Bất Báo

Chương 57: Không muốn rời xa




Khoảnh khắc đó Thiệu Trạch ngay cả kêu lên cũng không làm được, y cảm thấy quá mạnh mẽ cũng quá rực rỡ, giống như là thông suốt dòng điện, thoáng chốc cơ thể y căng lên, tiếp đó tạm dừng nửa giây lại yếu đuối ngã xuống giường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cảnh Hạo nặng nề hít sâu, bàn tay nắm chặt eo của Thiệu Trạch tăng sức lực trong chớp mắt, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: Hắn tiến vào rồi, người này lập tức… lập tức là của hắn!

Dục vọng chiếm hữu và đánh dấu của Alpha đối với Omega lập tức điên cuồng truyền khắp cơ thể, hắn thậm chí không kịp suy xét đã di chuyển, bởi vì cửa khẩu chật hẹp, ban đầu phạm vi cũng không lớn, nhưng theo dịch thể tăng nhiều, hắn liền manh chóng mở ra cơ thể của Thiệu Trạch, bắt đầu dùng sức va chạm mạnh mẽ.

“A a… ưm a… a…” Thiệu Trạch không khỏi quặp ngón chân lại, hai mắt thất thần, kịch liệt thở hổn hển, kích thích to lớn không ngừng quất lên thần kinh, khiến toàn thân y run rẩy, y lắc đầu lung tung, gần như sắp nhịn không được mà bật khóc.

Khác với tối hôm qua, lúc này y đặc biệt cảm nhận được rõ ràng Cảnh Hạo chân chính tiến vào cơ thể mình, thậm chí ngay cả hơi thở cũng tan ra rồi tiến vào linh hồn y, ***g ngực bỗng nhiên lấp đầy cảm giác thỏa mãn nồng đậm, mỗi một tế bào trên cơ thể phảng phất như đang sung sướng tiếp nhận hết thảy.

Ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, y giật mình nhớ tới lúc từ phòng thí nghiệm khu mười một trở lại DR thành công chịu đựng qua huấn luyện tàn khốc, cảm giác ghê tởm tới cực điểm đối với vài Alpha kia, vừa vặn lúc ấy bởi vì có quan hệ với Thiệu Tu Dung, Kiều Tịch muốn bào chế ra thuốc ức chế, vì thế y liền nói tạo ra một loại thuốc lợi hại, tốt nhất đời này sẽ không để lộ ra thân phận Omega nữa.

Ba y đứng bên cạnh cười hỏi “Con như thế sau này không có Alpha nào theo đuổi thì làm sao đây?”

Y lười biếng nhướn mày “Con không cần Alpha.”

Y có tính sạch sẽ, không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, căn bản không thể tưởng tượng bản thân mình cùng một người khác thân mật cả đời, nhưng sau này y bị đám người kia sắp đặt tới khu chín tham gia khảo hạch, tiếp đó tình cờ gặp Cảnh Hạo, lại trải qua thời gian sống chung hai năm trước và hiện tại gặp lại, y mới biết trên đời này thật ra không có nhiều điều tuyệt đối như vậy.

Có lẽ lúc còn trẻ con, sâu trong nội tâm y đã quyến luyến cắm rễ với người này rồi.

“Cảnh… Cảnh Hạo… ưm…” Đôi mắt y dần tràn đầy nước, vô lực đưa tay, giọng nói mất trật tự vô cùng “Cảnh Hạo… a ưm…”

Cảnh Hạo thở hổn hển, kéo y vào trong lòng, nâng cằm y lên kịch liệt triền miên và hôn sâu cùng y, tiếp đó rốt cuộc nhịn không được dâng lên cảm xúc trong lòng, liếm bờ môi của y, thuận theo chiếc cổ trắng nõn mà bắt đầu tùy ý cắn mút, giống như hận không thể cứ như vậy ăn tươi nuốt sống y.

Cảm thấy đau đớn vừa đến, Thiệu Trạch nức nở một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, run rẩy thừa nhận.

Cảnh Hạo hung hăng thúc mấy cái, chỉ cảm thấy nơi đó mềm mại, nóng ướt, siết chặt lấy dục vọng của hắn, khiến hắn hoàn toàn không muốn khống chế, hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, dựa vào Thiệu Trạch tận tình hưởng thụ một lát, lúc này mới cảm thấy dục vọng tàn bạo trong cơ thể có chút bình ổn, ôm lấy Thiệu Trạch, để y đối mặt với mình rồi dùng sức đè xuống.

“Ưm!” Thiệu Trạch run lên, nhanh chóng mềm nhũn ở trong lòng hắn, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Cảnh Hạo tạm thời không cử động, xoa lưng y trấn an, chậm rãi hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt y, tiếp đó nhìn qua vai trái của y, khàn giọng hỏi “Đau không?”

Vừa rồi cơ thể Thiệu Trạch phản ứng rất kịch liệt, khiến vết thương kết vảy rách ra một cái khe nhỏ, máu dần rịa ra, chảy xuống một chút, tôn lên làn da trắng nõn, trông có vẻ có chút yêu khí, y lắc đầu, theo bản năng cử động thắt lưng chậm rãi ma sát, khẽ rên rỉ “Không… ưm… không đau.”

Mắt Cảnh Hạo tối sầm, đưa tay ôm y, từng chút một liếm sạch vết máu, rồi lại gần hôn y, triền miên cùng chiếc lưỡi của y. Mùi máu tươi nhàn nhạt trong lúc gắn bó mà nhanh chóng lan ra, khiến người ta càng thêm phấn khích. Thiệu Trạch mơ hồ ưm một tiếng, ôm cổ Cảnh Hạo cử động càng thêm kịch liệt. Cảnh Hạo hưởng thụ một lát, chỉ cảm thấy hoàn toàn không đủ, liền nâng người lên, sau đó ấn thật mạnh xuống, lần sau lại mạnh hơn lần trước.

“Ưm… ư…” Thiệu Trạch bị hôn mạnh bạo, vô lực níu lấy người hắn, đứt quãng kêu ra tiếng, rồi nhanh chóng lên tới đỉnh.

Hô hấp của Cảnh Hạo càng nặng nề, không khỏi dùng sức ôm lấy y, di chuyển liên tục hơn mười cái, đột ngột dừng ở chỗ sâu nhất. Trong hỗn loạn Thiệu Trạch phát hiện phần gốc của vật ở trong cơ thể bỗng nhiên bắt đầu trướng lớn, chầm chậm kẹt ở lối vào, nhất thời y hiểu ra sắp phát sinh chuyện gì, y mơ hồ có chút hoảng sợ, không khỏi rụt lui về phía sau.

“Đừng trốn, để anh đánh dấu em…” Cảnh Hạo giữ eo của y, ấn chặt vào lòng, ngay sau đó liền bắt đầu xuất ***.

Chất dẫn dụ mạnh mẽ của Alpha và dịch thể nóng rực vọt vào trong cơ thể, phảng phất như thoáng chốc liền truyền khắp toàn thân. Thiệu Trạch không thể kiềm chế được mà run rẩy, ngay cả đầu ngón tay đều run theo, y hoàn toàn không nói ra tiếng, giờ phút này thậm chí có ảo giác mình sắp chết rồi.

Cảnh Hạo ôm chặt lấy y, mãi tới khi toàn bộ quá trình hoàn toàn chấm dứt mới hơi thả lỏng ra, thỏa mãn hôn lên đỉnh đầu của y, giọng nói vẫn lộ ra chất khàn nồng đậm “Bảo bối, anh yêu em, anh yêu em…”

Người này cuối cùng đã là của hắn, từ nay về sau chỉ thuộc về một mình hắn.

Thiệu Trạch vô lực vùi vào lòng hắn, từ từ nhắm hai mắt, hình như là đã ngất đi. Cảnh Hạo lại hôn y, chờ đợi nút kết của Alpha chậm rãi biến mất mới rút khỏi cơ thể của y, nằm xuống ôm y để y nằm trên người mình, vỗ nhẹ lên lưng y. Qua thật lâu Thiệu Trạch mới khôi phục ý thức, nhịn không được há miệng, cắn một phát vào cổ hắn. Y căn bản không có bao nhiêu sức lực, nên đối với Cảnh Hạo chỉ như gãi ngứa, hắn cười xoa đầu y “Tỉnh rồi?”

Thiệu Trạch ưm một tiếng, cảm thấy vẫn có chút choáng váng, liền rúc vào lòng hắn, nhanh chóng trầm trầm ngủ say.

Ba ngày tiếp theo, cứ sáu tiếng Thiệu Trạch sẽ phát tình một lần, gần như là tỉnh ngủ thì làm, làm xong lại ngủ tiếp, không ngừng lặp lại như thế. Trong quá trình này y hoàn toàn không muốn ăn uống, Cảnh Hạo phải nghĩ cách dỗ y ăn một chút mới hơi yên tâm cùng y vượt qua một lần rồi lại một lần triền miên tuyệt vời.

Ba ngày sau, tần suất phát tình giảm xuống tám tiếng một lần, thời gian Thiệu Trạch tỉnh táo cũng nhiều hơn, chuyện đầu tiên chính là bảo Cảnh Hạo đổi drap giường. Cảnh Hạo biết y có tính sạch sẽ, liền bế y đặt trên sofa, tiếp đó nhìn y yếu ớt vùi vào trong sofa, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, hắn không khỏi nheo mắt lại, cúi người hôn y.

Thiệu Trạch mơ hồ ưm một tiếng, đưa tay đẩy hắn “… Drap giường.”

Cảnh Hạo đè y lại hung bạo hôn, mãi tới khi thỏa mãn mới buông ra, cầm drap giường mới đổi xong liền bế y trở về.

Thiệu Trạch rất hài lòng với điều này, chậm rãi rúc vào lòng hắn, kéo tay hắn đặt ở eo của mình “Xoa.”

Cảnh Hạo cười đáp lại, bắt đầu chậm rãi xoa nắn, Thiệu Trạch lập tức hưởng thụ hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn dãn ra, giống như một con mèo biếng nhác. Cảnh Hạo nhìn y vài lần, hôn lên trán y “Có yêu anh không?”

“Có.”

“Bắt đầu từ lúc nào?” Cảnh Hạo đang nói thì nhớ tới cái gì “Lúc trước em nói em uống say ngủ cùng anh một đêm, em biết người đó là anh?”

“Không, là sau này tham gia khảo hạch, trở lại khu chín mới biết.”

“Ở Lý gia?”

“Không phải, trước đó em có thu thập tài liệu, thấy hình của anh.”

Cảnh Hạo đoán y là người dù uống say cũng có thể lưu lại ấn tượng về sự vật và người xung quanh, nhất thời hắn nhướn mày, theo bản năng hỏi “Vậy nên lúc khảo hạch em là cố ý tới tìm anh sao?” Tiếp đó hắn tạm dừng nửa giây, nheo mắt lại “Không đúng, khi đó em đâu biết có thể gặp anh ở Lý gia, cũng không biết anh thích em lâu như vậy, trước khi anh còn chưa bàn giao dịch với em, em còn muốn trốn thoát khỏi anh, đúng không?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, chậm chạp lùi về sau “Em mệt quá.”

Cảnh Hạo kéo y về, nâng cằm y, cố gắng ôn hòa hỏi “Lúc ấy em muốn tìm Lý Cố?”

“Không phải em đã nói mình muốn trộm đồ sao, em không có lừa anh. Thật đó.”

“Chỉ dựa vào trộm đồ thì không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.” Cảnh Hạo quan sát y “Em là muốn gây chú ý với Lý Cố, sau đó tìm cơ hội lừa tiền của hắn đúng không?”

Thiệu Trạch không đáp, tuy y không muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Lý nhưng điều kiện lúc ấy rất hà khắc, y không thể không tìm tới Lý Cố, nếu không phải trên đường bỗng nhiên biết bí mật của Cảnh Hạo, có lẽ họ đã không đi tới bước này.

Cảnh Hạo thấy y im lặng, lập tức nổi cơn ghen “Thừa nhận? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt hả? Nếu không gặp anh, có phải em định chơi trò tình cảm với hắn, thuận tiện nối lại tình xưa, hửm?”

Thiệu Trạch nhất thời lấy lại *** thần, mặt đầy nghiêm túc “Không, em chỉ vào trộm đồ thôi.”

“Đừng gạt anh, em bán không được nhiều tiền như vậy.” Cảnh Hạo nhắc nhở “Với lại dựa vào địa vị của Lý gia ở Nhất Duyên, em vừa bán đi, thì ngay sau đó Lý Cố sẽ có thể tìm tới cửa.”

“Em có thể trốn.” Thiệu Trạch rất kiên trì “Vậy nên em thật sự chỉ vào trộm đồ.”

Hiển nhiên Cảnh Hạo không tin, hắn liền dứt khoát nhảy qua vấn đề khác, nheo mắt nhìn y “Em nói thật cho anh rốt cuộc em suy nghĩ thế nào, em biết rõ anh là người lúc trước ở cạnh em có lẽ là có ý với em, thế nhưng em vẫn quyết định đi tìm hắn? Hửm?”

“Em chỉ muốn lừa tiền thôi, em chưa từng thích anh ta.”

“Em cho anh là đồ ngốc sao? Cả Nhất Duyên này ai mà chẳng biết chút tâm tư này của em dành cho hắn?” Cảnh Hạo kéo y lại gần hơn “Nói đi, rốt cuộc em nghĩ thế nào, em định tha thứ cho hắn sao?”

Alpha vừa đánh dấu Omega xong nên dục vọng chiếm hữu, ý muốn bảo hộ bạn đời sẽ lên cao tới mức trước nay chưa từng có, Thiệu Trạch biết hồi trước mình diễn quá nên hiện tại ông chủ Cảnh mới ghen ***g lộn lên, chuyện này mà giải thích thì liên quan tới cả một thế hệ, rất phiền toái. Y chớp mắt mấy cái, thuần khiết thò tay “Em không hề nghĩ như thế, thật ra em đã từng do dự có nên tìm anh không, nhưng anh lại đã có vợ chưa cưới, lúc ấy em thấy rất mất mát.” Y dừng một chút, yếu ớt thở dài “Sau đó em nghĩ mình chết năm năm rồi, anh quên em tìm người khác là chuyện rất bình thường, nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu, rõ ràng là người đã từng thích em sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ được.”

Cảnh Hạo nhịn không được giải thích “Anh và cô ấy không có tình cảm.”

“Nhưng em không biết, em chỉ cảm thấy anh thích người khác, còn đính hôn, hạnh phúc biết bao.” Thiệu Trạch tránh hắn ra, chậm chạp cuộn mình ở bên cạnh “Em quả thực rất đau lòng, anh để em yên tĩnh đi, tạm thời đừng nói gì với em hết.”

Cảnh Hạo không hề suy nghĩ liền từ phía sau ôm y vào ngực, tiếp đó phản ứng nửa giây, lại xoay người y qua, nâng cằm y lên “Bảo bối, anh chợt nhớ tới một chuyện.”

Thiệu Trạch đưa tay đánh hắn “… Đau lòng lắm, em không muốn nghe.”

“Em nhất định phải nghe.” Cảnh Hạo dịu dàng nhìn y “Thời gian trước anh hỏi em có phải trúng tiếng sét ái tình của anh không, em lấy Thiếu Chu ra chèn ép anh hình như cũng là dáng vẻ hiện tại, hửm?”

Thiệu Trạch “…”

“Hơn nữa em không chỉ chèn ép một lần.” Cảnh Hạo chậm rãi vuốt ve bờ môi y “À đúng rồi, vì giấu diếm thân phận, em còn cố ý cướp tờ kết quả của bác sĩ, em định làm gì? Làm giả sao?”

“… Đó đều là chuyện trước kia rồi.” Thiệu Trạch nói “Con người không nên sống trong quá khứ biết không?”

Cảnh Hạo mắt điếc tai ngơ, hạ quyết tâm tính nợ với y, hắn dịu dàng nói “Điểm quan trọng nhất, em biết anh thích em như vậy, thế mà hai năm trước em còn rời khỏi anh, với em anh còn không quan trọng bằng mười triệu sao?”

Thiệu Trạch “…”

Thiệu Trạch chuẩn bị chút cảm xúc, chớp đôi mắt ướt sũng tội nghiệp nhìn hắn, khẽ nói “Em có nỗi khổ, anh tha thứ cho em được không?”

Ý muốn bảo hộ Omega của Alpha chớp mắt phát huy tác dụng, Cảnh Hạo há miệng muốn nói “được”, nhưng lời vừa tới bên miệng thì hắn lập tức nhận ra tên khốn này là cố ý dẫn hắn vào tròng, nhất thời hắn nở nụ cười “Bảo bối, anh thật sự yêu em muốn chết.”

Trong lòng Thiệu Trạch nhanh chóng chợt lóe lên dự cảm không tốt, vội vàng muốn chạy trốn, nhưng y căn bản không có bao nhiêu sức lực, gần như lúc trở mình là liền bị Cảnh Hạo đặt trong lòng, ngay sau đó rơi vào một nụ hôn mãnh liệt.

Trải qua ba ngày triền miên, đối với cơ thể y Cảnh Hạo quả thực rõ như lòng bàn tay, giờ phút này liền xuống tay với những chỗ mẫn cảm, chỉ chốc lát sau liền khiến Thiệu Trạch mềm oặt ở trong lòng mình, hắn quyết định nhanh chóng tách hai chân y ra, dùng sức đâm mạnh vào.

Thiệu Trạch hơi run lên, chỉ cảm thấy trong cơ thể chợt ùa lên một làn sóng nhiệt quen thuộc, trong chốc lát y rên rỉ lên tiếng, lần này trực tiếp kích thích y tiến vào một cơn nóng phát tình nữa.

Cảnh Hạo sâu sắc nhận thấy hơi thở ngọt ngào này, hắn vô cùng hài lòng mà chậm rãi rời khỏi.

“… Đừng đi.” Thiệu Trạch nhịn không được bắt lấy hắn “Em khó chịu.”

“Muốn?”

“Ừ.”

Cảnh Hạo nhân từ lại gần hôn lên khóe miệng y “Được thôi, xin anh đi.”

Thiệu Trạch biết kể cả thật sự xin hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho y, liền dứt khoát cam chịu nằm đó “Anh không làm thì thôi, em uống thuốc tiêu trừ chất dẫn dụ của Alpha rồi đi tìm người khác… A!”

Cảnh Hạo không đợi y nói xong liền vọt vào, nâng cằm y lên “Em dám!”

Cú thúc kia quá mạnh, Thiệu Trạch thở dồn dập, theo bản năng ôm lấy hắn cọ cọ. Cảnh Hạo bị y cọ tới bốc cháy trong lòng, lập tức mạnh mẽ va chạm, làn nước trong mắt Thiệu Trạch nhanh chóng dày lên “Nhẹ chút… ưm…a…”

Cảnh Hạo nhìn y từ trên cao “Em là của anh, đừng để anh lại nghe thấy câu nói đó, cũng đừng có dây dưa với Lý Cố nữa.”

“Ưm… em không ưm… không thích anh ta, đó đều là ưm… giả.” Giọng nói của Thiệu Trạch run rẩy “Lời say hồi trước là em gạt anh… em muốn rời khỏi đó…”

Cảnh Hạo thở hổn hển, cắn lên môi y “Đừng có gạt anh, em có lý do gì mà làm như vậy?”

“… Có.” Ý thức của Thiệu Trạch dần mơ hồ “Người nhà họ Lý đều muốn giết em, muốn giết em tới mấy lần, em thật sự… chịu đủ rồi…”

Trái tim của Cảnh Hạo siết chặt, bỗng nhiên dừng lại “… Em nói cái gì?”