“Chắc hẳn trước khi xuất giá thay nàng đã nghe qua uy danh của Bổn Vương.
Chẳng lẽ nàng không sợ sao?”
Long Hạo Thiên nhìn nàng, lại hỏi tiếp.
“Có nghe qua.
Thật ra thiếp cũng rất sợ hãi nhưng lại không có cách nào khác, vì ca ca cùng Vân La, thiếp phải thay muội ấy gả cho chàng.”
Vân Yên nói.
“Chẳng lẽ Vân triều không có nữ nhân khác sao? Nàng không gả thay thì cũng có thể thay bằng người khác.
Việc này hẳn không phải là vì lý do nữ nhi của đại thần hay danh gia vọng tộc chứ?”
Hắn thật không hiểu.
“Đương nhiên là có, chẳng qua là vì thiếp biết cha đã chết nên quá độ thương tâm, càng bởi vì “kỷ sở bất dục vật thi vu nhân”
(Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác).
Thiếp cũng không muốn gả, dựa vào cái gì mà muốn người ta gả chứ? Thật ra là còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, chính là sức khỏe thiếp không được tốt, cũng không biết có thể sống thêm bao lâu.
Dù sao cũng đều phải chết, vậy không bằng chết có giá trị một chút.”
Vân Yên thành thật nói.
Một câu không biết mình có thể sống thêm bao lâu của nàng khiến Long Hạo Thiên hơi đau lòng, nhưng ngoài miệng vẫn hừ lạnh: “Hóa ra là nàng ôm quyết tâm phải chết đến đây.”
“Cũng không phải.
Thiếp cũng từng tưởng tượng về chàng.
Chàng cũng biết thiếp không học cầm kỳ thi họa mà lại thích binh pháp, cho nên thiếp rất sùng bái cha, sùng bái những tướng quân trên chiến trường.
Mà chàng luôn được mọi người kể lại vô cùng kỳ diệu, nên thiếp đã từng nghĩ qua, chàng là một nam nhân như thế nào? Thật ra chàng có bao nhiêu bản lĩnh mà lại có thể đánh thắng liên tiếp các trận chiến, ngay cả cha thiếp cũng bị chàng đánh bại.
Vì vậy thiếp rất mong chờ được nhìn thấy chàng.”
Vân Yên nói, chính nàng không giống với những nữ tử khác nên không thể đánh đồng được.
“Vậy lúc đó nàng hẳn cũng biết là chính Bổn Vương đã giết chết cha nàng.
Nàng không hận Bổn Vương sao?”
Long Hạo Thiên hỏi, hắn không tin trong lòng nàng không hận hắn.
“Đương nhiên hận.
Sao lại có thể không hận? Nhưng mà cha từng nói với thiếp, chiến trường vô tình, trên chiến trường sống chết không phải là ân oán của riêng một cá nhân nào cả.
Cha nói ở trên chiến trường, người cũng đã giết không ít người, chỉ sợ có một ngày cũng sẽ chết ở trên chiến trường, nhưng cha không muốn thiếp và ca ca báo thù.”
Vân Yên nhìn hắn, chính nàng cũng từng hận hắn đến chết.
“Nàng luôn nghe lời cha nàng như vậy sao?”
Long Hạo Thiên lại hỏi, cừu hận là sinh ra từ trong lòng.
“Đương nhiên không phải, thiếp cũng từng rất muốn giết chàng nhưng sự thật đã chứng minh thiếp không giết được chàng, cho nên không thể không từ bỏ.
Nhưng thật may mắn là thiếp đã không giết chàng.”
Vân Yên vui mừng nói.
Long Hạo Thiên nhìn nàng, hắn tin những lời nàng nói đều là thật, trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn mới mở miệng: “Vậy còn nàng và Hắc Ưng thì sao?”
“Hắn?”
Vân Yên ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Thiếp đã từng giải thích với chàng rồi.
Thiếp thật sự là ở trên đường xuất giá mới gặp hắn, nhìn thấy người của hai bên chém giết, thiếp cứ nghĩ hắn là chàng, bị người đánh cướp cho nên mới nhất thời nóng vội lên tiếng cứu hắn, sau đó hắn cho thiếp một cái còi, thiếp mới biết được hắn không phải là chàng.
Nhưng thiếp cũng chưa từng nghĩ đến mọi việc lại nghiêm trọng như vậy.”
Bởi vì sự việc ngoài ý muốn này mà nàng phải chịu đựng tra tấn nhục nhã, nghĩ lại Vân Yên vẫn còn hơi tức giận.
Long Hạo Thiên lại trầm mặc.
Thật ra hắn biết rằng Hắc Ưng cùng nàng là trong sạch, nhưng hắn lại nhịn không được muốn nghi oan cho nàng.
Lúc tra tấn nàng bản thân hắn sẽ có cảm giác rất thoải mái.
Vân Yên nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nàng biết mỗi lần đề cập tới nữ nhân kia, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, hắn đều sẽ như vậy.
Nàng không muốn phá hỏng không khí hài hòa khó có được như ngày hôm nay nên tiếp tục kéo tay hắn yêu cầu: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa.
Khó có được hôm nào chàng rảnh như hôm nay, giúp thiếp đến thăm cha được không?”
Mấy hôm rồi nàng không được gặp cha.
“Đi thôi.”
Long Hạo Thiên vừa đi về phía trước vừa nói.
Chính hắn cũng thấy kỳ lạ là mình lại không hề cự tuyệt nàng.
Ngoài hoàng cung.
“Nương nương, người thật sự có thai?”
Tiểu Thanh vui mừng nhìn nàng.
“Ừ.”
Vân Yên gật đầu, trên mặt dấu không được vẻ tươi cười.
“Yên Nhi…”
Trong mắt Vân Hổ chứa nước mắt, nắm chặt hai tay nàng.
Ông thật sự không ngờ sẽ có một ngày Yên Nhi của ông được làm mẹ.
Nhưng sức khỏe của nàng…
“Cha, con sẽ tốt thôi.”
Vân Yên biết cha buồn vui lẫn lộn, vừa vui mừng nhưng lại vừa lo lắng.
“Vậy là tốt rồi.
Phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
Vân Hổ gật đầu.
Long Hạo Thiên không nói một lời, chỉ nhìn Vân Hổ.
Một nam nhân kiên cường cứng rắn lúc biết nữ nhi của mình mang thai lại có thể cảm động như vậy sao? Đây là cảm tình phụ tử tình thâm sao? Nhưng hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
“Nương nương, nô tỳ đi làm cơm.
Ăn cơm xong rồi mới hồi cung được không?”
Tiểu Thanh nói.
“Được, đi thôi, ta và ngươi đi xem có cái gì ta thích ăn không?”
Vân Yên gật đầu cùng Tiểu Thanh ra khỏi phòng.
“Nương nương, người mang thai nên phải cẩn thận gấp bội, hơn nữa cũng phải đề phòng người khác hãm hại, người còn phải…”
Tiểu Thanh không ngừng dặn dò.
“Tiểu Thanh, từ lúc nào mà ngươi lại trở nên dài dòng như vậy? Những điều đó ta đều biết rồi.”
Vân Yên cười nói.
“Nương nương… Tiểu Thanh thật sự lo lắng, thật muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh người, nhưng lại không thể bỏ mặc lão gia.”
Tiểu Thanh hơi khó xử.
“Tiểu Thanh, ngươi cứ yên tâm đi, bây giờ bên cạnh ta phải nói là kín người hết chỗ rồi, hơn nữa còn có những người rất có tài.”
Vân Yên liền kể cho Tiểu Thanh nghe chuyện Lý mama có thể phát hiện được trong thuốc có độc.
“Cái gì? Nàng ta dám hạ độc.”
Tiểu Thanh hô to.
“Tiểu Thanh, ngươi nói nhỏ một chút.”
Vân Yên nhanh chóng che miệng của nàng lại “Ngươi muốn để cha ta nghe thấy sao?”
Lúc này Tiểu Thanh mới lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nàng ta không đạt được mục đích nhất định sẽ nghĩ cách khác.
Người phải cẩn thận hơn.”
“Ta đều đã có cách.
Nương nương của ngươi không phải là người mà người khác có thể tùy ý ức hiếp.”
Vân Yên an ủi Tiểu Thanh, nàng biết Tiểu Thanh là thật lòng quan tâm đến nàng.
“Ha ha…”
Tiểu Thanh đột nhiên bật cười “Nương nương, người không còn giống với trước kia nữa, nô tỳ phát hiện người rất vui vẻ, trên mặt đều tràn đầy hạnh phúc.”
“Được làm mẹ sao ta có thể không vui mừng được chứ?”
Vân Yên nói như lẽ đương nhiên “Được rồi, không nói nữa, nhanh nấu cơm.
Ta muốn ăn khoai tây chua cay do ngươi làm.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Tiểu Thanh nghiêm trang hành lễ nói.
“Nghịch ngợm.”
Vân Yên dùng ngón tay cái dí lên trán Tiểu Thanh.
Đợi đến lúc nàng trở lại phòng liền nhìn thấy Long Hạo Thiên và cha đang tập trung tinh thần đấu cờ tướng.
“Lão phu muốn chiếu tướng.”
Quân cờ trong tay Vân Hổ hạ xuống trên bàn cờ của Long Hạo Thiên.
“Ông không nên vui mừng quá sớm Bổn Vương còn có một chiêu chưa đi.”
Long Hạo Thiên di chuyển quân cờ của mình.
“Quả nhiên cao minh, nhưng lão phu cũng có cách đối phó.”
“Ông chắc chắn muốn đi nước này sao? Không hối hận? Vậy Bổn Vương sẽ không khách khí, ăn tốt.”
“Ăn đi, chiêu này của lão phu gọi là “thả con tép, bắt con tôm”
, thí tốt trụ vua.”
“Thật gian xảo, ông cũng không phải là đèn dầu đã cạn.”
Vân Yên nhìn thấy bọn họ chém giết hăng say như vậy nên không muốn quấy rầy, liền lặng lẽ lui xuống.