Ngày thứ ba Dụ Tễ đến Mậu Thị, thật sự nhận được một bản kế hoạch 5 năm.
Trong bản kế hoạch đó có không ít lựa chọn, dù là trường học hay công việc, cái gì cần cũng đều có. Còn có cả lời phê bình của Ôn Thường Thế, tuy không nhiều lắm nhưng đọc là thấy mang mười phần miệng lưỡi của hắn, còn đánh dấu trên những lựa chọn được đánh giá cao.
Dụ Tễ cầm bản kế hoạch cười thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi theo con đường mà mình đã bỏ dở, thử xin học tiếp xem sao.
Công việc của Ôn Thường Thế cũng rất bận, ban ngày thường không ở nhà vì vậy Dụ Tễ liền tới một thư viện gần đó xin làm xử lý tài liệu. Bởi trong nhà Ôn Thường Thế có quá nhiều người, người giúp việc, bảo tiêu, trợ lý, tài xế, Dụ Tễ đi đến đâu cũng thấy người. Cậu ở một mình đã quen, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thích ứng.
Sau khi Ôn Thường Thế trở về Mậu thị có tới bệnh viện khám lại, bác sĩ nói miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng một chút nên bảo hắn tạm thời dừng tập vật lý trị liệu.
Hôm nay là thứ hai, sáng sớm lúc Dụ Tễ còn đang ngủ đã nghe thấy quản gia tới gõ cửa, nói bác sĩ đã tới, hôm nay lại tiếp tục tập vật lý trị liệu.
Ôn Thường Thế đi lên, Dụ Tễ cũng đi theo sau hắn. Đến cửa phòng tập, cậu lại bị Ôn Thường Thế cản lại.
“Làm gì thế,” Dụ Tễ tóm lấy cái tay đang ngăn cản mình, tiến lại gần hôn lên mặt hắn một chút, nói: “Anh còn tức giận sao.”
Tối hôm qua Dụ Tễ ở thư viện đợi đến quên cả thời gian nên về nhà muộn. Ôn Thường Thế đã ngồi bên cạnh bàn chờ cậu về ăn cơm, hiếm thấy mà nói Dụ Tễ một câu, muốn cậu sau này về nhà sớm một chút, còn mất hứng cả đêm.
“Không có.” Ôn Thường Thế nói, nhưng vẫn không cho Dụ Tễ vào cửa, cậu cũng không miễn cưỡng.
Cửa phòng tập đóng lại, Dụ Tễ ở bên ngoài chờ, lắng nghe động tĩnh bên trong nhưng lớp cách âm quá tốt, cậu chẳng nghe được cái gì. Dụ Tễ đứng đó một lát rồi ngồi xuống dãy ghế đối diện, ngồi một hồi không biết thế nào lại ngủ mất.
Dụ Tễ mơ một giấc mộng thật ly kỳ, trong mộng Thiệu Anh Lộc không gì không làm được, có thể biến hóa tạo ra một ngàn Ôn Thường Thế đặt bên cạnh Ôn Thường Thế thực sự, muốn Dụ Tễ tìm ra ai mới là Ôn Thường Thế thật. Dụ Tễ cưỡi mây đi xuống đó, có 1001 người giống nhau như đúc, dày đặc đứng chung một chỗ, giống như 1001 chiếc chìa khóa nhỏ.
Nhưng Dụ Tễ chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy Ôn Thường Thế thật.
Ôn Thường Thế ngẩng đầu, yên lặng nhìn Dụ Tễ. Cậu vừa muốn gọi hắn lại bị đánh thức.
“Tiểu Dụ.”
Dụ Tễ mở mắt ra, Ôn Thường Thế đẩy đẩy vai, gọi tên cậu.
Ôn Thường Thế đã tập xong, chắc là đã mệt muốn ch3t rồi. Hắn đang ngồi trên xe lăn, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, trên người còn khoác khăn lông, sắc mặt chẳng khác mấy trong giấc mộng của Dụ Tễ. Là gương mặt không có biểu cảm gì, nhìn không ra hỉ nộ.
“Trở về phòng ngủ đi.” Ôn Thường Thế nói.
“Vâng.” Dụ Tễ đứng lên.
Dụ Tễ ngủ đến mức mềm cả chân, đứng không vững nên lại ngồi bệt xuống. Ôn Thường Thế còn đang nhìn cậu, Dụ Tễ ngơ ngác nhìn lại. Hai người đối diện một lát Dụ Tễ mới phục hồi tinh thần, vừa định nói mình bị tê chân thì Ôn Thường Thế đã mở miệng trước.
Ôn Thường Thế nói: “Anh còn không bế nổi em.”
Lúc hắn nói câu này, nhìn rất giống với khi ngăn cản Dụ Tễ không để cậu cùng vào phòng tập.
Dụ Tễ lại nhìn Ôn Thường Thế vài giây, nhẹ giọng nói: “Nói cái gì thế.” Tiếp theo cậu ấn tay vịn đứng lên, chậm rãi đẩy hắn trở về phòng.
Ôn Thường Thế đã có thể tắm rửa một mình, Dụ Tễ ngồi ở trên sofa cầm di động nhìn thoáng qua. Hắn tập trị liệu hai giờ có nghĩa là cậu đã ngủ ít nhất hơn một giờ.
Dụ Tễ đang thầm mắng chính mình ngủ như heo thì Ôn Thường Thế đã bước ra. Dụ Tễ nhanh chóng chạy qua, đỡ hắn ngồi lên giường. Tóc của Ôn Thường Thế còn chưa lau khô, cậu liền cầm một cái khăn lông tới lau cho hắn.
Ôn Thường Thế vẫn không nói chuyện, Dụ Tễ cho rằng hắn không vui, liền ôm lấy người từ phía sau, nhẹ giọng dỗ dành: “Lão Ôn đừng nóng giận, không phải em cố ý ngủ mất đâu.”
Dụ Tễ dán sát sau tai hắn, thấy Ôn Thường Thế vẫn không nói lời nào, Dụ Tễ lại tiếp tục: “Lần sau em sẽ không ngủ nữa, còn không được sao.”
“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế nói: “Anh không để em vào trong không phải là vì hôm qua tức giận.”
Ôn Thường Thế xoay người, nắm lấy cánh tay Dụ Tễ. Nhìn thấy biểu tình của hắn, Dụ Tễ mới phát hiện trên mặt Ôn Thường Thế có thứ cảm xúc bực bội và buồn rầu mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
“Là anh không tốt,” Ôn Thường Thế lại nói: “Lần sau sẽ không để em đợi bên ngoài nữa.”
Dụ Tễ bỗng nhiên hiểu được lý do Ôn Thường Thế không cho cậu vào trong.
Ôn Thường Thế đã sĩ diện lại kiêu ngạo, ngồi trên xe lăn cũng giống như chuẩn bị đăng cơ. Đại khái là hắn hy vọng, trong lòng Dụ Tễ hắn vĩnh viễn là dáng vẻ không gì không làm được, vậy nên mới không thể chấp nhận được việc để Dụ Tễ nhìn thấy dáng vẻ mất thể diện của mình.
Dụ Tễ nghĩ thông suốt, không biết trong lòng đang có tư vị gì, cậu ôm lấy Ôn Thường Thế, nghiêng mặt hôn hắn. Dụ Tễ dán mình lên người Ôn Thường Thế, vòng chân qua ngồi trên người hắn, lại tiếp tục hôn. Một tay Ôn Thường Thế đỡ trên tay cậu, một tay nắm lấy vòng eo Dụ Tễ.
Cách một lớp quần, Dụ Tễ cũng có thể cảm nhận rõ ràng mình bị Ôn Thường Thế đỉnh tới, cậu liền lui về phía sau một chút, bàn tay vươn qua muốn chạm lên đó, lại nói: “Em giúp anh nhé.”
Dụ Tễ xuống khỏi đùi Ôn Thường Thế, dịch người ra một chút định khom lưng giúp Ôn Thường Thế lại bị hắn ẩn lên giường: “Không cần.”
“Không bằng như vậy,” Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn Dụ Tễ, nói: “Anh dạy em giúp anh làm vật lý trị liệu.”
Theo lý thuyết mà nói, Ôn Thường Thế vừa mới vất vả một hồi không thể lại vận động kịch liệt, nhưng Dụ Tễ lại mềm lòng, bị Ôn Thường Thế nửa ép buộc tự mình ngồi lên người hắn, ban ngày tuyên dâm.
Dụ Tễ động được một lát lại nghỉ một lát, lúc dừng lại cậu còn hôn hôn Ôn Thường Thế muốn lừa gạt cho qua nhưng mới hai lần đã bị Ôn Thường Thế phát hiện.
Ôn Thường Thế nắm tay Dụ Tễ, lòng bàn tay hắn thực thô ráp, sức lực lại lớn. Hắn lại đỉnh vào bên trong cậu, thỉnh thoảng đâm sâu vài cái. Dụ Tễ mới bị hắn sờ s0ang một hồi đã bắn, dính đầy lên bụng Ôn Thường Thế, cậu vô lực tựa lên người hắn bị hắn ép buộc cử động.
Cả ngày nay, Ôn Thường Thế và Dụ Tễ đều chưa ra khỏi cửa.
Tới chiều tối, Dụ Tễ nằm trên giường không muốn cử động. Ôn Thường Thế lại mặc quần áo đi ra ngoài một lúc. Khi trở về còn cầm theo một đống giấy tờ thật dày, muốn Dụ Tễ ký tên.
Dụ Tễ lật lật vài tờ, đều là giấy tờ chuyển nhượng tài sản. Cậu không cầm bút mà nhìn Ôn Thường Thế: “Không cần phải như vậy, em không thiếu tiền.”
Ôn Thường Thế không đáp lời, hắn mở nắp bút máy đưa cho Dụ Tễ: “Nội trong vòng 5 phút, nếu không ký xong thì đừng nghĩ tới chuyện xuống giường.”
Dụ Tễ nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ôn Thường Thế, trong lòng cả kinh, chất vấn hắn: “Sao anh lại lưu manh như vậy?”
Ôn Thường Thế thấy cậu không chịu cầm bút, nhấn đếm ngược 5 phút trên đồng hồ đeo tay, nhìn Dụ Tễ nói: “Bắt đầu rồi.”
Dụ Tễ lại nhìn hắn hai giây, không chút đắn đo cầm lấy bút bắt đầu ký.
Ký ký, Dụ Tễ phát hiện trang giấy còn không bằng phẳng, có một khối nhỏ nhô lên nhìn rất rõ ràng. Cậu ngừng bút, lật đến tờ phía sau phát hiện giữa trang giấy kẹp hai chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, bên trong còn có khắc ký tự.
Ôn Thường Thế thấy cậu phát hiện cũng không giải thích gì, còn nhìn nhìn đồng hồ, nhắc nhở Dụ Tễ: “Còn thừa hai phút.”
Dụ Tễ đặt nhẫn sang một bên vùi đầu cố gắng ký.
Cuối cùng vẫn không ký xong trong 5 phút, Dụ Tễ không nói một tiếng, làm bộ cái gì cũng không biết Ôn Thường Thế cũng không nói lời nào, kiên nhẫn chờ Dụ Tễ ký tên lên mục sở hữu mang tên mình, lại kéo tay trái của Dụ Tễ giúp cậu đeo nhẫn lên.
- -----oOo------