Bát Bảo Trang

Chương 36: Ngụy quân tử




Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Chuyện quốc cữu gia phóng ngựa làm Hiển quận vương phi bị thương nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Vì quốc cữu gia vốn hành sự tuỳ tiện, nên từ lâu đã có rất nhiều người bất mãn với hắn, bây giờ nghe nói vị này tự tìm đường chết, làm xe ngựa của Hiển quận vương phi kinh hãi, khiến trên trán Hiển quận vương phi bị thương, làm cho Hiển quận vương vô cùng đau lòng. Nhưng vị quốc cữu gia này đến phủ Hiển quận vương phủ thỉnh tội mà lại mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước, thậm chí khi ra khỏi phủ quận vương còn đá con sư tử đá trước cửa, hành động cực kì phách lối, ngay cả người trong hoàng thất cũng dám coi thường.

Phải biết là sư tử đá chính là bộ mặt gia tộc, vì vậy mà các gia tộc có địa vị vẫn thường đặt đôi sư tử đá trước cửa, thế mà vị quốc cữu gia này lại có thể tùy tiện đá lên thể diện của nhà người ta, đây không phải là càn rỡ ngông cuồng thì là gì?

Trong mắt người đời, Phương gia cũng chỉ là một gia tộc dựa vào nữ nhân mới có thể trở thành quý tộc, cái chữ "quý" này có được là nhờ Phương thị, vì nể mặt Hoàng thượng và Thái tử, chứ nếu không thì bọn họ chẳng thèm liếc mắt dù chỉ một cái với hạng người vừa thô lỗ vừa thiếu lễ giáo như vậy.

Trong kinh thành không có gì là bí mật, mỗi một lời nói việc làm của Phương Thừa Đức đều bị người khác biết được, người hoàng thất trong kinh thành đều cảm thấy Phương Thừa Đức thực hiếp người quá đáng, nên rất không vừa lòng với cả gia tộc Phương thị và Hoàng hậu. Trên triều đình, tấu chương buộc tội Phương gia càng ngày càng nhiều, chỉ là Khải Long đế cố tìm cách đè xuống, khiến cho không ít hoàng tộc tôn thất ngày càng bất mãn. Hôm nay vị Phương quốc cữu dám cư xử như thế với Hiển quận vương, vậy sau này khi thái tử đăng cơ, những người không được tính là người hoàng thất hiển hách như bọn họ sẽ còn bị đối xử như thế nào nữa. Chẳng lẽ bọn họ phải sống đè nén dưới uy thế của Phương thị hay sao, vậy bọn họ còn có tôn nghiêm hoàng thất gì nữa?

Có lẽ vì biết người trong hoàng thất bất mãn về chuyện này, nên mấy ngày sau Khải Long đế rốt cục cũng ở trước mặt triều thần đưa ra ý chỉ trừng trị Phương Thừa Đức. Trong ý chỉ không có đề cập đến những chuyện mờ ám Phương gia đã làm, chỉ là ngôn từ kịch liệt phê bình việc Phương Thừa Đức phóng ngựa giữa phố xá sầm uất làm nhiều người vô tội bị thương hại, tiếp đó phạt hắn ba năm bổng lộc, từ nhất đẳng hậu xuống làm tam đẳng hậu, đồng thời ban lệnh cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi, không được tùy tiện ra phủ.

Những điều này vừa nghe thì có vẻ rất nghiêm khắc, thế nhưng nếu tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại cảm thấy là gãi không đúng chỗ ngứa, trên thực tế cũng không phạt quá nghiêm. Trên người Phương Thừa Đức còn mang hầu tước, tuy là bị giảm thứ bậc, nhưng ngày sau cũng chỉ cần mấy câu nói của Hoàng thượng thì lại có thể khôi phục tước vị lại thôi.

Không bằng trực tiếp kéo Phương Thừa Đức ra ngoài điện trượng trách mười côn, chứ loại nghiêm phạt này có lẽ còn dễ chịu hơn là bị phạt quỳ nữa. Việc làm này của hoàng thượng bất quá là làm cho dân chúng người không hiểu chính sự thấy mà thôi, chứ chưa phải là một câu trả lời thỏa đáng cho bọn hoàng thất bọn hắn.

Yến Tấn Khâu không mấy ngạc nhiên với quyết định này của Hoàng đế, bởi vì cho dù Hoàng đế có năng lực cỡ nào, thì cũng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là Thái tử. Thái tử mê muội vô năng, xa hoa dâm dật, nhưng hắn vẫn là nhi tử duy nhất của Hoàng đế. Phương gia chính là nhà ngoại của Thái tử, nếu Phương gia rớt đài, như vậy chỉ sợ sau này Thái tử sẽ khó lòng đăng cơ. Cho nên Hoàng đế chỉ có thể bảo trụ Phương gia, vì Phương gia là nhà ngoại Thái tử, là phe phái duy nhất của thái tử, tuy Phương Thừa Đức vô năng, nhưng hắn có hai nhi tử hơn mười tuổi rất thông tuệ, đợi khi thái tử kế vị thì họ cũng đã tới tuổi vào triều làm quan, đến khi đó hai người họ nhất định sẽ phò trợ tốt cho Thái tử.

Nghĩ tới đây, Yến Tấn Khâu cười nhạt trong lòng, hai đứa bé kia của Phương gia có bản lãnh đi nữa thì sao chứ, cũng chỉ là hài tử choai choai còn chưa xác định được tính tình, huống chi Hoàng đế có thể chống đỡ đến lúc chúng lớn được không còn chưa biết, cho đến nay chưa có vị thái tử nào danh tiếng không tốt mà có thể ngồi trên cái vị trí kia lâu dài được cả.

"Quận vương gia, đã phát hiện được mấy tên mật thám trà trộn vào hạ nhân trong vương phủ."

"Đưa chúng đến mật thất đi," Yến Tấn Khâu rũ mặt xuống, thong thả khép quyển du ký trong tay lại, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười: "Bản vương phải thẩm vấn bọn họ một phen thật tốt mới được."

Người vừa hồi báo cúi đầu thật thấp: "Dạ."

Đường hầm dẫn đến mật thất rất sáng sủa, cách vài bước lại có một viên ngọc bích khảm dạ minh châu và đủ các loại trang sức xa hoa, nếu có người lạc vào chỗ này, chỉ sẽ cảm thấy đây là chỗ cất giữ vàng bạc châu báu thư họa quý giá của quận vương phủ, chứ không thể liên tưởng những thứ này với nơi nào khác được.

Cuối đường hầm là một gian nhà không lớn không nhỏ, bên trong trưng bày đủ loại trân bảo, vật quý báu hiếm có đủ để làm mù mắt người khác. Ở nơi tia sáng chiếu đến sáng nhất, thuộc hạ sau lưng Yến Tấn Khâu tiến lên gõ một cái lên một viên gạch khác với gạch nền, ngay cả thanh âm gõ lên cũng không chút khác thường, rồi gỡ viên gạch nền thứ ba từ dưới đếm lên, chỉ thấy bức tường nặng nề hai bên từ từ mở ra, phía sau đó là một không gian u ám.

Đi xuống một đoạn đường, hình dạng mật thất mới hiện ra, một mùi máu tươi xộc đến, trên tường treo đầy dụng cụ tra tấn, mặt đất hơi ẩm ướt, trong góc phòng là những viên dạ minh châu được khắc thành hình cự thú mở to miệng, ở những chỗ u tối có vẻ dữ tợn trong phòng, không ai không nghĩ tới đó là lỗ thông khí của mật thất.

Mấy tên mật thám đều bị khóa trên xương tỳ bà, treo lên ở một khoảng cách cao hơn chiều cao của bọn họ một chút, nếu không muốn bị móc sắt của xương tỳ bà xé rách, bọn họ nhất định phải nhón chân lên, thế nhưng do bị mất quá nhiều máu, bọn họ không đủ sức để chống đỡ được lâu. Khi chân kiệt sức thì móc sắt của xương tỳ bà lại xé rách miệng vết thương của bọn họ, cứ lập lại chu kì như vậy, tra tấn bọn họ đến muốn chết không được muốn sống không xong, chỉ hận không thể được người khác một đao chém chết để bọn họ được dễ chịu hơn.

(Xương tỳ bà: Dụng cụ tra tấn của TQ cổ đại)

"Chư vị đúng là những mật thám kín miệng, xem ra những móc sắt này cũng không thể ngăn được các ngươi." Trong mật thất có chút oi bức, khiến không khí trong này cũng không được dễ chịu lắm, mấy thuộc hạ sau lưng Yến Tấn Khâu bận rộn phẩy hương, đặt băng, dường như xem đây không phải mật thất để tra tấn, mà làm như thư phòng Yến Tấn Khâu vậy.

"Ngươi là tên ngụy quân tử, có thủ đoạn gì cứ việc dùng, cần gì nói mấy lời nhảm nhí này," Tên lớn tuổi nhất nhìn Yến Tấn Khâu, miệng ói ra một bụm máu, trong giọng nói lại ngập tràn căm thù và không cam tâm, "Không biết trong kinh thành này, có mấy người biết được đường đường Hiển quận vương lại ra tay độc ác, dã tâm bừng bừng như vậy, vị quận vương phi xinh đẹp quyến rũ của người có biết bộ mặt thật của người không?"

"Nữ nhân của bản vương thế nào, không cần các ngươi xen vào," Yến Tấn Khâu tự tiếu phi tiếu nhìn những tên này, hoàn toàn không thấy chút tức giận, hắn đi lên phía trước kéo cái móc sắt, nhìn vẻ mặt thống khổ đến vặn vẹo của tên vừa nói chuyện, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, "Bản vương có phải ngụy quân tử hay không không cần các ngươi phải nói, bọn mật thám các người lại đi châm biếm người khác là ngụy quân tử, đúng là không biết ngượng miệng."

Có lẽ do vết thương quá đau, tên mật thám lớn tuổi không nói nên lời, còn mấy tên khác, hình như do trong lòng quá khiếp ý, đều mệt mỏi không nói câu nào.

"Tại sao đều câm họng hết vậy?" Yến Tấn Khâu dùng cái quạt trong tay gõ lên cái móc sắc của xương tỳ bà một cái, sau đó hình như có chút ghét bỏ đem cái quạt ném qua một bên, rồi lấy khăn lau tay, "Mấy người các người nếu cứng đầu như vậy, không muốn nhận tội, cứ treo ở đây như vậy đi, bản vương thích nhất là lũ chó trung thành như các ngươi."

Nhìn những giọt máu của bọn họ rơi tí tách xuống đất, nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn, tựa như đang thưởng thức bức tranh tươi đẹp: "Hầu hạ lũ chó này cho tốt."

Thưởng thức xong dáng vẻ thống khổ của những người này, Yến Tấn Khâu vui sướng đi ra khỏi mật thất, đợi sau khi trở lại thư phòng, hắn cúi đầu nhìn đôi giày dính nước bẩn, hơi cau mày chán ghét nói: "Người đâu, bản vương muốn tắm rửa."

Hoa Tịch Uyển nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, miệng vết thương đã bắt đầu chậm rãi khôi phục, cho nên rốt cục nàng đã có thể xuống giường đi lại. Sau khi nhìn quanh sân của mình một vòng, nàng vừa trêu đùa con sáo đen trên trên hành lang vừa hỏi, "Người phụ trách nuôi sáo đâu rồi, sao nước lại đục ngầu thế này?"

"Người nhà Trương Nhạc chuộc thân cho hắn, nghe nói hắn đã về quê cưới vợ rồi ạ," Quản sự tiến lên trả lời, "Bởi vì hắn mới đi hôm qua, cho nên tiểu nhân còn chưa kịp tìm hạ nhân chăm sóc sáo thay hắn."

Hoa Tịch Uyển quay đầu liếc nhìn người quản sự thoạt nhìn hết sức thành thật này, sau đó tiếp tục chơi với chim sáo: "Phải không?"

"Phải, phải, phải" Con sáo đen trong lồng chim vẫy cánh nói theo.

Sau lưng quản sự đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Vậy trước hết người mau chóng an bài người mới qua đây," Hoa Tịch Uyển trêu chọc con sáo một hồi, thì không hứng thú nữa, "Ta thấy con chim sáo này có chút thú vị, nuôi cho tốt, nếu buồn chán thì tới chơi đùa với nó một chút giết thời gian cũng vui."

"Tiểu nhân nhớ kỹ." Quản sự lập tức lui xuống an bài, sau khi đi được một đoạn, hắn mới quay đầu lại nhìn quận vương phi còn đứng trên hành lang, vẻ mặt không vui không giận, khiến hắn không đoán được tâm tình của nàng thế nào.

Bạch Hạ thấy hơi kỳ quái nhíu mày, trước đó vài ngày tên hạ nhân Trương Nhạc còn từng nói với nàng, gia đình hắn là không còn ai, muội muội duy nhất của hắn cũng bị bệnh chết. Ở đâu ra người chuộc thân cho hắn?

Sau khi trở lại phòng, Bạch Hạ nói việc này với Hoa Tịch Uyển, chỉ thấy chủ tử hơi biến sắc.

"Người chuộc thân cho hắn, thì chỉ có thể là thân nhân mới làm vậy," Sắc mặt Hoa Tịch Uyển nhanh chóng khôi phục lại như thường, "Bất quá chỉ là một hạ nhân thô sử, không cần vì thế mà hao tâm tổn sức làm gì, sau này cẩn thận hơn là được."

Bạch Hạ nghe lời không nói gì thêm, đến ngày hôm sau nghe được hạ nhân trong nội viện và ngoại viện lại thiếu mất mấy người, thì đã tỏ ra bình tĩnh hơn. Nàng thăm dò được tên họ của những người này, sau đó báo lại cho chủ tử biết, chỉ thấy sắc mặt chủ tử càng thêm kỳ quái.

Từ sau khi Hoa Tịch Uyển gả đến đây, đã biết Hiển quận vương phủ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, thế nhưng từ lúc nàng tiến vào quận vương phủ này rồi, thì đã không thể quay đầu lại được. Có một số việc, nếu biết thì cũng nên làm như không biết, như thế mới có thể sống thoải mái được.

Hồng Anh thấy sắc mặt của Bạch Hạ và chủ tử đều không tốt, tuy còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi hầu hạ càng tỏ ra cẩn thận hơn.

Đến giờ cơm tối, có hạ nhân đến báo lại là quận vương gia sẽ đến dùng bữa tối, Hoa Tịch Uyển cũng không hỏi gì thêm, chỉ bảo phòng ăn chuẩn bị thêm vài món bổ dưỡng mà Yến Tấn Khâu thích ăn.

Nếu nàng quan tâm quá nhiều, lỡ chọc cho vị quận vương gia này nổi điên thì phải làm sao?