Ngày hôm sau khi Lâm Lệ tỉnh lại, ngoài trời đã sáng
choang. Có lẽ là trà gừng hôm qua thật sự có hiệu quả, cả người thư thái rất
nhiều, đầu không còn mê man nữa, lỗ mũi cũng thông thoáng rồi.
Theo thói quen ngoảnh đầu nhìn sang bên, phía giường bên
phải vẫn còn gọn gàng, không có dấu vết từng có người ngủ, cô nghĩ tối qua Chu
Hàn không hề trở về phòng.
Đứng dậy thay quần áo, vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra,
cả phòng khách trống rỗng, đang phỏng đoán có phải Chu Hàn đã ra ngoài rồi
không, thì bên thư phòng truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Lâm Lệ nghe tiếng đi về hướng thư phòng, đẩy cánh cửa
khép hờ kia ra, chỉ thấy Chu Hàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất sửa sang lại
tài liệu, xung quanh cái bàn làm việc lớn kia rải rác một loạt giấy tờ tài liệu
vì tối qua cáu giận mà ném khắp nơi.
Mà nhìn lại Chu Hàn, nhìn qua dường như cả đêm qua anh
không hề chợp mắt, nét mặt mỏi mệt, vành mắt thâm quầng, quần áo trên người hơi
nhăn nhúm, đầu tóc lộn xộn.
Chu Hàn trên mặt đất nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ
một cái, không nói chuyện, tiếp tục sửa sang những tờ giấy A4 kia, vì tối qua
anh đập phá kinh khủng một trận, mà rất nhiều giấy tờ rơi ra khỏi cặp tài liệu,
nhiều phần giấy tờ hỗn độn lại với nhau, sửa sang rất là tốn công tốn
sức.
Lâm Lệ nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ ngồi xổm người
xuống giúp đỡ anh sửa sang lại, cũng may những tài liệu này trước đó cũng là cô
sửa sang rồi đưa cho anh, cho nên có sửa sang lần nữa cũng có ấn
tượng.
Hai người im lặng tự mình sửa sang tài liệu phân tán bừa
bãi, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại có tiếng trang giấy ma sát, không khí an tĩnh
có chút quỷ dị.
Bỏ trang giấy cuối cùng vào cặp tài liệu, Lâm Lệ khóa
cặp lại, đưa cho anh: “cầm.”
Chu Hàn đưa tay nhận lấy, gật đầu, không nhìn
cô.
Nhìn anh, Lâm Lệ thở dài trong lòng, mở miệng nói: “Đi
rửa mặt thay quần áo đi.”
Chu Hàn vẫn không nói chuyện, nhưng mà thả tài liệu
trong tay lên trên bàn làm việc, ra khỏi thư phòng liền đi thẳng vào phòng ngủ
chính.
Lâm Lệ cũng nói không rõ được lúc này tâm trạng mình là
thế nào, cô nghĩ, hẳn là khó chịu nhiều chút đi.
Chu Hàn rửa mặt thay quần áo rồi đi ra, vừa mở cửa đã
ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, ngẩng đầu nhìn, thấy lúc này Lâm Lệ đang bưng
hai cốc sữa đi ra khỏi bếp, vừa vặn nhìn thấy anh, cười nói với anh: “bữa sáng
đã xong rồi, tới đây ăn đi.”
Chu Hàn đứng tại nguyên chỗ, nhìn Lâm Lệ một lúc lâu,
bất động cũng không nói chuyện.
Lâm Lệ dọn hết bộ đồ ăn lên rồi, ngẩng đầu thấy anh còn
chưa tới đây, chẳng qua là đứng ở đó ngẩn người nhìn mình, không khỏi hỏi: “sao
thế?”
Chu Hàn vẫn không nói, nhìn chằm chằm
cô.
Lâm Lệ bị anh chăm chú nhìn có chút xấu hổ, theo bản
năng đưa thay sờ sờ mặt của mình, hỏi: “Trên mặt em có cái gì
sao?”
Chu Hàn im lặng như trước, nhìn chằm chằm Lâm Lệ cũng
không biết đến tột cùng là đang nhìn cái gì.
Lâm Lệ nghi hoặc, để đồ ăn trong tay xuống đi về phía
anh, đứng lại ở trước mặt Chu Hàn, ánh mắt nhìn ánh mắt của anh, hỏi: “rốt cuộc
là anh đang nhìn cái gì?”
Chu Hàn cũng không nói chuyện, giơ tay lên nâng khuôn
mặt cô, cúi người liền hôn xuống, giữ mặt cô, nhắm mắt lại hôn đến rất chân
thành.
Lâm Lệ hoàn toàn sửng sốt, mở to mắt nhất thời quên mất
nên phản ứng như thế nào, cô chẳng qua là tới đây hỏi anh đang nhìn cái gì mà
thôi!
Đến khi Lâm Lệ kịp phản ứng thì cái lưỡi ấp áp của Chu
Hàn đã trượt vào miệng cô, cuốn sạch toàn bộ của cô, làm sâu sắc nụ hôn
này.
Thật ra thì Lâm Lệ không hề ghét nụ hôn của anh, nếu
thật muốn từ chối thì có thể đẩy anh ra, cái ôm của anh không chặt, dùng sức là
có thể đẩy ra rồi. Nhưng mà Lâm Lệ không hề, sau khi kinh ngạc rồi, hai tay vốn
đang buông thõng chậm rãi giơ lên, không đẩy ra, ngược lại khoác lên trên cổ
anh, hé mồm đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Hai người cứ ôm hôn như vậy hồi lâu, cho đến khi Lâm Lệ
bị Chu Hàn hôn đến có chút không thở nổi, lúc này Chu Hàn mới buông cô ra để cho
cô tạm nghỉ, nhưng mà người nào đó dường như là không hề có ý định kết thúc, đợi
hai người đã hòa hoãn lại, lại một lần nữa cúi người xuống, lại một nụ hôn nóng
bỏng khác.
Lần này so với lần trước Chu Hàn hôn đến có chút vội
vàng bá đạo, nhiệt tình khiến cho Lâm Lệ có phần không chịu nổi, đến khi kịp
phản ứng, không biết từ khi nào tay Chu Hàn đã thăm dò vào đến bên trong quần áo
của cô, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng trơn bóng của cô, bàn tay anh mang theo nhiệt
độ nóng bỏng, đến mức khiến Lâm Lệ không nhịn được run nhẹ
lên.
Bàn tay Chu Hàn thiêu đốt da thịt Lâm Lệ cũng đánh thức
lý trí Lâm Lệ, đến khi tay anh từ phía sau lưng chậm dãi di chuyển đến trước
ngực, Lâm Lệ kịp thời đưa tay kéo lại tay anh, tay đặt giữa hai người, mắt to mở
màng nhìn chằm chằm anh, hơi thở cũng bởi vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà trở nên
có chút dồn dập, dĩ nhiên Chu Hàn cũng không ngoại lệ, bộ ngực cũng khẽ phập
phồng .
Một lúc lâu Lâm Lệ mới thuận khí, nhìn Chu Hàn thanh âm
hơi khàn khàn nói: “Chúng ta…chúng ta đi, đi ăn điểm tâm đi, nếu không đợi lúc
đến công ty thì tối mất.”
Chu Hàn nhìn chằm chằm cô, đưa tay vỗ về mặt cô, cúi
đầu liên tục hôn lên cô vài cái, vuốt ve một lúc lâu, lúc này mới sửa sang lại
quần áo cho cô, nắm tay cô đi về phía bàn ăn.
Hai người dây dưa lẫn nhau đã bỏ rơi bữa sáng làm xong
bày trên bàn một lúc lâu, đến khi bưng lên ăn đã nguội rồi, về phần sữa tươi mà
Lâm Lệ bưng lên trước đó, lúc này cũng chỉ còn hơi âm ấm.
Cả bữa ăn sáng này, hầu như Lâm Lệ đỏ mặt cả buổi, chỉ
lo vùi đầu ăn, ngay cả sữa tươi đặt bên cạnh, cũng không hề nhúc
nhích.
Ăn sáng xong hai người cùng ra cửa đi công ty, hình như
từ hồi xác định muốn thử bắt đầu, Lâm Lệ rất ít khi lái cái xe Audi màu đỏ của
cô, hầu hết là đi cùng Chu Hàn, dùng từ của trợ lý Từ chính là xuất song nhập
đối, như hình với bóng.
Dọc theo đường đi hai người chẳng qua là trò chuyện đơn
giản với nhau, nhưng là đều ăn ý tránh vấn đề về tiểu Bân, trước khi ra khỏi bãi
đậu xe thậm chí Lâm Lệ còn chu đáo sửa sang lại cà vạt có phần lệch lạc cho Chu
Hàn, một màn này vừa vặn bị trợ lý Từ sáng nay là sáng thứ hai phải tổng kết
giấy tờ mà ngủ quên bắt gặp, nhìn hai người cười có phần mập
mờ.
Lâm Lệ có chút không quen, hơi đỏ mặt nghiêng đầu sang
một bên, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của trợ lý
Từ.
Nhưng mà hiển nhiên là có người đắc ý quá sớm, trước khi
trợ lý Từ bước ra thang máy, Chu Hàn – người vốn luôn im lặng đột nhiên mở
miệng, nói: “trợ lý Từ, gần đây công việc công ty có chút bận rộn, cho nên việc
xin nghỉ đông cậu nói lúc trước tạm thời hủy bỏ.”
Trợ lý Từ đang định cất bước ra thang máy đột nhiên sửng
sốt, “nhưng tôi đã đặt vé máy bay, bố trí khách sạn ổn thỏa cho kỳ nghỉ rồi!”
Anh còn định nhân kỳ nghỉ này đi du lịch cầu hôn với bạn gái đấy
chứ!
Ánh mắt Chu Hàn quét qua, không nhẹ không nặng hỏi: “Là
ngày nghỉ của cậu quan trọng hay là công việc công ty quan
trọng?”
“Hả…” trợ lý Từ méo miệng, cười khan nói: “Đương nhiên
là công việc quan trọng, công việc quan trọng.”
Nghe vậy, Chu Hàn như là rất hài lòng với đáp án của anh
ta, gật đầu, mở miệng nói: “Đi ra ngoài đi.”
Hiển nhiên trợ lý Từ còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng lần
cuối, nói: “Tổng giám tốc, gần đây công ty dường như là cũng không có việc gì
cấp bách cần xử lý ngay a?” Trước đó anh ta đã cân nhắc rõ trong thời gian này
rảnh rỗi mới nghĩ đến dùng thời gian nghỉ vào lúc này.
Chu Hàn nhướng mày, nhìn hỏi anh ta: “ý cậu là gần đây
công ty chúng ta làm ăn ảm đạm đến mức không có gì cho cậu làm, có thể nghỉ phép
đi nghỉ rồi phải không?”
Nghe vậy, trợ lý Từ đổ mồ hôi, vội vàng trưng lên khuôn
mặt tươi cười nói: “Không có, không có, tôi lập tức đi làm việc, lập tức đi
ngay.” Nói xong vội vàng xoay người chạy tới phòng làm việc, rất sợ ở đây thêm
nữa, Chu Hàn còn có thể nói nhiều hơn, đến lúc đó đừng nói là nghỉ đông, mà tiền
thưởng mấy tháng này cũng đừng hòng nhận được.
Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, Lâm Lệ nghiêng đầu
nhìn người đàn ông trong thang máy, đến giờ cô mới phát hiện anh thế mà lại phúc
hắc như thế, nhìn anh vừa hù dọa trợ lý Từ, chạy trốn suýt chút nữa thì ngã
ngửa.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Chu Hàn quay đầu đối diện với
ánh mắt của cô, trên mặt vẫn là vẻ lãnh khốc bình thường, mở miệng hỏi: “Nhìn
cái gì?”
Lâm Lệ thu hồi ánh mắt, lắc đầu, cũng không nói lời nào,
ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn rất nhiều.
Chu Hàn cũng không có hỏi nhiều, đợi thang máy đến rồi,
dẫn đầu đi ra ngoài, đi về hướng phòng làm việc.
Ngồi vào trước bàn làm việc của mình, theo thói quen Lâm
Lệ mở máy vi tính, đợi xác nhận xong trong email không có giấy tờ gì khẩn cấp,
rồi lấy lịch trình làm việc hôm nay xem qua, đại khái sắp xếp lịch trình và hội
nghị ngày hôm nay cho Chu Hàn, đến khi xử lý xong tất cả, lúc này Lâm Lệ mới đi
vào phòng trà nước rót cho mình cốc nước sôi, sau đó pha ly cà phê đưa vào cho
Chu Hàn.
Đến khi ngồi xuống vị trí lần nữa, Lâm Lệ mới an tâm cầm
cốc nhàm chán xem lướt qua mấy trang web và diễn đàn.
Vừa mới dùng con chuột kích vào trang chủ diễn đàn, đã
bị cái tên trên tiêu đề thu hút, cái tên đó không phải là của ai khác mà chính
là của mẹ tiểu Bân, vợ cũ của Chu Hàn, Lăng Nhiễm.
Vốn tưởng vẫn là chuyện video trước đây, đến khi nhìn rõ
mới phát hiện hóa là nội dung mới nhất ngày hôm qua, mặc dù vẫn liên quan đến Tô
Dịch thừa, nhưng lần này không phải là chuyện video khiêu dâm thời gian trước,
mà là chiều qua Lăng Nhiễm đe dọa một phụ nữ có thai ở trong bệnh viện, mà phụ
nữ có thai kia cũng không phải ai khác, chính là bà xã của phó thị trưởng kiêm
cục trưởng cục xây dựng Tô Dịch Thừa, An Nhiên!
Lâm Lệ bỗng dưng trừng lớn mắt, có chút giật mình, trên
màn hình là bức ảnh chụp tại hiện trường hôm qua do một dân mạng cung cấp, trong
ảnh Lăng Nhiễm giơ dao lên hung ác nhằm vào cái bụng lồi ra của An Nhiên, nhìn
khiến người ta giật nảy mình.
Vội vàng kéo xuống, xác định cuối cùng An Nhiên không
làm sao, về sau Lăng Nhiễm bị người ta chế phục, trái tim Lâm Lệ thắt lại coi
như được thả lỏng ra, vừa định lấy di động ra gọi cho An Nhiên, đột nhiên nhớ ra
Chu Hàn ở trong phòng làm việc, không rõ anh đã xem tin tức này chưa, có phần
không yên lòng, Lâm Lệ không suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi vào phòng làm
việc.
Thậm chí còn không buồn gõ cửa, Lâm Lệ đẩy cửa ra liền
trực tiếp đi vào, thấy Chu Hàn đang uống cà phê ngẩng đầu nhìn
cô.
“Anh, anh xem tin tức trên mạng chưa?”