Bát Bộ Thần Công

Chương 22: Kinh Biến Dồn Dập




Thạch Kiếm chui vào động liền cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương ập đến, bất giác hớp một hơi. Chàng cảm thấy có mùi hương nhẹ. Tuy chàng vào đây làn thứ hai nhưng khung cảnh ở đây rất xa lạ đối với chàng.

Chàng bước tới phía trước, đi vòng qua vách động tiến thẳng vào trong.

Bỗng một luồng hàn phong thổi đến mang theo cả mùi máu tanh, chàng rùng mình chau mày suy nghĩ.

Chàng tiến thêm mấy bước thì thấy mùi máu tanh càng nồng hơn, biết là có biến chàng liền phóng nhanh tới.

Đi được không bao lâu thì chàng chợt thấy tử thi đầy đất, gãy tay gãy chân, đứt ruột lòi gan, máu chảy đầy động, cảnh tượng thật là ghê rợn. Mùi máu tanh chính là phát ra từ những xác chết này, từ đó có thể biết được là những người này mới chết chưa được nửa ngày.

Thạch Kiếm giận dữ trong lòng, nghĩ thầm: "Những người này không biết đã bị quái nhân trong động hay là người ngoài giết? Không biết quái nhân kia có gặp chuyện gì không? Những người này tại sao lại vào động để chuốc lấy cái chết chứ? Họ có ý đồ gì?" Chàng vội vàng xuyên qua vách núi, nhì thẳng vào bên trong.

Bỗng một tiếng thở hổn hển từ phía trước truyền tới.

Thạch Kiếm dừng bước lắng nghe, thì bốn phía lại im lặng không một tiếng động.

Chàng ngẩn người nghĩ thầm: "Rõ ràng mình nghe có âm thanh rên rỉ, bây giờ sao lại không nghe nữa vậy? Không lẽ ta đã gặp ma?" Chàng chợt cảm thấy lạnh cả người, suýt nữa quay đầu bỏ chạy, nhưng chàng vốn thông minh và can đảm, chàng nghĩ: "Ta đường đường là một nam tử mà lại vì gió thổi mà kinh hoảng sợ chết chạy trốn hay sao?" Nghĩ như thế, chàng liền bạo dạn bước tiếp.

Bỗng một luồng kình phong như bài sơn đảo hải phóng tới. Thạch Kiếm không đề phòng, bị luồng kình phong đó chấn lui mấy bước, ngực như bi búa đập vào, máu miệng trào ra. Chân chàng chưa đứng vững thì một luồng kình phong khác như sóng trào ập tới.

Lần này Thạch Kiếm đã có phòng bị, bèn xuất chưởng chống đỡ. Hai luồng chưởng lực đụng nhau tạo nên một tiếng nổ chấn động cả thạch động.

Thạch Kiếm lui ra sau mấy bước, mặt trắng bệch, điều tức Chương lâu mới từ từ thở ra.

Thạch động trống rỗng, ngoài vách núi lạnh lẽo ra thì toàn là thi thể, không thấy một ai. Cảnh vật kỳ lạ càng làm cho Thạch Kiếm khiếp đảm. Lẽ nào luồng chưởng lực ấy tự nhiên phát ra? Điều này khó mà tin được! Chàng rùng mình, bạo dạn lên tiếng quát:

- Ai đã âm thầm phát chưởng đánh lén? Tiếng quát chấn động cả hang động, nhưng không có tiếng đáp lại. Chàng lại quát: "Lén lút hại người không phải là bản sắc anh hùng!" Chàng vừa dứt lời thì từ bên mình quét tới một luồng kình phong. Thạch Kiếm đã ngầm phòng bị, kình phong vừa quét tới chàng liền lách người đẩy trả một chưởng, nhưng chưởng phong tan biến không một tiếng động.

Thạch Kiếm đang ngây người biến sắc thì bỗng có một âm thanh lạnh lẽo truyền đến:

- Tiểu tử! Ngươi giết người tận gốc! Ta không giết ngươi thề không làm người.

Thạch Kiếm biết là quái nhân trong động đã hiểu lầm chàng, chàng đang định biện hộ thì một luồng kình lực lại đẩy tới.

Thạch Kiếm lách người lui ra sau, rồi nhìn về phía trước nói:

- Tiền bối! Là ta đây mà, tiền bối lầm rồi.

Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên:

- Ngươi là ai?

- Thạch Kiếm.

Hai chữ Thạch Kiếm như ngòi lửa, phút chốc từ thạch động âm u phát ra tiếng cười cuồng dại, thê lương. Tiếng cười này mang theo chứa đựng đầy thù, hận, bi, nộ làm Thạch Kiếm cảm thấy rùng mình.

Tiếng cười vừa dứt, quái nhân lại nói từng chữ:

- Thạch Kiếm! Ta phải đòi lại nợ máu trên mình ngươi rồi.

Thạch Kiếm kinh ngạc chậm rãi nói:

- Tiền bối! Ta và tiền bối có thù hằn gì mà tiền bối phẫn nộ đến thế?

- Thù cao hơn núi, sâu hơn bể.

- Thật sao?

- Ta thề phải ăn thịt uống máu ngươi để giảm bớt thù hận trong lòng ta.

Thạch Kiếm như tỉnh ngộ hỏi:

- Tiền bối là ai? Trong không gian truyền đến tiếng rên rỉ và nhanh chóng bị một loại khí công đè nén lại. Âm thanh thê lương kia lại vang lên:

- Ngươi thật không nhận ra giọng nói của ta sao? Thạch Kiếm cố lắng nghe và cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng nhất thời chàng không nghĩ ra là ai. Chàng bèn nói:

- Ta đích thật không nhớ ra tiền bối là ai.

- Ngươi tốt nhất là quên đi...

Chàng liền hỏi:

- Tiền bối có nhớ một người tên Bạc Mệnh Nữ không?

- Bạc Mệnh Nữ? Quái nhân im lặng như đang moi trong ký ức Bạc Mệnh Nữ là ai.

Thạch Kiếm hỏi lại lần nữa:

- Tiền bối biết Bạc Mệnh Nữ chứ? Chương lâu quái nhân lên tiếng:

- Không biết!

- Như thế tiền bối biết Bạc Tình Lang là ai chứ? Quái nhân bực dọc nói:

- Bạc Tình Lang, ai là Bạc Tình Lang?

- Tiền bối không phải là Bạc Tình Lang sao? Quái nhân giận dữ quát lên:

- Bạc tình? Ta bạc tình sao? Ngươi đã quá sỉ nhục ta. Cả đời ta nếu như có bạc tình một chút thì đã không đến nước này.

Thạch Kiếm kinh ngạc nghĩ thầm:

- Thì ra lão là một người trọng tình cảm.

Quái nhân thở dài nói:

- Hà! Ta đã quá đa tình rồi. Hừm! Lão hừm một tiếng căm hờn rồi lại nói một cách nặng nề:

- Thạch Kiếm! Ta phải đòi lại nợ máu.

Thạch Kiếm thất kinh lui ra ba bước. Chàng chưa kịp mở miệng thì một luồng kình phong đã thốc tới. Thạch Kiếm lui thêm mấy bước nữa nói:

- Ta và tiền bối không thù không oán, hà tất phải ép tại hạ như thế? Quái nhân không đáp lời chàng, tiếp tục phóng chưởng đánh tới.

Thạch Kiếm nhiều lần tránh né, cuối cùng đã đụng vách đá, đành nói:

- Tiền bối! Tại hạ vì tiền bối có ơn truyền ba mươi năm chân khí cho tại hạ, nên tại hạ không muốn ra tay. Nếu tiền bối cứ ép tại hạ thì đừng trách tại hạ vô lễ.

- Tiểu tử! Ta hao phí ba mươi năm chân khí cho ngươi là để đền đáp ân tình mà mẫu thân của ngươi xưa kia đối đãi với ta. Giờ ta phải đòi lại nợ máu mà cha ngươi đã gây ra cho ta.

- Thân mẫu tại hạ là ai?

- Thạch Na Na, Bồng Lai Cung Chủ.

- Như thế phụ thân tại hạ là ai?

- Không cần nói nhiều! Tiểu tử ngươi nộp mạng đi.

Chưởng phong như nộ hải ba đào lại ập tới. Thạch Kiếm không thể tránh né được, liền cắn răng quát:

- Tại hạ đành đắc tội đây! Chàng liền giơ song chưởng lên, dùng hết sức bình sinh đẩy ra một chưởng.

Bùng một tiếng chấn động cả hang động, bụi cát bay mịt mù.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Thạch Kiếm cảm thấy máu trong người sôi sục, suýt nữa ngã xuống đất.

Trong thạch động dần dần trở lại yên tĩnh.

Chương lâu, Thạch Kiếm bất giác gọi nhỏ:

- Tiền bối! Tiền bối! Từ bên hông chàng bỗng cuộn tới một luồng kình phong. May mà luồng chưởng phong này không mạnh mẽ lắm, Thạch Kiếm chỉ bị chấn động bay ra ngoài hơn trượng, máu từ khóe miệng rỉ ra.

Thạch Kiếm đưa tay lên lau máu trên miệng, rồi đưa mắt nhìn phía trước, bất giác thất kinh la thành tiếng. Thì ra nơi góc động có một người đầu tóc rối tung, đang phát ra tiếng rên rỉ, đầu mình đều là máu. Vì lão nằm sấp nên chàng không thấy mặt.

Chàng quên mình đang bị trọng thương, liền phóng tới định quay người lão lại xem lão là ai.

Bỗng người này quay mình lại, hữu chưởng phóng ra nhắm thẳng vào mặt Thạch Kiếm.

Thạch Kiếm trúng chưởng kêu lên một tiếng thảm thiết, văng ra xa, mặt đầy máu.

Quái nhân bi thảm nói:

- Tiểu tử! Ngươi rất là độc ác! Lời nói của lão như hận chàng thấu xương.

Thạch Kiếm hớp một hơi chân khí đứng dậy bước đến. Mắt chàng mờ đi không nhìn thấy rõ mặt của quái nhân. Chàng cố mở to mắt nhìn, bỗng kêu lên thất thanh:

- Thì ra là ngươi... ngươi... Cổ...

Chàng quá kinh ngạc và thất vọng, lời nói chưa dứt đã ngã xuống đất. Thì ra chàng thấy một khuôn mặt xấu xí, mắt lồi ra, miệng lõm sâu vào, da mặt sần sùi gồ ghề trông rất đáng sợ. Tuy đây là một người xấu xí chàng chưa từng gặp qua, nhưng đôi môi và khóe mắt ấy chàng rất quen thuộc.

Quái nhân trong động chính là Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hồ bị trọng thương mất tích một cách thần bí mà chàng tưởng rằng đã chết.

Bạch Diện Lang Quân cắn răng căm hờn nói:

- Võ Lâm Bạo Quân! Ta đã đòi được một ít nợ máu.

Lúc này Thạch Kiếm nằm trên mặt đất, Bạch Diện Lang Quân cũng bị thương nặng, nằm thoi thóp thở như ngọn đèn trước gió. Không khí trong động trở nên gây cấn.

Bỗng Thạch Kiếm chớp mắt, lăn người đứng dậy, khập khiễng bước đến.

Bạch Diện Lang Quân thấy thế, giật mình lãnh đạm nói:

- Ngươi không ngờ là ta còn sống chứ? Thạch Kiếm lại bước tiếp không nói năng gì. Bạch Diện Lang Quân lại nói tiếp:

- Trong lúc kinh mạch của ta sắp đứt đến nơi, sau khi uống hai viên Hoàn Sanh Đan của ngươi thì dần dần tỉnh lại. Lúc ta mở mắt ra thì gian nhà tranh đã phát hỏa, muốn vùng dậy chạy trốn nhưng không còn hơi sức nữa. Lúc này một bà lão tóc bạc như sương từ của sổ bay vào cứu ta ra khỏi trận hỏa hoạn đó. Bà ấy chính là Thủy Tinh Độc Bà lão tiền bối.

Thạch Kiếm lúc này mới hiểu ra, sau khi hỏa hoạn không tìm được thi thể của Bạch Diện Lang Quân là vì lão đã được Thủy Tinh Độc Bà cứu đi rồi. Nhưng tại sao Bạch Diện Lang Quân lại đòi giết mình chứ? Thạch Kiếm lên tiếng:

- Cổ thúc thúc! Bạch Diện Lang Quân căm hờn nói:

- Câm miệng! Ai là thúc thúc của ngươi! Thạch Kiếm cảm thấy đau lòng. Một người mà chàng tôn kính nhất và yêu thương chàng nhất lại biến thanh kẻ thù của chàng.

Bạch Diện Lang Quân yếu ớt nói:

- Tiểu tử! Ngươi có biết tại sao khuôn mặt ta lại bị hủy như thế này không?

- Điều này... Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Những thứ này đều là do thân phụ ngươi gây ra cả.

- Phụ thân của tiểu điệt ư? Thạch Kiếm ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Phụ thân của tiểu điệt là ai thế? Tại sao lại gây ra nhiều tội ác để tiểu điệt chịu đựng như thế?

- Ngươi không biết phụ thân của ngươi là ai ư?

- Không, không biết...

- Ha ha... Ha ha...

Bạch Diện Lang Quân miễn cưỡng cười to, tiếng cười đắc ý nhưng đầy vẻ thê lương.

Tiếng cười ấy như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim Thạch Kiếm, Bạch Diện Lang Quân càng cười chàng càng cảm thấy đau khổ.

Bỗng Bạch Diện Lang Quân nói:

- Tiểu tử! Ngươi là đồ tạp chủng không có cha. Ha ha... Đồ tạp chủng... ha ha...

Sự sỉ nhục to lớn làm Thạch Kiếm không kiềm được giận dữ mắt long lên như hai ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Bạch Diện Lang Quân.

Bạch Diện Lang Quân chân khí không thể lưu chuyển, nhưng vẫn cố ý cười nhạo báng Thạch Kiếm:

- Đồ tạp chủng không có cha. Ha ha...

Thạch Kiếm không dằn được nộ khí trong lòng, tay đẩy ra một chưởng.

Bỗng một bàn tay mềm mại chặn lại chưởng lực của chàng, từ sau lưng chàng phát ra tiếng căm hờn:

- Thì ra ngươi là cầm thú đội lốt người, còn thua loài súc sinh nữa! Thạch Kiếm rùng mình quay đầu lại thì thấy Đỗ Tiểu Mãn. Chàng muốn biện hộ nhưng không nói nên lời.

Bạch Diện Lang Quân trầm giọng nói:

- Tiểu Mãn! Ngươi nhất định phải báo thù cho ta! Tiểu Mãn mắt ngấn lệ nói:

- Cổ sư phụ sao lại bị thương như thế?

- Chính tên tạp chủng kia do ta nuôi nấng mười mấy năm trời, không ngờ ta lại bại dưới tay hắn. Ta chết cũng không nhắm mắt...

- Sư phụ bị thương nặng lắm sao?

- Ta e rằng sẽ không sống nổi nữa rồi.

Đỗ Tiểu Mãn chân mày dựng ngược, cắn răng nói:

- Sư phụ hãy yên tâm, con sẽ phục thù cho sư phụ.

Bạch Diện Lang Quân yếu ớt nói dứt quãng:

- Tiểu Mãn! Con là đệ tử tốt của ta.

- Con không để cho sư phụ thất vọng đâu.

Thạch Kiếm ngẩn người, đầu óc như vỡ tung ra, lòng đau như cắt, đầu óc chàng như vỡ tung ra. Bạch Diện Lang Quân mười mấy năm nay xem chàng như con đẻ, chàng kính trọng lão như cha ruột, không ngờ đến lúc lão lâm chung lại hận chàng đến tận xương tủy, xem chàng như kẻ thù.

Chàng muốn mở miệng biện bạch nhưng không còn cơ hội nữa rồi. Bạch Diện Lang Quân hơi sắp tàn, mà Tiểu Mãn thì mặt đầy sát khí.

Bạch Diện Lang Quân như đèn khô dầu, tiếng nói yếu ớt:

- Tiểu Mãn, nhất định phải phục thù cho sư phụ, giết chết họ Thạch, đồ cẩu tạp chủng.

Lão chưa dứt lời thì toàn thân đỏ lòm, đứt hơi mà chết, chàng thấy thế vô cùng đau đớn.

Đỗ Tiểu Mãn nước mắt như mưa, ngất đi.

Chàng đối mặt người nuôi nấng mình mười mấy năm nay cũng bất giác gào khóc lên, quỳ sụp xuống đất.

Đỗ Tiểu Mãn từ từ tỉnh lại, khóe mắt đỏ hoe, quỳ trước mặt Bạch Diện Lang Quân mà gào khóc, vô cùng đau lòng.

Thạch Kiếm cũng đau lòng, nước mắt giàn giụa.

Bỗng nhiên, Tiểu Mãn đứng dậy, bước tới trước mặt chàng.

Chàng bất giác ngây người, thấy ánh mắt xạ ra hai luồng hàn quang vô cùng căm hờn, cũng cảm thấy rùng mình, đứng dậy nói ấp úng:

- Muội, muội muốn làm gì?

- Ta muốn giết ngươi.