“Nương nương, người làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới đất? Người mau đứng lên đi.”
Cung nữ Xuân Nhi vừa bước vào liền thấy nàng mặt đầy nước mắt, dáng vẻ chật vật đang ngồi trên mặt đất, vội vàng buông đồ trong tay ra, quỳ gối cạnh nàng, muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng Lệ phi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên trên trời.
Trời đã sáng, thái y cũng sắp đến rồi …
“Nương nương, người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ, người nói gì đi chứ.
Có phải người có chỗ nào không thoải mái hay không? Có muốn nô tỳ mời thái y không?”
Xuân Nhi lo lắng hỏi.
“Hắn đã trở lại.”
Lệ phi thì thào lên tiếng.
Hắn vừa trở về đã tuyên án tử hình cho nàng.
“Hắn? Ai?”
Xuân Nhi hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, lại nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của nương nương, lập tức hít phải ngụm khí lạnh.
“Nương nương, là Vương sao?”
Chẳng trách được nương nương như vậy.
“Chẳng lẽ Vương đã biết? Vậy nên làm gì bây giờ?”
“Xuân Nhi, ta muốn chết.”
Lệ phi ôm nàng gào khóc.
Nàng không thể giữ được con của mình.
“Nương nương.”
Xuân Nhi cũng chỉ có thể cùng nàng rơi lệ, không biết nên an ủi nàng thế nào.
Xuân Nhi nàng cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù có đi cầu xin cũng sẽ bị công công ngăn ở bên ngoài.
Ngoài việc cùng nương nương thương tâm ra, nàng cũng không thể làm gì khác.
“Nương nương, Vương phái thần tới đưa thuốc cho nương nương.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của thái y.
Toàn thân Lệ phi run lên.
Nên tới dù sao cũng sẽ tới, nhưng thật không ngờ tới nhanh như vậy.
Chỉ sợ là hắn đã phân phó trong đêm, mới khiến thái y vội vã như vậy.
“Đưa thuốc?”
Xuân Nhi cũng hoảng sợ.
Chẳng lẽ là thuốc phá thai? Vương có phải rất nóng vội hay không.
Trời vừa sáng, người đã tới rồi.
Thái y nghe thấy trong phòng không có thanh âm gì lại hô một tiếng: “Nương nương, Vương phái thần đưa thuốc đến.
Xin nương nương mở cửa.”
“Nương nương, nên làm gì bây giờ?”
Xuân Nhi nhỏ giọng hỏi, lo lắng đến sắp khóc.
Lệ phi lấy tay lau nước mắt trên mặt, suy yếu đứng dậy.
Xuân Nhi vội vàng đỡ lấy nàng.
“Đi mở cửa cho hắn vào.”
Lệ phi ngồi bên giường phân phó.
Nàng biết mình không thể tránh khỏi.
“Nương nương…”
Xuân Nhi nhịn không được rơi lệ, mở cửa ra rồi, đứa bé sẽ không giữ được nữa.
“Đi mở cửa!”
Nước mắt của Lệ phi lại rơi xuống trên vạt áo.
Nếu không thể tránh khỏi, nàng chỉ có thể đón nhận.
Nàng sẽ không giống Trân phi làm chuyện vô nghĩa, đi cầu tình.
Lúc này Xuân Nhi mới đi qua, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân, nhẹ nhàng mở cửa, mặt lạnh nói với thái y ở bên ngoài: “Nương nương mời ngài vào.”
Thái y bưng thuốc trong tay đi vào, nhìn bộ dạng thê thảm của nàng, trong lòng có chút không đành lòng nhưng lại không thể không làm: “Thần tham kiến nương nương.
Nương nương nên nén bi thương mà thuận theo đi.
Thần cũng không có cách khác, chỉ là phụng mệnh làm việc.”
“Bản cung hiểu được.
Đặt thuốc ở đó đi.
Bản cung sẽ tự mình uống.”
Mặt nàng tái nhợt, không còn một chút máu.
Thái y chần chừ một lúc mới chắp tay nói: “Nương nương, Vương còn chờ thần đi phục lệnh (báo cáo lại sau khi hoàn thành mệnh lệnh).”
“Ha ha…”
Lệ phi gượng cười đau đớn: “Vương lại lo lắng như vậy sao? Được, vậy ta sẽ khiến cho Vương yên tâm.”
Nàng chậm rãi bưng bát thuốc lên nhưng tay lại nặng trĩu.
“Nương nương.”
Xuân Nhi nhịn không được lên tiếng gọi nàng lại.
Uống xong bát thuốc này có hối hận cũng không còn đường lui.
“Ai…”
Thái y nhẹ nhàng thở dài.
Vương thật là lãnh huyết vô tình nhưng thân là thần tử không thể có ý kiến.
Lệ phi chậm rãi bưng thuốc lên môi, liền ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc.
Nàng biết đây là một thanh kiếm sắc bén, là thanh kiếm sẽ giết chết con nàng.
Tay bắt đầu run run, nhưng hiện tại nàng không thể không thuận theo.
Nhắm mắt, một hơi liền uống hết, sau đó nhẹ nhàng buông tay, chén thuốc rơi trên mặt đất vỡ tan…
Nàng đờ đẫn nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
“Nương nương…”
Xuân Nhi nhịn không được khóc lên.
Nương nương thật đáng thương.
Lúc này thái y lúc này mới đứng dậy phân phó: “Ngươi trông nom nương nương.
Thấy nương nương đau đớn liền đi gọi ta, biết không ?”
“Nô tỳ nhớ kỹ.”
Xuân Nhi gật đầu.
Lệ phi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường.
Nàng có thể cảm nhận được đứa bé ở trong thân thể mình từ từ mất đi, bụng bắt đầu đau đớn…
“Nương nương, người chảy máu.”
Xuân Nhi kêu lên sợ hãi.
Đột nhiên phát hiện dưới thân thể nương nương là một mảng máu, liền cuống quýt chạy đi, nàng phải đi tìm thái y.
Bụng ngày càng đau kịch liệt nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt tấm trải giường phía dưới.
Sự đau đớn của thân thể so với sự đau lòng lúc mất đi đứa bé thật không đáng kể.
“Thái y, ngài mau nhìn xem, nương nương có nguy hiểm không?”
Xuân Nhi lôi kéo thái y chạy vào.
“Đừng nóng vội.
Để ta kiểm tra cẩn thận một chút.”
Thái y cẩn thận nhìn một lát mới nói: “Không sao.
Chỉ là do đứa bé chưa ra ngoài, hẳn là không nhanh như vậy, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút.”
“Vậy phải chờ đến lúc nào?”
Xuân Nhi nhìn nương nương cố nén nhịn, biết nàng nhất định rất đau.
“Không có cách nào, chỉ có thể chờ.”
Thái y nói rồi quay đầu lại nói Lệ phi đang nằm trên giường: “Nương nương, người cảm thấy thế nào? Nếu đau quá có thể nói cho thần.”
Lệ phi vẫn là không nói một lời, chỉ đơn giản nhăn mặt cau mày nhưng khiến ai cũng nhìn ra được nàng đau đớn bao nhiêu, nước mắt ở trên khóe mắt cũng làm người ta biết được nàng oán hận biết bao.
Hai canh giờ sau.
Trên giường đều là máu tươi làm người ta nhìn thấy ghê người, mà nàng vẫn không nhúc nhích như cũ.
Đột nhiên cảm giác được có gì đó chảy ra ngoài cơ thể, thân thể của nàng bỗng nhúc nhích muốn đứng lên.
Nàng biết đó chính là con của nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí đứng dậy.
“Tốt lắm! Cuối cùng cũng ra.”
Thái y dùng vải bao lại khối máu trên giường rồi lau mồ hôi trên đầu nói: “Xuân Nhi, hầu hạ nương nương thật tốt.
Thuốc phải uống đúng giờ.
Nếu lại chảy máu lập tức tới thái y viện tìm ta.”
“Dạ.”
Xuân Nhi nghẹn ngào nhìn trên giường toàn máu tươi, thân thể run rẩy.
Cứ như vậy, nàng nằm trên giường suốt ba tháng không nói một lời.
Không muốn gặp bất kỳ ai, ngay cả Vương đến nàng cũng không tiếp mà giả ngủ.
“Nương nương, người đừng như vậy, người phải tỉnh lại.
Người biết không, nếu người cứ như vậy Vương sẽ đi sủng hạnh người khác.
Người không thấy sao, hiện tại những nương nương khác rất kiêu ngạo.
Thật ra, Vương vẫn rất quan tâm nương nương, ban cho nương nương nhiều thuốc bổ như vậy.
Những nương nương khác trong lòng đều rất ghen tị.
Nương nương, đứa bé đã không còn, nếu người vẫn còn tiếp tục sa sút tinh thần như vậy thì ngay cả sự sủng ái của Vương cũng sẽ không còn nữa.
Người phải tỉnh lại đi.”
Xuân Nhi ở bên khuyên giải.
Lúc này nàng lúc này mới chậm rãi có phản ứng, lập tức từ trên giường đứng dậy, ngồi trước gương đồng, nhìn vào nữ nhân tiều tụy phản chiếu trên gương, nàng không nhận ra mình nữa rồi.
Xuân Nhi nói đúng.
Nàng phải tỉnh lại.
Nàng đã không có đứa bé, lại càng không thể không có địa vị.
Từ đó, nàng như sống lại, bắt đầu nắm hậu cung trong tay, nhưng không ai biết trong lòng nàng rất đau đớn.
Nhưng nàng thật không ngờ Vương có thể lưu lại đứa con của Vân Yên.
Không được, tuyệt đối không thể để Vân Yên sinh hạ đứa bé.
Nàng phải nghĩ ra biện pháp thật tốt đối phó Vân Yên.