“Ca ca, huynh đi nhanh lên, chuyện còn lại muội khắc
biết xử lý.”
Làm xong Vân Yên thúc giục hắn, nơi này dù sao cũng là hoàng
cung, nếu bị người khác phát hiện chỉ sợ sẽ phát sinh nhiều chuyện không hay.
“Yên Nhi, vậy muội bảo trọng, mau đi xem xét tin tức
của cha, huynh đi trước.”
Vân Dương cũng biết mình không thể ở lại lâu.
“Vâng, đi mau đi.”
Vân Yên vừa định mở cửa thì
cửa lại bị Tiểu Thanh mở từ bên ngoài.
“Nương nương, đại thiếu gia, không hay rồi, nô tỳ thấy
Vương đang đi về phía này.”
Sắc mặt nàng lo lắng, nói.
Không biết nên làm
thế nào mới được.
“Cái gì?”
Sắc mặt Vân Yên cũng biến đổi, Long Hạo
Thiên thông minh như vậy, chỉ cần liếc mắt là có thể phát hiện ra ca ca đang
giả dạng.
Làm sao bây giờ? Nếu hắn bắt ca ca liệu có chịu thả ca ca nữa không?
Không thể để cho ca ca bị hắn bắt được.
“Nương nương, nếu không, để đại thiếu gia núp
đi.”
Thấy nàng gặp khó khăn, Tiểu Thanh đề nghị, bây giờ rời đi là không
kịp nữa rồi.
“Không được.”
Vân Yên lập tức bác bỏ.
Nếu hắn đến
đây có phải là đã biết cái gì rồi hay không? Nếu là như vậy cho dù ca ca có núp
đi hắn cũng sẽ tìm ra được.
Nghĩ vậy nàng lập tức phân phó: “Ca ca, cùng
muội đi.
Tiểu Thanh, Vương đến đây ngươi cũng không được nói cái gì nhé, cứ trả
lời ta đi vắng.”
May mắn, Tử Yên cũng đã quen thuộc nơi này, nên đã nói
cho nàng biết một cửa sau đi ra ngoài.
“Dạ, nô tỳ hiểu rồi.”
Tiểu Thanh vội vàng lui ra
ngoài cửa.
“Ca ca, nhanh lên.”
Vân Yên lôi kéo hắn đi ra cửa
sau.
“Yên Nhi,muội đi về trước đi, huynh tự tìm cách rời
đi.”
Vừa ra đến cửa sau, Vân Dương nói.
“Ca ca, ở nơi này huynh đâu có quen thuộc chút nào,
làm sao huynh rời được? Trước tiên cứ đi theo muội đi.”
Vân Yên vẫn lôi kéo
hắn, không dừng chân lại.
Trong lòng nàng có chút lo lắng, thật ra hoàng cung
này nàng so với ca ca cũng chẳng quen thuộc hơn là mấy, nhưng tốt xấu gì, nàng
cũng là nương nương, thời điểm quan trọng vẫn có thể ngăn được.
Bước chân không
ngừng tiến lên phía trước, chỉ cảm thấy kỳ quái, tại sao nơi này không có thái
giám cùng cung nữ nào cả.
“Yên nhi, phía trước có thị vệ.”
Vân Dương giữ
nàng lại, dừng bước, nhỏ giọng nói.
Vân Yên dõi mắt nhìn, liền thấy hai thị vệ đứng ở đằng
kia, vừa tiếp tục bước tới đã nhìn thấy nơi đó đề hai chữ ‘cấm địa’, nơi này
chính là nơi Tử Liên nói, cấm địa của hoàng cung, ánh mắt sáng ngời, nàng đã
nghĩ ra cách, vội vàng nói: “Ca ca, huynh nghĩ cách trốn vào đi.”
“Được.”
Vân Dương chần chờ, xem ra thoát khỏi
hoàng cung là điều không thể, chỉ có thể trốn tạm.
Lấy từ trong người ra hai
lượng vàng ném lên trên cây.
Hai lượng vàng đụng vào cây liền rơi xuống mặt đất.
“Cái gì vậy?”
Thị vệ thắc mắc, chợt thấy trên mặt
đất có hai lượng vàng, ánh mắt lộ ra hào quang.
Hai thị vệ này liền bổ nhào
tới.
Vân Dương nhân cơ hội này lén lút đi vào.Vân Yên lúc
này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vàng… vàng sao? Tại sao ở đây lại có vàng?”
Thị
vệ cầm vàng trong tay, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, đột nhiên nghĩ ra
nói: “Ngươi có phát hiện có vấn đề gì đó không thích hợp hay không?”
“Không có gì, không có gì là không thích hợp cả, cho
dù có cái gì không thích hợp, có ai dám đi vào cấm địa chứ, chính là người đó
không muốn sống nữa.”
Hắn đem vàng cất đi, lại nói tiếp: “Không chừng
là ông trời thấy huynh đệ ta đáng thương, cho chúng ta một chút đó
thôi.”
Thị vệ kia nói, cũng chưa bao giờ được cầm nhiều vàng như vậy, cẩn
thận cất vào trong ngực.
Tại Tử Yên các, sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, đi
vào, cùng Lệ Phi đang vô cùng đắc ý ở phía sau.
“Nô tỳ tham kiến Vương, tham kiến nương
nương.”
Tiểu Thanh lập tức quỳ xuống, thân thể nhịn không được run rẩy.
Long Hạo Thiên lập tức đoán ra, mở cửa liền thấy bên
trong không có một bóng người, mắt tối lại, quả là trốn rất nhanh.
“Vương, mau phái người truy đuổi.”
Lệ Phi cũng
thấy bên trong không có ai, vội nói.
Long Hạo Thiên lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng , nàng
có ý đồ riêng, đừng tưởng hắn không nhìn ra.
Lệ phi không dám lắm miệng, nhìn thấy hắn có ý không
muốn bắt bọn họ.
Lúc này hắn mới phát giận với Tiểu Thanh, sắc mặt khó
coi, quát: “Nương nương nhà ngươi đâu?”
“Nương nương nói rất buồn, nên đi ra ngoài một
chút.”
Trong lòng Tiểu Thanh run sợ, bẩm báo.
“Đi ra ngoài một chút?”
Lệ phi cười nhạt, “Nàng
đã đi nơi nào?”
“Nô tỳ không biết, nương nương chỉ nói đi ra ngoài một
chút, có lẽ là ở ngự hoa viên.”
Tiểu Thanh vẫn quỳ ở đó, mồ hôi lạnh túa
ra đầy đầu.
“Ngự hoa viên ư? Ta và Vương chính là từ ngự hoa viên
tới đây.”
Lệ phi lập tức vạch trần nàng.
Trên đầu Tiểu Thanh, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn,
cuống quýt sửa lại: “Nô tỳ chỉ nói là nương nương có lẽ ở ngự hoa viên,
cũng không biết nương nương có ở đó hay không?”
“Được lắm.
Vừa rồi có một cung nữ nói thấy một nữ nhân
đi theo phía sau ngươi, là ai? Hiện giờ đang ở đâu?”
Lệ phi đột nhiên
nghiêm giọng hỏi.
Sau lưng Tiểu Thanh, mồ hôi đã ướt đẫm vạt áo, cắn
răng nói: “Nô tỳ không hiểu nương nương đang nói cái gì?”
“Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng
không? Có phải muốn dụng hình ngươi mới chịu khai ra.”
Lệ phi hung hăng
nói, chỉ cần dụng hình, còn sợ nàng không nhận tội hay sao?
“Nô tỳ thật sự không hiểu nương nương đang nói cái gì,
cho dù có dụng hình, nô tỳ cũng không biết mình đã làm sai cái gì.”
Tiểu
Thanh vẫn quỳ, cho dù có chết nàng cũng không bán đứng nương nương.
“Dụng hình cái gì?”
Vân Yên từ bên ngoài đi vào,
thấy bọn hắn, giả bộ sửng sốt, mỉm cười hành lễ: “Thần thiếp tham kiến
Vương, tham kiến tỷ tỷ.”
“Muội muội đã đi đâu vậy?”
Lệ phi lập tức thay
đổi nét mặt.
“Tùy tiện đi ra ngoài một chút, có điều không biết nô
tỳ của ta làm sao chọc giận tỷ tỷ khiến tỷ tỷ bực tức như vậy, muội muội trước
tiên thay nàng tạ lỗi.”
Vân Yên mỉm cười với nàng hơi hành lễ, nữ nhân
trong hoàng cung đều diễn kịch, chỉ là bản lĩnh không giống nhau.
“Muội muội khách sáo rồi, không có chuyện gì
đâu.”
Lệ phi tươi cười nói, nhưng trong lòng hận muốn chết, Vương lại có ý
không cần truy cứu, lập tức lảng sang chuyện khác: “Muội muội, từ lúc tiến
cung tới nay dường như chân chưa từng bước ra khỏi cung của mình, hôm nay sao
lại muốn đi ra ngoài.”
Hiển nhiên là sẽ không buông tha cho nàng.
“Cũng chính vì trước kia chân chưa bước ra khỏi cung,
hôm nay chợt nghĩ muốn ra ngoài làm quen trong cung một chút.”
Vân Yên cẩn
thận trả lời.
“Muội muội…”
Lệ phi vừa định mở miệng nói chuyện
đã bị Long Hạo Thiên vốn vẫn im lặng từ đầu cắt đứt.
“Nàng có thể về rồi.”
Lệ phi ngẩn ra, trên mặt nhịn không được tỏ vẻ ủy
khuất, cúi đầu nói: “Dạ, thần thiếp cáo lui.”
“Ngươi cũng lui xuống đi.”
Hắn cũng phân phó với
Tiểu Thanh.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Tiểu Thanh không dám cãi
lệnh, lo lắng cho nương nương, đành phải đứng ngoài cửa.
Vân Yên lẳng lặng đứng nơi đó, đợi bão táp kéo đến.
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên
mở miệng hỏi: “Mệt lắm sao?”
“Hả? Cái gì?”
Vân Yên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn.
“Ở bên ngoài đi một vòng còn chưa mệt sao? Mệt mỏi rồi
thì sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Long Hạo Thiên nói xong xoay người rời đi.
Vân Yên lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, hắn lại thật sự
không hỏi, có điều, hắn càng như vậy nàng càng lo lắng, chẳng lẽ hắn đã phát
hiện ra cái gì đó? Hay là đã biết ca ca ở nơi nào?
“Chờ một chút.”
Nàng cuống quýt lên tiếng gọi hắn
lại.
“Có chuyện gì sao?”
Long Hạo Thiên quay đầu lại
nhìn nàng.
Vân Yên cố gắng bình tâm lại, mới lên
tiếng: “Thần thiếp muốn hỏi Vương có chuyện gì không?”
“Ngươi cảm thấy Bổn Vương đến là có chuyện gì sao?”
Long
Hạo Thiên hỏi lại nàng, ánh mắt lại lạnh băng khiến nàng thất kinh.
“Vương, nếu như không có việc, vậy ngồi lại uống chén
trà đi.”
Vân Yên nói, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian để ca ca tìm cơ hội
trốn đi.
“Uống trà? Được.
Vừa đúng lúc Bổn vương cũng đang
khát.”
Long Hạo Thiên ngồi xuống.
Vân Yên giúp hắn rót một chén trà.
Hắn chậm rãi uống,
ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, trong lòng nàng hiểu được hắn đang cho Vân Dương
cơ hội bỏ trốn, nhưng là thật kỳ quái, sao hắn lại có thể ngầm đồng ý như vậy,
không biết tại sao hắn lại không nghĩ bắt lại ca ca, nếu không, chỉ cần hắn ra
lệnh một tiếng, ca ca còn có thể chạy đi đâu.
Bị hắn nhìn chằm chằm làm cho Vân Yên có chút chột dạ,
nàng khẳng định hắn đã biết cái gì đó, chỉ có điều vì sao hắn lại không nói,
cũng không hỏi, trong lòng thật sự không yên, không quen nhìn hắn như vậy, nàng
tình nguyện hắn cứ nổi trận lôi đình.
Sau thời gian một chén trà.
“Cho ngươi thời gian đã đủ chưa? Bổn Vương có thể đi
rồi chứ?”
Long Hạo Thiên đột nhiên đứng lên, hắn thật sự hoài nghi nàng là
vì ái mộ Vân Hổ nên mới giúp Vân Dương, hay là do yêu Vân Dương cho nên mới tôn
kính Vân Hổ, nhưng cùng lắm hắn sẽ nhanh chóng biết rõ ràng thôi.
Trong lòng Vân Yên cả kinh, không rõ vì sao hắn lại
muốn buông tha mình
“Nương nương không sao chứ? Cũng may Vương không làm
khó người.”
Hắn vừa đi, Tiểu Thanh liền đi vào, nhìn thấy nàng vẫn ổn, lúc
này mới thở phào.
“Tiểu Thanh, ngươi mau ra xem Vương có phải lại phái
người đi bắt ca ca hay không?”
Vân Yên lập tức phân phó, thái độ của Long
Hạo Thiên khiến lòng nàng bất an, không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
“Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Tiểu Thanh liền hiểu
được đại thiếu gia vẫn còn chưa rời khỏi hoàng cung.
Vân Yên bất an chờ, qua buổi trưa, cho đến bữa tối
Tiểu Thanh mới trở về, nhìn thấy Tử Liên ở đó, chỉ dám hướng nàng nhẹ lắc đầu.
Nàng lập tức hiểu được, cuối cùng cũng yên lòng, ca ca
không bị bắt, chỉ là ca ca đã trốn đi hay vẫn còn ở đây, nàng không thể đi xem
được.
Sắp đi ngủ, nàng nhẹ giọng phân phó Tiểu
Thanh: “Sáng sớm ngày mai, ngươi xuất cung đi xem ca ca đã trở về hay
chưa? Ngươi nhớ kỹ, nếu ca ca chưa trở về, nói với bọn họ, ca ca trong hoàng
cung, dặn họ đừng lo lắng.”
“Nô tỳ đã biết.”
Tiểu Thanh gật đầu.
Long Hạo Thiên ngồi trong ngự thư phòng, bên cạnh có
bốn thị vệ đứng đó.
“Vương, thuộc hạ đã điều tra, Vân Dương vẫn chưa trở
về.”
“Vương, thuộc hạ cũng giám thị Nương nương, nàng cả
đêm cũng không có đi ra ngoài.”
“Vương, thuộc hạ đã tra hỏi thị vệ gác cổng, hắn cũng
chưa có ra khỏi hoàng cung.”
“Vương, thuộc hạ đã phong tỏa khắp nơi, tìm khắp nơi,
nhưng cũng không phát hiện điểm nào kỳ lạ.”
Bọn hắn đồng loạt chắp tay bẩm báo.
“Chẳng lẽ người bốc hơi mất sao, không thể
nào.”
Long Hạo Thiên tức giận đập bàn.
“Vương, xin bớt giận, trong hoàng cung, thuộc hạ chỉ
còn một nơi chưa đi tra xét.”
Thị vệ vội vàng bẩm báo
Long Hạo Thiên nhìn hắn: “Ngươi nói cấm địa?”
“Vâng, là cấm địa.”
Thị vệ lập tức nói, cũng chưa
có mệnh lệnh của Vương, hắn không dám tự tiện tiến vào cấm địa.
“Hắn cũng dám xông vào cấm địa?”
Trên mặt Long
Hạo Thiên mang tức giận, vung tay, liền tiến ra ngoài cửa.
Ở phía sau, thị vệ
nhìn nhau, biết Vương đi tới cấm địa, cũng không dám đi theo.
Vân Dương vốn muốn tìm cửa ra để rời đi, nhìn chung
quanh, đi sâu vào bên trong lại thấy trong quan tài một nữ tử đang nằm, trên ngực
cắm một thanh chủy thủ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mặc dù cấm địa trong
hoàng cung đều cất giấu những bí mật không nhiều người biết, nhưng ở đây
có chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ nữ nhân này chính là người U Linh Vương
yêu, cô gái này, nghe nói cũng bởi vì nàng mới làm cho tính tình của Long Hạo
Thiên có sự thay đổi lớn.
Cẩn thận quan sát, nàng thật sự rất đẹp, nếu không
phải ngực nàng cắm chủy thủ, hắn sẽ cho là nàng chỉ đang ngủ say.
“Xem đủ chưa?”
Phía sau đột nhiên vang lên một
giọng nói lạnh băng.
“Là ngươi?”
Vân Dương quay đầu lại, liền thấy
Long Hạo Thiên đứng đó, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, ra vẻ trấn định nói: “Một
người chết có gì đẹp? Chỉ là có chút tò mò thôi.”
“Tò mò? Ngươi không biết tò mò sẽ hại chết người sao?
Ngươi sẽ nhanh chóng gặp được nàng thôi, vì tất cả những người bước vào cấm địa
đều có một kết cục giống nhau, Bổn vương cũng sẽ không cho phép hắn sống sót
trở về.”
giọng điệu của Long Hạo Thiên không những mang theo hàn khí lạnh
như băng, mà còn mang theo cả sát khí.