Bargaining For King's Baby (Em Chỉ Cần Con Của Anh Thôi)

Chương 9




Nàng quấn hai chân quanh thắt lưng anh và Adam xoay người tựa lưng trần lên cọc trụ hàng rào. Chất gỗ dãi dầu mưa nắng , thô ráp cọ vào da nhưng anh không quan tâm. Tất cả những gì anh cảm thấy, tất cả những gì anh cần phải cảm thấy, chỉ có người phụ nữ trong vòng tay.

Anh dễ dàng giữ thăng bằng cho thân hình cong cong mảnh mai của nàng khi anh hạ nàng xuống trên người mình, trêu ngươi từng inch một. Nàng trượt trên anh với sức nóng trơn trượt bao phủ anh trong những cảm giác dồn dập, không giống bất kỳ điều gì anh từng biết.

Mỗi lần bên Gina đều như lần đầu tiên.

Chó chết là, anh không muốn thừa nhận. Ngay cả với chính mình. Nhưng nàng còn nhiều hơn những gì anh mong đợi. Tiếng cười của nàng lấp đầy anh. Tính khí thì thách thức anh. Sự nhiệt tình của nàng khiêu khích anh.

Adam ôm nàng, đặt tay bên trên người nàng, đỡ lấy trọng lượng của nàng, kéo nàng lên xuống trên chiều dài thẳng đứng cứng ngắc của anh. Mỗi lần di chuyển lại lóe sáng. Mỗi lần rút ra đều như tra tấn. Mỗi lần ấn vào lại là chiến thắng. Anh lấp đầy nàng. Cơ thể nàng mở rộng, ôm lấy anh như được tạo ra để vừa với anh vậy.

Đầu nàng ngửa ra sau khi cưỡi lên anh, cong mình dựa vào anh. Anh có thể ngắm nàng suốt đêm. Lắng nghe nhịp thở của nàng. Ngửi mùi cam ngọt ngào, thoang thoảng trên làn da nàng. Anh ngắm nhìn từng chuyển động của nàng, thấy ánh trăng hôn lên da thịt nàng một màu bạc, mà dường như càng khiến nàng tỏa sáng hơn. Anh nâng đầu nàng lên để nhìn vào anh, một vầng trăng y như thế nhảy múa trong mắt nàng.

Anh trườn một tay lên lưng nàng, ôm lấy đầu nàng và hướng đôi môi nàng đến chỗ môi mình. Cơ thể anh siết chặt, co lại đề phòng. Hết lần này đến lần khác nàng chuyển động trên anh, khuấy đảo, xoay hông, bắt anh nhanh hơn, khó khăn hơn bất cứ lúc nào trước đây và vẫn chưa đủ.

Anh muốn.

Anh … cần … nàng.

Môi nàng dây dưa với anh, và anh nhận mọi thứ nàng trao tặng. Hơi thở của nàng hòa vào của anh. Nàng run rẩy khi lên đỉnh và rên rỉ trong miệng anh, anh nuốt lấy chúng trong khi cũng thoát ra những âm thanh tương tự. Anh muốn tất cả của nàng. Cần tất cả của nàng. Biết từ tận xương tủy rằng, anh sẽ không bao giờ có nàng cho đủ.

Mọi suy tư dừng cả lại khi sau rốt anh cũng đầu hàng trước sự giải thoát như muốn xé toạc đó. Anh lấp đầy nàng bằng mọi thứ mình có, tự hỏi liệu đêm nay có phải lúc họ sẽ tạo ra đứa trẻ đặt dấu chấm hết giữa họ.

Nàng vẫn chưa có thai.

Gina vẫn hơi lo lắng sau cái đêm trên sân trang trại hai tháng trước. Nhưng vận mệnh đang tạm thời đứng về phe nàng, vì chu kỳ vẫn đến đúng hạn.

Nên nàng vẫn còn kết hôn và vẫn cố gắng thuyết phục người mình yêu rằng anh cũng yêu nàng.

" Con lại đang nghĩ đến Adam," mẹ nàng nói. " Mẹ đọc được trên mặt con."

Gina ngẩng lên khỏi chỗ ngồi trên bàn bếp nhà Torino. Nàng đã được ấn định vào chiếc ghế này từ khi còn nhỏ xíu và vẫn ngồi thẳng vào đây bất cứ khi nào về nhà.

Ánh nắng tràn qua khung cửa sổ mà mẹ nàng luôn đánh sáng bóng. Đồng hồ trên tường điểm mười hai tiếng và ở sân sau, con chó săn lông vàng của Papa sủa lũ sóc. Súp sủi bọt trên bếp lò, tỏa đầy không khí mùi thịt bò và lá mùi.

Không thứ gì trong căn phòng này thay đổi hết, Gina thầm nghĩ. À, có thêm lớp sơn mới – cùng cái màu ánh vàng ấy – cứ hai năm một lần, thaảm à màn cửa mới theo từng dịp và mấy chiếc chảo mới, nhưng những thứ còn lại thì lúc nào cũng vậy. Trái tim trong ngôi nhà của gia đình Torino.

Bếp là nơi cả gia đình ăn sáng và tối. Nơi nàng và các anh trai càu nhàu, cười đùa và đôi lúc khóc lóc vì bất cứ điều gì đến trong đời. Cha mẹ nàng, những người đứng đầu gia đình, từng lắng nghe, khuyên bảo và phạt đòn khi cần thiết. Và mỗi đứa con của họ đều quay về nhà mỗi khi có thể, chỉ để nối tiếp những gì họ đã bắt đầu.

Dĩ nhiên, nếu có điều gì họ không muốn cha mẹ biết, tốt nhất là tránh đi. Đặc biệt là tránh mẹ. Bà không mấy khi bỏ qua điều gì.

Mẹ nàng đang đứng bên tủ bếp, làm nốt bữa trưa bà bắt Gina phải ăn, trong khi chờ nàng trả lời.

" Con phải trông vui vẻ ạ?" Gina châm biếm và cười có phần quá tươi.

" Con chẳng việc gì phải thế." Mẹ nàng nhấc đĩa salad kèm pasta lên. Bà ném phịch xuống bàn, rót hai tách trà lạnh và ngồi xuống đối diện con gái mình.

" Mẹ lo cho con lắm Gina. Hai tháng sống với Adam. Con trông không hạnh phúc chút nào. Con tưởng mẹ không thấy gì trong mắt con hay sao?"

" Mama…"

" Tốt thôi," mẹ nàng nói, cầm tách trà của con gái lên uống mấy ngụm. " Con muốn có con. Mẹ rất hiểu. Sao mẹ không hiểu cơ chứ? Mẹ cũng muốn có con. Nhưng con phải muốn có con của người con yêu. Với một người cha cũng sẽ yêu đứa bé con sinh ra chứ."

" Con có yêu anh ấy," Gina nói, cắn một miếng sandwich thịt bò, vì nàng đã quá hiểu mẹ mình, nàng sẽ không đời nào được đi trừ khi bà cho phép. Nàng nhai, nuốt và nói, " Anh ấy yêu con trai mình. Anh ấy cũng sẽ yêu thương con của chúng con. Anh ấy sẽ không thể đừng được đâu."

Teresa nhanh chóng ngắt lời khi đề cập đến đứa con đã mất của Adam và thừa nhận " Cậu ta có yêu đứa bé đó. Thật là bi kịch. Nhưng con cũng như mọi người đều biết cậu ta đã thay đổi từ khi mất đi gia đình mình."

Gina khổ sở xoay người trên ghế và lấy nĩa thắt nơ chỗ pasta trong đĩa mình. " Thế là đủ rồi, không phải sao?"

" Đúng thế. Nhưng cậu ta không muốn tiếp tục, Gina. Bóng tối trong cậu ta quá dày và nặng nề. Cậu ta không muốn buông xuống."

" Mẹ đâu có biết."

Mẹ nàng khịt mũi. " Con không muốn nhìn thấy."

Gina thở dài, ném nĩa xuống và nói, " Chúng ta nói xong chuyện này rồi mà."

Teresa Torino đặt cốc thủy tinh xuống, với qua bàn cầm lấy tay con gái. " Và chúng ta sẽ lại nói tiếp. Cho tới khi mẹ làm con hiểu ra rằng con đang phạm phải những sai lầm sẽ chỉ khiến con đau khổ thôi."

" Mẹ à … "

Người phụ nữ lớn tuổi ngồi xuống, khoanh tay quanh bộ ngực nảy nở và cau có. " Thế thì. Con có thai. Rồi sao? Con sẽ đi? Sẽ rời khỏi cha đứa trẻ? Con tin là mình làm được sao? Không hề đau đớn gì?"

Chỉ nghĩ thôi cũng đã đau đớn rồi, nhưng thừa nhận điều đó có thể sẽ là bước đi sai lầm. Vả lại, nàng vẫn còn hy vọng sẽ không phải ra đi. Rằng Adam sẽ không muốn để nàng đi. " Adam và con đã thỏa thuận rồi."

"Sì". Mẹ nàng khịt mũi chán ghét. " Ông bố già của con nói thế với mẹ suốt. Thỏa thuận. Đúng là cách bắt đầu hôn nhân đấy nhỉ?"

" Um," Gina nói, nhặc nĩa lên và ăn một miếng Pasta salad mẹ làm – ngon nhất vũ trụ, " xin lỗi mẹ, nhưng không phải Papa đi Italy gặp mẹ vì ông bà nội quen ông bà ngoại và họ nghĩ hai người sẽ là một đôi hay sao?"

Đôi mắt to màu nâu của Teresa nheo lại nhìn con gái. " Con tưởng mình thông minh lắm hả?"

" Hơi hơi thông minh thôi ạ." Gina công nhận với một nụ cười. " Con biết rõ lịch sử gia đình mà."

" Đúng rồi, và con cũng biết điều này nữa, " mẹ nàng nói, bất ngờ ngồi theo và tì khuỷu tay vào chiếc bàn phủ khăn màu vàng –trắng. " Ông ngoại bảo mẹ nên cưới Sal Torino và chuyển đến Mỹ. Mẹ đã cãi nhau với ông. Nói với ông rằng mẹ sẽ không cưới người mẹ không yêu. Rồi mẹ gặp bố con và yêu ông ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. " Bà nâng tay chỉ vào Gina. " Chỉ một cái nhìn. Mẹ biết nay. Mẹ biết đúng là nó. Rằng cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài và tốt đẹp. Con có nói thế được không?"Xiên một miếng pasta khác, Gina bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ và nhẹ nhàng nói, " Con yêu Adam từ khi còn là trẻ con, Mama. Chỉ một cái nhìn. Con cũng biết."

Mẹ nàng thở phì phì cáu tiết. " Không giống nhau."

" Đúng là không giống." Gina mệt mỏi đáp. " Papa muốn kết hôn. Adam thì không. Nhưng, " nàng thêm vào, " chúng con đã kết hôn. Và con biết anh ấy quan tâm đến con."

" Quan tâm không phải là yêu," mẹ nàng nhẹ nhàng cảnh cáo.

" Không, nhưng nó có thể là yêu. Mẹ, Adam cần con. Con yêu anh ấy và con sẽ cố gắng làm nên chuyện. Vì cả hai chúng con. Mẹ không thể ủng hộ con sao? Đi mà mẹ?"

Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên nét mặt bà khi đôi mắt nâu mở to và miệng thì trễ xuống. Teresa đứng lên, đi vòng qua bàn và đến bên Gina. Bà ôm khuôn mặt cô con gái trong tay mình, vòng tay quanh cô bé của bà và ôm nàng thật chặt.

" Dĩ nhiên mẹ ủng hộ con mà Gina. Mẹ là mẹ của con. Mẹ mong con có được tất cả những gì con muốn. Luôn như vậy. Mẹ chỉ muốn con tránh được đau khổ thôi."

Gina ôm trở lại và để mặc mình bị lắc qua lắc lại một lúc, nhận lấy sự dễ chịu từ một nơi mà nàng biết mình luôn có thể dựa vào. Nàng nghĩ về Adam, mường tượng ra khuôn mặt anh trong tâm trí, cảm nhận sự đụng chạm của anh trong ký ức, và trái tim nàng bay bổng bất chấp cảm giác nhộn nhạo đang dồn đống trong lòng. Trong vòng hai tháng, nàng đã sống với anh, yêu anh. Nàng sẽ bước vào nhà anh theo cách của riêng mình, và chỉ có thể hy vọng là nàng bước được cả vào trái tim anh nữa.

Cơ hội nàng đang nắm giữ là đáng giá. Nàng phải tin điều đó. Phải cố gắng. Mặt khác, nàng vẫn luôn tự hỏi liệu mình có từ bỏ Adam quá sớm không.

" Con biết mà mẹ, con biết." Nàng nói, giọng điệu chắc chắn hơn qua từng câu chữ. " Nhưng đôi khi, mẹ chỉ có thể hạnh phúc khi vượt qua nỗi đau."

--------------**************-------------

" Cô vợ đó của cậu đúng là một tay sành ngựa." Sam Ottowel nói khi lục tung đám hóa đơn của trang trại.

"Ừ," Adam mỉm cười. " Đúng vậy đấy." Rồi anh dựa lên bàn của người quản đốc và kéo quyển sổ về phía mình. Viết thêm mấy ghi chú, anh lại ngừng. " Tôi muốn anh gọi cho Flanagan’s đi. Đặt hàng thêm yến mạch về đây. Với lũ ngựa của Gina sống chung ở đây, chúng ta sẽ cần gấp đôi."

" Phải rồi," Sam nói, dựa người vào ghế, chống tay lên cái bụng bia. " Cô ấy thực sự có thiên phú đấy cậu hiểu không? Làm cho đám súc vật giời đánh ấy theo mình vòng quanh như mấy chú cún được huấn luyện ấy. Cô ấy được ban món quà với lũ ngựa đấy."

Nàng có rất nhiều món quà, Adam nghĩ. Gần như rất đặc biệt, nàng có tài ném cuộc sống chuẩn mực của anh vào đống bầy hầy. Anh hiếm khi có thì giờ cho riêng mình kể từ khi đặt chân vào vụ thỏa thuận hôn nhân nho nhỏ này. Và khi mà anh xoay sở được cách, thì suy nghĩ của anh lại thường quay trở lại mới nàng.

" Anh nghe thấy tiếng trẻ con không? " Sam hỏi, hất đầu như muốn nghe rõ hơn tiếng cười truyền đến từ trong sân.

" Khó mà lờ đi được" Adam nói nhanh. Dù Chúa biết là anh đang cố lờ đi.

Vẻ mặt Sam trở nên cứng đờ và trống rỗng trong một nhịp tim. Anh ngồi thẳng dậy, với lấy cái kẹp giấy Rolodex và hỏi, " Anh định gọi cho Simpson về lô đất một trăm mẫu ông ta muốn thuê à?"

"Đúng thế? Adam đáp, túm lấy cơ hội đổi chủ đề bằng cả hai tay. Anh xem đồng hồ và nói, " Tôi sẽ gọi đến chỗ anh ta ngày mai. Chúng ta có thể làm – "

Bất cứ cái gì anh định nói đã bị tiếng thét xé toang trong không trung cắt ngang.

Cùng Sam ngay sau gót, Adam chạy hộc tốc ra kho chứa, tim nhảy lên tận cổ và phanh lại khi tiếng thét chuyển thành tiếng cười khúc khích. Ánh mắt anh hướng đến chỗ kho chứa và mọi thứ trong anh xoắn chặt lại.

Một cậu bé, không hơn bốn hay năm tuổi là mấy, đang ngồi trên lưng một con ngựa Gypsy. Cha mẹ đứa bé đứng bên ngoài bãi, quan sát với nụ cười bao dung trong khi cô con gái, không quá mười tuổi, sốt ruột nhún nhảy chờ đến lượt mình lên ngựa.

Gina bước đi bên cạnh chàng cao bồi tương lai tí hon, tay nàng đặt trên đùi cậu bé, giữ cậu ta ở yên trong khi nàng mỉm cười. Tiếng cười vui tươi của cậu bé lan vào không trung như bong bóng xà phòng, Adam cố nén nỗi đau sâu trong ngực xuống.

Anh không cử động nổi. Không thể dời mắt khỏi Gina và cậu bé khi họ đi chầm chậm bên trong bãi chăn thả. Anh chú ý đến mọi thứ. Ánh mặt trời nhảy múa trên mái tóc vàng của cậu bé, bước đi vững chãi của con ngựa, nụ cười kiên nhẫn trên khuôn mặt Gina. Cậu bé cười hết lần này đến lần khác khi vuốt ve và ôm cổ con ngựa cái, những ngón tay bé xíu biến mất trong cái bờm dày đen bóng.

" À, tôi sẽ quay lại văn phòng," Sam nói và lẩn mất mà không ai chú ý.

Khi tầm mắt anh tập trung vào đứa trẻ đơn độc đó, thì tâm trí Adam lại lấp đầy hình ảnh của một cậu bé khác. Vào một ngày nắng khác. Một cuộc đời khác trước đây.

" Con muốn ở với bố". Đôi mắt nâu to tròn của Jeremy đầy nước mắt và môi run run.

" Bố biết con yêu", Adam nói, nhìn đồng hồ và thầm cau mày. Anh đã muộn họp rồi. Còn có những thỏa thuận phải bàn, giấy tờ phải ký, những mơ mộng phải bị đập vỡ. Thay vì cau có, anh tự mỉm cười với mình. Từ khi tiếp quản trang trại của gia đình, anh đã tạo nên sự khác biệt.

Anh tìm được người mua ngũ cốc và gia súc mới. Người thuê đất mới cho trang trại và anh đã lập kế hoạch xây lại chuồng ngựa của gia đình.

Nếu như thế có nghĩa là dành ít thời gian hơn cho vợ và con trai như anh mong muốn, thì đó là cái giá phải trả. Anh sẽ làm vậy vì tương lai của họ.

" Bố cho con ở lại đi," Jeremy nói, một giọt nước mắt lăn xuống má cậu bé. " Con sẽ ngoan mà."

" Jeremy," anh nói, quỳ xuống đủ để nhìn vào mắt con trai. " Bố biết con sẽ ngoan. Nhưng bố có việc. Vả lại giờ bố cũng không thể chơi với con được. Con chơi với mẹ sẽ vui hơn."

Adam ngẩng lên nhìn người phụ nữ đứng phía sau con trai. Monica trông không hạnh phúc gì hơn Jeremy, nhưng hơn cả những giọt nước mắt, trong mắt cô bùng lên ngọn lửa. Giận dữ. Biểu cảm mà Adam ngày càng thường xuyên thấy.

Cằm Jeremy chạm xuống ngực, đôi vai nhỏ sụp xuống vì thất vọng. Cậu di di đầu mũi đôi giày tennis đỏ trên mặt đất, hít mũi thật và và đưa tay lên lau mũi. " -ược ạ."

Khi cậu bé quay người và chầm chậm bước đi, từng bước thật đáng thương về phía chiếc xe màu bạc trên đường, Adam đứng lên nhìn vợ mình.

" Đúng là kiểu của anh, Adam", cô hạ giọng, bắn một cái nhìn qua vai về phía con trai để đảm bảo là cậu bé ra khỏi tầm nghe.

" Đừng làm thế bây giờ được không?" Anh kiểm tra đồng hồ lần nữa và Monica hít sâu.

" Anh chẳng bao giờ muốn làm gì cả, Adam. Đó mới là vấn đề."

" Anh không có thời gian được chưa?"

" Sao anh không lập kế hoạch cho em một tuần nào đó từ thứ ba đi Adam? Em sẽ có một phút? Hay hai?"

Anh thở ra, với tay về phía cô, nhưng cô lùi lại tránh anh. Adam thở dài.

" Em cũng rõ như anh, anh có trách nhiệm của mình."

" Phải rồi."

Anh cáu tiết, phát điên và hơi mệt mỏi vì tất cả chuyện này. Monica càng lúc càng thiếu kiên nhẫn khi chứng kiến "sự tận tâm" của Adam với trang trại nhà King. Và khi cô đẩy anh ra xa, anh cũng đẩy cô ra. Trang trại là tài sản gia truyền. Nó chiếm thời gian. Và sự cống hiến.

Cửa xe đóng lại phía sau Jeremu khi anh nhìn con trai kéo day bảo hiểm ngang người và thắt lại cẩn thận.

Liếc vợ mình, Adam nói, " Chúng ta đừng làm thế bây giờ chứ? Anh có cuộc họp."

" Đúng thế." Cô lắc đầu, mái tóc vàng bay bay quanh mặt. " Không muốn lỡ họp chỉ vì gia đình."

" Chó chết thật, Monica."

" Chó chết nhà anh ấy, Adam."

Cô quay đi và ra xe mà không thèm nhìn anh một cái. Dù vậy ngay trước khi mở cửa xe, cô cho phép ánh mắt mình dừng lại ở anh.

" Không biết anh có để ý không, nhưng em nghĩ anh cần biết – bọn em sẽ không quay lại. Jeremy và em sẽ đến nhà mẹ em ở San Francisco. Em sẽ cho anh biết chỗ phải gửi đồ khi chúng em ổn định xong."

" Chờ một chút đã." Adam nói, bắt đầu chạy tới chỗ cô.

Nhưng cô đã lên xem nổ máy và chạy xuống đường trước khi anh bắt kịp. Anh nhìn bụi và sỏi cuộn lên sau bánh xe. Mặt trời chói chang rọi xuống đầu và vai anh và bất chấp sức nóng, anh vẫn thấy lạnh lẽo. Tới tận xương tủy.

Làn bụi đã chìm xuống nhưng anh vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe mang vợ và con anh rời khỏi anh. Rồi tiếng chuông báo trên đồng hồ của anh reo lên, anh tắt nó đi. Anh phải đi họp. Anh sẽ cho Monica cơ hội để bình tĩnh lại. Rồi họ sẽ nói chuyện. Giải quyết chuyện này.

Anh đi về phía chiếc SUV.

Cái gì cần thì làm trước. Anh chỉ vừa đủ thời gian họp.

Hai mươi phút sau, Jerremy và Monica chết.

Adam giật mình thoát khỏi hồi ức.

Đã rất lâu rồi anh mới cho phép mình nhớ lại ngày đó. Nhưng giờ đây, tất cả lại dội về trong anh bởi chính đứa trẻ vẫn còn đang cười đùa trong bãi chăn thả.

Anh cảm giác như có cả một cái vít khổng lồ trong ngực mình, mỗi lúc một siết chặt hơi thở khó khăn của anh hơn. Mắt anh nheo lại cho tới khi nhìn ra Gina và cậu bé, như thể đang bước đi ở cuối một đường hầm dài tăm tối nào đó. Có lẽ anh đang ở nơi nào đó xa hàng dặm. Ánh nắng rọi xuống hai người họ, như muốn phân cách rõ thêm giữa Adam đứng trong bóng tối, và vợ anh, trong quầng sáng vàng.

Rồi Gina bắt gặp anh, mỉm cười và vẫy tay với anh. Anh bám lấy hơi ấm trong ánh mắt nàng, sự chào đón trong nụ cười đó. Anh đã không mong muốn điều này. Và vẫn không hề mong muốn.

Anh có thể thừa nhận rằng mấy tháng vừa qua, mình đã trở nên quá lệ thuộc vào sự hiện diện của nàng. Mùi hương của nàng trong ngôi nhà. Cảm giác có nàng trong vòng tay. Anh quay về với nàng suốt đêm và lắng nghe nàng vào ban ngày. Đây chỉ là sự thu xếp tạm bợ, nhưng đang dần trở nên quá thường xuyên.

Khi anh không đáp lại cái vẫy tay mà chỉ nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lùng, trống rỗng, Gina khựng lại một chút rồi quay lại với cậu bé trên lưng ngựa.

" Con bé rất giỏi chăm trẻ con nhỉ?"

Adam chậm rãi quay lại gật đầu với ông anh Tony của Gina, đang đi về phía anh. Anh còn chẳng biết người đàn ông trên bãi chăn thả kia nữa.

Tony kéo vành mũ xuống để tránh nắng. Anh dừng lại cạnh Adam và nhìn về phía em gái.

" Mẹ bảo tôi mang một ít bánh mì nhà làm sang đây. Tôi muốn nhìn Gina một cái trước khi quay về." Anh hướng cái nhìn thú vị sang Adam. " Có vẻ tôi không phải người duy nhất đang ngắm nó."

Adam ngắt lời. " Anh có việc gì à?"

Tony nhún vai. " Chỉ một việc thôi. Nhìn những gì anh đang trao cho Gina khiến tôi nghĩ biết đâu cái thỏa thuận tạm bợ này có thể có chút ý nghĩa với anh thôi."

" Anh nhầm rồi."

Không thể sai lầm hơn. Nếu có cái gì sai hơn thế, chỉ có thể là nhìn Gina với đứa bé đó càng khiến Adam nhớ rằng anh sẽ phải gạt cô ra khỏi cuộc sống của mình. Càng sớm càng tốt. Anh muốn cuộc sống cô lập của anh quay lại.

" Biết mà, tôi thì không nghĩ thế."

Tony bước dọc theo hàng rào, tựa lưng vào chỗ bóng râm, khoanh tay trước ngực. " Tôi thừa nhận là tôi đứng về phía mẹ trong cuộc hôn nhân này. Dường như kiểu gì tôi cũng thấy đó là ý tồi. Nhưng," anh nói, ngừng lại nhìn lướt qua em gái mình lần nữa, " Gina hạnh phúc khi ở đây. Và tôi nghĩ anh cũng hạnh phúc hơn khi ở đây với nó."

Mặt mũi Adam vẫn kín bưng. Anh nhìn Tony , cố gắng dứt ánh nhìn khao khát ra khỏi Gina. " Anh cũng sai về vụ đó nữa. Anh chưa nghe gì sao Tony? Tôi không hạnh phúc lắm đâu."

" Anh từng như vậy mà."

" Cũng từng nhiều thứ khác nữa," anh nói ngắn gọn, quay lưng lại vị khách không mời cũng như cô vợ của mình, và quay về kho thóc.

" Anh chắc chắn muốn làm thằng mất dạy rồi đó hả Adam?"

" Cố hết sức đi," anh nói, không hề quay lại, không nhìn đến người kia. Anh không buồn đối xử tốt với gia đình Gina. Anh không muốn nhìn Gina và lại cảm thấy thèm khát. Anh muốn thế giới của mình quay lại như thuở trước khi Gina trở thành một phần trong đó.

Anh đi thẳng ra đằng sau kho thóc, vào trong văn phòng bé tí. Hất cằm với trợ lý của mình, một tin nhắn không lời được trao đổi giữa họ. Rồi người đó nhảy ra khỏi ghế, gật đầu với Adam và Tony, nhanh chóng ra khỏi văn phòng, lầm bẩm gì đó về việc xem Gina có cần giúp đỡ không.

Adam không nhìn anh ta rời đi. Nếu văn phòng mà có một cánh cửa thì anh đã sập nó vào. Nhưng anh có cảm tưởng làm thế cũng chẳng cản trở được bước chân Tony. Giống như em gái anh ta, anh ta từ chối bị lờ đi.

" Vấn đề là gì nào Adam? Anh quá sợ hãi chuyện phải thừa nhận là anh quan tâm đến em gái tôi sao?"

Đầu Adam ngẩng phắt lên. Anh bắn cái nhìn lạnh lẽo về phía Tony, người lẽ ra đã bị xắt lát. Tony hoàn toàn thờ ơ.

" Mấy đứa em tôi không bao giờ bới móc được gì khi nói với tôi cái kiểu đấy. Điều gì làm anh nghĩ mình làm được?"

Tony nhún vai lười biếng, rồi bỏ chiếc mũ rộng vành xuống và lùa tay qua mái tóc. Nhìn về phía Adam, anh nói. " Vì tôi lo cho em gái mình và tôi biết anh hiểu được điều đó."

Chó chết, anh ta nói đúng. Adam hiểu điều đó quá rõ. Tình cảm gia đình. Bản năng muốn bênh vực và bảo vệ. Đó là những điều gia đình King cũng như gia đình Torino được dạy dỗ. Nên anh rất sẵn lòng nhường nhịn Tony về khoản này. Nhưng không khó nghĩa là anh sẵn lòng bàn luận về đời sống riêng tư của mình. Hay cuộc hôn nhân của anh với em gái Tony.

" Tôi hiểu." Adam đáp. " Nhưng tôi vẫn muốn anh tránh sang một bên. Gina và tôi sẽ giải quyết chuyện của hai chúng tôi mà không cần sự giúp đỡ của anh hay bất kỳ ai."

" Có thể đó là thứ anh muốn." Tony suy ngẫm, bước thẳng vào phòng. Anh đội mũ lại, cúi xuống chống cả hai tay lên mặt bàn giấy. " Nhưng đó không phải là cách nó nên xảy ra. Gia đình của Gina. Em gái bé bỏng của tôi. Tôi tự chăm sóc cho nó."

" Tôi cũng thế." Adam bật lại.

" Vậy sao?" Lông mày Tony dựng lên. " Tôi không nhớ ra đấy."

Adam đỏ bừng mặt, cảm giác cơn giận đang dấy lên từ dầu đến chân, và tầm mắt của anh bị tầng mây đỏ bao phủ. " Có gì cần nói thì nói luôn đi, và cút khỏi đây."

Tony đứng thẳng lên, quệt tay lên miệng như kiểu lau đi những gì anh vừa nói.

" Nói vậy là quá quắt. Tôi xin lỗi."

Adam gật đầu, nhưng anh không muốn làm gì hơn thế.

" Những gì tôi muốn nói là, anh là đồ ngốc khi không cho việc giữa anh và Gina một cơ hội, Adam. Và tôi không thấy anh ngốc nghếch đần độn tí nào."

" Tony, anh đang làm gì thế ?"

Cả hai người đàn ông đồng loạt quay lại nhìn Gina đang đứng ngoài cửa. Nàng nhìn từ người này sang người kia, sự điên tiết lóe lên trong ánh mắt và Adam cảm thấy cú thúc của điều gì đó khác, hơn cả khao khát.

Và đó là lúc anh biết mình gặp rắc rối to.

" Anh tưởng em đang ở chỗ lũ ngựa."

Nàng gạt chuyện đó sang bên chỉ bằng cái phẩy tay, và nheo mắt nhìn ông anh trai. " Không phải việc của anh, nhưng Sam đang đưa Danny đi chơi và nói chuyện với bố mẹ nó. Em muốn biết anh đang làm cái gì ở đây."

" Chỉ tâm sự với em rể thôi." Tony nói trơn tuột, nhưng là người thông minh, anh bước lui lại một chút.

" Còn anh?" Nàng chuyển sang Adam.

" Bỏ đi Gina." Anh nói.

" Tại sao?"

" Vì bọn anh xong rồi." Adam nói, liếc sang Tony như muốn xác định. " Đúng không?"

" Ừ." Tony gật gù và đứng ra đằng cửa, rõ ràng đang muốn chuồn êm trước khi em gái chĩa mũi dùi vào mình. " Xong cả rồi. Adam? Rất vui được gặp anh."

Adam gật đầu lần nữa và chờ cho tới khi Tony đi khuất, trước khi nhìn người phụ nữ đang là vợ mình. Lúc ấy, những lời của Tony vọng lại trong tâm trí anh.

Xong cả rồi.

Ước gì, Adam nghĩ, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Gina, ước gì mọi chuyện dễ thế.