“Nô tài tham kiến nương nương.”
Công công đứng ở
trước cửa Ngự Thư phòng thấy nàng hùng hổ bước lại thì vội vàng hành lễ.
Vân Yên hoàn toàn không hề để ý đến hắn, lập tức đẩy
cửa bước vào.
Lúc này, nàng mới phát hiện Long Hạo Thiên không có trong phòng,
vội xoay người hỏi: “Vương đâu?”
“Hồi bẩm nương nương , Vương đang ở chỗ của Lệ Phi
nương nương.”
Công công hồi đáp, không hiểu sao nàng lại nóng nảy như vậy?
“Lệ phi?”
Vân Yên không nói hai lời liền xoay
người hướng về Vân Vụ các...
“Nương Nương, xin người nghe nô tài.
Mọi chuyện lớn
nhỏ gì vẫn nên chờ Vương về nói sau.
Ngàn vạn lần mong người đừng xông vào tẩm
cung của Lệ Phi nương nương.”
Công công thấy tình hình cấp bách không khỏi
hoảng sợ chạy lên chắn trước mặt nàng
“Ta không đợi được...”
Vân Yên nói xong liền rảo
bước đi
Công công đứng sau nhìn theo bóng nàng mà không khỏi thở
dài lo lắng...
Hy vọng nàng may mắn không chọc giận đến Vương cùng Lệ Phi nương
nương
Vân Yên vừa bước đến trước Vân Vụ các thì từ ngoài đã
nghe thấy tiếng đàn ca từ bên trong truyền ra.
Nàng không khỏi tức giận việc
hắn đùa giỡn với nàng rồi lại tìm đến đây để hưởng thụ, định xông thẳng vào bên
trong
Các cung nữ đang đứng canh trước cửa liền vội ngăn
nàng lại:“ Nô tỳ tham kiến Yên phi nương nương.
Vương đã truyền lệnh
không cho người ngoài quấy rầy.
Bây giờ mong nương nương hồi cung trước.”
“Tránh ra…”
Vân Yên nghiêm mặt nói
“Nương nương, xin người đừng làm nô tỳ khó
xử...”
Các cung nữ vội quỳ xuống ngăn bước của nàng
“Ta nói một lần nữa, các ngươi tránh ra.
Đừng quên ta
cũng là nương nương.
Muốn ngươi chết thì cũng chỉ cần một câu thôi.”
Lần
đầu tiên Vân Yên dùng ngữ khí trấn áp người khác
“Nương nương , xin người tha mạng...
Nô tỳ là bất đắc
dĩ… Thật sự Vương đã có lệnh không cho người ngoài quấy rầy.”
Cung nữ vẫn
như trước quỳ ở đó.
“Tránh ra”
Trong lòng vốn đã tức giận lại thêm
việc cung nữ ngăn cản không để nàng vào khiến Vân Yên càng thêm phẫn nộ, dùng
chút sức đẩy cung nữ ra, đá văng cửa rồi tiến vào.
Rầm … Một tiếng động mạnh vang lên khiến mọi
người trong phòng đều im bặt, ca múa cũng vì thế mà đình chỉ, ai nấy đều thắc
mắc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lệ Phi nửa nằm dựa vào lồng ngực Long Hạo Thiên, thấy
Vân Yên đang nổi giận đùng đùng bước vào thì hơi ngây người một chút, ngay lập
tức sắc mặt trở nên khó coi...
nàng có phải định cố ý gây sự với mình hay
không?
Long Hạo Thiên hứng thú nhìn nàng to gan dám xông vào
nơi này.
“Các ngươi lui xuống hết cho ta...”
Vân Yên nhìn
đám ca kĩ phân phó
Các nàng hơi ngây người, đưa mắt về phía Long Hạo
Thiên.
Thấy hắn gật gật đầu thì mới quỳ xuống hành lễ : “Nô tỳ cáo lui.”
“Yên muội muội sao hôm nay lại đến tệ xá của tỷ tỷ mà
không báo trước vậy?”
Giọng nói của Lệ Phi mang theo ý cười nhưng ánh mắt
nàng lại lạnh như băng.
“Tỷ cũng lui xuống đi..”
Vân Yên không muốn nói
nhiều lời vô nghĩa với nàng, lập tức phân phó
“Ngươi nói ta đi thì ta cũng phải đi sao?”
;Lệ Phi
thật sự không tin vào những gì mình nghe được, cũng lạnh lùng đáp
lại: “Ngươi đừng lầm đây là cung của ta.”
“Đừng để ta phải nói thêm lần nữa, ngươi mau đi
đi.”
;Vân Yên nói lại lần nữa.
“Vương, người xem Yên muội có phải là rất quá đáng
không...
Tự nhiên lại bắt thần thiếp phải đi ra ngoài...
Đây là nơi ở của thiếp
mà....”
Ánh mắt Lệ phi đã ngân ngấn nước mắt, giọng nói tràn đầy ủy khuất,
lại có phần giống với đang làm nũng Long Hạo Thiên...
“Ngươi cũng lui đi.”
Long Hạo Thiên cũng không
còn bình tĩnh đẩy nàng ra, hạ lệnh.
Lệ Phi đang ở trong lòng lại bị hắn đẩy ra,sắc mặt
không nhịn được mà đỏ lên.
Vương lại dung túng cho nàng ta.
Đôi bàn tay trắng
như phấn nắm chặt lại trong ống tay áo, hung hăng xoay người dời đi...
nước mắt
chảy xuống, chính mình nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.