Buổi sáng tỉnh lại ở trong lòng Chu Hàn, trong nháy mắt
như có ảo giác, Lâm Lệ cảm thấy cô và Chu Hàn dường như là hai người đã yêu nhau
từ lâu, thế cho nên giờ phút này tỉnh lại phát hiện thân thể mình trần truồng
nằm trong lòng anh cũng không hề không thích ứng chút nào.
Trợn tròn mắt nằm trong lòng Chu Hàn một lúc lâu, vì
tránh cho khi Chu Hàn tỉnh dậy bốn mắt nhìn nhau lúng túng, Lâm Lệ chuẩn bị ngồi
dậy.
Nhẹ nhàng chuyển cánh tay đang đặt trên thắt lưng mình
ra, vén chăn lên vừa mới chuẩn bị xuống giường, một bàn tay lại quấn lên hông
của cô, hơi dùng chút lực, trực tiếp kéo cô về lại lòng anh, phía sau lưng dán
lên lồng ngực của anh, thậm chí cô có thể cảm giác được nhịp tim đập vững vàng
mạnh mẽ trên người của anh.
“Ách, em muốn dậy.” Không quay đầu lại, Lâm Lệ nhẹ giọng
nói.
Đợi một lúc lâu, phía sau cũng không có truyền đến tiếng
đáp lại, chỉ có tiếng hô hấp nhàn nhạt nhẹ nhàng.
Tiếng hô hấp bằng phẳng không có một chút ba động khiến
cho Lâm Lệ không khỏi hoài nghi anh căn bản là còn chưa tỉnh lại, đưa tay vòng
giữ cô lại chẳng qua là động tác vô thức trong mơ thôi.
Nghĩ như vậy, lần nữa đưa tay đặt lên bàn tay của anh,
lúc vừa mới chuẩn bị kéo ra, đột nhiên cảm giác lực đạo ngang hông mình càng
nặng hơn, sau đó bàn tay của Chu Hàn dưới chăn lật trở lại một cái liền bắt được
tay cô, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói hơi trầm thấp còn pha lẫn nồng đậm
buồn ngủ, chỉ nghe thấy anh nói: “Hôm nay chủ nhật, ngủ cùng anh thêm một
lúc.”
Nghe vậy, cô nhớ tới hôm kia anh trở về vào nửa đêm
khuya khoắt, mà sáng sớm hôm qua lại dậy sớm, có lẽ cũng mệt.
Nghĩ như vậy, Lâm Lệ không nói gì phản kháng nữa, chỉ là
an tĩnh để mặc anh ôm lấy mình như thế.
Cứ nằm trên giường như vậy, mí mắt của Lâm Lệ càng ngày
càng nặng, cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp lần nữa.
Lúc Lâm Lệ tỉnh lại lần nữa thì Chu Hàn đã sớm không có
ở bên cạnh, một bên giường còn lại đã sớm lạnh giá, không có chút nhiệt độ nào,
đưa tay dụi dụi đôi mắt, cầm lên đồng hồ điện tử đặt trên tủ đầu giường, hiển
thị bây giờ là mười hai giờ ba mươi lăm buổi trưa, không nghĩ tới cô vừa ngủ thế
nhưng ngủ nhiều hơn 4 tiếng.
Xoa cổ xoay người ngồi dậy, cầm quần áo từ phòng để quần
áo đi thẳng vào phòng tắm, thay quần áo rửa mặt rồi ra ngoài, vào phòng bếp mở
tủ lạnh tùy tiện lấy ít đồ ăn nhét vào bụng mình.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Lệ không có việc gì vào trong thư
phòng xem máy tính, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua vốn định đi thăm mẹ Lâm
cuối cùng bị cuộc hẹn đột nhiên của Chu Hàn quấy phá, liền tắt máy tính lấy quần
áo từ trong tủ quần áo vào phòng tắm thay sau đó cầm lên túi xách của mình, trực
tiếp ra cửa thuê xe đi đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện An Nhiên với cái bụng bầu to, vừa vặn
đang ở đây nói chuyện phiếm với mẹ Lâm, hiện tại mặc dù An Nhiên mang thai chưa
nhiều tháng, nhưng mà vì mang thai đôi, bụng kia cũng đã rất lớn, bụng hơn bốn
tháng, mà nhìn giống như phụ nữ có thai tháng thứ sáu, thứ bảy
vậy.
Thị lực của mẹ Lâm hiện tại đã rất mơ hồ, ngay cả người
đứng trước mặt bà, hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, hoàn toàn
nhìn không rõ mặt.
Nhìn mẹ Lâm như vậy, nhớ tới sự quan tâm và chăm sóc của
bà dành cho mình, Lâm Lệ không khỏi đau lòng cho bà.
An Nhiên nói mắt của mẹ Lâm phải phẫu thuật cắt bỏ khối
u mới có thể khôi phục được, nhưng mà tất cả mọi người đều biết phẫu thuật mở
hộp sọ nguy hiểm như thế nào.
Nói chuyện với mẹ Lâm một lát, mẹ Lâm hơi mệt chút, Lâm
Lệ đỡ bà nằm xuống, mà mình thì cùng An Nhiên vì tránh quấy rầy đến mẹ Lâm nghỉ
ngơi trực tiếp ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở trên băng ghế bên ngoài cửa phòng bệnh
nói trò chuyện.
Liếc nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau, lôi kéo tay của
An Nhiên, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào, nhất định phải
phẫu thuật sao?” Phẫu thuật mở hộp sọ, không nói đến tỉ lệ phẫu thuật thành công
là bao nhiêu, coi như là phẫu thuật trăm phần trăm thành công, người bị mở hộp
sọ cũng chịu đau khổ bao nhiêu.
“Nếu không phẫu thuật mở hộp sọ mẹ sẽ hoàn toàn bị mù,
hơn nữa khối u sau này rời đi vị trí, vậy thì sẽ trực tiếp nguy hiểm đến tính
mạng.” An Nhiên nói như thế, gần đây vì lo lắng chuyện của mẹ mình, trên mặt đều
là mỏi mệt cùng tiều tụy.
Lâm Lệ ở trong lòng không tiếng động than nhẹ, kéo qua
tay cô đặt lên đùi của mình, chỉ có thể an ủi nói: “Đừng lo lắng, người tốt như
mẹ Lâm, nhất định không có việc gì.” Bọn họ không phải là bác sĩ, cũng không có
phép màu nào có thể nói để mẹ Lâm khỏi là khỏi, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện
như vậy.
An Nhiên gật đầu, nhìn Lâm Lệ vẻ mặt có chút buồn khổ,
thanh âm nghẹn ngào nói: “Ta biết, nhưng mà Lâm Lệ, ta vẫn không nhịn được lo
lắng, mi nói nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, vậy phải làm thế
nào?”
“Phi.” Lâm Lệ xuy miệng, nhìn An Nhiên chân thành nói:
“Không có ngộ nhỡ, khẳng định không có chuyện gì, chớ tự mình hù dọa mình.” Đưa
tay xoa xoa mặt cô ấy: “An tử, mi không vì mình thì cũng phải vì hai đứa nhỏ của
ta trong bụng của mi mà suy nghĩ chứ, trên TV báo chí gì đó không phải đều nói
phụ nữ có thai phải tránh tâm tình xúc động, hiện tại hỉ nộ ái ố của mi đều liên
quan đến hai đứa nhỏ trong bụng, nếu như cả ngày vẻ mặt mi đều buồn đau sẽ khiến
cho hai con trai của ta sau này sẽ mặt lạnh giống như Chu Hàn kia, ta so với mi
còn gấp hơn.”
Nghe vậy, An Nhiên không nhịn được nhẹ bật cười, tức
giận trắng mặt nhìn cô một cái nói: “Nói nhảm, nếu là con trai khẳng định giống
Dịch Thừa nhà ta.”
“Đúng đúng đúng, giống Dịch Thừa của nhà mi.” Lâm Lệ cố
ý chế nhạo cô, cố ý kéo hai chữ Dịch Thừa thật dài, cười đến có chút mập mờ,
dùng bả vai phải đụng cô nói: “Đến lúc đó sinh con trai giống như Tô Dịch Thừa
nhà mi, tốt nhất giống như tiểu hồ ly, nơi nơi đi lừa gạt con gái nhà người ta
đi.” Nhìn nhìn Tô Dịch Thừa người ta, lúc này mới bao lâu, chẳng những bắt được
người của An Nhiên, liền ngay cả trái tim đóng băng sáu năm kia của cô cũng được
hâm nóng, nhìn An Nhiên hiện tại, nơi nào còn cho phép người khác nói nửa câu
không đúng về chồng của cô ấy chứ. Thủ đoạn cao minh như thế, làm cho người ta
bất tri bất giác đã mất cả người và tâm, người như vậy nói anh ta là hồ ly xảo
trá, nơi nào nói sai chứ.
Nhìn cô một cái, An Nhiên có chút dở khóc dở cười nói:
“Dịch Thừa anh ấy có phải đắc tội mi ở chỗ nào hay không nha, làm sao ta cảm
thấy mi giống như không muốn gặp anh ấy vậy?”
Lâm Lệ xoay người tựa vào trên vách tường, chỉ miễn
cưỡng nói: “Anh ta có đắc tội với ta hay không chẳng sao cả, nếu như anh ta
khiến cho mi thương tâm khổ sở ta mới không buông tha cho anh ta.” Cô mới bất kể
anh là ai, làm quan cũng tốt làm nông dân cũng được, điều cô quan tâm là anh ta
có thể cho Anh Nhiên hạnh phúc hay không, những cái khác đều không quan
trọng
Nhìn Lâm Lệ, khóe miệng An Nhiên cong lên, trong lòng có
loại cảm động cùng ấm áp không nói ra, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể dùng một
câu biểu đạt: “Lâm Lệ, cám ơn mi.” Bạn bè của cô không nhiều lắm, nhưng mà có
Lâm Lệ như vậy là đủ rồi, không còn gì tiếc nuối nữa.
Ánh mắt Lâm Lệ quét qua cô, tức giận nói: “dở
hơi.”
Hai người cứ ngồi ở trên ghế dài như vậy, dựa vào vách
tường tuyết trắng kia, cho dù không nói lời nào hai người cũng không cảm thấy
lúng túng.
Nhưng mà An Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu
nhìn chằm chằm Lâm Lệ hỏi: “Lâm Lệ, mi cùng Chu Hàn gần đây như thế nào?” Vừa
rồi hình như cô nghe thấy Lâm Lệ nhắc tới Chu Hàn, nói tự nhiên như
vậy.
Lâm Lệ sửng sốt, hơi có chút xấu hổ, hai mắt đen to
chuyển lòng vòng, cuối cùng lựa chọn giấu diếm, chỉ nói qua loa: “Không có,
không có gì, còn không như thế, có thể như thế nào chứ?” Cô không biết mình cùng
Chu Hàn có thể có kết quả hay không, mặc dù hiện tại hết thảy xem ra cũng rất
thuận lợi, nhưng mà ai có thể biết sau này như thế nào, thay vì đến lúc đó để
cho An Nhiên quan tâm khổ sở vì mình, còn không bằng vừa bắt đầu liền lựa chọn
không nói cho cô ấy.
An Nhiên nhìn cô, ánh mắt soi mói giống như muốn từ trên
mặt của cô nhìn xem có đầu mối gì xảy ra, híp híp mắt, hỏi dò: “Lâm Lệ, không
phải mi gạt ta cái gì chứ?”
Trong lòng Lâm Lệ hơi có chút chột dạ, liếc mắt đi cố ý
không nhìn tới cô ấy, chỉ cười nói: “Ta gạt ai cũng có thể, còn có thể gạt mi
sao, thật không có chuyện gì, sống chung hòa bình, không có chiến hỏa không có
khói thuốc súng.”
“Ta thấy thế nào cũng không giống a.” An Nhiên vẫn còn
hoài nghi, lúc Lâm Lệ mới vừa nói tới Chu Hàn nói cũng quá tự nhiên rồi, hoàn
toàn không có một chút cảm giác cố ý, không phải chân chính đem một người để ở
trong lòng, cô có thể nói được tự nhiên như vậy sao?
“Mi nhìn ra cái gì nha, mi còn có thể xem tướng sao?”
Lâm Lệ cười, nói: “Đừng có đoán mò nữa, ta và Chu Hàn như bây giờ cũng rất tốt,
nhắc tới cũng khôi hài, hai người cho là có kinh nghiệm không sai biệt lắm, về
mặt sinh hoạt thế nhưng cũng có thể sinh ra ăn ý tương đối, mi nói hay
không.”
An Nhiên nhìn cô, cũng không nói chuyện, tựa hồ là đang
xác nhận độ tin cậy những lời Lâm Lệ nói.
Thấy cô ấy không tin, Lâm Lệ khẽ thở dài một tiếng, nhìn
cô hỏi: “An Tử, mi cảm thấy tình huống của ta và Chu Hàn như thế, còn thật có
thể ôm mong đợi gì đối với tình yêu sao?”
Nghe vậy, An Nhiên nhìn Lâm Lệ, lại bắt đầu có chút
không xác định được, đúng vậy, Lâm Lệ và Chu Hàn có kinh nghiệm giống nhau, hai
người đều yêu thương một người không đáng đến hơn mười năm, nếu phải rút ra khỏi
cuộc tình sâu sắc này, không phải là chuyện dễ dàng.
Không phải là không có khả năng, nhưng mà sợ rằng cần
phải có nhiều thời gian hơn.
“Lâm Lệ, ta không muốn nói cái gì khác, giống như mi hy
vọng ta hạnh phúc vậy, ta cũng vậy hy vọng mi có thể hạnh phúc, ta không biết ai
có thể cho mi hạnh phúc, nhưng mà người kia khẳng định không phải là Trình
Tường, cho nên đừng đóng cửa trái tim của mình lại khiến cho bản thân mình lưu
luyến quá khứ, thử để cho người khác đi vào trong tim của ngươi, tựa như ta.”
Nhìn Lâm Lệ, An Nhiên nói rất chân thành.
Lâm Lệ nhìn cô, có loại xúc động nghĩ nói cho An Nhiên
biết mình cũng đang thử, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời, thật ra thì
nói cho cùng, cô còn chưa đủ tự tin, cô chẳng những không xác nhận Chu Hàn có
thể yêu mình hay không, ngay cả mình có thể yêu Chu Hàn hay không cô cũng không
dám bảo đảm.
Lôi kéo tay An Nhiên, Lâm Lệ chỉ cười nhạt gật đầu: “Ta
biết.”
Toàn bộ đề tài An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, hai
người lại ngồi bên nhau một lúc, rất nhanh đã tới chập tối, lúc này Lâm Lệ mới
đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà khi cô đi tới bồn hoa dưới lầu chuẩn bị rời
khỏi bệnh viện, người ngồi ở trên ghế đá trên con đường nhỏ, thu hút sự chú ý
của cô, chỉ thấy anh ta hai tay chống trên bắp đùi, vùi đầu vào bàn tay của
mình.
Lâm Lệ tiến lên, đứng lại trước mặt anh ta, nhẹ nhàng
lên tiếng, pha lẫn không xác định gọi: “Chu Hàn?”