Bất Ái Kỷ

Chương 4




(Quá khứ)

Mờ mịt đuổi theo vài bước, tôi liền dừng lại.

Thì ra người nhà đã bỏ rơi tôi.

Trên đường cái đã sớm không còn thấy chiếc taxi. Chỉ còn người qua người lại trên con phố rộng lớn.

Tôi dựa vào tường, ngẩng đầu, mới biết mình đang đứng trước bệnh viện. Bên cạnh là một đám con nít, cười cười nháo nháo trên phố. Tôi liền mờ mịt đi phía sau.

Đi theo một đoạn đường, bọn họ thoắt đã không thấy. Người đi đường bên cạnh như thuỷ triều, tôi lại không biết đi đâu. Cửa sổ từng nhà sáng lên, một căn lại một căn, đẹp như chuyện cổ tích.

Tôi từng rất quen thuộc với việc mỗi ngày chuẩn bị cơm trưa cho anh trai vào năm giờ sáng. Mang áo quần của cả nhà bỏ vào máy giặt, đến ban công tưới nước cho hoa, chuẩn bị bữa sáng cho em gái. Mẹ nuôi thích thức dậy sau khi ngôi nhà đã được quét dọn không còn chút bụi, nên tôi phải lau tất cả bàn ghế cùng sàn nhà. Bà là một người thích sạch sẽ, nhưng cuộc sống của tôi vẫn khó khăn.

“Tiểu Nhân, chúng tôi đã thu dưỡng cậu, lại cho cậu đi học, chỉ hi vọng cậu có chút lương tâm, phải chuyên cần mau lẹ, phải hiểu được báo đáp.”

Từ năm bảy tuổi, tôi đã biết vừa dỗ dành em gái vừa giẫm trên ghế nấu ăn.

Cuộc sống khó khăn như vậy bắt đầu từ ngày mưa mà mẹ nuôi dẫn tôi từ đầu hẻm về nhà. Bé con hai tuổi, nhưng không biết khóc, bị người bỏ rơi dưới mưa, đôi mắt vừa lớn vừa đen, đáng tiếc không ai muốn. Lúc tan việc đi ngang, bà thấy có chỗ náo nhiệt nên lại gần lật túi áo tôi, có bốn trăm đồng và một mảnh giấy. Nhưng bị mưa làm ướt, dòng chữ đã không còn thấy rõ. Bốn trăm đồng, đủ tiền mua sữa cho em gái hai tuần.

“Khi ấy Tiểu Nhân mặc một chiếc váy nhỏ, cằm nhọn, còn tưởng là bé gái. Nếu là con gái, sau này có thể làm được việc.” Mẹ nuôi rất không cam lòng.

Tôi một mực cố gắng, rất cố gắng. Không phải là hi vọng xa vời làm cho bà vui vẻ, chỉ hi vọng mình ở nhà này, không phải là người dư thừa.

Vậy mà bọn họ cũng không còn muốn tôi, tối nay tôi không biết ngủ ở đâu.

Cũng không biết nên đi đâu, tôi từ từ nhìn những ngôi nhà xung quanh. Cửa hàng truyện tranh, cửa hàng đồ chơi, cửa hàng thể thao, mặc dù nơi đây cách nhà không xa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi dạo phố.

Nhìn vào những tờ tiền đang nắm chặt trong tay, tôi lấy dũng khí đi vào một cửa hàng.

Tôi vẫn luôn muốn có một đôi giày trượt.

“Này… mau nhìn, bé trai này đẹp quá.” Nữ nhân viên bán hàng chỉ cho tôi đôi giày rẻ nhất, chợt nói như thế. Một người phụ nữ lớn hơn đứng bên cạnh cũng tử tế cười cười với tôi. “Khoảng mười lăm tuổi đi? Cũng ngang ngang với con trai của tôi.”

Tôi mấp máy đôi môi có điểm sưng, đỏ mặt: “Không… tôi mười bảy tuổi.”

Đại bộ phận các cửa hàng đều đã gần đóng cửa. Tôi lúc này mới nhớ ra đã quá thời gian làm việc ở nhà hàng thức ăn nhanh. Bỏ làm cũng không sao, đã không cần cố gắng kiếm tiền cho mẹ nuôi nữa. Tôi uể oải bước theo ánh đèn trên phố, đi không mục đích.

Đi qua một tiệm bánh, ban đêm sẽ được giảm giá một nửa. Tôi liền dùng số tiền còn lại mua cho mình một cái bánh ngọt nho nhỏ.

Một mực len lén xem hôm nay là sinh nhật mình, mặc dù đã qua mấy ngày rồi, nhưng cũng không sao cả.

Tôi ngồi dưới ánh đèn đường, một mình ăn hết bánh ngọt.

Ngủ trên ghế công viên một đêm, sáng hôm sau tôi đến trường học. Bởi vì ngoài trường học, tôi cũng không biết phải đi đâu.

Mạnh Đình và Đỗ Cơ đến tìm tôi, tôi từ chối không ngó ngàng tới bọn họ.

Sau giờ học, tôi lại đói bụng mà lang thang trên đường phố.

Trời bắt đầu trở lạnh, lạnh như sắp có tuyết rơi. Áo lông của tôi quá mỏng, tay áo chỉ dài đến khuỷu tay. Tất cả cửa hàng đều đóng cửa, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng trên đường phố đối mặt với gió lạnh.

Một chiếc xe thể thao màu bạc chợt chạy sát bên cạnh tôi. Tôi không kịp trốn, cũng không muốn trốn. Ba người bọn họ xuống xe, vây quanh tôi. Đỗ Cơ hung hăng đánh tôi một cú, đè tôi cong người lại, đẩy vào trong xe.

Tôi không nói gì cả, bởi vì tôi biết tôi trốn không được.

Đỗ Cơ xé quần áo tôi, và cả Trần Minh Viễn, tôi lại bị lột sạch rồi.

Cúi người kéo tôi đang khoả thân lên, đặt hai tay lên ghế ngồi, hỏi tôi: “Hôm nay vì sao không đến?”

Tôi nhìn sang một bên, thẳng thắn nói với hắn. “Tôi không cần tiền.”

“Nực cười, chúng tôi cho cậu có ý kiến sao. Chơi hay không chơi, là bọn tôi quyết định.” Bọn họ cười to, như thể tôi là thứ đồ chơi buồn cười nhất thế giới này.

“Biết chúng tôi sẽ trừng phạt cậu ra sao không?” Đỗ Cơ ý bảo Trần Minh Viễn đè tôi lại, một thứ lạnh lẽo đặt trên cổ tôi. Tôi đưa tay chạm vào, là một vòng da có khoá. Kéo sợi dây phía trước vòng, Đỗ Cơ nói gì đó, tôi cũng mặc kệ hắn dùng lực, cúi mặt xuống chân hắn.

Xe dừng lại trước một biệt thự u thâm, tôi loã thân đi chân trần, bị bọn họ lôi kéo ra.

Lạnh lẽo và xấu hổ, tôi hơi cong cơ thể.

Mạnh Đình xoay đầu lại cười cười, tựa như đang an ủi tôi: “Yên tâm, ở đây sẽ không có người khác đến.”

Đi qua vườn hoa, phía trước là hồ bơi lộ thiên hết sức to lớn, bọn họ cũng dừng lại. Tôi thừa dịp bọn họ dừng lại, liền quỳ thấp xuống ôm lấy cả người, thật lạnh quá.

Vậy mà đột nhiên bị người đá xuống nước. Tôi lập tức bị lạnh, tay gắng bám vào thành hồ, muốn bò lên bờ. Ba người bọn họ đùa bỡn, dùng đế giày đạp vào ngón tay tôi. Đầu ngón tay tôi bị đạp tím bầm, tôi không thể làm gì khác hơn là run rẩy chìm về lại trong nước.

Đỗ Cơ giữ dây vòng cổ kéo tôi đi trên bờ, tôi không thể không di động. Run rẩy vì lạnh, răng va vào nhau. Tôi muốn dừng lại, liền bị siết đến hít thở không thông.

Bọn họ mang bia từ xe ra, ngồi ở bên thành uống bia cười nháo, to giọng hát hò.

Tôi ở hồ bơi lặng khóc. Sức lực đã cạn dần, nuốt vài ngụm nước, tôi dần chìm xuống.

Bọn họ buồn cười đứng ở bên thành nhìn tôi cầu xin được giúp đỡ ra khỏi nước.

Bị kéo ra khỏi mặt nước, tôi đã là nửa hôn mê, nhưng vẫn cảm giác được bọn họ nhấn tôi trên mặt đất đầy sỏi mà lau khô tôi. Nỗi đau kia làm tôi thoáng chốc thanh tỉnh.

Sau khi kết thúc, Mạnh Đình đưa áo quần cho tôi rồi nói. “Trở về đi, tôi đưa cậu về nhà.”

Lúc này tôi mới nhớ tới tôi đã không có nhà. Tôi đã không có nhà nữa rồi.

“Cậu nói cái gì?” Mạnh Đình nghi ngờ hỏi tôi.

Gió đột ngột dữ dội lên.

Tôi run run mặc quần áo, cơ thể nửa ẩm ướt. Áo lông mỏng bị xé rồi, tôi không thể làm gì khác hơn là mặc đồng phục học sinh vào, rồi đi ra ngoài với Mạnh Đình.

Gió mưa đánh mạnh vào kính xe. Từng giọt to lớn như mưa đá.

Tôi bảo Mạnh Đình tuỳ tiện dừng ở bên đường, sau khi xuống xe thì chạy loạn về một phía. Hắn đi xa rồi, tôi mới dừng bước ở đầu đường.

Mưa càng lúc càng lớn, tôi không ngừng lau nước mưa trước mắt, đứng ở đầu đường xoay người quay lại. Tôi không có hướng đi, cái gì cũng không thấy rõ. Đêm khuya thành phố, bốn phía đều mờ mịt trong mưa.