“Thật ra muội đang làm cái gì? Tại sao muội phải làm như vậy?”
Toàn
thân Hắc Ưng một chút khí lực cũng không có chỉ có thể tùy ý nàng dìu
mình lên giường, hắn tức giận chất vấn, sao nàng lại dám cho mình dùng
nhuyễn cốt tán.
“Bạch đại ca, muội thích huynh, huynh đã không thể tiếp nhận muội, thì
muội chỉ còn cách làm cho quan hệ của chúng ta gạo nấu thành cơm.”
Lăng
nhi nói xong thì chậm rãi cởi bỏ quần áo của chính mình…
“Ngươi dừng tay.”
Hắc Ưng nhắm mắt lại, “Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc
ngươi có mục đích gì?”
Hắn không phải kẻ ngốc mà tin tưởng nàng là bởi
vì yêu mình, nếu yêu thì tại sao trước kia chưa từng nói qua, vì cái gì
bản thân ngay cả một chút cảm giác cũng đều không có, nói dối như vậy ai mà tin được.
“Muội có mục đích gì chứ? Muội không có mục đích gì cả, muội chỉ là quá
yêu huynh, muội muốn trở thành nữ nhân của huynh, đây là nguyện vọng của muội.”
Lăng nhi đã cởi hết quần áo, nhưng trên mặt của nàng mang theo
nước mắt, trong mắt cũng không có hạnh phúc và vui vẻ, bắt đầu chậm rãi
cởi bỏ quần áo của hắn…
“Nữ nhân vô sỉ, ngươi dừng tay, ngươi thật sự muốn thương tổn Hạo Thiên
sao? Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?”
Hắc Ưng
tức giận, thật không biết đầu óc của nữ nhân này có vấn đề hay đây là âm mưu của nàng.
Lăng nhi lại đột nhiên cúi xuống hôn lên miệng hắn để không cho hắn nói
nữa, nàng nhắm mắt lại, nước mắt trong khóe mắt lập tức rơi xuống mặt
hắn…
Hắc Ưng kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này thật sự điên rồi,
trong lòng lo lắng mà lại không hề có biện pháp nào, bởi vì hắn hoàn
toàn không còn chút sức lực nào cả.
“Lăng nhi…”
Giờ phút này Long Hạo Thiên đột nhiên xông vào, thời gian
như ngừng lại…
Thân thể Lăng nhi cứng ngắc một chút, quay đầu lại thì thấy hắn vừa đi
vào.
Hắc Ưng hoàn toàn không ngờ hắn lại xuất hiện ngay giờ phút này,
trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Các người… đang làm cái gì?”
Hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn
bọn họ, sắc mặt âm trầm phẫn nộ, nắm tay siết chặt, muốn giết người.
“Hạo Thiên, đệ… Đệ nghe ta giải thích.”
Hắc Ưng căn bản là không có cơ
hội nói ra miệng, đã bị hắn ngắt lời.
“Gian phu dâm phụ, ta muốn giết các ngươi.”
Long Hạo Thiên đột nhiên lấy ra thanh chủy thủ hay mang theo bên mình, đâm thẳng về phía trước, nhìn thấy hình ảnh bọn họ quần áo không chỉnh tề, hắn đã hoàn toàn điên
cuồng, trong đầu đều là hình ảnh phản bội của bọn họ, hắn không thể chấp nhận được.
Phập một tiếng, thanh chủy thủ đâm vào ngực Lăng nhi…
Long Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng, lập tức buông tay ra…
Trên mặt nàng lại mang theo vẻ tươi cười, chỉ nhìn hắn rồi chậm rãi ngã
xuống, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.
Hắc Ưng hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên biến thành như vậy…
Vân Yên cũng không nghĩ đến chân tướng lại như vậy, tuy rằng biết nàng
ta không hề đơn giản, nhưng không nghĩ nàng có tâm kế như thế? Nhưng tại sao phải làm như vậy? Còn phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.
Hắc Ưng lâm vào thật sâu vào trong thống khổ, một lúc lâu sau mới nói
thêm: “Hạo Thiên cứ ôm thân thể của nàng như vậy, ta lại phát hiện, thân thể của mình rõ ràng có thể cử động rồi, ta nghĩ sẽ giải thích với hắn, nhưng ta biết, nếu lúc ấy ta giải thích sẽ chỉ làm cho Hạo Thiên càng
thêm thương tâm phẫn nộ, với lại ta cũng không biết nên giải thích như
thế nào, ta nghĩ Hạo Thiên cũng sẽ không tin Lăng nhi đã làm ra những
chuyện như vậy, cho nên ta quyết định rời đi trước, chờ Hạo Thiên bình
tĩnh rồi mới giải thích, nhưng ta không nghĩ tới chờ một chút, đã chờ
hết bảy năm.”
Vân Yên trầm mặc, hắn giải thích trông có vẻ rất mệt mỏi, tuy rằng chính mình tin tưởng hắn, nhưng Lăng nhi đã chết rồi, ai có thể chứng minh
những gì hắn nói là sự thật? Vương sẽ tin tưởng sao?
Quả nhiên, trong mắt Long Hạo Thiên cố nén phẫn nộ, “Nàng đã chết, ngươi đương nhiên có thể nói như vậy, dù sao chết rồi không thể đối chứng.”
Trong lòng hắn vẫn còn thiên vị Lăng nhi, hắn không muốn tin là Lăng nhi đã phản bội mình, lại càng không nguyện ý tin tưởng Lăng nhi là là nữ
nhân có tâm kế như vậy.
“Ta biết ta nói như vậy ngươi sẽ không tin tưởng, thật ra khi bắt đầu ta cũng không có cách nào tin tưởng, cũng không hiểu được cô gái bình
thường thiện lương dịu dàng, đáng yêu sao lại làm làm ra chuyện như vậy, nhưng khi ta bình tĩnh, ta càng nghĩ cảng cảm thấy kỳ quái, tại sao
Lăng nhi phải làm như vậy? Có phải nàng có nỗi khổ riêng hay không? Hay
là có mục đích gì, cho nên ta đã bắt đầu đi điều tra nàng…”
Đối với sự
hoài nghi của hắn, Hắc Ưng hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì
chính mình cũng từng nghi ngờ giống như vậy.
“Ngươi đi điều tra nàng, vậy kết quả thế nào?”
Vân Yên hỏi có chút khẩn
cấp, rốt cuộc chân tướng là cái gì?
“Kết quả?”
Hắc Ưng hừ lạnh, “Cho tới bây giờ chúng tôi đều không có nghi ngờ nàng, nhưng kết quả thật sự là quá ngoài sức tưởng tượng của mọi
người, nàng là người của Tiền triều, nhưng mẫu thân của nàng hoàn toàn
không phải là người của Long triều, nàng cũng không phải đến nương nhờ
họ hàng, nàng là tới để báo thù.”
“Tìm ai báo thù?”
Vân Yên cùng Long Hạo Thiên khiếp sợ nhìn hắn.
“Hạo Thiên, ngươi còn nhớ rõ không? Có một lần ngươi tấn công Tiền
triều, trên chiến trường đã giết một tướng quân của Tiền triều, Lăng nhi chính là muội muội của hắn.”
Câu nói đầu tiên Hắc Ưng làm rõ mọi
chuyện, hắn hẳn là biết Lăng nhi tới đây tìm ai báo thù.
Long Hạo Thiên quả thật không thể tin được, nhìn chằm chằm Hắc Ưng,
“Lăng nhi là muội muội của hắn, vậy thì Lăng nhi là đến tìm bổn vương để báo thù.”
“Không sai.”
Hắc Ưng gật gật đầu, hắn cũng hối hận tại sao lúc trước
không có hoài nghi đối với Lăng nhi, nếu ngay từ đầu điều tra rõ ràng,
những chuyện sau này nói không chừng sẽ không phát sinh.
“Vậy thì tại sao nàng chưa từng có động tĩnh gì?”
Long Hạo Thiên vẫn còn hoài nghi, trong ấn tượng của hắn, Lăng nhi chưa từng xuống tay với
hắn, nàng có rất nhiều cơ hội, vì dù sao chính mình cũng chưa từng đề
phòng nàng.
“Chuyện này ta cũng không biết, có lẽ, còn chưa nắm chắc nên nàng không
dám động thủ, sợ để lộ sơ hở của mình, cũng có lẽ mục đích của nàng
chính là làm cho chúng ta bất hòa vì thù hận.”
Hắc Ưng suy đoán, thật ra nàng nghĩ như thế nào, đã không thể biết được.
“Chuyện này cực kỳ có khả năng, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy, cho
các ngươi trở mặt thành thù, đúng là cách trả thù các ngươi tốt nhất, dù sao phương pháp báo thù của nữ nhân và nam nhân sẽ không giống
nhau.”
Vân Yên gật đầu nói.
“Chuyện này chỉ là suy đoán của các ngươi, có lẽ các ngươi đều đã đoán
sai.”
Long Hạo Thiên vẫn không tin Lăng nhi lại là người có tâm kế như
vậy.
“Thật ra chân tướng bây giờ đã còn quan trọng nữa, lúc này nói cái gì
cũng là dư thừa, nhưng chuyện nàng đến đây báo thù thì không cần hoài
nghi, Hạo Thiên, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng nên buông
tay.”
Hắc Ưng nói
“Buông tay?”
Long Hạo Thiên đau xót cười lạnh, hắn phải làm sao để buông tay? nữ nhân hắn yêu nhất là tới tìm hắn để báo thù, mà hắn cũng đã
chính tay giết nàng.
“Hạo Thiên, đem nàng an táng đi, để cho tất cả những chuyện này đều chìm vào quá khứ, mặc dù ngươi không thể tha thứ ta, thì cũng nên buông tha
chính mình, cho ngươi sống lại một lần nữa, không cần sống trong thù
hận, nên quý trọng người trước mắt.”
Hắc Ưng chân thành nhìn hắn.
Quý trọng người trước mắt? Long Hạo Thiên theo bản năng nhìn Vân Yên
đang đứng bên cạnh, bảy năm rồi, cũng nên buông tay thôi, trầm mặc thật
lâu mới đứng dậy nói: “Cùng bổn vương đến cấm địa.”
“Cấm địa.”
Vân Yên ngây ra một lúc, hắn muốn buông xuống sao? Nàng nhanh chóng chạy đuổi theo hắn.
Hắc Ưng cười vui mừng, cuối cùng hắn cũng chịu buông tay, chính mình rốt cục đã đợi đến một ngày thù hận được hóa giải.