Tiếp theo Dụ Tễ giật mình, hình như là muốn đứng thẳng lên nhưng Ôn Thường Thế còn nhanh hơn. Hắn lại nâng tay đè lên gáy Dụ Tễ, ép cậu trở lại.
Chu Bạch Lộ nhanh chóng nhận ra bọn họ đang làm gì.
Cô lại cúi thấp đầu xuống đứng bên cạnh bàn, muốn dịch ra ngoài cửa, nhưng chân vừa bước Dụ Tễ đã đứng thẳng lên.
Dụ Tễ nghiêng người đi, không quay đầu lại, nhưng Ôn Thường Thế vừa nhấc mắt đã thấy Chu Bạch Lộ còn đứng đó. Ánh mắt hai người vừa đối diện hắn liền hơi nhíu nhíu mày, Chu Bạch Lộ lập tức chủ động hỏi: “Tôi có thể đi ra ngoài không?”
Ôn Thường Thế gật đầu, Chu Bạch Lộ cất bước liền đi, đi được vài bước Ôn Thường Thế ở phía sau lại gọi cô: “Chu tiểu thư.”
Chu Bạch Lộ lại quay người, căng thẳng hỏi: “Còn có việc sao?”
“Chờ một lát.” Ôn Thường Thế đưa tay lấy ra điện thoại di động gọi cho Chu Minh Huy.
Chu Minh Huy nhanh chóng nghe máy, kính cẩn hỏi Ôn Thường Thế chơi thế nào.
Ôn Thường Thế không nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp hỏi: “Thiệp mời đính hôn của Chu tiểu thư và Dụ Tễ đã in chưa?”
Chu Minh Huy đang ở hội trường, Thiệu Anh Lộc cũng đứng bên cạnh hắn nhận lời chúc mừng từ bạn bè.
Nghe Ôn Thường Thế hỏi chuyện, Chu Minh Huy không rõ nguyên do, nhưng cũng không dám không trả lời, liền hơi có chút chần chờ mà nói: “Còn chưa có đi in, tôi ——”
Hắn chưa nói xong đã bị Ôn Thường Thế cắt ngang.
“—— nếu chưa in, vậy không cần đề tên Dụ Tễ nữa.” Ôn Thường Thế nói.
Chu Minh Huy nắm chặt di động, nâng mày liếc mắt với Thiệu Anh Lộc, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn ý bảo Thiệu Anh Lộc đi theo, lại cưỡng chế sự thấp thỏm trong lòng, hỏi Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh vì sao lại nói những lời này?”
Thiệu Anh Lộc thấy Chu Minh Huy đen mặt tiếp điện thoại, lập tức ngưng nói chuyện phiếm, đi theo hắn về hướng góc phòng.
“Chu tiểu thư và Dụ Tễ nhất trí cho rằng, đứa bé và cha ruột cùng sống với nhau, nhân cách sẽ càng vẹn toàn.” Ôn Thường Thế dùng giọng nói lạnh lẽo ngày trước nói chuyện với Chu Minh Huy.
Chu Minh Huy nghe rõ lời Ôn Thường Thế nói, bước chân ngừng lại, hắn cắn chặt khớp hàm: “Cậu ——”
Chu Bạch Lộ yêu đương với một thằng nhóc không quyền không thế, ở đây không ít người biết. Nhưng chuyện đứa bé của cô không có liên quan gì tới Dụ Tễ, người hoài nghi cũng có, có thể xác định rõ ràng thì càng không có mấy ai.
Ngay cả với hắn, cũng là ngày hôm trước hắn và vợ đuổi theo ép hỏi hồi lâu, Chu Bạch Lộ mới thừa nhận tình hình thực tế.
Nhưng cả kể cháu của không hắn không phải của Dụ Tễ, thì liên quan gì tới Ôn Thường Thế?
“Nếu nhất định phải làm lễ đính hôn, cũng có thể, nhưng mà Dụ Tễ sẽ không tới,” Ôn Thường Thế tiếp tục nói: “Tôi không ngại để trợ lý mua mấy bài báo, đem giấy chứng nhận xét nghiệm ADN giữa cháu ngoại ông và Dụ Tễ đưa lên đầu đề.”
“…” Chu Minh Huy biết Ôn Thường Thế dám nói thì nhất định sẽ làm, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, trong lòng đã sớm chửi ầm lên.
Nhưng Ôn Thường Thế đang nắm trong tay những chứng cứ mà Chu Minh Huy không thể biết được, vì vậy hắn không dám lật mặt với Ôn Thường Thế.
Chu Minh Huy và Thiệu Anh Lộc đi đến góc phòng, đè nén giận dữ mà xuống nước nói chuyện cùng Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh, ngài muốn gì tôi đều cho ngài. Hà tất gì ngài phải nhúng tay vào chuyện gia sự giữa hai nhà chúng tôi?”
“Thiệu hội trưởng ở bên cạnh ông?” Ôn Thường Thế cũng không đáp lời Chu Minh Huy, hỏi hắn.
Chu Minh Huy hít sâu một hơi, nói: “Phải.”
“Thay tôi chuyển lời cho ông ta,” Ôn Thường Thế đột nhiên dừng lại, Chu Minh Huy đợi trong chốc lát, Ôn Thường Thế lại nói: “Tối nay, tôi mang Dụ Tễ về trước.”
Ôn Thường Thế ngắt điện thoại lại nhìn Chu Bạch Lộ, thấy cô vẫn không nhúc nhích, hắn đặt điện thoại lên trên bàn rồi lần nữa nhìn về phía cô.
Chu Bạch Lộ kinh ngạc, mau chóng phản ứng, nói gặp lại sau với hai người rồi bước nhanh về hướng cửa.
Một bảo tiêu khác đứng trong phòng cũng cùng cô ra ngoài, để lại Ôn Thường Thế và Dụ Tễ trong phòng.
Điện thoại tối đen đi rồi Ôn Thường Thế mới vươn tay ra nắm lấy tay Dụ Tễ.
Dụ Tễ vẫn tức giận, không muốn để cho Ôn Thường Thế nắm lấy.
Chuyện Ôn Thường Thế muốn làm, chưa từng thất bại. Thái độ của hắn cường ngạnh, Dụ Tễ lại mềm lòng, hai người so đo một phen, dường như thân thể Ôn Thường Thế có chút không thoải mái, nhíu mày một cái. Dụ Tễ vẫn là xuôi theo ý của hắn, cho hắn nắm chặt tay mình.
“Đêm nay trở về với anh,” Ôn Thường Thế nói xong, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu tượng trưng: “Được không?”
Dụ Tễ cúi đầu nhìn hắn, vành mắt hồng hồng còn chưa biến mất, cậu đối diện với Ôn Thường Thế thấp giọng nói: “Anh nói cũng nói rồi, còn hỏi em?”
“Thực xin lỗi.” Ôn Thường Thế không chút do dự nhận sai.
Dụ Tễ không nói chuyện, môi hơi hơi hé ra, trong mắt lại ánh lên chút hơi nước. Sau một lúc Dụ Tễ mới nói: “Hiện giờ anh xin lỗi cũng chẳng có ý nghĩa.”
“Là em tự mình muốn đính hôn sao, anh còn giận dỗi với em,” Dụ Tễ lại nói, “Anh không vui em còn có thể vui vẻ sao.”
Lúc mới xảy ra tai nạn, trên đùi Dụ Tễ cũng có vết thương do bị đâm trúng, thực ra đi lại cũng không tiện nhưng cậu vẫn kiên trì, một mình đến bệnh viện của Trương Uẩn Chi cắt chỉ. Thân thể tốt hơn một chút, lại lần lượt chạy tới bệnh viện nhìn sắc mặt của Ôn Thường Thế.
Cậu cũng không hề thoải mái, cũng không phải mỗi lần trở về từ bệnh viện hay nhà của Ôn Thường Thế, cậu đều thấy vui vẻ phấn chấn, cảm thấy mỹ mãn.
Chẳng qua, so với lời nói lạnh nhạt của hắn, Dụ Tễ càng sợ ngay cả mặt cũng không thấy được.
“Ôn Thường Thế ——” Dụ Tễ muốn hỏi Ôn Thường Thế, khi đó anh nói với em ‘chúng ta sẽ càng tốt’ có phải là lừa gạt hay không. Nhưng mà bây giờ Ôn Thường Thế căn bản không nhớ rõ mấy chuyện này, nói cũng vô dụng.
Ngày trước cậu từng nói với Ôn Thường Thế, nếu hắn không tuân thủ lời hứa thì cậu sẽ tới Mậu thị kéo biểu ngữ, nói Ôn Thường Thế bội tình bạc nghĩa. Giờ nhớ lại Dụ Tễ cảm thấy thật buồn cười, không có việc gì mới có thể đùa giỡn, nói mấy lời như kéo biểu ngữ.
Cậu thích một người không thích mình, thấy mặt một lần cũng như ch3t đi một lần. Nhưng sáng ngày hôm sau, việc cậu muốn làm nhất vẫn là nhìn thấy hắn.
Ôn Thường Thế ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Dụ Tễ, hắn nói: “Thực xin lỗi.”
Hơn nửa giờ trước, Dụ Tễ đã nghĩ, có phải đến sang năm Ôn Thường Thế cũng sẽ không để cậu chạm tới hắn hay không?’
Năm phút trước lại cảm thấy, người tên Ôn Thường Thế này khiến người ta cực kỳ phiền lòng, hy vọng hắn trong vòng nửa tháng nữa sẽ không xuất hiện trước mặt cậu.
Ôn Thường Thế lộ ra dáng vẻ ôn nhu giống như ngày trước, Dụ Tễ liền ngừng chiến ngay tại chỗ, nói: “Tốt nhất là anh đang thật lòng xin lỗi đi.”
“Tối hôm qua anh nằm mơ,” Ôn Thường Thế đột nhiên nói: “Mơ thấy anh nói xin lỗi với em.”
“Phải không.” Giọng Dụ Tễ rất bình tĩnh, không có hứng thú gì với giấc mộng của hắn.
“Trong mộng em cũng khóc, anh mới nói như vậy,” Ôn Thường Thế lại nói: “Có chuyện này sao?”
Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế cũng nhìn Dụ Tễ. Gò má cậu vì tức giận mà hồng hào hơn không ít, cậu trừng mắt nhìn hắn một lát, nói: “Không có. Lần duy nhất anh nói xin lỗi em là bởi vì anh đói bụng.”
Ôn Thường Thế nhìn Dụ Tễ cười cười, hắn sờ lên ngón tay cậu, cúi đầu nhìn nắm tay hai người đang giao nhau, cầm chiếc đồng hồ Dụ Tễ ném trên bàn lên giúp cậu đeo lại: “Anh lừa em đó, anh sẽ đói đến mức phải đi xin lỗi sao?”
Ôn Thường Thế vẫn không nhớ được nhiều lắm, nhưng hình dáng của Dụ Tễ giống như mỗi ngày đều rõ ràng hơn một chút. Mà cách ở chung với Dụ Tễ lại giống như bản năng, hắn rốt cuộc cũng biết làm thế nào để nói chuyện cùng Dụ Tễ sẽ khiến cậu vui vẻ.
Tối hôm qua Ôn Thường Thế mơ một giấc mộng rất dài, không có hắn mà chỉ có Dụ Tễ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thực chân thật.
Dụ Tễ cầm đàn cello đi qua một đống phòng lớn gần bờ biển. Dụ Tễ ngồi trong phòng khách kéo đàn cello, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất. Dụ Tễ hóa trang lại không lau sạch sẽ. Dụ Tễ tức giận nằm trên sô pha, dùng mu bàn tay che đi đôi mắt.
Bụng nhỏ của Dụ Tễ thực chậm rãi, trên làn da trắng trẻo mà tinh tế phập phồng lên xuống theo hô hấp.
“Anh thì biết cái gì,” Dụ Tễ nhấp môi, không tức giận giống như vừa rồi nhưng vẫn cãi lại lời hắn: “Bây giờ một câu dễ nghe anh cũng không nói.”
Ôn Thường Thế nhiều lần bất hòa, cãi nhau với Dụ Tễ, cũng chưa từng nói lời dễ nghe với cậu.
Hắn không nhẫn nại mà buông tay Dụ Tễ ra, lại vòng tay sờ lên gáy cậu, cường ngạnh muốn Dụ Tễ dán sát người mình, hôn lên môi cậu.
Dụ Tễ nhìn qua không sợ trời không sợ đất, lúc hôn môi lại rất thẹn thùng.
Cậu ép môi lên môi Ôn Thường Thế, nhắm mắt lại, mặt nghiêng đi một chút, chóp mũi cọ cọ lên mặt hắn. Hô hấp của Dụ Tễ thực ấm áp, giống như người đi lạc trên sa mạc rốt cuộc cũng tìm lại được phương hướng, đi đến đích, cuối cùng cũng có thể uống được một ngụm nước.
Ôn Thường Thế không phải người lãng mạn mà theo chiều hướng duy vật, gần đây hắn mới hiểu được tốc độ tim đập sẽ khiến cảm xúc thay đổi.
Dụ Tễ an tĩnh thuận theo thì tim sẽ đập chậm, Dụ Tễ cười với hắn thì sẽ đập nhanh. Dụ Tễ đúng như hẹn ước tìm tới thì sẽ đập chậm, lúc Dụ Tễ tức giận với hắn, lúc nhớ đến cậu từng hôn trộm hắn ở phòng bệnh thì sẽ đập nhanh.
Ôn Thường Thế càng hôn càng giống như ngày trước, không hề đúng mực. Dụ Tễ bị hắn cắn phát đau, mở to mắt muốn rời ra lại bị Ôn Thường Thế ôm lấy eo.
Dụ Tễ cảm thấy Ôn Thường Thế thực không biết xấu hổ, đẩy bả vai hắn nói: “Khắp nơi đều là camera đó.”
“Không phải cha em đóng rồi sao?” Ôn Thường Thế không bị cậu ẩn ra mà còn tạo thêm áp lực lên vòng eo nhỏ.
Dụ Tễ đành phải mặt đối mặt ngồi trên đùi Ôn Thường Thế, chịu đựng để hắn động tay động chân, bị hắn hôn từ cằm cho đến sau tai. Dụ Tễ chịu không nổi, hỏi Ôn Thường Thế: “Anh sao lại như vậy? Hoặc là không chịu chạm vào em hoặc là vừa chạm liền làm xằng bậy.”
“Vừa rồi là quá mức tức giận.” Ôn Thường Thế nói, dáng vẻ rất đương nhiên.
Dụ Tễ nhìn Ôn Thường Thế, hỏi hắn: “Anh thật sự cảm thấy cô ấy mang thai đứa con của em sao?”
Ôn Thường Thế không nói chuyện.
Dụ Tễ nhìn hắn một lát, sụp eo dán lên người hắn, môi đè bên tai hắn nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Cái gì mà ông bố trẻ.” Cảm giác cánh tay ôm lấy eo cậu siết chặt hơn, Dụ Tễ cắn lên lỗ tai Ôn Thường Thế, nói: “Nếu em có thể mang thai thì bây giờ bụng đã to hơn cô ấy rồi.”
Khách sạn Ôn Thường Thế ở cách nơi này không xa.
Ban đêm, xương ống chân của hắn vẫn luôn đau nhức nên cũng không miễn cưỡng chính mình, hắn dặn bảo tiêu mang xe lăn lên để Dụ Tễ đẩy mình xuống lầu.
Dụ Tễ cùng ngồi vào trong xe với hắn, Ôn Thường Thế nhắm mắt nghỉ ngơi, tháo găng tay ra nắm lấy tay Dụ Tễ. Di động của cậu vẫn luôn chấn rung, Thiệu Anh Lộc đã gửi qua không ít tin nhắn, Dụ Tễ không muốn phiền hà liền tắt điện thoại.
Vào phòng, Dụ Tễ tự giác gánh vác chức trách của người chăm sóc. Cậu đến phòng tắm nhìn nhìn, xả đầy bồn tắm rồi c0i áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên. Xong việc mới đi đến phòng khách, nói với Ôn Thường Thế đang ngồi xem tin tức: “Đi tắm thôi.”
Lần này Ôn Thường Thế không cự tuyệt Dụ Tễ, để cậu c0i bỏ quần áo của hắn, lộ ra những vết sẹo lớn có bé có.
Dụ Tễ vốn dĩ cũng không muốn cùng làm cái gì với hắn, vết thương của Ôn Thường Thế còn chưa tốt, không thích hợp vận động kịch liệt.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Dụ Tễ đã bị Ôn Thường Thế lừa c0i quần áo, hai người ở trong bồn tắm quấn lấy nhau, cuối cùng cậu vẫn không thể cự tuyệt hắn.
Dụ Tễ không dám để Ôn Thường Thế cử động nhiều, liền ngồi trên người hắn tự mình làm bước bôi trơn. Bồn tắm dày đặc bọt xà phòng che khuất nửa người dưới của cậu.
Ánh mắt chuyên chú của Ôn Thường Thế khiến cậu cảm thấy rất ngượng ngùng, cậu dùng ngón tay tự căng nơi đó của mình ra, nước và chất bôi trơn cùng trượt vào, tùy ý để ngón tay Dụ Tễ ra vào, cảm xúc trở nên cực kỳ mãnh liệt. Ôn Thường Thế đợi một lúc, đôi mắt không chớp một lần nhìn lên gương mặt phiếm hồng của cậu. Dụ Tễ gần như mất hết sức lực, th.ở dốc cúi đầu chạm lên môi Ôn Thường Thế lại bị hắn nắm lấy hông trực tiếp đẩy vào.
Dụ Tễ rất đau, cậu cứng đờ một lúc rồi mới nâng eo, chậm rãi áp xuống. Lặp đi lặp lại vài lần, nơi đó c4ng trướng đến mức không động đậy nổi, chỉ có thể dán sát vào Ôn Thường Thế trước sau động eo mà cọ xát.
Ôn Thường Thế đã cứng đến muốn mạng, Dụ Tễ cọ xát vài cái đã giống như bị Ôn Thường Thế đè lên làm thật lâu, bắp đùi bủn rủn, muốn thả lỏng cũng chịu không nổi. Cậu muốn để Ôn Thường Thế ra ngoài một chút lại bị hắn túm lấy, đẩy vào.
Ôn Thường Thế đâm vào quá sâu, Dụ Tễ cắn môi không để mình kêu thành tiếng.
“Cử động,” Ôn Thường Thế thấp giọng hỏi Dụ Tễ: “Sao em lại bất động như vậy?”
Dụ Tễ thở phì phò ghé vào trên người hắn, tùy ý để Ôn Thường Thế nhẹ nhàng rủ r4 khỏi cơ thể cậu rồi lại mạnh mẽ đâm vào.
“Như thế này đã chịu không nổi,” Ôn Thường Thế vừa dùng sức làm cậu vừa hỏi: “Về sau anh khỏe lại thì em phải làm sao đây?”
Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ năm Dụ Tễ 13 tuổi, lúc ông ngoại cậu sinh bệnh cho đến bây giờ, Dụ Tễ có thể ngủ được một giấc thực an ổn.
Dụ Tễ dựa lên người Ôn Thường Thế mà ngủ, nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn cậu, nằm bên người hắn giống như ôm lò sưởi vậy. Dụ Tễ dùng mu bàn tay chạm lên mu bàn tay Ôn Thường Thế, hắn kéo cậu vào trong lồng nguc, ôm thật chặt. Dụ Tễ nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn miên man suy nghĩ, cậu cảm thấy hôm nay Ôn Thường Thế dẫn cậu về khách sạn chẳng qua là vì d.ục vọng chiếm hữu bị chọc tới, có lẽ cũng không phải là vì thích mình.
Ôn Thường Thế không hứa hẹn với cậu cái gì, nhưng cũng không cự tuyệt. Yêu cầu của Dụ Tễ rất thấp, với cậu mà nói chuyện hắn ngầm đồng ý bắt đầu đã quá đủ rồi.
Dụ Tễ không sợ chịu khổ, cậu là sợ ôm ấp hy vọng, chịu đựng khổ đau xong cuối cùng vẫn không chiếm được cái gì. Chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, nhiều tới mức đến Dụ Tễ cũng không thực sự tin lần này vận khí sẽ thay đổi.
Ngủ dậy rồi kế tiếp sẽ thế nào, Dụ Tễ không rõ ràng lắm. Nhưng cậu nằm ở đâu cũng không có cảm giác an toàn như khi nằm bên người Ôn Thường Thế, trước tiên vẫn là ngủ đi đã.
- -----oOo------