“Vì cứu hắn ngươi không tiếc bất kì cái gì sao? Rốt cuộc ngươi và hắn có mối quan hệ như thế nào hả?”
Long Hạo Thiên siết cánh tay của nàng, trên người tản mát ra sát khí.
“Ta đã nói rồi.”
Vân Yên cố gắng trấn tĩnh, không biết hắn còn đang hoài nghi cái gì.
“Nếu bây giờ ngươi không đưa ra một lí do thuyết phục thì bổn Vương sẽ phái người đi giết hắn, ngay lập tức.”
Long Hạo Thiên uy hiếp.
Nếu nàng không nói, hắn thật sự sẽ phái người đi giết tên đó.
“Thật ra ngươi muốn cái gì? Hắn là tướng quân của Vân triều, còn ta là công chúa của Vân Triều, điều này ngươi còn không rõ hay sao?”
Vân Yên trừng mắt nhìn, thật sự nàng không biết hắn muốn nàng nói cái gì nữa.
“Ngươi vẫn là không chịu nói?”
Long Hạo Thiên nghiến răng nhìn chằm chằm, từ đầu đến cuối nàng vẫn muốn che dấu mối quan hệ với Vân Dương.
“Chuyện gì thì ta cũng đã nói hết rồi, chỉ là ngươi không tin mà thôi.”
Vân Yên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt vô cùng.
“Bổn Vương đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi đã không biết quý trọng, vậy đừng trách bổn Vương.”
Long Hạo Thiên thật sự bị nàng chọc giận, mặc kệ nàng cùng Vân Dương có quan hệ thế nào, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vân Yên vội bước lên chắn cửa, nàng tuyệt đối tin tưởng nếu hắn muốn ra tay với ca ca thì chắc chắn ca ca chạy trời không khỏi nắng, dù sao đây cũng là nước của hắn.
“Tránh ra.”
Long Hạo Thiên siết chặt nắm tay lại, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vân Yên nhìn thấy hắn như vậy, đột nhiên quỳ xuống: “Vương, thần thiếp cầu xin người buông tha cho huynh ấy.”
“Hiện tại mới cầu thì muộn rồi, bổn Vương đã quyết định giết hắn.”
Long Hạo Thiên muốn vòng qua nàng đi ra.
Vân Yên lập tức giữ chặt quần áo hắn, ngước lên nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì, nói cái gì?”
“Tự ngươi không biết sao mà còn cần bổn Vương phải nói ra?”
Long Hạo Thiên nhìn xuống, nàng cùng Vân Dương quan hệ không rõ,còn Hắc Ưng lại vì nàng bán mạng.
Điều này khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
“Ta thật sự không biết ngươi muốn ta nói cái gì?”
Là muốn hỏi quan hệ của nàng với Vân Dương, hay là quan hệ của nàng cùng Hắc Ưng, rõ ràng nàng với bọn họ cũng không có quan hệ gì.
“Ngươi vẫn muốn giả bộ phải không? Cút ngay.”
Nàng còn không chịu nói, Long Hạo Thiên liền gỡ tay nàng ra.
“Ngươi nhất định phải giết huynh ấy sao?”
Vân Yên đột nhiên đứng lên.
“Bổn Vương nhất định phải giết hắn.”
Long Hạo Thiên cảm giác nếu hắn bỏ qua cho Vân Dương thì thật sự là một sai lầm lớn.
“Nếu ngươi giết huynh ấy, ta sẽ chôn cùng với huynh ấy.”
Vân Yên nhìn hắn, ca ca chết thì nàng còn sống làm gì nữa.
Trong mắt Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ: “Ngươi nghĩ có thể dùng cái chết để uy hiếp bổn Vương? Ngươi cho là bổn Vương để ý đến sinh tử của ngươi sao?”
“Ngươi làm cứ làm, không cần để ý ta làm gì.”
Vân Yên chậm rãi đi trở vào.
“Bổn Vương không để ý ngươi, có điều ngươi không cần Vân Hổ sao? Ngươi thực không muốn biết hắn còn sống hay không?”
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm, hắn muốn biết với nàng, Vân Dương quan trọng hay Vân Hổ quan trọng.
Vân Yên liền lập tức lại gần hắn, ánh mắt lộ ra kinh hỉ: “ Ngươi nói ông ấy còn sống có phải không?”
“Ngươi không phải đã muốn chết hay sao? Cần gì phải biết hắn sống hay chết.”
Long Hạo Thiên phẫn nộ khi thấy trên mặt nàng vẻ kinh hỉ.
“Để cho ta gặp ông ấy được không? Xin ngươi cho ta gặp ông ấy.”
Vân Yên cầu xin, nghĩ đến cha còn sống lòng nàng vô cùng kích động.
“Ngươi không phải chôn cùng sao? Còn muốn thấy hắn làm gì?”
Long Hạo Thiên cố ý nói.
“Nếu ông ấy còn sống, ta không thể chết được.”
Vân Yên nói, cha còn sống sao nàng có thể chết.
“Vì sao ngươi không thể chết?”
Long Hạo Thiên nắm chặt tay kích động, nàng thật sự yêu Vân Hổ sao?
“Bởi mạng của ta là của ông ấy.”
Cha cho nàng sinh mệnh đương nhiên mạng nàng là của cha.
“Mạng của ngươi là của hắn?”
Long Hạo Thiên cười lạnh: “ Lời hứa sinh tử với cả hai tướng quân sao?”
“Cái gì?”
Vân Yên lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi chết hay không là chuyện của ngươi nhưng Vân Dương, bổn Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Long Hạo Thiên không tin Vân Dương chết nàng còn có mặt mũi để gặp Vân Hổ.
“Không.”
Vân Yên cuống quýt hô, ca ca chết, nàng với cha sống thế nào được.
“Bổn Vương đã nói, hắn nhất định phải chết.”
Nàng càng cầu tình, hắn càng không muốn buông tha Vân Dương.
“Long Hạo Thiên.”
Vân Yên đột nhiên hét lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, muốn ta phải thế nào hả?”
“…”
“Nếu ngươi giết huynh ấy, ta sẽ giết ngươi.”
Vân Yên bị hắn bức nóng nảy.
“Ngươi giết bổn Vương?”
Long Hạo Thiên như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi cũng phải có bản lĩnh kia.”
“Ta không có nhưng có một người có.”
Vân Yên khẽ nhếch môi, cười như không cười.
“Ai?”
“Hắc Ưng.”
Nàng biết hắn kiêng kị điều này nhưng bắt buộc nàng phải nói đến.
“Hắn? Ngươi cho là hắn sẽ vì ngươi mà giết bổn Vương sao? Ngươi quá đề cao bản thân rồi.”
Long Hạo Thiên lãnh phúng, trong mắt đều là xem thường.
“Có thể hay không chẳng phải ngươi rõ nhất sao? Hắn có thể vì ta đi cấm địa cứu người, thì còn cái gì không có khả năng?”
Vân Yên nhìn hắn: “ Huống chi ngươi không phải nói ta cùng hắn có quan hệ không tầm thường đó thôi.”
“Vô sỉ, thấp hèn.”
Nghe nàng nói như vậy, Long Hạo Thiên phẫn nộ quát, tay liền phất tới.< Bốp > một tiếng vang lên, thân thể Vân Yên lay động một chút ngã nhào trên đất.