Chu Hàn chậm rãi đẩy cửa phòng
bệnh ra, nhỏ giọng đi vào, chỉ thấy Lâm Lệ ngồi ở bên giường, cả người gục ở
trên mép giường ngủ thiếp đi, tay còn nắm tay của tiểu tử kia ở trên
giường.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, đứa
nhỏ nằm trên giường đang nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà tựa hồ ngủ cũng không yên
ổn, cả khuôn mặt biểu hiện ra vẻ rất khó chịu, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, mí mắt
run lên một cái, dường như mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ. Trên tủ đầu giường
cạnh giường bệnh còn bày bát cháo trắng đã lạnh, dùng túi nhựa cột
lại.
Cởi xuống áo khoác trên người
đắp lên người đang ngủ gục bên cạnh giường, chuyển mắt dời đi, thấy túi nước
muối truyền dịch sắp xong, đưa tay trực tiếp nhấn chuông nơi đầu giường, rất
nhanh, có một y tá đeo khẩu trang đi tới, trong chốc lát mang theo một túi nước
muối khác mở cửa đi vào, rất chuyên nghiệp thay đi túi đã truyền hết, cũng không
có đánh thức hai người một lớn một nhỏ, một trên giường, một nằm cạnh
giường.
Chu Hàn đi theo vị y tá kia ra
ngoài, hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, xác nhận đứa nhỏ không có gì đáng ngại, lúc
này mới xoay người trở về phòng bệnh.
Đợi lúc Chu Hàn lần nữa từ bên
ngoài đẩy cửa đi vào, thì Lâm Lệ vốn đang gục ở trên mép giường ngủ trong phòng
bệnh đã tỉnh lại, nghiêng người nhìn về phía cửa, vừa lúc đụng phải tầm mắt của
Chu Hàn đang đi vào.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu,
không nói chuyện, chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt đã tỏ ra
tỉnh táo hẳn lên, lần nữa ngẩng đầu chỉ là nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tựa
hồ đối với anh có khiển trách cùng bất mãn.
Không nghĩ tới mình vừa rồi
không cẩn thận đã ngủ thiếp đi, giật mình tỉnh lại vội vàng nhìn giá treo nước
truyền dịch, lúc này mới nhìn thấy bình truyền dịch đã đổi, mà lúc mình đang
buồn bực thì mới phát hiện trên người đang khoác một chiếc áo vest, còn chưa kịp
suy đoán, đã nghe thấy cửa truyền đến tiếng cửa mở, quay đầu vừa lúc chống lại
nhìn thấy Chu Hàn mở cửa tiến vào.
Chu Hàn cũng khựng lại một
chút, rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi vào, đi tới bên người cô, nhìn bộ dáng hơi có
chút mệt mỏi của cô, làm như không nhìn thấy trong mắt của cô mang theo khiển
trách cùng bất mãn, chỉ nhỏ giọng mở miệng, nói: "Mệt thì về nhà nghỉ trước đi."
Bất quá trong lúc này bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, nói trắng ra, cô không có
cần thiết lưu lại thay anh tới chăm sóc con của anh.
Lâm Lệ vẫn như cũ theo dõi nhìn
anh, cũng không có đồng ý hay mở miệng cự tuyệt.
Chu Hàn không hề nhìn nữa, xoay
người không có nhìn cô cùng đứa nhỏ một cái, trực tiếp ngồi vào một bên trên ghế
sa lon, đem máy tính mang tới mở ra, rồi thả vào trên đùi của mình, sau đó bắt
đầu xử lý công việc hôm nay chưa có làm xong.
Mở miệng làm cho cô rời đi là
nghĩa vụ của anh, cô đi hay không đó là quyền lợi của cô, anh cũng không ngại cô
lưu lại, bởi vì buổi tối hôm nay anh còn có một kế hoạch trọng yếu phải
làm.
Giờ phút này trong lòng Lâm Lệ
không khỏi có chút tức giận, thay đứa nhỏ đang nằm trên giường đau lòng, lại
càng cảm thấy không đáng giá, lại càng cảm thấy tức giận vì Chu Hàn không chịu
trách nhiệm mà còn lãnh mạc như vậy.
Chỉ nghe thấy tiểu Bân trên
giường bệnh nhanh chóng lẩm bẩm trong mộng: "Ba ba..." Giống như là hoảng sợ,
bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của Lâm Lệ lực đạo chặt hơn một
chút.
Lâm Lệ nâng mắt, chỉ thấy nam
nhân kia ngồi ở đối diện trên ghế sa lon cũng đang ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ, nhưng
cũng không có đứng dậy, ngay cả ánh mắt kia cũng chỉ là chớp mắt một cái, sau đó
rất nhanh liền bị thu trở về, cúi đầu một lần nữa bắt đầu tiếp tục gõ bàn phím
làm công việc trên tay anh.
Trong lòng vốn đã bất mãn hiện
tại càng trở nên sâu thêm chút ít, nhẹ nhàng đem tay của nhóc con kia thả lại
trong chăn, sau đó Lâm Lệ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hàn, trực tiếp đưa tay
đưa đặt lên máy tính xách tay. Nhìn anh, trong đôi mắt tựa hồ có một đoàn lửa đỏ
đang thiêu đốt.
Chu Hàn ngẩng đầu, chân mày có
chút không vui cau lại, trầm thấp mở miệng: "Cô đang làm gì vậy?" Giọng nói nghe
được anh đối với hành vi của cô rất là bất mãn.
Nhìn anh, bởi vì sợ ầm ĩ đến
đứa nhỏ, Lâm Lệ cũng giảm thấp thanh âm xuống, nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói
chuyện một chút."
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
một lần nữa đem laptop mở ra, cúi đầu trở về trạng thái nhập đầu vào công
việc, chỉ nói: "Có chuyện gì cô cứ nói đi."
Lâm Lệ nhíu lại chân mày thật
chặt, sau đó giơ tay lên một lần nữa đóng máy laptop lại: "Chúng ta đi ra ngoài
nói chuyện một chút." Giọng nói trầm thấp so sánh với mới vừa rồi càng thêm bén
nhọn.
Chu Hàn nhíu chặt chân mày thêm
một chút, biết mình hôm nay không cùng cô đi ra ngoài nói chuyện thì người phụ
nữ này sẽ không bỏ qua, nghiêm túc nghiêm mặt đem laptop trên đùi trực tiếp thả
vào trên ghế sa lon, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, lạnh
giọng nói: "Tôi chỉ có năm phút." Vừa nói, trực tiếp đi ra khỏi phòng
bệnh.
Lâm Lệ theo anh đi ra ngoài,
nhỏ giọng đem cửa đóng lại, sợ ầm ĩ đến người khác, nhìn mắt anh nói: "Đi theo
tôi." Xoay người liền về phía bên kia của thang máy.
Thang máy bên cạnh vừa lúc
chính là cửa sổ, tối nay bóng đêm không tệ, trong đêm tối sao lốm đốm đầy trời,
nhưng mà Lâm Lệ cùng Chu Hàn cũng không có tâm tình thưởng thức bóng đêm
này.
Đi theo cô ra bên cửa sổ, Chu
Hàn vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, biểu tình lãnh mạc không mang theo
bất kỳ nhiệt độ nói: "Còn có 4 phút đồng hồ." Anh cũng không biết cô gái này
kiên trì muốn anh đi ra ngoài là định nói gì, bất quá anh thật không có dư thừa
thời gian cho cô.
Anh phải trong buổi tối hôm nay
làm xong phần kế hoạch kia, ngày mai phải gửi sang cho Meissen trùm địa ốc bênMĩ
Quốc, bởi vì xế chiều ngày mai Meissenđã lên máy bay quay về nước Mỹ, lần này ở
Trung Quốc hành trình của anh ta vô cùng chặt, chỉ ở Giang Thành lưu lại hai
ngày, vụ làm ăn này, hôm nay anh cũng đã mất rất nhiều khí lực mới tranh thủ
được, nhưng người muốn cùng Meissen hợp tác hiển nhiên không phải chỉ có một
mình anh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, mà lúc bữa tiệc buổi tối kết
thúc, thư kí riêng của Meissen tiên sinh nhỏ giọng nói với một mình anh, Meissen
tiên sinh hy vọng có thể vào buổi chiều ngày mai trước lúc lên phi cơ có thể
thấy được bản kế hoạch của anh.
Anh biết ở trước ngày mai mới
ra bản kế hoạch có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà cơ hội này nếu như anh không
nắm chắc, sau này bỏ lỡ thì rất khó có được cơ hội khác.
Nhưng mà, cảm xúc của Lâm Lệ có
chút kích động, nhìn anh chỉ trích hỏi: "Anh coi người đang nằm trong phòng bệnh
kia là người nào, tại sao anh có thể lãnh đạm vô tình như vậy, ngay cả con trai
của mình ngã bệnh phải vào bệnh viện, thăm hỏi một câu, quan tâm một câu cũng
không có, anh không nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi, lúc đứa nhỏ nằm ở trên giường
bệnh gọi ba ba thì anh ở đâu, hiện tại tới rồi, anh có thể ra vẻ quan tâm tới nó
một chút cũng không được sao? Thậm chí anh đi tới giường bệnh đưa tay sờ sờ nó
anh cũng không làm, như vậy không phải quá đáng lắm sao?" Nói một hồi, cả người
Lâm Lệ cũng bởi vì tâm tình kích động nên bộ ngực phập phồng.
Đối mặt với chỉ trích của cô,
mặt Chu Hàn trở nên âm trầm hơn một chút, nhìn cô hồi lâu, chỉ lạnh lùng nói:
"Tôi nhớ được trên hợp đồng có một phần viết được rất rõ ràng, không được can
thiệp tới chuyện riêng của đối phương."
"Đừng nói hợp đồng với tôi,
tôi hiện tại không có lấy thân phận người hợp tác nói chuyện với anh" Lâm Lệ
quát lên với anh, cô chỉ là nhìn không được, nhìn không được anh tại sao có thể
lạnh khốc vô tình như thế với con trai của mình, đó cũng là cốt nhục của anh
nha. Anh tại sao có thể quyết tâm ác độc như vậy, thân là cha mẹ chẳng lẽ không
thể cho đứa nhỏ tình thương sao? Anh chẳng lẽ không biết anh có bao nhiêu hạnh
phúc, có một số người muốn chìu chuộng, muốn thương yêu con của mình cũng không
có cơ hội.
Chu Hàn không muốn cùng cô
tranh luận, hai bàn tay bên hông nắm thật chặt, thật sâu thở một hơi, chỉ nói:
"Nhận thức tốt thân phận của mình, cô không có tư cách quản tôi." Nói xong,
nghiêm mặt xoay người liền muốn đi về phía phòng bệnh.
"Anh đứng lại." Lâm Lệ đưa tay
lôi kéo anh, phẫn hận nhìn anh nói: "Anh căn bản cũng không có tư cách làm một
người cha, cho dù anh đối với vợ trước có bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu oán
hận, nhưng mà đứa nhỏ là vô tội, nó đã phạm sai lầm gì, tại sao lại muốn đối đãi
với nó như vậy. Nó mới bao nhiêu tuổi, giống như nó những đứa trẻ khác bằng tuổi
này có bao nhiêu vui vẻ, tại sao các người làm người lớn phạm sai lầm lại để cho
một đứa nhỏ phải gánh chịu"
Nắm tay thật chặt, ngẩng đầu
nhìn cô, ánh mắt kia giống như có thể đem cô ăn, hung hăng nói: "Cô thì biết cái
gì, cô biết cái gì chứ, chuyện như thế nào cô căn bản cái gì cũng đều không
biết, có quyền lợi gì mà ở trước mặt tôi vung tay múa chân chứ." Đưa tay chỉ về
phía phòng bệnh, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó căn bản là không nên tới
cái thế giới này."
"Bốp ——!"
Một tiếng thanh thúy vang lên
lúc Chu Hàn vừa dứt lời, thời gian phảng phất như dừng lại tại đây, an tĩnh
không một tiếng động.
Chu Hàn mặt nghiên đến một bên,
trên má năm dấu tay đỏ lòm hiện ra ngay sau đó. Một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại
tinh thần, chợt quay đầu nhìn về phía cô, vừa định tức giận mở miệng, lại chỉ
thấy người trước mắt lệ đã sớm rơi đầy mặt, hàm răng cắn môi thật chặt, dùng sức
tới mức giống như thật muốn cắn ra máu, cả người run run, tay cũng bởi vì mới
vừa rồi tát một cái tát kia mà có chút run lên.
"Cô. . . ." Tất cả lời nói vừa
tới miệng đều rút lại không thể nói ra khỏi cổ họng, Chu Hàn có chút kinh ngạc
nhìn cô, tâm tình của cô vì sao lại kích động như vậy.
"Nó rốt cuộc làm sai cái gì,
anh lại muốn đối với nó như vậy, cho dù anh cùng mẹ của nó chia tay nhau, nhưng
mà nó là vô tội, anh tại sao có thể đem nỗi oán hận đối với mẹ của nó phát tiết
trên người đứa nhỏ chứ." Lâm Lệ hoàn toàn khống chế không được nước mắt, vừa
khóc vừa nói: "Anh có tư cách gì nói nó không nên tới cái thế giới này, là nó
muốn tới sao? Là các người mạnh mẽ dẫn nó tới. Các người cho nó sinh mạng, để
cho nó đi tới cái thế giới này, sẽ phải có trách nhiệm đối với cuộc đời của nó,
hiện tại mới nói hối hận, có phải đã quá muộn hay không?"
Lâm Lệ khóc, cả người ngồi
phịch xuống trên mặt đất, vòng tay xiết chặt quanh mình: "Anh biết cảm giác mất
đi đứa nhỏ như thế nào sao? Anh biết cảm giác phải trơ mắt nhìn nó biến mất, mà
anh cái gì cũng không thể làm. Cái cảm giác đó vô lực như thế nào? Anh có biết
từng đêm từng đêm, trong mộng luôn luôn có người sẽ hỏi anh tại sao không đem nó
tới thế giới này xem một chút, anh có biết loại cảm giác tự trách hổ thẹn này có
thể đem người khác ăn mòn như thế nào không?" Vừa nói, Lâm Lệ một bên lắc đầu:
"Anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết..." Nói lời cuối cùng, cô đã
không rõ ràng lắm mình rốt cuộc đang nói anh hay nói chính mình
nữa.
Chu Hàn nhìn cô chằm chằm, tức
giận trên mặt tất cả đều đã tiêu tán, thay vào đó là kinh ngạc cùng khiếp sợ,
nhìn cô như vậy, anh hoàn toàn không biết mình nên như thế nào, cuối cùng chỉ có
thể tiến lên một bước, nửa ngồi đem cô ôm vào trong ngực.