Bất Báo

Chương 84: Phiên ngoại 6: CUỘC SỐNG BI ĐÁT CỦA ÔNG CHỦ CẢNH




Cảnh Hạo biết Thiệu Trạch rất lười, nghĩ thầm y nhất định sẽ về sớm thôi, nhưng ba ngày liên tiếp hắn vẫn chưa thấy mặt đối phương, gọi điện nói muốn cùng y ăn cơm cũng bị chối từ, khiến hắn bắt đầu cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, ngay cả Cảnh Minh Tuấn cũng lo lắng hỏi có phải cha không cần ba nữa không, kết quả bị ánh mắt của hắn làm cho nó ngậm miệng lại, hậm hực bỏ đi.

Cảnh Hạo nhìn chiếc giường lớn, đè nén cảm giác nóng nảy “rõ ràng vợ mình ở ngay thành phố này thế nhưng lại không chạm tới được” mà cam chịu số phận đi ngủ.

Ngày hôm sau hắn bị tiếng gõ cửa làm cho bừng tỉnh, mở mắt liền thấy Cảnh Minh Tuấn chạy vào, chậm rãi trèo lên chiếc giường lớn, im lặng nhìn hắn. Hai cha con đối diện một lúc lâu, sau đó Cảnh Hạo bắt lấy bàn tay nho nhỏ của nó trước khi nó đưa lên sờ má mình “Nói đi, con lại làm sao?”

Cảnh Minh Tuấn sụt sịt mũi “Con mơ thấy cha không cần ba nữa.”

Cảnh Hạo rất bình tĩnh “Cho nên ba nhảy lầu?”

“Không.”

“Vậy là nhảy xuống biển, hay là đào lỗ chôn mình xuống?”

“Đều không phải. Chính là cha không cần ba nữa, ba rất đáng thương.” Cảnh Minh Tuấn bi thương nhìn hắn “Vậy nên con rất đồng cảm với ba, ba nói xem chuyện này không phải là sự thật chứ?”

Cảnh Hạo “…”

Mặt ông chủ Cảnh tối sầm “Ba thấy sáng ra có lẽ con nên uống một ly nước cà rốt đi.”

Cảnh Minh Tuấn nhất thời run lên “Không, cái này là nằm mơ. Ba đẹp trai, siêu phàm thế, lại còn oai hùng, đầy khí phách. Nhất định sẽ không có chuyện cha không cần ba đâu. Thật đó.” Nó nói xong liền lăn xuống giường, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Cảnh Hạo xoa trán, sắc mặt không thay đổi rời giường mặc quần áo, ăn qua loa bữa sáng liền tới công ty, bận suốt tới mười hai giờ. Nhìn đồng hồ, hắn gọi điện cho vợ, kết quả vẫn là quá bận, không về nhà được. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, trầm mặc hai giây liền đứng dậy bước đi.

Địa vị càng cao thì càng dễ bị người ta đố kỵ, hắn lo vợ con mình xảy ra chuyện nên liền gắn thiết bị định vị mini trong đồ vợ con hắn thường mang bên mình. Của Thiệu Trạch chính là điện thoại di động và đồng hồ, nếu Thiệu Trạch có nghe điện thoại nghĩa là có đem theo bên người, thông qua thiết bị định vị hắn nhất định có thể tìm được y.

Vì thế ông chủ Cảnh mang theo tài xế ngồi trên xe nửa tiếng, cuối cùng dừng ở đường dành riêng cho người đi bộ trong khu thương mại sầm uất. Hắn vốn tưởng Thiệu Trạch đang ở chỗ Bạch Triệt, lúc này không khỏi kinh ngạc, nhẫn nại bước vào trong đám dông, sau đó tiến vào một tòa cao ốc.

Đi trong đó mấy vòng, hắn nhìn thấy phía trước có hai cô gái mua đồ trang điểm, mà dáng người một trong hai cô lại trông khá quen, điều này làm cho đầu óc của hắn thoáng chốc trống rỗng, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác rồi.

Hắn không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết Thiệu Trạch làm như vậy là có nguyên nhân, im lặng đứng đó hai giây, hắn tiến lên lướt qua bọn họ đi tới quầy chuyên bán hàng hóa cho nam giới mua vài món đồ, lúc xoay người rời đi hắn cố ý đi chậm lại, tùy ý nhìn lướt qua khuôn mặt xa lạ kia, trán nảy mạnh lên.

Thiệu Trạch “…”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch biết Cảnh Hạo gắn thiết bị định vị, hơn nữa hắn còn rất bận, vậy nên tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là thuần túy đến tìm mình. Tầm mắt hai người chạm vào nhau khoảng nửa giây, Cảnh Hạo nghiến răng, bình tĩnh rời đi, sau đó đằng đằng sát khí tới tìm Bạch Triệt, nói thẳng vào vấn đề “Hôm nay tôi thấy A Trạch, anh tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý đi.”

Bạch Triệt biết sẽ có một ngày như thế mà, y cũng không giấu diếm, kể hết nguyên nhân của sự việc ra.

Cảnh Hạo hỏi “Vậy cậu ấy muốn làm thế nào?”

“Cụ thể thì nó chưa nói, cần hoàn thành tư liệu đã.” Bạch Triệt hơi khựng lại “Đừng lo lắng, A Trạch không sao đâu, nó ứng phó được mà.”

Cảnh Hạo đương nhiên biết điểm này, cũng biết vợ mình luôn làm việc khác người, hắn liền gật đầu, đứng dậy rời đi. Có điều dù sao đối thủ cũng là mấy dòng họ lớn, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, hắn liền bảo thuộc hạ phải theo dõi sát hướng đi của Thiệu Trạch và đám người kia, đúng lúc báo tin lại cho hắn. Lúc này hắn mới tiếp tục làm việc, sau đó về nhà với hai con, cuối cùng một mình cô đơn đi ngủ.

Trời yên biển lặng mà trôi qua ba ngày, thuộc hạ gọi điện tới “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi.”

Cảnh Hạo buông tài liệu xuống nghe máy.

Thuộc hạ nói “Cậu ba nhà họ Trịnh và cô hai nhà họ Hàn vốn đã đính hôn, thế nhưng bên ngoài cậu ba kia lại có một cô bồ nhí, còn bị phóng viên chụp được đăng lên báo. Cô hai nhà họ Hàn vừa mới biết chuyện này, đang làm ầm lên.”

Cảnh Hạo thản nhiên ừ một tiếng, Trịnh, Hàn, Chu là ba dòng họ có thực lực khá hùng hậu, mục đích của Thiệu Trạch chính là muốn làm tình cảnh của họ rối loạn, hắn không khỏi hỏi “Điều tra được người đàn bà ngày đó đi cùng A Trạch là ai chưa?”

“Dạ, chính là cô bồ nhí của cậu ba nhà họ Trịnh.”

Cảnh Hạo đánh giá chuyện lần này có thể là do cô gái kia cố ý để bị chụp, mà người đề xuất cho cô ta chính là Thiệu Trạch.

“Tiếp tục theo dõi.”

“Vâng.”

Scandal bị truyền đi rất ầm ĩ, tất cả mọi người đều đang đoán: Cô gái này là người thứ ba chen chân vào hay là đã quen cậu ba nhà họ Trịnh từ lâu rồi. Hôn ước của cậu ba nhà họ Trịnh và cô hai nhà họ Hàn có thể đổ vỡ không, vân vân… Mà hai nhà Trịnh Hàn cũng nhanh chóng xử lý chuyện này. Trịnh gia bắt cậu ba đích thân tới Hàn gia xin lỗi, còn phải hứa sau này không qua lại với cô gái kia nữa. Hàn gia thì đang khuyên nhủ cô hai đừng hành động theo cảm tính, chỉ cần cậu ba nhà bên kia biết sai mà thay đổi là được rồi.

Vụ việc này dần lắng xuống thì cậu ba nhà họ Trịnh lại đi gặp cô gái kia, thông qua hình ảnh video phóng viên quay được có thể thấy cô gái kia nhiều lần khóc lóc, nói muốn bỏ đi, nhưng đều bị cậu ba ngăn cản, cuối cùng cậu ba dứt khoát ôm cô ta vào lòng.

Ngày hôm sau tin tức đó liền truyền khắp cả thành phố, hai nhà Trịnh Hàn bị chọc tức tới thiếu chút nữa mũi cũng lệch đi, vừa ổn định cô hai nhà họ Hàn vừa đi tìm cậu ba nhà họ Trịnh cả đêm vẫn chưa về. Nhưng mà tìm thật lâu, vô luận là giới truyền thông hay người của hai nhà đều không nhìn thấy bóng dáng của cậu ba, thế là chuyện bỏ trốn bắt đầu truyền ra và càng lúc càng lên cao trào.

Người hai nhà càng giận, lại tìm thêm cả buổi, cuối cùng họ tìm được một sự thật khiến người ta khiếp sợ. Người đàn bà kia thế mà đến kỳ phát tình, họ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán được hiện tại cậu ba nhà họ Trịnh đang làm cái gì.

Lúc Cảnh Hạo nghe tới chuyện này thì hắn vừa mới kết thúc một cuộc họp. Hắn ngồi ở trong công ty, chậm rãi híp mắt lại.

Hắn có thể tưởng tượng được lời người đàn bà kia nói, đơn giản là bọn họ là người ở hai thế giới khác nhau, đã được định trước là không thể hạnh phúc bên nhau, tiếp đó khéo léo biểu đạt là cậu ba nhà họ Trịnh sẽ đấu không lại hai dòng tộc đâu, vẫn là nên cam chịu đi. Từ nay về sau ai đi đường người nấy, một người cưới cô hai nhà họ Hàn, một người đi tìm người yêu mình, bình thản mà trải qua cuộc đời này.

Cậu ba nhà họ Trịnh nhất thời bị kích thích, đương nhiên sẽ không khuất phục, quan trọng nhất là cô nàng sắp tới kỳ phát tình, mùi vị ấy rất mê người. Thời điểm này mà nghe cô ta nói muốn đi tìm người khác thì chẳng khác gì mở to mắt nhìn món ăn ngón đến miệng rồi lại bay đi mất, là một Alpha thì sẽ không có cách nào tha thứ được.

Còn về phần tới kỳ phát tình, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, muốn tới là sẽ tới được ư, nhất định là do Thiệu Trạch lấy thuốc từ chỗ Kiều Tịch. Mà cô gái kia có thể gặp lại cậu ba nhà họ Trịnh, sau lưng có lẽ đều có bóng dáng của Thiệu Trạch.

Thuộc hạ thấy hắn im lặng, không rõ suy nghĩ của hắn, do dự mở miệng “Ông chủ?”

Cảnh Hạo lấy lại *** thần, hỏi “Cậu ấy thì sao?”

Kỳ phát tình kéo dài bảy ngày, thuộc hạ biết ý ông chủ là hỏi trong khoảng thời gian này Thiệu Trạch muốn làm cái gì, nên liền đáp “Cậu Trạch đang ngồi uống trà đọc sách, tạm thời chưa đoán ra bước tiếp theo trong kế hoạch.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại.

Sự việc này đang được hăng say thảo luận trong hai ngày thì bỗng nhiên lại truyền ra một tin khác bất ngờ hơn – Cậu út nhà họ Chu hút thuốc phiện bị bắt.

Tuy rằng sau khi tỉnh táo lại cậu út nói mình bị oan, gã cũng không biết tại sao mình có thuốc phiện, nhưng gã là một kẻ luôn làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, không ai dám khẳng định lời gã nói rốt cuộc có đúng hay không.

Cậu cả nhà họ Chu vừa mới cùng người ta tranh đấu gay gắt trên mặt trận chính trị xong, lúc này lập tức dùng thuyết âm mưu, bảo người nắm quyền trong dòng họ vừa cố gắng đè nén tin tức này xuống, vừa phái người đi điều tra xem ai là người ra tay, cũng dặn người trong nhà dạo này phải giữ mình mà làm việc.

Trải qua nỗ lực bằng nhiều cách, tin tức nhanh chóng lắng xuống, có điều giới truyền thông không hề thất vọng, bởi vì có một sự kiện khác thu hút sự chú ý của họ hơn. Nghe nói thời gian qua cậu ba nhà họ Trịnh cùng bạn gái vượt qua thời kỳ phát tình, nhưng chưa đợi hai nhà Trịnh Hàn tìm đến tính sổ thì cậu ba đã nổi điên lên rồi, nguyên nhân là do cô bạn gái của cậu ta đột nhiên mất tích.

Trong khoảng thời gian Alpha vừa mới đánh dấu Omega xong, họ xem Omega đó còn quan trọng hơn đôi mắt của mình, cậu ba nhà họ Trịnh đương nhiên cũng không ngoại lệ, bắt đầu nổi điên đi tìm người, hắn thấy có giới truyền thông chú ý, cũng bất chấp mặt mũi, vội vàng nhờ họ giúp đỡ, phát động nhiều người đồng thời tìm hơn.

Lúc ấy giới truyền thông mới biết cô bạn gái kia để thư lại rồi bỏ đi, nói là vốn phải rời khỏi, kết quả lại tiến vào kỳ phát tình bất ngờ như vậy, cô không muốn chích thuốc tiêu trừ để người khác chạm vào mình, cũng không muốn gây phiền toái cho cậu ba, nên chỉ đành biến mất một mình.

Mọi người nhạy bén nhận thấy điềm xấu là cô gái đó sẽ tự sát, thoáng chốc liền xôn xao lên, cảm thấy chuyện này quả thật không thể cẩu huyết hơn được nữa, có điều dù sao cũng là một mạng người, mọi người lập tức hỗ trợ, nhưng hai ngày qua đi một chút tin tức cũng không có. Cậu ba nhà họ Trịnh gấp đến độ suýt nữa đập đầu vào tường, cuối cùng vẫn là từ sự vô ý trong lời nói của “cô bạn tốt” của người yêu mình mà đoán ra địa điểm có thể là nơi hai người gặp nhau lần đầu, nên liền nhanh chóng chạy qua.

Đó là một bãi biển rộng, lúc họ tới thì cô bạn gái của cậu ba đang ngồi trên một tảng đá lớn nhìn biển, thấy họ liền hoảng sợ, lập tức muốn nhảy xuống biển, cũng may cậu ba nhà họ Trịnh lao tới nhanh, kéo người lại, ôm chặt vào lòng.

Cô hai nhà họ Hàn không biết theo tới từ lúc nào, thấy thế liền xông lên trước, dưới con mắt bao người dùng sức tát cô gái kia hai bạt tai, nói “Mày không chỉ là người thứ ba chen chân vào, còn vô liêm sỉ mà diễn kịch như vậy. Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”

Cậu ba thấy Omega của mình bị đánh, theo phản năng liền muốn tát lại, kết quả bị người nhà họ Trịnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

Cô hai nhà họ Hàn còn sợ chưa đủ, mặt lạnh đi tiếp tục mắng chửi, muốn bao nhiêu khó nghe là có bấy nhiêu, khiến cho Omega kia lại muốn tự sát.

Cậu ba nhà họ Trịnh nổi giận, mắng “Mẹ kiếp, cô câm miệng lại cho tôi. Hủy hôn lễ. Đời này tôi sẽ không bao giờ lấy cô. Còn có, cô đừng tưởng nhà họ Hàn các người có cái gì tốt, chú út cô ở ngoài nuôi một Beta, đã hơn một năm rồi anh họ cô cũng đã đính hôn không phải vẫn ăn chơi đàng *** sao còn chị họ cô, nhìn rất hiền lành, nhưng có lẽ cô không biết chị ta đã làm ra chuyện hèn hạ gì đâu…”

Cậu ba còn chưa nói xong đã bị người nhà họ Trịnh kịp phản ứng mà tát cho một phát, tuy nhiên vẫn đã muộn mất, ở đây không chỉ có người nhà họ Hàn mà còn có mấy phóng viên. Lời thằng nhóc hồ đồ này nói ra đều bị nghe thấy, lỡ không xử lý tốt quan hệ hai nhà Trịnh Hàn sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Buổi chiều tin liền được truyền ra, thuộc hạ của Cảnh Hạo xem xong toàn bộ, cảm thấy diễn rất hay vì thế đổi ca với đồng sự, đích thân đi báo cáo với ông chủ.

Ông chủ Cảnh nghe xong, thuận miệng nói “Trong tài liệu nói không chỉ cậu ba nhà họ Trịnh có tình nhân bên ngoài, nhất định còn có nhà khác, hiện tại cuối cùng tôi đã hiểu vì sao A Trạch chọn hắn ta.”

Thuộc hạ ngẩn ra “Tại sao ạ?”

“Ngu ngốc.”

Thuộc hạ vâng một tiếng, tiếp theo cảm thấy có gì đó không đúng “Cái người bao Beta hơn một năm kia nhất định giấu diếm rất tốt, còn cô cả nhà họ Hàn, bên ngoài đánh giá cô ta rất cao, điều này làm sao cậu ba nhà họ Trịnh biết được?”

“Bởi vì cục tình báo của DR điều tra, sau đó Thiệu Trạch nói cho cô gái kia, cô gái kia nói lại cho tên Trịnh Tiểu Tam đó.” Cảnh Hạo chậm rãi phỏng đoán “Nếu Trịnh Tiểu Tam đó hỏi, cô ta nhất định sẽ nói vô tình nhìn thấy.” Hắn hơi dừng lại, thầm nghĩ nếu không phải cô hai nhà họ Hàn chửi khó nghe như vậy, tên Trịnh Tiểu Tam cũng sẽ không tức tới mức vạch trần hết ra, nghĩ một lát hắn hỏi “Hai năm trước có phải ba mẹ cô Hàn đó bị tai nạn giao thông rồi qua đời không? Tôi nhớ lúc ấy gây náo động rất lớn.”

“Dạ đúng ạ.”

Cảnh Hạo lại hỏi “Tên Trịnh Tiểu Tam đó gây ầm ĩ tới tình trạng này, nhà họ Hàn có hủy hôn ước không?”

“Tạm thời không có, nhưng mà sẽ mau thôi. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ không thành.”

Cảnh Hạo liếc thuộc hạ một cái “Biết tại sao họ muốn kết thông gia không?”

Người thuộc hạ này là thân tín của hắn, trước giờ vẫn đi theo hắn tới các nơi, bởi vậy rất hiểu biết về tình hình thực tế ở khu mười “Trong các dòng họ đó, nhà họ Chu là mạnh nhất, họ làm thế là muốn kiềm chế Chu gia.”

Cảnh Hạo nói “Đây chỉ một nguyên nhân trong số đó, còn có một nguyên nhân khác. Hàn gia nhìn thì đứng hàng thứ ba, nhưng thật ra mấy năm nay đã bắt đầu xuống dốc rồi, ngoài kẻ nắm quyền thì năng lực của đám con cháu đều không có gì đặc biệt. Họ không bám víu vào được Chu gia liền chuyển qua Trịnh gia, đó cũng là nguyên nhân tới giờ họ chưa hủy hôn ước.”

Thuộc hạ kinh ngạc “Như thế mà cũng có thể nhẫn nhịn ư? À đúng rồi, ba mẹ cô Hàn đều đã mất, hiện tại dựa vào Hàn gia mà sống. Những người nhà họ Hàn vì lợi ích có lẽ sẽ nuốt cơn tức này xuống, chỉ cần Trịnh gia có thể xử phạt cậu ba, đưa ra lời giải thích dễ nghe một chút, để Hàn gia lấy lại chút sĩ diện thì cuộc hôn nhân này tám phần vẫn có thể thực hiện được.” Thuộc hạ dừng một chút “Cô Hàn đó cũng đáng thương, rõ là bị họ đẩy vào chỗ chết rồi.”

Cảnh Hạo lắc đầu “Có cậu ấy ở đấy, không kết hôn nổi đâu.”

Hắn nghiền ngẫm mà nheo mắt lại, cô Hàn này cũng có chút thú vị, nói không chừng là cố ý chọc giận tên Trịnh Tiểu Tam để hắn ta nói ra lời hủy hôn ước… Vậy chuyện này là do khả năng nhận biết người quá chuẩn, hay là cậu ấy có liên hệ với cô Hàn kia?

Tóm lại quan hệ hai nhà nhất định phải rạn vỡ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tập đoàn mấy, vậy nên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc được. Thiệu Trạch tuyệt đối có chuẩn bị ở sau, tên khốn kia luôn luôn thích chơi vòng này cài lên vòng kia.

Cảnh Hạo đoán không sai, không quá hai ngày, chuyện Beta được bao kia liền nóng sốt lên, vợ của tên chú út đó lập tức nổi giận, dòng họ nhà bà ta tuy không cao quý như nhà họ Hàn, nhưng cũng có chút vị thế, nhất thời ầm ĩ hết cả lên, quan hệ hai nhà Trịnh Hàn cũng bị liên quan mà hạ xuống nhiệt độ đóng băng.

Còn chưa đợi sự việc lắng xuống, cô hai nhà họ Hàn lại đăng bài trên Internet, nói ba mẹ cô đều đã qua đời, những người thân nhất đều xem cô như công cụ, bắt cô phải lấy cái gã đàn ông nuôi bồ nhí kia. Cô đã nhiều lần quỳ xuống xin họ lại đều bị họ bỏ mặc, thậm chí đã ầm ĩ tới mức độ này họ vẫn muốn gả cô qua đó, cô không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, quyết định sẽ đi tìm ba mẹ của mình.

Bài viết vừa được đăng lên, cô hai nhà họ Hàn liền mất tích, nửa bóng dáng cũng không thấy đâu. Chuyện này không chỉ rộ lên ở khu mười, mà toàn bộ mạng lưới Internet đều bùng nổ. Mọi người vừa chửi nhà họ Hàn là đồ cặn bã vừa tìm người, nhưng vài ngày qua đi vẫn không có chút tin tức nào, phỏng chừng lành ít dữ nhiều đây.

Nhà họ Hàn ép chết một cô gái mồ côi, hình ảnh lập tức xuống dốc không phanh, cổ phiếu nhanh chóng rớt giá, một vài công ty có ý định hợp tác với họ bắt đầu do dự, sôi nổi trông chờ xem thế nào, mà lúc này trên mạng lại truyền đi một video kích tình của cô cả nhà họ Hàn, quả thực thêm dầu vào lửa.

Cảnh Hạo nghe xong nhướng mày, rốt cuộc xác định Thiệu Trạch có liên quan tới cô hai nhà họ Hàn. Thiệu Trạch đối xử với Omega dù sao cũng sẽ khoan dung một chút, không tàn nhẫn như vậy, cho nên video đó chỉ e là cô hai nhà họ Hàn yêu cầu, xem ra cô nàng hận đám người nhà họ Hàn kia tới thấu xương, còn nơi cô ta đi… nhất định là do Thiệu Trạch sắp xếp, để cô bắt đầu cuộc sống mới.

Hắn bảo thuộc hạ tiếp tục theo dõi, còn mình thì tiếp tục làm việc.