Lâm Lệ cảm nhận được sâu sắc
hai chữ “quan hệ” mang đến lợi ích như thế nào. Vốn là phải chờ tới thứ ba mới
đến lượt được chuyên gia khám bệnh, giờ đây không tới một ngày thì các báo cáo
kiểm tra sức khỏe đã có kết quả, chuyện đáng vui mừng nhất là bệnh của ba Lâm
không có chuyển biến xấu, triệu chứng ho khan gần đây chỉ là vì lây nhiễm cảm
cúm, chỉ cần khỏi cảm cúm thì sẽ hết ho khan, cũng không có những vấn đề
khác.
Lúc bác sĩ Lý nhìn báo cáo kiểm
tra nói cho cô biết tình trạng sức khỏe của ba Lâm, Lâm Lệ nhất thời mừng rỡ quá
liền ôm thật chặt ba Lâm một lúc lâu mới buông ra.
Bởi vì đã kiểm tra cũng không
có vấn đề gì lớn, cho nên không cần nằm viện, vậy là sau khi ra khỏi bệnh viện,
Chu Hàn liền lái xe đưa ‘cha mẹ vợ’ cùng Lâm Lệ trở về nhà.
Lúc về đến nhà mẹ Chu vẫn chưa
đi, đang cùng Tiểu Bân ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon viết chữ, thấy mấy
người trở lại liền bước lên phía trước quan tâm hỏi: “Sức khỏe ông thông gia
không sao chứ.”
Mẹ Chu rất quan tâm cùng nhiệt
tình nhưng ba Lâm lại tỏ ra lãnh đạm mà không được tự nhiên, mẹ Lâm thì tự nhiên
hơn chút so với ba Lâm, chỉ cười nói với mẹ Chu: “Kết quả kiểm tra cho thấy
không có vấn đề, chẳng qua là cảm cúm, điều trị tốt sẽ không có chuyện.” Vừa nói
vừa chân thành nhìn mẹ Chu nói cám ơn: “Hôm nay thật sự là cám ơn bà, nếu không
có bà giúp đỡ, đoán chừng chúng tôi còn phải lo lắng thêm vài
ngày.”
Me Chu tiến lên lôi kéo tay mẹ
Lâm, nói: “Nói chuyện này để làm gì, chúng ta sau này là người một nhà nha,
người một nhà nơi nào cần phân chia rõ ràng như vậy.”
Mẹ Lâm chỉ cười cười không nói
tiếp, quay đầu liếc nhìn ba Lâm đứng ở một bên, chỉ thấy ba Lâm hơi có chút lúng
túng.
Thấy thế, mẹ Chu lại nói: “Ông
thông gia, bà thông gia, khó khăn lắm hai người hôm nay mới tới đây, lần này ở
lại Giang Thành thêm ít ngày, để cho Lâm Lệ theo chăm sóc đi.”
Mẹ Lâm cười gật đầu, mặc dù bà
không biết Chu Hàn là người như thế nào, nhưng bà thấy bà thông gia rất tốt,
không giống với vị quý phu nhân nhà Trình Tường hồi trước, ít nhất không hề
khinh bỉ xem thường người khác.
Mẹ Chu giơ tay lên nhìn đồng
hồ, rồi ngẩng đầu có chút xin lỗi nhìn mẹ Lâm nói: “Vốn là muốn cùng trò chuyện
tâm sự thêm với ông bà thông gia, nhưng hôm nay đã không còn sớm, lão Chu nhà
tôi cũng không biết hôm nay hai người tới đây, tôi còn phải trở về nấu cơm,
không thể ở lại cùng ông bà rồi, thật là ngại quá.”
Mẹ Lâm khách khí nói: “Không
sao cả, không sao cả.”
Mẹ Chu cười cười gật đầu, như
vừa nghĩ đến cái gì lại nói: “Dù sao Chu Hàn cùng Lâm Lệ hiện tại đã kết hôn
rồi, tôi cùng lão Chu hai vốn định thu xếp thời gian đi gặp gỡ ông bà thông gia,
hiện tại ông bà thông gia tới rồi ngược lại thuận tiện cho tôi cùng lão Chu, ông
bà thông gia xem, nếu không tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, thế
nào?”
Nghe vậy, mẹ Lâm không nói gì,
quay đầu nhìn ba Lâm, ở Lâm gia tất cả chuyện nhỏ đều do mẹ Lâm làm chủ, chuyên
lớn thì do ba Lâm quyết định.
Ba Lâm còn đang không được tự
nhiên, không nói đến hai nhà gặp mặt ăn cơm, đối với Chu Hàn, trong lòng ông còn
có chút ý kiến.
Thấy ba Lâm cùng mẹ Lâm không
nói tiếp, mẹ Chu cũng chỉ cười, nói: “xem tính tôi nóng vội này, hôm nay ông bà
thông gia vừa mệt mỏi cả một ngày, vậy chuyện ăn cơm để sau đi. Hiện tại ông bà
thông gia ở Giang Thành sợ gì không có cơ hội.” Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiểu
Bân ngồi ở trên ghế sa lon đang cầm lấy bút tập viết, cúi xuống xoa đầu thằng bé
cười nói: “Tiểu Bân, buổi tối đến nhà bà nội có được hay
không?”
Thằng bé ngẩng đầu không nói
chuyện, chỉ quay đầu nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn gật đầu, lúc này mới xoay đầu
lại hướng mẹ Chu gật đầu nhỏ giọng đáp: “vâng”
Mẹ Chu đưa tay nắm tay không bị
thương của thằng bé, ngoài ra còn không quên mang theo robot biến hình, mỉm cười
nói lời tạm biệt với mẹ Lâm, ba Lâm, còn không quên căn dặn Lâm Lệ rằng dạ dày
của cô không tốt sau này phải chú ý ăn uống, cuối cùng mới để cho Chu Hàn đưa bà
cháu về đại viện.
Đợi Chu Hàn đi khỏi, trong nhà
chỉ còn lại gia đình Lâm Lệ.
Mẹ Lâm cùng ba Lâm ngồi xuống
ghế salon, Lâm Lệ đến phòng bếp rót hai chén trà mang tới.
Nhận lấy trà từ tay Lâm Lệ, ba
Lâm giơ tay lên ý bảo cô ngồi xuống.
Lâm Lệ ngồi xuống ghế salon đối
diện ba mẹ, bởi vì có chút chột dạ cho nên cả người co quắp , ngồi làm sao cũng
cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ sợ cha mẹ hỏi đến không đáp
được.
Ba Lâm quay đầu liếc nhìn mẹ
Lâm, nhấp một ngụm trà, nhìn Lâm lệ, mới chậm rãi mở miệng, hỏi: “Lâm Lệ, nói
thật cho cha biết, con cùng cậu ta kết hôn có phải là bởi vì giận dỗi
không?”
Hầu như là không hề suy nghĩ,
Lâm Lệ vô thức lắc đầu, nhìn ba Lâm nghiêm túc nói: “Không phải, con không có
giận dỗi.” Mặc dù sau khi trải qua chuyện với Trình Tường cô đã không còn tin
tưởng vào tình yêu nữa, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến việc kết hôn với
Chu Hàn cả. Trước đây cô đã nghiêm túc cân nhắc về việc gả cho Chu Hàn. Mặc dù
suy nghĩ này rất máy móc nhưng không có nghĩa là cô vì giận dỗi mà kết hôn. Đúng
là cô coi hôn nhân như một công việc, nhưng cái này cũng không có nghĩa là công
việc gì cô cũng có thể tiếp nhận, là sau khi trải qua suy nghĩ nghiêm túc cảm
thấy cái ‘công việc’ này mình có thể đảm nhiệm cũng là thích hợp với mình, cô
mới chịu đồng ý kí tên lên ‘hợp đồng công việc’.
Tuy là mục đích kết hôn của bọn
họ không đơn thuần, nhưng không có nghĩa là cô không thừa
nhận.
“Con quen cậu ta bao lâu, kết
hôn qua loa như vậy, con không sợ sau này phải hối hận sao?” ba Lâm tiếp tục
hỏi.
Lâm Lệ lắc đầu, bình tĩnh nhìn
cha nói: “Mặc dù con biết anh ấy không lâu, nhưng con thấy anh ấy là người tốt,
tuy là bình thường luôn lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng anh ấy có phương thức riêng
quan tâm an ủi con, mặc dù con cũng không biết sau này có thể cảm thấy hối hận
vì quyết định lúc này, nhưng ít nhất hiện tại con không hối hận vì đã gả cho anh
ấy.” Cô không biết trước kia Chu Hàn là một người như thế nào, nhưng trải qua
thời gian sống chung cô cảm giác được thật ra thì dưới cái vỏ ngoài lạnh lùng
kia là môt trái tim tinh tế, tỉ mỉ. Mặc dù quan hệ của bọn họ rất máy móc, mặc
dù cô không thông minh nhưng cũng không quá ngu ngốc, chút ít quan tâm của anh
ta cô vẫn cảm nhận được, mặc dù những lời nói đó có chút lạnh lùng không mang
theo tình cảm.
Nếu quả thật muốn hỏi cô có hối
hận việc nhanh chóng đi tới hôn nhân hay không, cô biết đáp án của mình nhất
định là không.
Ba Lâm nhìn Lâm Lệ, thấy cô nói
chắc chắn như thế, trong lòng nhẹ nhõm phần nào, thật ra thì nguyện vọng của bậc
làm cha mẹ cũng chỉ mong con gái có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Đây cũng là
nguyện vọng lớn nhất của vợ chồng ông. Cũng không phải muốn người như thế nào
mới có thể xứng đôi với con gái của ông, nếu quả thật muốn nói xứng đôi hay
không vậy ông cảm thấy toàn bộ thế giới này đều không có người đàn ông nào xứng
đôi với con gái của mình. Bởi vì ở trong mắt cha mẹ con cái có không tốt đi nữa
cũng là tốt nhất. Làm một người cha, ông chẳng qua không muốn con gái của mình
trong lúc kích động và giận dỗi nhất thời lúc này mà đưa ra quyết định sai lầm,
đến lúc đó sẽ làm lỡ dở hạnh phúc cả đời của nó. Nếu nó đã nói như thế ông còn
có thể phản đối cái gì?
Qua một lúc lâu sau, ba Lâm mới
khẽ thở dài, nhìn cô nói: “Chỉ cần cậu ta đối tốt với con, con cũng không hối
hận, vậy cha với mẹ con cũng không thể nói gì nữa, cuộc sống sau này là của
chính con, sống như thế nào cũng là chính con chọn, nếu con không hối hận, cảm
thấy người đàn ông kia có thể sống cùng con cả đời, vậy con cứ tiếp tục đi về
phía trước, chúng ta sẽ không ngăn trở, việc có thể làm cũng chỉ là ủng
hộ.”
“Cha…” Lâm Lệ nhìn cha, trong
mắt đột nhiên không khỏi có chút ẩm ướt, cô vẫn biết cha mẹ thương yêu cô, tình
thương của hai người bọn họ rất rõ rệt, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn cảm giác được
rõ ràng. Muốn khóc, vì trong lòng cô có chút áy náy, có chút tự trách, áy náy
mình lớn như vậy còn chưa báo hiếu được, tự trách mình đến lúc này rồi vẫn để
cho cha mẹ lo lắng cho mình, thật sự là quá không nên.
“Cha mẹ chỉ là muốn con sống
tốt, chỉ là muốn con không bị thương tổn, bởi vì con bị tổn thương chúng ta còn
đau hơn.” Ba Lâm nhìn cô, khóe miệng dần nở nụ cười, nói: “Cha mẹ già rồi, chúng
ta không cần con báo đáp chúng ta, chỉ cần con sống tốt, thuận lợi, thật vui vẻ
hạnh phúc, đó chính báo đáp tốt nhất với chúng ta, biết
không?”
Lâm Lệ gật đầu, rốt cục không
nhịn được nước mắt rơi xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào, đáp lại: “Cha mẹ,
thật xin lỗi, con luôn khiến hai người phải lo lắng.” Vừa nói, nước mắt lại rơi
nhiều hơn.
Mẹ Lâm liếc nhìn chồng, khóe
miệng mang theo nụ cười, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lâm Lệ, ôm cô vào lòng, tay
lau đi nước mắt của Lâm Lệ, trêu ghẹo nói: “Đứa ngốc, đã lớn như vậy còn khóc
nhè, thật xấu hổ a!”
Lâm Lệ lắc đầu, nhìn mẹ lại
quay đầu nhìn cha một chút, trên mặt rốt cục nín khóc, mỉm
cười.
Nhìn con gái, ba Lâm vốn là mặt
đang nghiêm túc cũng chậm rãi nở nụ cười, ở trong lòng không tiếng động than
nhẹ, lần này con gái của ông thật sự phải trở thành vợ người ta
rồi.
Một lúc lâu sau, ba Lâm chậm
rãi mở miệng, nói: “Khi nào Chu Hàn trở lại, nói cho cậu ta biết, ngày mai hẹn
cha mẹ của cậu ta đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Nghe vậy, Lâm lệ sửng sốt một
lúc lâu, quay đầu nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Cha, nếu cha không muốn gặp, vậy
chúng ta… “
“Con cùng Chu Hàn đã là vợ
chồng, dù không làm hôn lễ thì việc hai gia gặp đình găp mặt là cần thiết.” Nhìn
cô, ba Lâm trêu ghẹo nói: “ít nhất ta phải cho Chu gia biết, chúng ta bên này
cũng không phải là không có ai, bọn họ đừng tưởng bắt nạt được con gái của
ta.”
“xì ——!” Lâm Lệ bật cười, trên
mặt còn vương nước mắt, không muốn cha mẹ lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nói
nói: “Bọn họ đối xử với con rất tốt, sẽ không bắt nạt con.” Mọi người ở Chu gia
thật sự đối xử rất tốt với cô, không hề kiếm chuyện với cô, thậm chí mẹ Chu còn
thật sự coi cô như con gái, cho dù trước mắt không có mẹ ở bên cạnh, cũng có thể
làm cho cô cảm giác được tình cảm ấm áp của mẹ.
Lâm Lệ nói như vậy, ba Lâm cũng
cười, quay đầu nhìn mẹ Lâm nói: “Bà xem này, bênh vực bọn họ ghê chưa, ta nói
một câu cũng không được.”
Ba Lâm nói như vậy làm mặt Lâm
Lệ đỏ bừng, hờn dỗi nói: “Con nào có…”
Me Lâm cũng cười, đưa thay sờ
đầu Lâm Lệ, vui mừng nói: “Như vậy mới phải, như vậy mới nói Chu gia thật sự đối
với con gái của mẹ rất tốt!”
Ba Lâm cười gật đầu, không nói
thêm gì nữa.