Lúc Lâm Lệ đi vào mẹ Chu đã bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, thấy Lâm Lệ đi
vào mà vẫn chưa thấy Chu Hàn, liền hỏi: “Sao A Hàn vẫn chưa đi vào
vậy?”
Lâm Lệ hắng hắng giọng: “Anh ấy
vẫn ở bên ngoài, khách hàng gọi đến bảo có việc gấp cần hỏi ạ”
“Ra là vậy”, mẹ Chu gật đầu,
cũng không hỏi thêm gì nữa
“Mẹ, con vào giúp dì bày bát
đũa”, Lâm Lệ nói xong hướng nhà bếp đi tới, chuẩn bị bữa ăn.
Chu Hàn ở bên ngoài hút xong
điếu thuốc đi vào thì đồ ăn đã được bày biện xong xuôi, tiểu Bân vừa được Lâm Lệ
dắt đi rửa tay cũng đã ngồi ngoan ngoãn ở trên ghế, nhìn Chu Hàn bước vào, ánh
mắt cậu bé như có tia sáng lóe lên, đã mấy ngày cậu nhóc không được gặp Chu Hàn,
giờ gặp mặt hiển nhiên là có chút vui vẻ.
Chu Hàn nhận ra được biểu tình
trên mặt cậu nhóc nhưng cũng không có nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn xẹt qua
người cậu nhóc rồi quay đi nơi khác.
Lâm Lệ ngồi cạnh tiểu Bân chứng
kiến hết một màn này, cậu nhóc cũng không vì Chu Hàn không nhìn tới mà có một
biểu hiện mất mát.
Nhưng người chú ý đến không chỉ
có Lâm Lệ mà còn có ba Chu đang ngồi ở ghế chủ vị, ông nhìn vẻ thản nhiên của
Chu Hàn mà nhíu nhíu mày.
Mẹ Chu quả nhiên chuẩn bị rất
nhiều đồ ăn, hơn nữa đúng như lời nói lúc gọi điện thoại, bà gắp cho Lâm Lệ rất
nhiều thức ăn, Lâm Lệ không muốn phụ lòng mẹ Chu, cố gắng vùi đầu vào ăn hăng
hái, cho nên từ đầu tới cuối, Lâm Lệ ăn có chút chật vật, mẹ Chu lại còn muốn
cô ăn thêm một bát canh gà, cô thực sự ăn không nổi bà mới bảo để lại để khi nào
tiêu hóa xong bữa tối rồi uống.
Bữa ăn này từ lúc bắt đầu cho
đến khi kết thúc tuy không khí không náo nhiệt nhưng cũng coi như thuận lợi. Chờ
sau khi ăn cơm xong, mẹ Chu kéo Lâm Lệ ra phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, Chu
Bân ở bên cạnh ngồi chơi xếp mô hình gỗ giống như trước khi ăn cơm, dì giúp việc
sau khi thu dọn xong phòng bếp thì cắt một đĩa hoa quả mang ra, Chu Hàn thì bị
ba Chu gọi vào thư phòng.
Mẹ Chu lấy cái tăm xiên một
miếng dưa đưa cho Lâm Lệ: “Nào lại đây ăn dưa Ha Mi đi, buổi sáng mẹ với dì đi
chợ nông sản mua, ngọt lắm đó”
“Cảm ơn mẹ nhưng quả thật con
ăn không nổi nữa”, Lâm Lệ khoát tay: “Mẹ cũng ăn đi ạ”
Mẹ Chu không đồng ý, đưa miếng
dưa tới: “Ăn một miếng, chỉ một miếng thôi thì đáng là bao, ăn nhiều hoa quả
giúp tiêu hóa tốt mà”
Thấy bà kiên trì như vậy, Lâm
Lệ cũng không cự tuyệt nữa, giơ tay nhận lấy rồi đưa lên miệng ăn, quả thật rất
ngọt, cô ngẩng đầu nhìn mẹ Chu cười cười.
Nhìn cậu nhóc bên cạnh, Lâm Lệ
lấy một miếng đưa cho tiểu Bân: “Tiểu Bân à, dưa Ha Mi rất ngọt
nha”.
Cậu nhóc ngẩng đầu, nhìn nhìn
cô, với tay lên lấy miếng dưa để trên bàn ăn, cũng không cầm vào miếng dưa cô
đưa qua.
Thấy thế mẹ Chu trêu ghẹo,
cười nói: “Haha, trẻ con đứa nào cũng như vậy, lúc nào cũng muốn tự mình lấy chứ
không thích người khác cho”.
Lâm Lệ rút tay lại, quay đầu
nhìn mẹ Chu cười cười,
Mẹ Chu lo lắng cô nghĩ ngợi,
trù trừ một lát, kéo tay cô: “Lâm Lệ à, con đừng giận nhé, trẻ con đều như vậy
mà”.
Lâm Lệ biết bà hiểu lầm, liền
giải thích: “Mẹ, con không để ý đâu mà”. Lâm Lệ biết trẻ con luôn thích nhất là
sống vui vẻ bên cha mẹ chúng, có lúc sợ cha mẹ đánh mắng nhưng dù sao vẫn là máu
mủ tình thâm.
Nhìn cậu nhóc, Lâm Lệ lại nhớ
đến đứa con đã mất, nếu bây giờ đứa nhỏ còn, bụng cô chắc phải to lắm rồi, chỉ
cần vuốt ve có thể cảm nhận được nó đang ở trong bụng quẫy
đạp.
Chìm trong suy nghĩ, Lâm Lệ
đứng lên có chút ưu tư.
Mẹ Chu nhìn mặt cô đang chậm
rãi thu hồi nét cười, nghĩ Lâm Lệ thực sự để ý đến việc vừa rồi, đáy lòng than
một tiếng, chụp lấy bàn tay cô vỗ nhè nhẹ, giọng bình tĩnh nhìn cô nói: “Tiểu Lệ
à, con đừng so đo với trẻ nhỏ, bọn trẻ con tâm tư rất đơn thuần, chúng nó không
hiểu mấy chuyện thị phi, chỉ cần con đối xử với nó thật tốt, lâu dần nó sẽ
biết”
Lâm Lệ lấy lại tinh thần, biết
có giải thích cũng không được, chỉ nhìn mẹ Chu gật gật đầu: “Mẹ, con biết
mà”
Thấy cô nói vậy, mẹ Chu vỗ nhẹ
tay cô, cũng gật đầu.
Hai người đồng thời nhìn về
phía tiểu Bân, Lâm Lệ chậm rãi mở miệng: “Mẹ, con rất thích trẻ con, cho nên con
cũng thích tiểu Bân, tuy rằng bây giờ nó vẫn chưa nguyện ý nhận con nhưng con
tin tưởng qua một thời gian nữa nó sẽ cảm nhận được tấm lòng của
con”
Nghe vậy, mẹ Chu khẳng định:
“Ừ, nhất định sẽ”
Hai người cứ như vậy nhìn chằm
chằm cậu nhóc một hồi lâu, mẹ Chu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, kéo tay Lâm Lệ:
“Tiểu Lệ, con nói là thích trẻ con, vậy con cùng Chu Hàn cũng chuẩn bị có một
đứa sao?”
Nghe vậy, Lâm Lệ có chút bất
ngờ không biết nên đáp lại như thế nào, cô dở khóc dở cười nói: “Mẹ, tại sao tự
nhiên lại muốn nói đến chuyện này…”, mặt cô đỏ lên
Nhìn phản ứng của cô, mẹ Chu nở
nụ cười ái muội, nhỏ giọng hỏi: “Hai con không có dùng biện pháp tránh thai
nha”
Lâm Lệ cảm thấy mặt mình càng
ngày càng nóng lên, cả người xấu hổ, nghiêng người quay mặt đi, có chút hờn dỗi
nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
“Haha”, xem bộ dáng của cô, Mẹ
Chu lại cười đến vui vẻ, nhìn Lâm Lệ chế nhạo: “Nhìn con kìa, lại còn thẹn thùng
sao, mẹ là người từng trải, có cái gì mà không biết chứ?”
“Mẹ…”. Lâm Lệ hiện tại chỉ muốn
có cái hố để chui xuống
“Haha…”, thấy cô thẹn thùng như
vậy, Mẹ Chu cũng không trêu chọc gì thêm nữa, nhìn qua thân thể cô rồi nói: “Con
và Chu Hàn đều là con một, nếu muốn sinh thêm thì chính sách vẫn cho phép mà, vì
vậy về chuyện này hai con định tính sao?”
Lâm Lệ vẻ mặt không được tự
nhiên, cúi đầu nói: “Bọn con, bọn con còn chưa nghĩ đến chuyện này”. Lâm Lệ quả
thật rất xấu hổ, cô với Chu Hàn, đừng nói đến chuyện tạm thời còn chưa muốn, về
sau cũng nhất định là không muốn, dù sao thì chuyện cũng không phải như
vậy.
Nói về việc này, Mẹ Chu có vẻ
hưng phấn, kéo tay Lâm Lệ trò chuyện, “Có thể quyết định mà, sang năm tiểu Bân
bắt đầu đi học tiểu học rồi, con với Chu Hàn cũng nên có một
đứa”
Lâm Lệ không biết nói gì, chỉ
có thể gượng cười.
Mẹ Chu càng nói càng hăng, kéo
tay nàng không ngừng vẽ ra kế hoạch tương lai có con cái, tưởng tượng trong nhà
có thêm trẻ con sẽ tưng bừng náo nhiệt như thế nào.
Lúc hai người mơ màng ngồi trầm
tĩnh tự suy nghĩ đều không có phát hiện, tiểu Bân vừa rồi còn ngồi bên cạnh xếp
gỗ, giờ đang thận trọng giương đôi mắt to nhìn chằm chằm qua
đây.
Lâm Lệ thấy Chu Hàn đi từ thư
phòng ra giống như thấy vị cứu tinh, bỗng nhiên đứng dậy: “Chu Hàn, anh cũng ba
nói chuyện xong rồi à?”, Nói xong, lại vô cùng thân thiết vươn ra kéo cánh tay
của anh.
Chu Hàn hơi hơi sửng sốt vài
giây, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Lệ quay lưng lại với mẹ
Chu, nháy mắt với Chu Hàn, miệng mấp máy ý bảo về nhà.
Ở
bên này Chu Hàn còn chưa hiểu ý, mẹ Chu đã tiến đến mở miệng trước một bước: “A
Hàn, tối nay con với Lâm Lệ ở lại đây đi, giờ muộn rồi lái xe về cũng không
tiện”
Nghe thế Lâm Lệ mãnh liệt nháy
mắt với Chu Hàn bảo từ chối, cô sợ mẹ Chu lại tiếp tục nói tới chủ đề sinh con
đẻ cái.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, lướt
qua người cô hướng về phía mẹ Chu gật đầu: “Dạ, được”
Lâm Lệ cho rằng anh hiểu sai ý,
đưa tay kéo kéo quần áo Chu Hàn
Chu Hàn nghiêng đầu nhìn cô một
cái, miệng khe khẽ động, ôn nhu hỏi: “Em và mẹ vừa nói chuyện gì mà vui vẻ
vậy?”
Mẹ Chu nghe xong mặt vui mừng,
Lâm Lệ lại đỏ bừng mặt, buông tay Chu Hàn ra: “Em, em đi vệ sinh”. Sao đó vội
vàng xoay người đi tới nhà tắm.
Ở
phía sau mẹ Chu nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, cười không ngừng: “Da mặt
mỏng thật, còn thẹn nữa chứ”.
“Thẹn thùng cái gì vậy mẹ?” Chu
Hàn tò mò hỏi
Mẹ Chu thu hồi ánh mắt, ái muội
nhìn anh một cái, sau đó ngồi xổm xuống, hôn lên mặt cháu trai rồi nói: “Chúng
ta vừa nói tới chuyện các con nên sinh cho tiểu Bân một em trai hoặc em gái cho
nó đỡ phải chơi một mình”.
Chu Hàn sửng sốt, cười cười,
cũng không nói gì thêm.
Trong phòng, Lâm Lệ buồn bực
ngồi ở đầu giường, vốn nghĩ rằng chỉ đến đây ăn cơm, sau đó mang cậu nhóc trở
về, như vậy cô với Chu Hàn sẽ bớt xấu hổ, không ngờ sự tình diễn biến thế này, ở
lại đây, lại nghĩ tới buổi tối cô với Chu Hàn phải ngủ cùng một giường, làm cô
xấu hổ muốn chết.
Lúc Chu Hàn trở về phòng, Lâm
Lệ vẫn còn đang rối rắm nghĩ đến chuyện buổi tối đi ngủ thế nào, thấy anh tiến
vào, đóng cửa, cô chất vấn: “Nè tại sao anh lại đáp ứng mẹ ở lại đây, giờ cũng
không phải là khuya lắm”
Chu Hàn nhìn cô một cái: “Tôi
hơi mệt, buổi tối không muốn lái xe về nữa”. Nói xong cầm quần áo trước kia của
mình ở trong tủ đi vào phòng tắm.
Lâm Lệ bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Người mệt là tôi đây nè”
Nhưng đã đến nước này, Lâm Lệ
cũng đành cam chịu, tránh cho việc xấu hổ, trong khoảng thời gian Chu Hàn tắm
rửa cô cũng chẳng thay áo ngủ, chỉ bỏ áo khoác ra, nằm luôn lên
giường.
Khi Chu Hàn từ phòng tắm đi ra,
Lâm Lệ đã ở trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ
Cũng không muốn vạch trần cô,
hôm nay đúng là anh cảm thấy khá mệt mỏi, xốc chăn lên, trèo lên giường từ phía
kia, tắt đèn nằm cạnh cô.
Một hồi lâu sau Lâm Lệ chậm rãi
mở mắt, chỉ thấy trước mặt căn phòng tối thui, đang lúc lắng nghe nhịp thở vững
vàng của Chu Hàn thì thấy tiếng Chu Hàn từ phía sau: “Lâm Lệ, chúng ta thử yêu
nhau đi”