Bất Báo

Chương 60: Dông tố (1)




Mây đen dày đặc, từng tầng từng tầng càng lúc càng dày, không khí dần dần trở nên ẩm ướt, gió khẽ thổi qua, biển hoa liền vang lên âm thanh thưa thớt, truyền tới mùi hương mang theo hơi nước nhàn nhạt.

“Sắp mưa rồi.” Lưu Chí nhìn người trước mặt, khẽ nói.

Lý Cố lạnh nhạt ừ một tiếng, cúi người cắt xuống một đóa hoa, sau đó nhìn xung quanh, nhấc chân bước tới nơi khác. Sau khi biết chuyện Thiếu Chu bị bệnh, cứ cách hai ngày hắn sẽ tự mình cắt một bó hoa đưa qua, đáng tiếc vẫn không được gặp Thiếu Chu, cũng không biết hiện giờ cậu như thế nào.

Lưu Chí đứng bên cạnh nhìn, lần đầu tiên biết một ông chủ luôn lạnh lùng khi đối đãi với người mình thích lại có thể kiên nhẫn đến trình độ này, khiến anh không khỏi thở dài ở trong lòng.

Lý Cố sống với Lý Thiếu Chu từ nhỏ, quan hệ luôn rất tốt, dù không có tình yêu thì nhiều năm qua như vậy vẫn phải có tình nghĩa anh em. Tuy thời gian đó người ngoài nói Lý Cố có thể có địa vị ngày nay là nhờ phước của Lý Thiếu Chu, dẫn tới trong lòng Lý Cố không quá thoải mái, nhưng hắn vẫn rất thương Lý Thiếu Chú như trước đây, cơ bản dù cho Lý Thiếu Chu muốn làm gì, Lý Cố đều chiều theo cậu, chỉ là vào một ngày sau này không biết tại sao hắn bỗng nhiên bắt đầu bất hòa với Lý Thiếu Chu, thậm chí cố ý ăn chơi đàng *** kích thích cậu, thế nên dù trong lòng bị tổn thương xuyên thấu tâm can, tình nguyện giả chết cũng không chịu trở về, cuối cùng gây ra tình cảnh ngày hôm nay.

Thật ra nếu Lý Cố có thể sớm nhận rõ tâm tư của mình, nói không chừng con của hai người giờ đã có thể chạy nhảy khắp nơi. Lưu Chí tiếc nuối nghĩ, hỏi “Cậu ta vẫn không chịu gặp cậu?”

Lý Cố hơi khựng lại, cảm xúc trong mắt gia tăng “Ừ, lúc em ấy bị bệnh luôn yếu đuối hơn bình thường, cũng không thích gặp người khác.”

Có điều có một chuyện hắn chưa nói, người Thiếu Chu không gặp là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn một vài người quan trọng cậu vẫn sẵn lòng gặp. Hắn nhớ hồi trước Thiếu Chu bị bệnh cũng chỉ thích hắn và ba tới, mà không thích những người khác trong nhà họ Lý tới gần, nay lại ngay cả hắn cũng không chịu gặp, hắn thật sự rất hối hận, tại sao lúc trước không bảo vệ tốt cho Thiếu Chu.

Lưu Chí nhìn biểu tình của hắn, trầm mặc một chút, không có hỏi lại.

Lý Cố nhanh chóng cắt xong một bó, đang muốn rời đi thì nghe điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, hắn bắt máy, đồng tử lập tức tối đi “Cậu bảo Thịnh Tước đang ở khu mười? Vậy Cảnh Hạo đâu?” Hắn nghe vài câu, đồng tử càng lúc càng tối, cúp máy xoay người liền đi.

Lưu Chí hoảng sợ, chỉ cảm thấy hơi thở trên người hắn rõ ràng còn rất ôn hòa, ai ngờ bỗng nhiên lại có xu hướng nổi giận, anh nhanh chóng đi theo “Có tin về Thịnh Tước? Xảy ra chuyện gì sao?”

Đồng tử của Lý Cố lạnh tanh, thậm chí mang theo sát khí, tay hắn siết chặt thành quyền, bó hoa vừa cắt xong liền bị phá hỏng “Thịnh Tước đang ở khu mười, bên cạnh có thuộc hạ của Cảnh Hạo đi theo, nhưng Cảnh Hạo không có ở đó.”

Lưu Chí chớp mắt ngẩn ra.

Bởi vì không biết rõ Lý Thiếu Chu bị bệnh gì, Lý Cố sợ có chuyện không may nên vẫn phái người theo dõi tòa nhà của DR, trong đó Kiều Tịch, hai vị trợ lý của Lý Thiếu Chu và Cảnh Hạo đều là đối tượng quan sát trọng tâm, dựa vào tài liệu họ nắm giữ, mấy ngày trước, đêm khuya Cảnh Hạo liền mang thuộc hạ rời khu chín lên chuyên cơ bay đi, sáng sớm hôm sau họ phát hiện Thịnh Tước đột nhiên biến mất, Lý Cố cảm thấy có chút kỳ lạ, liền vội vàng phái người điều tra, hiện nay rốt cuộc đã có tin tức.

Lưu Chí có chút kinh ngạc “Sao Thịnh Tước đột nhiên lại tới khu mười?”

Sắc mặt Lý Cố cực kỳ khó coi “Bởi vì dáng người của hắn không khác Cảnh Hạo mấy.”

“Vậy thì sao…” Lưu Chí đang nói thì dừng ngay lại, thân hình Thịnh Tước và Cảnh Hạo tương tự, hiện nay Thịnh Tước đang ở cùng thuộc hạ của Cảnh Hạo tại một nơi khác, vậy Cảnh Hạo có lẽ còn ở trong tòa nhà, hơn nữa ba bốn ngày cũng chưa xuất hiện… Trong lòng anh nhất thời nhảy dựng, một loại dự cảm không tốt bỗng nhiên xông ra, anh nuốt nước miếng “Thiếu Chu sẽ không… sẽ không…”

“Em ấy tiến vào kỳ phát tình.” Lý Cố nhấn từng chữ, hơi thở trên người càng lạnh lẽo, âm trầm, khiến người ta hoàn toàn không muốn tới gần.

Da đầu Lưu Chí run lên, rốt cuộc hiểu ra nguyên nhân khiến hắn tức giận, Omega mình yêu thương bị một Alpha khác đánh dấu, đổi thành Alpha nào cũng đều chịu không nổi, anh nhanh chóng đi theo hắn “Họ làm như vậy là không muốn chúng ta biết? Là chủ ý của ai?”

Lý Cố bước ra biển hoa, kéo cửa xe, ngồi lên “Nhất định là Thiếu Chu.”

Từ khi Cảnh Hạo chuyển đến Nhất Duyên chưa bao giờ kiêng kị hắn, không thể nào sợ hắn tìm tới cửa được, lý do duy nhất giải thích được là Thiếu Chu không muốn bị quấy rầy, cho nên Thiếu Chu đã nghĩ ra đối sách từ lâu… Lý Cố không khỏi nhắm chặt mắt “Đi, bảo người nghĩ cách lấy thuốc tiêu trừ chất dẫn dụ Alpha về đây.”

Lưu Chí đáp, ngồi bên cạnh quan sát hắn, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.

Lúc này Kiều Tịch vừa ăn cơm xong, nghe bảo vệ cổng nói Lý Cố đến, anh liền dặn là cho vào, còn mình lạnh lùng ngồi ở phòng khách chờ.

Hôm nay tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ, bởi vì tối qua người nào đó chui vào phòng anh lấy lý do “Có lẽ tôi sẽ ở thêm vài ngày, chúng ta nên tạo mối quan hệ tốt đẹp, tôi là khách, cậu không thể thờ ơ với tôi được.” vân vân… rồi thân thiết kéo anh ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, hơn nữa ngồi tới khuya cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.

Cuối cùng anh thật sự không kiên nhẫn nổi, nói tôi mệt, muốn đi ngủ. Lâu Huy gật đầu nói được, sau đó leo lên giường anh, ngoắc anh ý bảo anh qua cùng nhau ngủ. Kiều Tịch trầm mặc nửa giây, dây thần kinh mang tên lý trí trong đầu liền đứt đoạn, lập tức tiến lên chuẩn bị đá hắn ra khỏi phòng. Lâu Huy thân là đội trưởng lính đánh thuê, đương nhiên cũng không phải là cái danh hão.

Vì thế hai người bắt đầu đánh nhau, Lâu Huy chọn đúng thời cơ hạ gục anh, dùng sức bắt lấy hai tay anh, giam chặt vào trong lòng. Kiều Tịch giãy dụa thật lâu cũng không tránh được, lặng im một hồi, dứt khoát thả lỏng cơ thể, cam chịu nhắm mắt ngủ. Lâu Huy rất hài lòng với điều này, ôm anh vào lòng xoa nắn, đang chuẩn bị ăn chút đậu hủ, lại đột nhiên phát hiện cánh tay truyền tới cảm giác đau đớn, ngay sau đó một chất lỏng lạnh lẽo được tiêm vào trong cơ thể, hắn lập tức lóe lên dự cảm không lành, còn chưa mở miệng đã nặng nề ngủ say.

Kiều Tịch xốc chăn lên, rút kim tiêm nhỏ bằng móng tay ra, đứng ở bên giường nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn… Nếu không phải Bạch Triệt nghe thấy tiếng đánh nhau mà bước vào ngó nghiêng, vả lại ngăn cản anh thì tối qua anh tuyệt đối sẽ lột sạch Lâu Huy treo trên cây ở ngoài khu dân cư.

Hiện tại người nào đó còn đang vui vẻ ở trên giường khò khò ngủ say, còn anh thì đầu óc choáng váng, não căng ra để xử lý các việc vặt vãnh, tâm trạng của anh thế nào có thể nghĩ là biết. Kiều Tịch đợi một lát, thấy Lý Cố bước vào cửa, anh liền lãnh đạm mở miệng “A Trạch còn chưa khỏe, hoa để đó đi.”

Lý Cố làm như mắt điếc tai ngơ, cũng không ngồi xuống, đi thẳng tới trước mặt anh đứng, trầm giọng nói “Tôi muốn gặp Thiếu Chu.”

“Chỗ này không có Lý Thiếu Chu, mà chỉ có A Trạch thôi.” Kiều Tịch liếc nhìn hắn “Cậu ấy bị bệnh, cần được nghỉ ngơi.”

Lý Cố quay đầu liền muốn đi lên lầu, Kiều Tịch khẽ nhíu mày, sai người ngăn hắn lại, lạnh lùng quan sát hắn một hồi, chỉ cảm thấy hơi thở trên người hắn càng lạnh lẽo, mang theo xu hướng mưa gió sắp ghé tới, anh lập tức liền hiểu ra hắn đã đoán được, vì thế móc điện thoại di động mở bản ghi âm ra, đặt ở trên bàn “Đây là đồ A Trạch đưa cho anh.”

Lý Cố dừng một chút, xoay người nhìn qua.