Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 142: Dịu dàng




“Vương, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi !”

Công công nhìn hắn vẫn ngồi phê duyệt tấu chương nhẹ giọng nhắc nhở.

“Xem một chút nữa là xong rồi.”

Long Hạo Thiên không ngẩng lên nói.

“Vương, quốc sự quan trọng nhưng thân thể người còn quan trọng hơn.Quốc sự vĩnh viễn không thể xử lí xong, Vương vẫn nên bảo trọng thân thể.”

Công công khuyên giải.

“Được rồi.”

Long Hạo Thiên buông tấu chương trong tay, hít thật sâu, thuận miệng hỏi “Hiện tại là giờ nào ?”



“Hồi bẩm vương là giờ Hợi.”

Công công nói.

“Đã trễ thế này rồi, nên nghỉ ngơi.”

Long Hạo Thiên đứng dậy nói.

“Đêm nay Vương muốn nghỉ ngơi ở chỗ vị nương nương nào, nô tài đi thông báo?”

Công công lại hỏi.

“Quên đi, hôm nay bổn Vương muốn yên tĩnh một chút. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”

Long Hạo Thiên phân phó.

“Nô tài cáo lui!”

Công công biết vương không muốn người khác quấy rầy, tốt nhất nên thức thời một chút lui xuống.

Long Hạo Thiên một mình rời ngự thư phòng, chậm rãi nhẹ nhàng đi lại trong hoàng cung.

Gió mát thổi qua làm hắn thanh tỉnh rất nhiều.

Nghĩ lại mấy năm nay, hắn vẫn chinh chiến bên ngoài, dùng chiến tranh để bình ổn quốc gia chỉ làm hắn thỏa mãn nhất thời, mỗi khi đêm về lại cảm thấy tịch mịch cô đơn.

Hắn không biết mình đang muốn cái gì ?

Bất tri bất giác lại đi tới Tử Yên các, định xoay người rời đi lại thấy Tử Liên từ bên trong đi tới vội vàng hành lễ nói: “Nô tì tham kiến Vương !”



“Đứng lên đi!”

Long Hạo Thiên phân phó.

“Vương tới thăm nương nương sao? Có cần nô tì thông báo một tiếng ?”

Tử Liên âm thầm vui mừng.

“Không cần, ngươi đi xuống đi.

Bổn vương tự mình đi vào.”

Long Hạo Thiên phất tay.

Vương một mình đi vào, không phải sẽ thấy nương nương đang tắm rửa sao ? Nghĩ lại đây là cơ hội nương nương có thế sớm có long thai, Tử Liên nhanh miệng đáp “Nô tì cáo lui.”



Long Hạo Thiên nhẹ nhàng cất bước đi vào lại nghe trong phòng truyền ra tiếng nước.

Tò mò không biết nàng đang làm gì, liền đi qua cửa vừa đúng lúc nàng từ trong nước đứng lên, hắn ngây người nhìn cảnh xuân sắc của mỹ nhân trước mắt.

Trên da thịt như ngọc đều là bọt nước, hai đóa hồng mai trên ngực làm bầu ngực đầy đặn thêm mê người.

Nước từ trên tay nàng chảy xuống, nhẹ nhàng chà lau thân thể từ cổ chậm rãi đi xuống từng chút một.

Mỗi động tác vô tình lại tràn ngập hấp dẫn …

Vân Yên không biết có người nhìn lén, còn nâng chân ngọc đặt ở thùng nước, nhẹ nhàng chà lau bọt nước, động tác cực kì câu hồn đoạt phách.

Long Hạo Thiên cảm giác một trận máu nóng truyền đi khắp cơ thể, hô hấp bắt đầu dồn dập, khó khăn nuốt nước miếng xuống J.

Vân Yên nghe thấy tiếng động, vội vàng túm lấy quần áo, che thân mình, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.

“Là bổn Vương.”

Long Hạo Thiên lập tức đẩy cửa vào, nhìn chằm chằm thân thể nửa kín nửa hở của nàng.

“Sao Vương lại tới đây.”

Vân Yên nhìn hắn, liền phát hiện ra trong mắt hắn ngập tràn dục hỏa, dường như muốn thiêu đốt mình.

“Ngươi nói xem, nửa đêm tới để làm gì ? Đương nhiên là cho ngươi thị tẩm.”

Long Hạo Thiên ôm lấy nàng, quần áo trên người nàng lập tức rơi xuống J.

“A.”

Vân Yên thở nhẹ một tiếng.

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, Long Hạo Thiên không vội vàng cởi bỏ trang phục của mình mà lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mềm nhẵn của nàng.

Từng tấc, từng tấc không buông tha chỗ nào, tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhất…

Vân Yên thẹn thùng đưa tay chạm vào hắn, bàn tay nhỏ như có ma pháp.

Mỗi chỗ chạm vào khiến cho thân thể hắn không nhịn được run rẩy, lửa nóng càng hừng hực cháy…

Long Hạo Thiên lúc này mới trút bỏ quần áo của mình, chậm rãi áp lên thân thể của nàng, hôn lên vành tai, lên mắt lên môi của nàng.

Vân Yên bị hắn châm lên dục vọng, thân thể hưng phấn cực độ.

Bàn tay chậm rãi đưa ra ôm lấy thắt lưng hắn, muốn kéo hắn lại gần thêm …

Lúc cùng đạt tới đỉnh điểm vui sướng, hai người đồng thời hét ra tiếng, sau đó là tiếng thở dốc bao phủ căn phòng.

Long Hạo Thiên đưa tay vén lại sợi tóc vương trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của nàng.

Không biết bao lâu rồi, hắn không có cảm giác thể xác và tinh thần hòa hợp vui sướng thế này.

Vân Yên thật hưởng thụ, để hắn ôm vào trong ngực, tùy ý hắn vén tóc nàng một cách dịu dàng, đây chính là giấc mộng xa vời mà nàng thường hi vọng.

“Có mệt không ?”

Long Hạo Thiên cực kỳ dịu dàng hỏi.

“Mệt.”

Vân Yên gật gật đầu.

Nàng đương nhiên mệt, ngay cả cử động cũng không muốn.

“Mệt thì ngủ đi.”

Long Hạo Thiên giúp nàng đắp chăn.

“Vương cũng vậy.”

Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên làm một việc mà ngay cả bản thân cũng không nghĩ đến.

Nàng lại có thể hôn hắn một cái.

Long Hạo Thiên ngây ngẩn cả người, ngay cả nàng cũng ngây ngẩn.

Trời ạ, nàng vừa làm gì thế, ngay tức khắc liền chui đầu vào trong ngực hắn.

Khóe môi hắn chậm rãi nở nụ cười, giọng điệu rất vui vẻ “Cái gì cũng làm rồi thì sợ gì nữa.”



“Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.”

Vân Yên xấu hổ, nhắm mắt, xoay người sang chỗ khác.

“Bổn Vương cũng mệt mỏi.”

Long Hạo Thiên ôm lấy nàng từ phía sau, khẽ cầm tay nàng.

Da thịt trần trụi liền kề không một khe hở.

Vòng ôm của hắn thật sự ấm áp làm người ta rất an tâm.

Khóe môi Vân Yên khẽ nhếch lên thành nụ cười, giờ phút này nàng quả thật đang hưởng thụ hạnh phúc.

Vân Yên vừa tỉnh lại theo bản năng liền xoay người sang bên cạnh, chỉ thấy trên giường là khoảng trống.

Hắn đã đi rồi.

Nhớ lại tối hôm qua ôn nhu triền miên, nàng có chút hoảng hốt, đó có phải là mộng.

“Nương nương, người tỉnh rồi.”

Tiểu Thanh bưng nước rửa mặt vào, vẻ mặt tươi cười mờ ám.

“Tỉnh rồi, rời giường thôi, ta cũng thấy đói bụng.”

Vân Yên nói.

“Đương nhiên đói bụng rồi.

Gây sức ép hơn nửa đêm, không đói bụng mới lạ!”

Tiểu Thanh trêu ghẹo nói.

“Ba hoa.”

Vân Yên trừng mắt liếc nàng một cái “Thật sự nuông chiều ngươi quá! Có muốn ta trừng phạt hay không ?”



“Nô tì đáng chết! Nương nương tha mạng!”

Tiểu Thanh sợ hãi cầu xin.

“Bây giờ mới biết cầu xin tha thứ ?”

Vân Yên cười nói, không nhịn được hỏi “Vương đi khi nào ?”



“Trời vừa sáng, Vương liền đi, cố ý dặn dò nô tì không cần đánh thức nương nương, để cho nương nương ngủ nhiều một chút.”

Tiểu Thanh hồi đáp.

“Ta biết rồi.”

Đây trong lòng hắn quan tâm mình sao ?

“Nương nương, người nói xem có phải lão gia cùng thiếu gia đã rời khỏi Long triều rồi không ?”

Tiểu Thanh đột nhiên hỏi.

“Không biết”

Vân Yên lắc đầu.

Lại qua thêm một ngày, không biết bọn họ đã rời khỏi đây chưa? Mặc kệ, nàng muốn đích thân ra ngoài cung xem sao.