải thích: “Tuy rằng không rõ nguyên nhân lắm, nhưng giấc mơ của nương con về phương diện nào đó có chứa tính tiên đoán nhất định.”

Dự báo trước tương lai ư?Tô Hàn tò mò: “Rốt cuộc là những giấc mơ thế nào?”

Tưởng Thất Nương cũng không có ý giấu diếm bọn họ: “Kỳ thực giấc mơ kiểu này cũng không nhiều, hơn nữa tất cả đều có liên quan tới các con. Ví như trước khi Tiểu Sương sinh ra ta liền mơ thấy mình sẽ sinh một nhi tử rất mạnh, tuổi còn trẻ đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ.”

Sau đó Tô Sương không phụ kỳ vọng, mười bốn tuổi đã vấn đỉnh Cửu Huyền Tông, hôm nay phỏng chừng đã đạt tới thành tựu “thiên hạ không địch thủ” rồi.

Tưởng Thất Nương tiếp tục nói: “Lại ví như lúc nhị ca con mười tuổi năm ấy, ta mơ thấy nó vào năm mười bốn tuổi sẽ thắp sáng thiên phú trận pháp…”

Nào chỉ có thắp sáng? Trực tiếp giúp Cửu Huyền Tông gia cố thủ sơn đại trận, trâu bò đến mức đến lão tổ Nguyên Anh kỳ cũng phải tâm phục khẩu phục ấy chứ.

Tô Hàn hỏi: “Còn gì nữa không?”

Tưởng Thất Nương do dự một lát mới lên tiếng: “Trước khi sinh ra con, cũng có mơ giấc mơ, thế nhưng không chuẩn.”

Tô Hàn chớp mắt: “Mơ cái gì?”

Tưởng Thất Nương nói: “Nói ra con đừng để ý, chỉ là một giấc mơ, có lẽ là nương quá muốn con mình thành rồng.”

Tuy Tưởng Thất Nương nói mình như vậy, nhưng Tô Hàn lại không đồng ý, thật sự mong con thành rồng, Tưởng Thất Nương sẽ không nuôi hài tử như vậy.

“Nương mơ thấy con một tuổi Luyện Khí, ba tuổi Trúc Cơ, mười tuổi Kim Đan, hai mươi tuổi Nguyên Anh, sáu mươi tuổi Hóa Thần, một trăm tuổi Phá Vỡ Hư Không…” Nói xong Tưởng Thất Nương lại phẩy tay nói, “Căn bản là chuyện không thể xảy ra, giấc mơ kia của nương có lẽ là xem thoại bản nhiều quá…”

Nàng hăng hái giải thích là bởi vì bây giờ Tô Hàn đừng nói là ngưng kết Kim Đan, hắn đến mười bốn tuổi mới miễn cưỡng tiến vào Luyện Khí, tư chất kém đến nát bét, thậm chí còn vì vậy mà bị phân đến Khí Phong. Tưởng Thất Nương thương xót nhi tử, sợ gây áp lực cho hắn, cho nên mới nói giấc mơ này không chính xác.

Thế nhưng Tô Hàn và Tô Băng nghe thấy thì đều hết cả hồn.

Giấc mộng này đâu phải không chuẩn?Căn bản là chuẩn đến không thể chuẩn hơn mới đúng!

Kỳ thực Tô Hàn kí ức nhớ rõ chỉ là mười tuổi Kết Đan, hai mươi Nguyên Anh và sau cùng là Phá Vỡ Hư Không. Về phần Luyện Khí và Trúc Cơ thời điểm đó hắn còn quá nhỏ, ngay đến tu hành cũng chỉ dựa vào bản năng, căn bản không phân rõ cảnh giới của mình, cho nên không nhớ rõ.

Thế nhưng tất cả những cái sau đều đúng hết, đây là trùng hợp ư? Loại trùng hợp gì mà lại chuẩn xác đến mức này.

Quả là nghĩ kỹ cực sợ.

Nhưng mà khiến Tô Băng càng kinh ngạc hơn xuất hiện.

Tưởng Thất Nương nói: “Con đừng để ý, giấc mơ không chính xác cũng rất nhiều, ví như ta có mơ thấy nhị ca con thành một con thỏ tinh, còn suýt nữa giết con, đây không phải quá hài hước à? Người tử tế không làm lại đi làm thỏ tinh?Hơn nữa còn gọi con là phụ thân… đây là chuyện gì vậy, nương tỉnh lại nói với cha con, mặt cha con lúc đó tái mét luôn.”

Tô Hàn nghe thấy mà mờ mịt, hắn không có đoạn ký ức này, cho nên căn bản không biết bản thể của Lê Vi, chỉ cảm giấc mơ này của thấy Tưởng Thất Nương thật huyền huyễn. Thỏ tinh?Lê Vi có một đôi tai thỏ? Khụ… tưởng tượng chút hình như khá là moe, dù sao gương mặt kia thực sự quá đẹp.

Mà cổn cổn trong lòng Tô Hàn lại cứng đờ người, hoàn toàn bị dọa sợ chết khiếp.

Tô Tuyết chính là Lê Vi, Lê Viđường đường chính chính là một con thỏ tinh, sau khi được Tô Hàn cứu đã nhận nuôi y bên người, bởi vì quá nhỏ, Tô Hàn liền nhận nó làm con nuôi, sau lại vì một chuyện, Lê Vi đích thật suýt chút nữa giết chết Tô Hàn.

Giấc mơ này thật đúng là không sai tí tị tì ti nào.

Tưởng Thất Nương rốt cuộc là ai?Nếu chỉ tiên đoán, tại sao chuyện ở thế giới khác đều biết cả?

Tưởng Thất Nương thở dài nói: “Còn có giấc mơ cũng không chuẩn, ta mơ thấy đại ca con chết… hồi đó ta ngày đêm khó ngủ, thúc giục cha con ra sức tìm kiếm tin tức của đại ca con, kết quả mấy năm sau, thằng nhóc đó tự mình trở về, mặc dù sau đấy lại đi, nhưng người khỏe mạnh, còn mạnh đến chết người, hiển nhiên giấc mơ kia cũng không đáng tin.”

Về chuyện này, Tô Hàn và Tô Băng không có cách nào tiến hành phán đoán, dù sao bọn họ tới giờ đến dáng dấp đại ca thế nào cũng không biết.

Tô Hàn khiếp sợ với những giấc mơ kia của Tưởng Thất Nương, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra đầu mối gì, trái lại nhớ tới một chuyện khác.

Hắn hỏi: “Vừa rồi phụ thân nói năm đó không bảo vệ tốt chúng ta? Năm đó là lúc nào?Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Tô Cảnh Thần là nói với Tô Hàn và Tô Băng, lúc đó Tô Hàn đã để ý, nhưng bởi vì tâm tình Tưởng Thất Nương không khống chế được, bất đắc dĩ trấn an nàng trước, lúc nãy bởi vì những “giấc mơ” li kì này, Tô Hàn chưa kịp hỏi.

Tô Cảnh Thần thở dài nói: “Con mới sinh ra chưa được mấy tháng Long Trung Sơn Mạch liền gặp phải một tai họa ngàn năm khó gặp. Thiên lôi, núi lửa, động đất, lốc xoáy… khu vực Lâm Hải cũng xảy ra sóng thần.

“Lúc đó bên trong Long Trung Thành vừa gió vừa mưa, mặc dù có lão tổ Nguyên Anh tọa trấn, lại vẫn khó mà chống đỡ, ta và nương con đều cẩn thận che chở con, kết quả lại bị sét đánh trúng, ngất đi, sau khi tỉnh lại liền không thấy con đâu nữa.”

Tâm tư Tô Hàn khẽ động: “Khi đó con bao tuổi?”

Tô Cảnh Thần nói: “Bảy tháng.”

Tô Hàn nhíu nhíu mày: “… Khi nào hai người tìm được con về.”

Tưởng Thất Nương nói đến đây trong mắt đã ầng ậng nước: “Ba năm, chúng ta tìm ba năm cũng không có kết quả, cuối cùng ta lại nằm mơ, tìm thấy con ở một hoang mạc xa xôi không có người.”

Tô Hàn giật mình, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Tô Hàn thế giới này mất tích, mà Tô Hàn thế giới kia cũng chưa tới một tuổi đã lưu lạc trong hoang mạc, nhưng sau đó lại hoàn toàn bất đồng, Tô Hàn ba tuổi được Tô Tưởng hai người tìm về, thế nhưng Tô Hàn vẫn một mình, đến tận năm mười sáu tuổi mới lần đầu tiên bước ra khỏi hoang mạc.

Trong này có mối liên hệ gì không?Hình như có, lại hình như không có, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tô Cảnh Thần thở dài nói: “Ba năm rốt cuộc con đã đi đâu chúng ta không biết, nhưng sau khi trở về tính tình của con có chút không ổn định…”

Tưởng Thất Nương nói tiếp: “Sau đó con rốt cuộc cũng nhận biết cha nương, nhưng… cũng có chỗ không đúng lắm, hôm nay ngẫm lại có lẽ là chịu khổ ba năm bên ngoài, trên thân thể không tổn thương gì, nhưng tinh thần…”

Vừa nói nàng vừa nhìn Tô Băng, ôn nhu nói: “Có lẽ chính là khi đó, Tô Băng xuất hiện.”

Tô Hàn ngẩn ra.

Ánh mắt Tưởng Thất Nương nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: “Nương biết các con là một người, nhưng các con đều là con của ta.”

Nhân cách phân liệt đương nhiên không phải huynh đệ, nhưng đối với Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương mà nói, bọn họ đều là con của mình.

Mặc kệ biến thành thế nào, cường đại cũng được, nhỏ yếu cũng thế, sinh bệnh cũng không sao, cho dù đã trải qua tử vong… con của bọn họ vẫn là con của bọn họ, chỉ có điểm này là sẽ không bao giờ thay đổi.

Tô Hàn không lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi dâng trào một dòng nước ấm áp, hắn vẫn không coi Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương là phụ mẫu, bởi vì hắn không thuộc về thế giới này, bởi vì Tô gia đã sớm mất, bởi vì hắn lẻ loi một mình trăm triệu năm, đã sớm không còn nhớ rõ cha mẹ là như thế nào.

Nhưng bây giờ… hình như hắn đã cảm nhận được một chút.

─ Loại tình yêu vô bờ bến không tư lợi bắt nguồn từ cha mẹ.

Rất nhiều chuyện vẫn còn như núi cao trong sương mù, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một góc mờ mờ, muốn xem được toàn bộ phải chờ sương tan đi, chỉ là màn sương này quá dày, phải bóc từng tầng từng tầng một, không thể gấp được.

Đang chuẩn bị bắt đầu ăn bữa tối, lại có một thành viên gia đình nữa thong dong tới muộn.

Tô Tuyết bước vào Tô phủ, toàn bộ người hầu đều người che miệng thì che miệng người bịt mũi thì bịt mũi, nhưng có một điều hoàn toàn nhất trí, đó là mắt ai nấy đều như nam châm gặp phải sắt, dính lên người y không chuyển dời.

Kỳ thực Tô Tuyết ăn mặc cũng không lộng lẫy, trái lại còn rất mộc mạc, bên ngoài trường bào màu xanh nhạt khoác thêm một tấm sa mỏng thuần trắng, vạt áo buông thõng vừa phải, ống tay áo hơi bó lại, là trang phục bình thường của Long Trung Sơn Mạch, nhưng mặc trên người y thì lại thành ánh trăng sáng ngời từ chân trời rơi xuống, đẹp đến mức khiến người ta liên tiếp thở phì phì.

“Nhị thiếu gia đã về rồi!”Ngụy lão đầu vui sướng mà truyền lời cho chủ nhân.

Tô Hàn vừa nghe thấy, Tô Tuyết đã lướt qua bóng đêm vào phòng.

Y vừa nhìn thấy Tô Hàn, mắt hơi sáng lên, đang muốn chào hỏi lại liếc nhìn thấy cổn gia trong lòng hắn.

Khóe miệng vừa nhếch lên lại lập tức ép xuống, y quan sát từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng giật giật cực kỳ khẽ.

Tô Hàn không để ý, Tô Băng lại nhìn thấy rồi, tên này nói bốn chữ: “Không biết xấu hổ.”

Ha ha, rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hơn? Tô Băng chẳng thèm so đo với y.

Cả lòng Tưởng Thất Nương chỉ có lão tứ cổn gia, nhiệt tình với lão tam tâm can phai nhạt đi rất nhiều, chớ đừng nói chi là Tô lão nhị.

Nàng vẫn còn đang ôm cục tức y đi mà không từ biệt đây, lúc này trừng y một cái: “Quay về đây làm gì?”

Tô Tuyết đành phải dỗ mẫu thân trước, nói vài câu khen ngợi, mặt Tưởng Thất Nương liền rạng rỡ hẳn ra, tiếp đón bảo y ngồi xuống ăn cơm.

Có điều địa vị của Tô Tuyết trong nhà đã tụt lại càng tụt thêm, hôm nay đã bị đẩy xuống vị trí thứ hai bên tay phải Tưởng Thất Nương rồi.

Một bữa cơm, toàn bộ quá trình Tưởng Thất Nương chỉ săn sóc Tô lão tứ, hết vạch trúc tìm chồi, lại cắt măng thành miếng nhỏ, may là cổn cổn thú ở đây ăn chay, bằng không Tưởng Thất Nương có lẽ sẽ đưa hết tất cả thức ăn trên bàn đến trước mặt Tô Băng mất.

Tô Hàn còn tàm tạm, thỉnh thoảng vẫn được nương chăm sóc, về phần Tô Tuyết… thân là nhị nhi tử có thể làm việc nhất, y cảm nhận được sự ghét bỏ đến từ mẫu thân.

Trước đây Tưởng Thất Nương cưng chiều Tô Hàn, Tô Tuyết không cảm thấy làm sao, trái lại rất vui vẻ, kiểu như người y muốn cưng chiều có người giúp cưng chiều cùng, y cầu còn không được.

Nhưng bây giờ… thực sự nhìn con cổn cổn kia thế nào cũng thấy không thoải mái.

Mặt dày quá đi, cư nhiên biến thành một quả bóng! Tâm hồn của Tô Hàn khẳng định bị yêu tinh này câu đi mất rồi!

Người khác không biết ý đồ của Tô Băng, Tô Tuyết lại rõ ràng hơn bất cứ ai.

Năm đó khi y vẫn còn là thỏ tinh, Tô Băng không ít lần dày vò y, đáng thương khi đó y không biết đó không phải phụ thân của mình, dè dặt từng li gọi tên ma quỷ này là cha nhiều năm như vậy!

Một bữa cơm dùng đến tận giờ Hợi, mọi người mới tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương đi rồi, Tô Hàn ôm cổn gia về phòng, không bao lâu thì nghe được tiếng gõ cửa.

Tô Hàn cũng không bất ngờ, Tô Tuyết sẽ trở về hiển nhiên là có chuyện tìm hắn, vừa rồi trong bữa cơm không tiện nói, ăn xong khẳng định sẽ lén đến gặp mặt.

Tô Tuyết nói ngay vào vấn đề chính: “Thân thể đã chuẩn bị xong.”

Lời này của y là nói với Tô Hàn, nhưng Tô Hàn lại cho rằng y nói với Tô Băng.

Hắn vừa nghĩ “Tô Băng quả nhiên là đi nhờ Lê Vi tìm thân thể” vừa nghĩ “đổi cái thân thể nào đáng yêu hơn cổn cổn bây giờ” đương nhiên lời nói ngoài miệng vẫn nghiêm trang: “Làm phiền nhị ca rồi.”

Cổn gia chỉ biết chi chi cục cục ư ư be be, muốn nói ra câu phức tạp như vậy thực sự làm khó y quá, cho nên Tô Hàn đương nhiên làm người phát ngôn hộ.

Nhưng mà Tô Tuyết lại thích nghe hắn nói, một tiếng nhị ca lập tức khiến cho y rạng rỡ hẳn lên: “Khách khí với ta làm gì?”

Tô Hàn cười cười, lại nói: “Nhưng tạm thời còn chưa dùng được, y còn phải ở trong thân thể cổn cổn thú thêm một thời gian nữa.”

Tô Tuyết cúi đầu nhìn cái thứ tròn xoay kia, vẻ mặt khinh bỉ coi thường cộng thêm ước ao đố kị che rất kĩ: Sao lại có thể mặt dày như vậy cơ chứ? Có dám dùng mấy thủ đoạn đàng hoàng cạnh tranh hay không!

Được cái Tô Hàn giải thích lại chuyện ở Vạn Thú Viênthêm lần nữa.

Tô Tuyết đã hiểu: “Muốn Dung Hồn Đăng à?”

So với Thượng Quan Tình Bạch Vô Song, Tô Tuyết ở thế giới này rất có địa vị quyền thế, Thủy Trạch Lãnh Vực không thuộc về Nam Bắc Lãnh Vực, y thân là thủ lĩnh có tài nguyên thậm chí còn nhiều hơn Hắc Kình rất nhiều.

Tô Hàn nói: “Có thể tìm vật liệu để luyện chế cũng được.”

Tô Tuyết biết năng lực của Tô Hàn, người khác sẽ kinh ngạc với việc hắn giơ tay lên liền sẽ luyện chế ra một pháp khí thần phẩm, nhưng Tô Tuyết thì không, nói thực, cho dù Tô Hàn có sáng tạo ra một thế giới, y cũng chẳng có gì mà kinh ngạc cả.

Hết cách, ai bảo đệ đệ y lại lợi hại như vậy chứ.

Tô Tuyết trầm ngâm một lát, từ tốn nói: “Tin rằng đệ cũng biết, thế giới này còn rất non trẻ, đến nay ngay cả tu sĩ đột phá Nguyên Anh cảnh cũng chưa có, không thể Hóa Thần thì không thể mở ra Thượng giới, Thượng giới hoang vu cũng dẫn tới làm cho tài nguyên ở Hạ giới thiếu thốn.”

Tô Hàn nhíu mày nói: “Ngay đến huynh cũng chưa tới cảnh giới Hóa Thần?” Cái này không đúng lắm, tại Tu Chân Giới, Hóa Thần là một đường ranh giới, qua cảnh giới này sẽ thăng lên Thượng giới, sau đó tiếp tục trải qua ba cảnh giới Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, cuối cùng đạt đến Đại Thừa đại viên mãn liền có thể Phá Vỡ Hư Không đồng thọ cùng thiên địa.

Thế giới trước, Lê Vi đã đi vào Thượng giới, là một vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, cách Phá Vỡ Hư Không chỉ còn một bước.

Tô Tuyết cười khổ nói: “Sau khi ta tới thế giới này tu vi cắt giảm chỉ còn lại non nửa.”

Tô Hàn nghi ngờ nói: “Tại sao ta lại không bị cắt giảm?”

Tô Tuyết ngừng một lát, vẫn nói những lời này ra: “Đệ khẳng định sức mạnh của mình bây giờ không phải đã bị cắt?”

Tô Hàn: “…” Hắn không xác định.

Đạo lý này cũng đơn giản, sức mạnh của Tô Tuyết là một trị số, cho nên sau khi cắt giảm có thể từ một vạn xuống đến mười, nhưng sức mạnh của Tô Hàn đã siêu thoát khỏi phạm vi trị số, trở thành vô hạn, vô hạn có giảm nhiều hơn nữa thì vẫn cứ là vô hạn, cho nên… không có gì khác nhau.

Đề tài này thực sự khoe mẽ quá đi, Tô Hàn quyết định gác chuyện này lại đổi đề tài: “Ý của huynh là muốn tìm vật liệu luyện chế Dung Hồn Đăng phải lên Thượng giới?”

Tô Tuyết nói: “Trên lý thuyết là như vậy, lấy nền móng của thế giới hiện tại, không chịu tải nổi thần vật giáng lâm.”

Tô Hàn tưởng tượng một chút, có chút phiền não: “Mở ra Thượng giới ít nhất phải có mấy ngàn tu sĩ Nguyên Anh kỳ…”

Đây là kết luận sau khi hắn đi qua rất nhiều thế giới, Thượng giới cũng không phải tự dưng sinh ra, nó là vì cân đối mà tồn tại. Người của Hạ giới không ngừng tu luyện trưởng thành, thế giới này cũng sẽ lớn theo, khi tu sĩ đến bình cảnh quá nhiều, không thể tăng lên nữa, thế giới sẽ tự chủ sinh thành Thượng giới, chỉ có đến lúc này, các tu sĩ mới có thể tiếp tục năng cao sức mạnh.

Đây là một vòng tuần hoàn, tiểu tuần hoàn nối với đại tuần hoàn, ngay đến Phá Vỡ Hư Không cũng không thoát ra khỏi vòng tuần hoàn này.

Tô Hàn trầm mặc một lúc lại hỏi: “Hiện tại đại lục này có bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh kỳ?”

Tô Tuyết ngừng một lát rồi nói: “Vốn có năm mươi bảy người, hiện tại chỉ còn lại năm mươi người…”

Tim Tô Hàn nhói một cái, giảm đi bảy chính là những người không lâu trước đây vừa ngã xuống trong trận bạo động ở Cửu Huyền Tông.

Trăm triệu lần không ngờ hắn bất cẩn cái đã giết chết mấy mấy mầm mống cải biên thế giới này.

Năm mươi và mấy nghìn…

Tô Hàn chỉ cảm thấy con đường trước mắt đen kịt.

Tô Tuyế tan ủi hắn nói: “Kỳ thực… ừm… đệ có thể phá vỡ mấy cái hư không, đến những thế giới khác tìm Dung Hồn Đăng thử xem sao.”

Tuy rằng thế giới này cấp bậc thấp, những những thế giới khác lại có không ít thế giới đã mở ra Thượng giới, chỉ cần đi thăm dò thử, tìm một cái Dung Hồn Đăng cũng không phải việc khó.

Tô Hàn buồn bã nói: “Ta đi rồi sẽ không trở về được nữa.” Không có định vị, quỷ mới biết một thế giới non trẻ thế này trốn trong cái góc xó xỉnh nào?

Tô Tuyết vừa nghe vội vàng nói: “Vậy hay là bỏ đi, mấy nghìn tu sĩ Nguyên Anh thôi mà, không khó, ta giúp đệ.”

Tô Hàn thở dài nói: “Từ từ sẽ đến thôi, nếu như có thể tìm được “Thiên Tâm”, ta có thể thử cưỡng chế thúc giục thế giới này tiến hóa.”

Tô Tuyết không dám nói tiếp nữa, đây cũng không phải phạm vi y có thể xen vào, giống như ở trong một thế giới nào đó, người lãnh đạo nói“ngày mai chạy thử cải cách giáo dục mới”, học sinh tiểu học không có tư cách xen vào.

Ừm, Tô Tuyết chính là vị học sinh tiểu học kia…

Buổi tối, khi Tô Hàn ôm cổn gia ngủ say giấc nồng, Tô Băng trở lại thức hải, thay đổi vị trí linh hồn hai người một lát.

Tô Hàn ngủ trong thân thể cổn cổn thú, Tô Băng cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện quan sát từ góc độ này, cái thứ mập tròn này rất đáng yêu, nếu mở mắt ra thì lại càng đáng yêu hơn.

Tô Băng hôn một cái lên trán hắn, khẽ khàng buông ra, đắp kín chăn cho hắn xong khoác áo ra ngoài.

Tô Tuyết thấy y đi ra, không khách khí chút nào mà châm chọc nói: “Ngươi không phải coi thường thủ đoạn thấp hèn của ta hay sao? Sao chính ngươi cũng dùng rồi?”

Tô Băng nhướng mày nhìn y: “Nếu như không phải vì hắn, ta lại phải biến thành con súc sinh chân ngắn đó?”

Tô Tuyết: “Ta thấy ngươi rất vui vẻ đó chứ.”

Tô Băng nở nụ cười: “Nếu không như vậy, ta quay về thân thể mình, ngươi đi làm súc sinh chân ngắn nhé? Như vậy hắn có thể ngày ngày ôm ngươi, ngày ngày hôn ngươi.”

Lời này của y như con dao hai lưỡi, đâm thẳng vào tim Tô Tuyết.

Y tuyệt đối sẽ không làm “sủng vật” nữa, đồng thời lại ghen tị với Tô Băng mỗi ngày được ôm mỗi ngày được hôn.

Không ai hiểu rõ sự yêu thích động vật lông mềm của Tô Hàn hơn y, thực sự là yêu không muốn rời tay, cưng chiều lên tận trời, đến mức muốn sao tuyệt sẽ không hái trăng.

Năm đó Tô Băng ghen tị vô cùng, hôm nay phong thủy luân phiên, đến lượt y.

Tô Băng hơn nửa đêm ra ngoài không phải vì để tán dóc linh tinh với Tô Tuyết, y nói vào chính sự: “Ngươi nghĩ cách mở cách cổng yêu giới, ta muốn biến hóa.”

Tô Tuyết ước gì y mau mau biến thành người, như vậy sẽ không phải cố sống cố chết không biết xấu hổ dựa dẫm vào lòng Tô Hàn: “Ngươi có thể xác định vị trí không?”

Hai người hiếm khi bình tĩnh hòa nhã bàn bạc thế này.

Tô Hàn hiểu rất rõ làm thế nào để khai hoang Thượng giới, Tô Băng lại rất am hiểu làm sao mở ra yêu ma hai giới.

Một thế giới muốn tồn tại, duy trì thế cân bằng là không thể thiếu.

Khi sức mạnh các tu sĩ mạnh mẽ đến mức có thể mở ra Thượng giới, thì tương ứng sẽ sản sinh ra hai giới yêu ma.Yêu giới đan xen giữa Thượng giới và Ma giới, có rất nhiều thế giới đều là Nhân giới và Yêu giới cùng tồn tại. Nhưng thế giới này đoán chừng là đám linh thú còn quá ngây thơ đơn thuần, mở linh trí cũng là ngốc moe, cho nên không hề có ý nghĩ muốn biến hình. Chúng nó không biến hình, Yêu giới cũng sẽ không sinh ra.

Tô Băng cũng không nhất định phải mở ra Yêu giới, nhưng chỉ cần tìm được cánh cửa này, thì y có thể khiến cho thân thể chân ngắn này biến hóa, sau khi thành người, thì không cần phải đi ha bước lăn ba vòng nữa.

Tiếc rằng việc này phải giấu Tô Hàn, bằng không để người này mà biết, nhất định sẽ ra sức ngăn cản.

Đối với chuyện này, Tô Băng và Tô Tuyết hiếm khi đạt được ý kiến chung.

Thân là một tên sùng bái động vật dễ thương, Tô Hàn cảm thấy Yêu giới tuyệt đối không nên tồn tại, cũng bởi vì Yêu giới, nhiều nhóc đáng yêu lông mềm đều muốn thành người… quả thực không thể tha thứ!

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Hàn ôm cổn gia tới phòng ăn không thấy Tô Tuyết đâu nữa.

Hắn hỏi: “Nhị ca đi về rồi à?”

Tưởng Thất Nương đang chăm chú chuẩn bị mầm trúc và búp non: “Ai biết đâu, đến đi không vết tích, chẳng hiểu chuyện chút nào.” Nàng đưa một khúc chồi non đến trước mặt Tô Băng, giọng nói lại lập tức mềm đi bất ngờ, “Nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Cốn gia nâng nâng mí mắt, há mồm ăn, sau đó “ưm─” một tiếng.

Tưởng Thất Nương lập tức mở cờ trong bụng: “Ăn ngon đúng không?”

Tô Hàn cảm thấy không đến mấy ngày, “cổn cổn ngữ” của mẫu thân hắn liền thạo đến mức có thể đi thi cấp độ rồi, cấp tám không dám nói, cấp bốn cấp sáu chắc không khó.

Vừa ăn xong bữa sáng, Tô Tuyết liền đạp sương trở về, y dâng trà bánh mỹ vị cho cha nương trước, sau đó nhìn về phía Tô Hàn nói: “Mang cho đệ món quà nho nhỏ nè.”

Tô Hàn hiếu kỳ hỏi: “Cái gì thế?”

Tô Tuyết mở áo choàng ra, trong lòng y một con vân nhĩ thỏ trắng như tuyết đang chớp chớp đôi mắt to tròn.

Tô Hàn hít sâu.

Tô Tuyết mỉm cười nói: “Nó còn nhỏ, thân thể rất mềm, chạm vào phải nhẹ nhàng chút, bằng không sẽ bay đi như đám mây.”

Vân nhĩ thỏ là một giống thỏ vô cùng hiếm hoi, khắp mình một màu trắng thuần, bộ lông mềm mịn vô cùng, cho nên cực kỳ giống một đám mây mềm mại, nhất là đôi tai to, mềm mại mượt mà, như một cây kẹo bông vậy.

Tô Hàn ôm chặt cổn cổn thú trong lòng, mắt nhìn đăm đăm.

Cổn gia hừ lạnh một tiếng, vươn chân trước ra vỗ nhẹ lên mặt hắn một cái.

Tô Hàn lập tức hoàn hồn, cứng rắn ép mình rời tầm mắt.

Tô Tuyết có chút kinh ngạc, y rất hiểu Tô Hàn, cho nên rất rõ vân nhĩ thỏ này có lực sát thương lớn thế nào với Tô Hàn, nhưng bây giờ…

Tô Hàn cúi đầu, dùng giọng nói gần như run lên: “Ta… ta không thể nuôi nó.”

Tô Tuyết nghi ngờ nói: “Vì sao?”

Tô Hàn sờ sờ cổn cổn thú trong lòng, gian nan nói: “Ta đã đồng ý với Tô Băng, chỉ cần y còn ở trong thân thể cổn cổn thú, ta cũng chỉ có thể có mình y.”

Tô Tuyết đầu tiên là giật mình, sau đó dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía con thú béo ú kia, nếu như mắt có thể nói chuyện, thì lúc này Tô Tuyết đang gầm thét: Cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi, cư nhiên đê tiện tới mức này!

Cổn gia tặng cho y một ánh mắt miệt thị.

Tô Tuyết sắp tức xì khói rồi.

Tô Hàn rất đau buồn, Tô Băng giơ đệm thịt ấn lên vùng trán nhíu lại của hắn, xúc cảm mềm mại này khiến Tô Hàn thoáng cái vui như mở cờ trong bụng.

Tô Tuyết thành công bị tức xì khói!

Tuy cổn cổn ngàn tốt vạn tốt, nhưng Tô Hàn nhìn con vân nhĩ thỏ kia vẫn ngứa ngáy khó chịu, hắn kéo Tô Tuyết lại dặn dò: “Ca nuôi nó giúp ta, nhất định phải chăm sóc thật tốt, chờ Tô Băng ra khỏi thân thể cổn cổn thú, ta sẽ tới đón nó.”

Nội tâm Tô Tuyết là một đống hài cốt sau vụ nổ ─ y lại bị gài bẫy, lại bị tên ác ma chết tiệt này gài bẫy!

Sau khi trở lại Cửu Huyền Tông, Tô Hàn liền bắt tay vào tu tập thuật luyện khí.

Nghe nói “anh hùng” của Tông môn muốn học thuật luyện khí, toàn bộ Luyện Khí Điện đều bào trùm bầu không khí hân hoan, nơi này có không ít đệ tử được Tô Hàn giúp đỡ ở Cạnh Kỹ Đường, cho nên cực kỳ nhiệt tình, gần như là dàn hàng nghênh đón hắn.

Khiến cho Tô Hàn có chút xấu hổ.

Còn những người khác tuy không biết Tô Hàn, nhưng chỉ cần bốn chữ luyện tinh đại sư này cũng đã đủ để bọn họ ngừng chân đứng xem.

Bất kể là luyện khí sư hay luyện đan sư đều vừa yêu vừa hận luyện tinh sư.

Yêu là luyện tinh sư cường đại có thể nâng cao một bậc cho bảo bối họ vất vả cực khổ luyện ra, hận chính là nhi tử mình cực nhọc sinh ra bị người này càn rỡ vỗ một cái tan thành mây khói…

Nhưng mà tất cả luyện khí sư chỉ có tình yêu với Tô Hàn.

Bởi vì xác suất thành công cao thủng trời của hắn, xác suất thành công suýt soát trăm phần trăm, sẽ chỉ giúp nhi tử ruột của bọn họ nâng cao sức mạnh trên diện rộng mà không cần lo lắng bị vỗ chết!

Thần nhân như vậy, trừ phi đầu óc bọn họ bị lừa đá mới có thể không ngoan ngoãn đi nịnh nọt!

Nhưng mà một canh giờ sau, toàn bộ luyện khí sư Luyện Khí Điện đều ngây ra như phỗng.

Ông trời quả nhiên là công bằng, Tô Hàn có thành tựu ở thuật luyện tinh cao như vậy cư nhiên mù tịt việc luyện khí.

Nền tảng của luyện khí đầu bắt đầu từ nồi bát gáo chậu, thực sự mà nói luyện một cái chậu sắt là một chuyện quá đơn giản đối với luyện khí sư, chỉ cần đủ vật liệu, dùng một chút linh lực là có thể khiến cho nó thành hình, khéo tay còn có thể tiện thể khắc thêm vài cái hoa văn, nạm một món trang sức, đẹp đến rối tinh rối mù.

Điện chủ Luyện Khí Điện Hàn Mặc chính là người khéo tay có tiếng, tất cả đồ dùng của các chủ Tàng Bảo Các Lý Nhất Trạch đều do đích thân hắn luyện chế, quả là lãng mạn vô cùng.

Nhưng mà Tô Hàn tuần tự từng bước thử hơn mười lần, lần nào cũng thất bại, rõ ràng là chuyện đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn, thao tác của hắn cũng không hề phạm chút sai lầm nào, theo lý thuyết chắc chắn sẽ thành công, nhưng vẫn cứ không được.

Chỉ mới luyện thôi mà đã trắc trở như vậy, sau này sợ là…

Các luyện khí sư tuy thở dài tiếc hận cho hắn, nhưng kì thực trong lòng có chút cân đối nho nhỏ: vẫn may vẫn may, nếu như luyện tinh đại sư lại thành luyện khí đại sư, vậy những luyện khí sư bọn họ đây không bằng nhảy núi tập thể luôn cho rồi, còn sống làm chi nữa!

Trái lại Tô Hàn biết vấn đề là ở đâu, cái đó cùng một nguyên lý với luyện đan, phẩm cấp của vật liệu quá thấp, không chịu nổi, cho nên mới liên tục thất bại.

Nhưng những lời này không cần phải nói ra, các đệ tử luyện khí điện đều rất nhiệt tình, không cần phải đả kích lòng tự tin của bọn họ.

Tô Hàn đang cân nhắc hôm nay có lẽ đến đây thôi, chờ Hàn Mặc ra ngoài quay về hẵng trở lại học luyện khí… đúng lúc, Hàn điện chủ bước vào cửa điện.

Một đám đệ tử hành lễ với điện chủ, Tô Hàn cũng đứng dậy chào một cái.

Hàn Mặc biết thân phận của Tô Hàn, lúc này thiếu chút nữa thốt ra hai chứ “tiền bối”.

Tô Hàn mở miệng nói trước: “Chào Hàn điện chủ.”

Hàn Mặc ngừng một lát rồi hàm hồ lên tiếng.

Đệ tử vội vã giải thích: “Tô sự đệ muốn đến tu tập thuật luyện khí.”’

Hàn Mặc nhìn đống hài cốt trên đài luyện khí trong lòng đã hiểu rõ, hắn lấy một miếng “hắc thiết” nhỏ trong túi càn khôn ra rồi nói: “Dùng nó thử xem.”

Tô Hàn nhận lấy rồi nói: “Vật liệu nhỏ như vậy, luyện một cái thìa à?”

Hàn Mặc rõ ràng trầm mặc một lát rồi mới nói: “Có thể.”

Tô Hàn bắt đầu luyện khí, khiến người ta bất ngờ là, sau nhiều lần thất bại như vậy rốt cuộc Tô Hàn đã thành công.

Tất cả mọi người thật vui vẻ, nhưng bất thình lình một giọng nói đột ngột vang lên: “Ta cảm thấy ta không nên là một cái thìa.”

Đờ mờ, cái thìa nói chuyện kìa!