Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 4 - Chương 136: Chạy trốn 2




Trong hoàng cung.

Long Hạo Thiên phê duyệt xong một quyển tấu chương cuối cùng, mới cầm lấy chén trà đặt ở một bên chậm rãi uống.

“Vương có muốn nô tài cho người đổi chén trà nóng hay không?”

Công công đứng một bên nói.

“Không cần.”

Hắn nói xong liền để chén trà xuống, đột nhiên suy nghĩ về nàng, hỏi: “Yên phi nương nương trở lại tẩm cung chưa?”



“Hồi bẩm Vương, nương nương đã trở lại Tử Yên Các.”

Công công hồi bẩm, “Vương là muốn tìm nương nương sao? Hay để nô tài đi tuyên chỉ.”



“Không cần.”

Long Hạo Thiên khoát tay

“Dạ.”

Công công đứng im một bên.

Chợt nghe đến ngoài cửa có người cao giọng hô: “Vương, thuộc hạ có việc khẩn cấp cần bẩm báo.”



Việc khẩn cấp? Long Hạo Thiên lập tức buông chén trà trong tay, giương giọng hô: “Cho vào.”



Thị vệ vội vàng đẩy cửa ra đi vào, đến nơi liền quỳ một gối xuống đất : “Thuộc hạ tham kiến Vương.”



“Miễn lễ, nói, có việc gì khẩn cấp?”

Long Hạo Thiên hỏi.

“Vương, vừa rồi nương nương lấy kim bài miễn tử ra, nói là phụng lệnh Vương muốn dẫn Vân Hổ đi.

Thuộc hạ không dám ngăn cản đành phải để cho nương nương mang người đi, đó là lý do mà thuộc hạ cố ý đến bẩm báo Vương.”

Thị vệ hồi bẩm.

“Cái gì?”

Long Hạo Thiên vừa nghe thấy liền đứng bật dậy, sắc mặt lập tức xanh mét, sao hắn lại quên trong tay nàng còn có kim bài miễn tử chứ, nhưng nàng cũng không sợ chết, dám đi cứu người “Một mình nàng mang ông ta đi sao?”



“Không ạ, nương nương còn dẫn theo một người, nói là cao thủ hàng đầu trong hoàng cung.”



“Bọn họ đã đi được bao lâu rồi?”

Long Hạo Thiên không cần nghĩ cũng biết người kia mười phần đã có hết tám chín phần là Vân Dương.

“Lúc thuộc hạ tiến cung, cũng là lúc nương nương và bọn họ vừa rời khỏi, nhưng mà, Vương yên tâm, có người đi theo nương nương.”

Thị vệ lại bẩm báo, nghe được giọng điệu của Vương, thì biết chắc chắn không phải do Vương hạ lệnh.

“Phế vật!”

Long Hạo Thiên mắng một tiếng, nàng nghĩ sẽ thoát khỏi hắn sao, hắn hướng về phía ngoài cửa, hô: “Người đâu.”



Một thủ vệ nhanh chóng tiến vào nói: “Vương, có gì phân phó?”



“Ngươi lập tức phái người đi thông báo với thị vệ thủ thành.

Từ giờ trở đi không được cho bất cứ người nào ra khỏi thành.”

Long Hạo Thiên ra mệnh.

“Dạ,thuộc hạ tuân mệnh.”

Thủ vệ lĩnh mệnh bước đi.

Lúc này vẻ mặt Long Hạo Thiên mới lộ ra nét âm trầm,sao nàng lại dám trốn ra hoàng cung………

Vừa ra khỏi cửa Vân Hổ liền lập tức căn dặn: “Yên nhi, Dương nhi, mau trốn đi.”



Trốn đi? Bọn họ ngây ra một lúc, không phải đang vội vàng chạy trốn sao? Còn trốn đi gì nữa?

Vân Hổ một tay lôi kéo một người, bọn họ trốn ở phía sau một đống củi cách đó không xa, thấp giọng nói: “Con cho rằng bọn họ đều là kẻ ngốc sao? Bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi kịp đến đây.

Còn Dương nhi, con mau dùng ám hiệu thông báo cho những người khác, bảo bọn họ cũng nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ không kịp.”



“Dạ, thưa cha!”

Vân Dương đáp,từ trong ngực lấy ra một vật rất nhỏ giống như con diều, sau đó ném lên không trung, nó càng bay càng cao.

Hắn biết những người ở khách điếm khi nhận được tín hiệu sẽ mang theo Vân La trốn đi, nghĩ biện pháp ra khỏi thành, họp mặt cùng với mình.

Rất nhanh, Vân Yên đã nhìn thấy có rất nhiều thị vệ đang lùng sục chung quanh, sau đó phân tán ra tìm kiếm khắp nơi, đoán là đang truy tìm tung tích của nàng và cha nàng, nàng không thể không bội phục khả năng phán đoán của cha.

“Tốt lắm, bọn họ đi rồi.”

Vân Hổ nắm tay nàng đi tới phía trước.

“Cha, Yên nhi, chúng ta cũng đi.”

Vân Dương nói.

Vân Yên lại dừng bước, từ trong lòng lấy ra tấm miễn tử kim bài kia, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.

“Cha, ca ca, cái này, có lẽ hai người cần dùng đến.”



“Yên nhi, muội định làm gì? Muội không định theo chúng ta sao?”

Vân Dương hỏi.

“Ca ca, muội là công chúa hòa thân của Vân triều.

Nếu muội bỏ trốn Long Hạo Thiên còn có lý do gây khó dễ Vân triều, cho nên, muội không thể đi theo.

Nhưng hai người thì khác.”

Vân Yên nói, nàng ở lại vì muốn kéo dài thời gian cho bọn họ bỏ trốn.

Vân Hổ trầm tư một chút.

“Yên nhi nói rất đúng, nhưng bỏ con lại một mình ở chỗ này, chúng ta làm sao có thể yên tâm.

Huống chi con thả chúng ta đi, hắn có thể gây khó dễ cho con hay không ?”

Ông lo lắng.

“Cha, không sao đâu, hắn sẽ không đối xử với con như vậy.

Hai người chạy nhanh đi.”

Vân Yên thúc giục, thật ra là vì nàng không muốn liên lụy cha và ca ca.

“Cha làm sao có thể yên tâm mà đi?”

Vân Hổ nhìn nàng.

“Yên nhi, muội hãy đi cùng chúng ta, chỉ cần khi trở về Vân triều, chúng ta che dấu danh tánh là được.

Dù sao muội cũng mất tích ở Long triều, nếu hắn đến Vân triều đòi người, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Ngay cả một nữ nhân của mình mà cũng không giữ được.”

Vân Dương giữ chặt nàng .

“Cha, ca ca hai người đi nhanh đi.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện nhi nữ thường tình.

Nếu hai người trở lại Vân triều, sẽ có một ngày Vân triều trở nên hùng mạnh, lúc đó hai người hãy đến đón muội trở về, muội ở đây chờ hai người.”

Vân Yên giãy ra khỏi cánh tay của ca ca.

“Dương nhi, chúng ta đi.”

Vân Hổ nói.

“Yên nhi nói rất đúng, bây giờ không phải là lúc lưu luyến không rời, chúng ta phải lấy đại cuộc làm trọng.”

Nhưng trong lòng ông âm thầm thề, sẽ có một ngày nào đó, ông trở lại đón Yên nhi đi.

“Cha, ca ca, bảo trọng.”

Vân Yên nghẹn giọng, cố gắng không cho phép mình khóc ra tiếng.

Bởi vì nàng không biết chia tay lần này có phải là vĩnh biệt hay không?

“Yên nhi, con cũng nên bảo trọng, chờ cha, cha nhất định sẽ trở về đón con.”

Vân Hổ ôm nàng một cái, rồi lập tức buông nàng ra, xoay người bước đi.

“Yên nhi, nhất định phải bảo trọng!”

Vân Dương lưu luyến nhìn nàng, rồi cũng xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ biến mất, nước mắt Vân Yên mới tuôn xuống, nàng dùng tay lau khô.

Nàng cần phải trở về, nếu hắn vẫn chưa phát hiện, thì bản thân có thể kéo dài thêm chút ít thời gian.

Nếu hắn phát hiện, thì nàng cũng không có gì phải sợ hãi, bởi vì cha và anh của nàng đã rời khỏi, nàng còn gì phải sợ.

Mang theo tâm trạng nặng nề, nàng cất bước đi về hướng hoàng cung .

“Nương nương, cuối cùng đã tìm được người, đại thiếu gia đâu?”

Tiểu Thanh vừa gặp nàng liền vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Thanh, ngươi đi ra đây, còn Vân La đâu? Bọn họ đã đi chưa?”

Vân Yên hỏi.

“Đi rồi, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ vội vàng thu thập mọi thứ và mang theo Vân La công chúa rời đi.

Nô tỳ sợ xảy ra chuyện gì nên đi ra ngoài tìm nương nương.”

Tiểu Thanh nói.

“Sao ngươi lại không đi cùng với bọn họ?”

Vân Yên có chút quở trách, nàng hy vọng Tiểu Thanh cũng theo bọn họ trở về.

“Không biết tiểu thư có đi hay không? Cho nên nô tỳ cũng sẽ không đi.”

Tiểu Thanh nói, ở ngoài cung gọi nàng tiểu thư, cảm giác rất thân thiết.

“Tiểu Thanh ngốc! Nếu ta đi rồi, mà ngươi không đi, vậy phải làm sao bây giờ?”

Vân Yên cảm động nói.

“Nô tỳ biết tiểu thư nhất định sẽ trở về tìm nô tỳ.”

Từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, cho nên về điểm này nàng rất tự tin.

“Ngươi nha…”

Vân Yên lấy tay điểm điểm đầu của nàng “Đi thôi, chúng ta hồi cung đi.”



“Tiểu thư, đại thiếu gia đâu? Lão gia đâu?”

Tiểu Thanh vừa đi vừa hỏi.

“Bọn họ đi rồi.”

Vân Yên nói, chỉ là không biết bọn họ có trốn thoát ra ngoài hay không?

“Tránh ra, tất cả tránh ra!”

Phía trước đột nhiên xông ra rất nhiều thị vệ, Vân Yên liền nhìn thấy Long Hạo Thiên từ đàng xa đi tới.

“Tiểu thư, Vương đến rồi.”

Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh nàng nhắc nhở .

“Ta biết.”

Vân Yên đứng ở nơi đó, nên đến đương nhiên sẽ đến.