Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 65: Chương 65: Nữ Nhân Này Quá Biết Kêu Đi?




CHƯƠNG 65: NỮ NHÂN NÀY QUÁ BIẾT KÊU ĐI?
Editor: Luna Huang
Nghe lời của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên vội vàng xít tới, lôi kéo hắn đi tới một bên, nhẹ giọng hỏi: “Là ai?”
“Hách Liên Lam Kiệt.”
“Thật là hắn?” Ánh mắt của Thanh Chỉ Diên tối tăm, nam nhân này quá không để người thích rồi, loại chuyện này cũng đều có thể làm được. Coi như là vì cùng thái tử tranh đoạt đại vị, hắn làm như vậy thật có thể đủ đả kích thái tử sao, hiển nhiên không thể. Nhưng loại chuyện xuất lực không được cám ơn này hắn làm được, nàng phải suy nghĩ nhiều, gia hỏa này đến cùng là vì cái gì mới làm như vậy?
Bỗng nhiên, Thanh Chỉ Diên cảm nhận được một tia khí tức băng lãnh đến xương từ bên người truyền đến. Trong đầu linh quang lóe lên, nàng nghiêng đầu nhìn sang. Toàn bộ gương mặt của Hách Liên Giác đen thấu, da đen nhẻm, cư nhiên đều có chút chiếu sáng.
“Giác, ngươi làm sao vậy?” Người này tại sao đột nhiên đen mặt, nàng hình như không có đắc tội với hắn chứ?
Hách Liên Giác nhãn thần lạnh như băng nhìn tấm ngân phiếu, hừ một tiếng, đem ngân phiếu thu xong đứng lên kéo tay của Thanh Chỉ Diên, “Chúng ta hồi phủ.”
Thanh Chỉ Diên kinh ngạc nhíu đầu mày, nam nhân này đột nhiên nổi điên làm gì? Cũng còn chưa gặp hoàng hậu nương nương, hơn nữa, không phải nói muốn ở lại trong cung ăn cơm sao?
Hách Liên Minh Nguyệt cũng là khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, nàng chạy tới bên người của Thanh Chỉ Diên, giữ tay của nàng lại, dẩu môi nói: “Giác ca ca, ngươi làm gì muốn để tẩu tử trở về, đã nói ở đây dùng cơm mà.”
“Có việc.” Hách Liên Giác nhàn nhạt hộc ra hai chữ này, không để cho Hách Liên Minh Nguyệt có cơ hội giữ lại, lôi kéo Thanh Chỉ Diên liền hướng phía cung đi ra ngoài. Thấy thế, Thủy Vân các nàng cũng không có thể lưu lại, không thể làm gì khác hơn là cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Lên xe ngựa, Hách Liên Giác liền nhắm mắt lại dựa vào xa bích, một thân khí tức âm ngao tán phát ra rồi.
Thanh Chỉ Diên cúi đầu nhìn bàn tay to của Hách Liên Giác nắm lấy mình, nếu như không phải là còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ trên tay hắn truyền tới, nàng thật cho là gia hỏa này đang giận nàng. Đột nhiên, một bàn tay dò xét qua đây, trực tiếp ôm lên đầu vai của nàng, kéo nàng đến trong ngực của mình.
Hách Liên Giác hơi hí mắt, đột nhiên phủng đầu của Thanh Chỉ Diên, chậm rãi cúi thấp đầu xuống trong thần sắc kinh ngạc của nàng, ngậm vào đôi môi chút lạnh lẽo kia. “Diên nhi, nàng vĩnh viễn cũng đừng ly khai ta.” Tiếng nói mơ hồ không rõ, tâm tình bất an khẩn trương, trong nháy mắt để viền mắt của Thanh Chỉ Diên có chút đỏ lên.
Giang hai cánh tay hoàn ở hông của hắn, nàng nghịch ngợm đưa đầu lưỡi ra, bắt đầu ở nhẹ nhàng chuyển trên môi của hắn. Nam nhân này thật là quá khiến người đau lòng, cường thế như chiến thần, nhưng trong lòng đôi khi cũng mềm mại như vậy, không có cảm giác an toàn. Hắn luôn luôn lo lắng nàng sẽ rời đi, nhưng nàng căn bản cũng sẽ không.
Nếu như là trước đây, nàng tự nhiên là sẽ rời đi, nhưng bây giờ sẽ không, nàng nhận định hắn nam nhân của chính mình, coi trọng nam nhân cường thế mang theo ngu đần nhè nhẹ này, thế nào nỡ ly khai?
“Giác, ngươi thật đáng yêu.” Thanh Chỉ Diên mồm miệng nói không rõ.
Ánh mắt Hách Liên Giác biến đổi, có chút phát mộng. Nàng vừa nói gì đó, nói hắn khả ái? Không phải là huyễn thính chứ, nàng tại sao có thể nói hắn một đại nam nhân khả ái? Nhưng khi nhìn nụ cười sáng lạn của nàng vậy, hắn đột nhiên cảm thấy cái từ khả ái này cũng không có khó khăn tiếp nhận như vậy. Lắc lắc cái mũi nhỏ của nàng, hắn đem nàng thật chặt ôm vào trong ngực, đầu tựa ở vai của nàng, thở hổn hển, “Ta chỉ khả ái trước mặt nàng.”
tâm thần của Thanh Chỉ Diên khẽ động, cảm giác viền mắt trong nháy mắt đã ươn ướt. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt nghiêm trang của Hách Liên Giác, đột nhiên cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc sắp chết. Nam nhân này căn bản cũng không biết nói lời tâm tình gì khác, nhưng câu này lại so với bất kỳ lời tâm tình nào làm cho nàng cảm thấy ngọt ngào. “Giác, ta thật yêu ngươi, thật yêu, thật yêu ngươi a.”
Nàng ôm đầu của hắn, chủ động đưa môi của mình lên, bắt trước động tác của hắn, tham nhập trong miệng của hắn, khuấy đảo lung tung, coi như tiểu cá chạch trơn trượt đang ở đảo loạn hồ nước.
Ánh mắt của Hách Liên Giác trong nháy mắt lửa nóng lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt nhảy lên một bất khả tin tưởng. Diên nhi chưa từng có chủ động như vậy, hảo tân kỳ, hảo… Hảo hưng phấn a. Hắn lập tức lấy tay bế nàng lên, có thể để nàng ngồi ở trên đùi của mình, đổi bị động vi chủ động, hút hương vị ngọt ngào của mật hoa.
Vô pháp ức chế ngâm khẽ truyền ra ngoài, Diệu Tinh lái xe mở to hai mắt nhìn nhìn phía trước, hé ra tuấn đỏ hãy cùng bao công một dạng. “Gia, ngươi không thể chú ý một chút sao, nhân gia, nhân gia, nghe rất thẹn thùng a.” Mặt nhăn, hắn trong túi móc ra hai viên gòn nhỏ nhét tai.
Quay đầu lại nhìn thùng xe một mắt, Diệu Tinh đắc ý hai tiếng, ở trong lòng nói: “Gia, ngươi có thể gây thêm chút nháo nữa, tiểu nhân tiểu nhân đều không nghe được, không nghe được a không nghe được.”
Về tới vương phủ, Hách Liên Giác trực tiếp ôm Thanh Chỉ Diên xuống xe ngựa, đi vào trong vương phủ. Thời gian đi ngang qua bên người Diệu Tinh, mắt sắc Thanh Chỉ Diên liếc tới miên đoàn trong lỗ tai hắn. Nàng nháy mắt mấy cái, thọt vẻ mặt háo sắc của Hách Liên Giác, kinh ngạc nói: “Cái lỗ tai của Diệu Tinh có mao bệnh?”
Nàng nghĩ thầm, cái này không thể được a, Diệu Tinh là thiếp thân thị vệ của Hách Liên Giác, nếu như lỗ tai hắn xảy ra vấn đề, làm sao có thể bảo vệ tốt hắn?
Đang muốn nhảy xuống xem Diệu Tinh một chút, Hách Liên Giác ôm nàng quay người sang, đường nhìn rơi vào trên lỗ tai của Diệu Tinh, mắt híp một cái, “Chuyện gì xảy ra?”
Diệu Tinh sửng sốt một chút, có chút không rõ Hách Liên Giác bọn họ làm sao sẽ đột nhiên dừng lại nhìn mình. Hắn hồ nghi cúi đầu quan sát bản thân vài lần, chẳng lẽ là có chuyện? Sai nha, cùng bình thường không là giống nhau sao?
Thấy Diệu Tinh ngẩn người, Hách Liên Giác hừ một tiếng, phất tay, một đạo khí lưu xông thẳng đến cái lỗ tai của Diệu Tinh.
Diệu Tinh kinh hãi, vội vàng rúc cái cổ tránh thoát một đạo khí lưu, hai cái tay trong nháy mắt tìm bắt cái lỗ tai, đem hai miên đoàn rút ra. Trên mặt hiện đầy vẻ xấu hổ, nghĩ đến bản thân cư nhiên trước mặt Vương gia mất mặt như vậy, hắn cảm thấy mặt càng ngày càng nóng rồi.
“Chuyện gì xảy ra?” Hách Liên Giác trầm giọng lại hỏi. Trong lòng hắn cũng là vô cùng vô cùng, Diệu Tinh từ trước đến nay là một người phi thường cẩn thận, không đạo lý sẽ cố ý dùng miên đoàn bịt tai mình mới đúng. Hơn nữa, làm như vậy nguy hiểm lớn vô cùng, vạn nhất có nguy hiểm gì, hắn rất có khả năng cũng bởi vì miên đoàn che tai mà vô pháp phát hiện trước khi việc xảy ra.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Hách Liên Giác càng phát khó coi. Nghĩ đến, hắn gần đây là đúng quá mức tốt với bọn người kia. “Bồn cầu của Vương phủ gần đây không ai đổ a.”
Sắc mặt Diệu Tinh tối sầm lại, vội vàng co cái cổ. Trời ạ, lại muốn đổ bồn cầu. Hắn dầu gì cũng là một thiếp thân thị vệ của Vương gia, thế nào luân lạc tới trình độ đổ bồn cầu? “Vương gia, cái này, cái này vừa rồi trong mã xa không phải là có chút thanh âm sao.”
Lời của Diệu Tinh vừa rơi xuống, cà một chút, Thanh Chỉ Diên Thanh Chỉ Diên đỏ lên. Trong mã xa có thanh âm, thanh âm gì, còn không phải là thanh âm gì mập mờ của nàng sao. Đỏ mặt, nàng đem đầu giấu vào trong lòng của Hách Liên Giác, thật chặt lôi kéo vạt áo trước của hắn, vội la lên: “Mau trở lại phòng.”
Hách Liên Giác cũng là hơi ngẩn ra. Tức giận trừng Diệu Tinh một mắt. Hừ một tiếng. Ôm nàng liền đi đến trong phủ. “Đi đổ bồn cầu nửa tháng, sau này không cho phép lại bịt tai.”
Diệu Tinh mặt nhăn, khổ mệnh gật đầu. Phải đổ bồn cầu nửa tháng a, xấu hổ chết người, xấu hổ chết người a.
Ôm Thanh Chỉ Diên về tới gian phòng, Hách Liên Giác ôm nàng liền ngã xuống sàng, bàn tay lửa nóng đang ôm đầu của nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, “Diên nhi…”

Thanh Chỉ Diên mị hí mắt, nét mặt lóe lên một ửng hồng, đột nhiên lại nghĩ tới lời của Diệu Tinh lúc nãy, trên mặt càng phát hồng. Quay mặt chỗ khác, nàng dẩu môi nói: “Sau này không cho phép ngươi ở trong xe ngựa…”
“Không cho phép thì thế nào?” Tiếng nói trầm thấp ám của Hách Liên Giác vang lên bên tai của Thanh Chỉ Diên, khí tức lửa nóng phun ở tại cổ của nàng, có thể để da cổ của nàng trong nháy mắt đỏ lên.
Nhẹ nhàng cắn vành tai nhuận kia, bàn tay cũng theo đó chậm rãi trên dưới dao động, “Diên nhi…”
Thanh Chỉ Diên chỉ cảm thấy cả người lửa nóng không ngớt, trong cơ thể càng có một loại cảm giác hưng phấn không rõ, nàng không tự kìm hãm được cong thân lên, ôm cổ của hắn, có thể để hai người dán càng thêm cận một ít.
“Giác…” Thanh Chỉ Diên nhẹ giọng nỉ non.
“Diên nhi!” Hách Liên Giác tiện tay kéo ra y phục trên người, thân thể lửa nóng trực tiếp phúc thân thể của nàng, thiêu đốt, xuân ý dạt dào, cả phòng ấm lên.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Thanh Chỉ Diên đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, giường lớn thế nào động, tất nhiên chấn sao? Trong nháy mắt tỉnh táo lại, nàng mở to hai mắt quay đầu nhìn sang.
“Tỉnh?” Hách Liên Giác giơ tay lên kéo nàng vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.
Thanh Chỉ Diên dụi dụi con mắt, ninh mi, “Ta tại sao sẽ ở trên mã xa?” Nàng nhớ rõ ràng đêm qua cùng hắn đại chiến một hồi, cuối cùng hai người đều mệt mỏi đã ngủ, thế nào lúc này mới một lát sau nàng liền lên xe ngựa?
Còn có, nam nhân này thế nào không có một chút cảm giác uể oải, tinh thần sung mãn, thấy thế nào cũng không thích hợp. Không công bằng, bằng nàng mệt mỏi, mà hắn thần thanh khí sảng?
Giơ tay lên ở trên cổ của hắn nạo một móng vuốt, Thanh Chỉ Diên bất mãn nói: “Ta mệt chết đi được.” Nam nhân này căn bản là một con sói đói, một buổi tối đều làm, muốn nàng mệt chết sao?
Trên mặt của Hách Liên Giác phiêu khởi đỏ ửng khả nghi, nhức đầu, hắn kéo nàng vào trong lòng. Mới nếm thử tư vị tốt đẹp vậy, hắn giống như một con sói đói, hận không thể mỗi ngày đều có thể nếm thử tư vị kia.
“Diên nhi… Ta, ta sau này sẽ khắc chế chút.” Hách Liên Giác giơ bàn tay lên đè eo của Thanh Chỉ Diên xuống, dùng nội lực chậm rãi nắn bóp cho nàng.
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, không nhịn được kêu một tiếng, thật thoải mái a, dưới nhiệt lưu ăn mòn, cảm giác đau nhức chậm rãi tiêu tán.
Diệu Tinh đánh xe không nhịn được ai thán một tiếng, đầu năm nay, làm thị vệ thực sự không dễ dàng a. Không chỉ cần võ công giỏi, khống chế thính lực còn phải càng thêm tốt. Nói nghe thấy phải nghe thấy, nói không nghe được phải nghe theo là không nghe được.
Làm không được điểm này, vậy chỉ có một con đường có thể đi, hồi vương phủ đổ bồn cầu thôi. Tuyển trạch che giấu âm thanh khả nghi trong mã xa, Diệu Tinh tiếp tục chuyên chú đánh xe.
Trong xe ngựa, Hách Liên Giác xoa bóp cho Thanh Chỉ Diên một chút lúc này mới nói: “Đói bụng sao?”
Thanh Chỉ Diên khởi thân, ngáp một cái, gật đầu, “Ân, có chút đói bụng.”
Hách Liên Giác lập tức đem đồ súc miệng cho Thanh Chỉ Diên. Hầu hạ nàng rửa mặt, hắn mang cao điểm cùng nước trà ra, “Trước ăn chút.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, một bên nắm cao điểm ăn, một bên kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đây là phải đi đâu sao?”
“Đông Man quốc.” Hách Liên Giác cười nói.
“Hoàng thượng thả đi?” Thanh Chỉ Diên có chút không yên lòng. Lấy lý giải đối với lão hỗn đản hoàng đế kia, hắn làm sao có thể dễ dàng như vậy để lại Hách Liên Giác ly khai. Huống chi, lần này Hách Liên Giác còn mang theo mình, nghĩ như thế nào cũng không quá có khả năng.
Hách Liên Giác nắm khăn mềm lau mép cho Thanh Chỉ Diên một cái, “Thả đi.”
“Ngươi thuyết phục hắn thế nào?” Khuôn mặt Thanh Chỉ Diên hiếu kỳ.
“Mang nàng đi ra ngoài tán tán môi vận.” Hách Liên Giác nghiêm trang nói
“Cái gì?” Thanh Chỉ Diên ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, cao điểm trong tay bịch một tiếng rơi xuống bàn. Nam nhân này lẽ nào cũng chỉ có thể nghĩ đến một sưu chủ ý như thế sao, tại sao lại nhắc đến chuyện nàng là tảo bà tinh?
Hách Liên Giác coi như nhìn thấu bất mãn của nàng, vội nói: “Chỉ là cái cớ.”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, nhặt cao điểm lên tiếp tục ăn, “Phản chính lấy cái cớ này của ta dùng tốt đúng không?”
“Đúng, dùng tốt, vừa nói liền đồng ý.” Hách Liên Giác có chút gật đầu đồng ý.
Thanh Chỉ Diên đảo cặp mắt trắng dã, hết cứu rồi, nam nhân này căn bản là hết cứu rồi, hắn đến cùng có biết một nữ nhân lúc nào là đang tức giận, lúc nào giả không giận đang hay không?
Lắc đầu, Thanh Chỉ Diên quyết định có nên cùng hắn so đo không, cùng hắn tính toán, khó chịu sẽ chỉ là bản thân a.
Vừa ăn, Thanh Chỉ Diên vừa nghĩ lần này đến Đông Man quốc. Nàng biết mục đích chuyến này của Hách Liên Giác, đơn giản chính là muốn vì nàng đến băng tuyền tìm vân mạn. Hắn không cùng bản thân thương lượng một chút liền dẫn nàng xuất phát, nghĩ đến chính là lo lắng nàng không đồng ý xuất hành lần này.
Đông Man quốc là một địa phương phi thường kỳ lạ, không có quân chủ, rất nhiều đại lão đều tự chiếm địa bàn của mình, coi như hỗn chiến dân quốc thời kỳ quân phiệt. Toàn bộ Đông Man quốc dị thường hỗn loạn, bởi vì mấy năm mấy năm liên tục chinh chiến, người của Đông Man quốc căn bản cũng không có căn bản cũng không có một ngày bình an.
Khắp nơi đều là thổ phỉ, tiền nhất khắc ngươi bị đoạt, sau một khắc ngươi có thể bị thổ phỉ khác đoạt.
Lúc này đến Đông Man quốc, thật không phải là một cái lựa chọn tốt a.
“Mỹ muội muội, ngươi đã tỉnh chưa?” Đột nhiên, thanh âm của Thiên Ly vang lên bên ngoài xe ngựa.

Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, đem cao điểm bỏ qua một bên, vén màn xe lên, “Thiên Ly?”
“Mỹ muội muội, ngươi tỉnh.” Ngồi trên lưng ngựa Thiên Ly hưng phấn kêu, “Ta có thể vào trong mã xa ngồi một chút không?”
“Có thể a.”
“Không thể.” Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên. Hách Liên Giác âm úc trừng mắt vẻ mặt nụ cười xán lạn của Thiên Ly, hận đến nha dương dương a. Hắn vốn không có ý định mang theo hắn, cũng không biết tiểu tử này là từ nơi nào nghe được tin tức, cư nhiên đuổi theo.
Thanh Chỉ Diên bắt được bàn tay của Hách Liên Giác, hướng về phía hắn chớp chớp mắt, trong con ngươi trong trẻo lóe lên thần thái kỳ lạ.
Hách Liên Giác mị hí mắt, xoay mặt nhìn về phía một bên, dự định tới một người không nhìn vào mắt mà tranh.
Thanh Chỉ Diên lúc này mới gọi Thiên Ly lên xe ngựa, đợi đến hắn ngồi xuống bên cạnh mình, lúc này nàng mới chú ý tới trang phục của hắn hôm nay có chút kỳ quái. Nhìn hai mắt, nàng cúi đầu quan sát bản thân vài lần, trong mắt lóe lên thần sắc hứng thú.
“Thiên Ly, biết chúng ta muốn đến chỗ nào sao?” Thanh Chỉ Diên yểm thần sắc hứng thú trong mắt, cười nói.
Thiên Ly xem xét nghiêng đầu nhìn Hách Liên Giác ở phía ngoài, bĩu môi, một tay bắt được cánh tay của Thanh Chỉ Diên, “Mỹ muội muội, ta suýt tý nữa liền không thấy được ngươi.”
“Phải không? Ai còn dám đắc tội ngươi nha?” Thanh Chỉ Diên lơ đễnh cười. Trong Ninh vương phủ người nào không biết nàng đối tốt với Thiên Ly, người nào ngu ngốc sẽ đi tìm phiền phức cho hắn? Sai, còn thật là có một. Nghĩ, nàng liền lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Hách Liên Giác, gia hỏa này không phải rất ghét Thiên Ly sao?
Thấy Thanh Chỉ Diên coi như không quá tin tưởng lời của mình, Thiên Ly dẩu môi bất mãn nói: “Mỹ muội muội, ta nói đều là thật. Ngươi, ngươi muốn xuất môn tại sao không gọi ta cùng đi? Ta lúc thức dậy liền phát hiện các ngươi không thấy, ta sợ hãi, ta nghĩ đến ngươi nghĩ đến ngươi không cần ta. Mỹ muội muội, ngươi đã nói sẽ không bỏ lại ta.”
Nói, viền mắt của Thiên Ly đỏ lên, sau đó liền trong ánh mắt của kinh ngạc của Thanh Chỉ Diên tựa ở đầu vai của nàng, mũi hồng hồng, khóc khóc, vốn là trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú thêm một thần sắc ủy khuất, trong nháy mắt khiến nàng sợ choáng váng.
Thanh Chỉ Diên vội vàng đở hắn dậy, chỉ cảm thấy lưng có chút lạnh cả người, hai đạo ánh mắt lửa nóng xen lẫn khí tức lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm lưng của nàng, không cần suy nghĩ cũng biết là ai. May là nàng phản ứng nhanh, nếu không, tối hôm nay nàng đã có thể nếm mùi đau khổ nga.
Đỡ Thiên Ly, khóe miệng của Thanh Chỉ Diên co rút, người này nhất định là cố ý. Bình thường thế nào cũng không thấy hắn như vậy, nói khóc liền khóc? “Thiên Ly, đừng khóc.”
Nghe tiếng nói nhẹ vậy, Thiên Ly lập tức liền chuyển biến tốt lau lệ trên mặt một cái thừa dịp Thanh Chỉ Diên không chú ý, hắn hướng về phía Hách Liên Giác một bên lãnh nhìn mình lom lom đắc ý nháy mắt mấy cái, sau đó kéo lại cánh tay của Thanh Chỉ Diên, dẩu môi, ủy khuất nói: “Mỹ muội muội, ta thực sự luyến tiếc ngươi a.”
Thanh Chỉ Diên mị hí mắt, gia hỏa này, không để cho nàng hoa ít chuyện liền khó chịu có đúng hay không? Quay đầu ngắm Hách Liên Giác một mắt, nàng lập tức liền quyết định tốc chiến tốc thắng, “Thiên Ly, biết chúng ta lần này là đi chỗ nào sao?”
Thiên Ly gật đầu, “Là muốn đi Đông Man quốc a.”
“Thiên Ly, ngươi cũng biết Đông Man quốc là địa phương nào?”
Thiên Ly chần chờ một chút lúc này mới gật đầu, “Nghe nói rất loạn.”
Thanh Chỉ Diên xem kỹ quét Thiên Ly hai mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt, “Thiên Ly, ánh mắt của ngươi hình như có chút đặc biệt a.”
“A? Phải không, không có, không có a.” Không biết vì sao, Thiên Ly lại có chút bối rối, hắn theo bản năng cúi thấp đầu xuống, hơi híp mắt, không biết có phải là đang che giấu gì hay không.
Vuốt cằm của mình, Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt cười, tiểu tử này còn muốn gạt nàng? Cũng không nhìn một chút nàng là ai, thật cho là nàng dễ khi dễ như vậy sao?? Bình thường không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lại không có nghĩa là sự tình đến cửa cũng không để ý. Giơ tay nhỏ bé lên trên đầu vai trên đầu vai của Thiên Ly hai cái, nàng cười nói: “Thiên Ly, yên tâm đi, ta sẽ không bỏ lại ngươi. An tâm theo chúng ta, không nên đoán mò.”
Thiên Ly dùng sức gật đầu, sau đó vội vàng đứng lên, “Mỹ muội muội, ta, ta vẫn là xuống xe ngựa trước, ta vẫn là thích kỵ mã, không thích ngồi mã xa.”
Thanh Chỉ Diên tự nhiên là biết Thiên Ly đây là là cố ý muốn muốn đi ra ngoài, nàng cũng không nói, gật đầu, cười híp mắt nhìn hắn xuống xe ngựa, lên ngựa, cỡi lên.
Một bàn tay tự động tự phát chiếm hữu hông của nàng, thoáng dùng sức kéo nàng sang, khí tức lửa nóng phun ở tại cổ của nàng, Hách Liên Giác bất mãn hừ, “Vừa rồi nàng để hắn kéo tay nàng rồi.”
Thanh Chỉ Diên nâng cánh tay phải của mình lên, quơ quơ, “Có sao? Có sao?”
Nhãn thần của Hách Liên Giác tối xuống, bàn tay bắt được cánh tay phải của nàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo. Môi nóng bỏng dán đi tới, vuốt nhè nhẹ, coi như muốn hôn ta hương khi không thuộc về hắn của nàng.
Nhìn nhãn thần bất mãn của hắn vậy, coi như tiểu cẩu làm nũng khẽ hôn, Thanh Chỉ Diên không nhịn được nở nụ cười. Thân thể vừa lộn nằm ở trong ngực của hắn, ôm lấy cổ của hắn, đưa môi của mình lên. “Ta sẽ chỉ là của ngươi, hắn vẫn còn là hài tử.”
“Hắn lớn hơn nàng.” Hách Liên Giác còn chưa thoải mái, tiểu tử kia rõ ràng là cố ý, vừa rồi còn hướng về phía hắn đắc ý nhướng mày. Tốt, tiểu tử có năng lực a, lá gan không nhỏ a, lại dám trước mặt của Ninh vương hắn động thủ động cước với nữ nhân của hắn? Không để hắn vào trong mắt để hắn vào trong mắt đúng không, hảo, hắn trái lại muốn nhìn tiểu tử kia đến cùng còn có năng lực
Khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, Hách Liên Giác nhẹ nhàng cắn môi lạnh lẽo, “Sau này không cho phép để hắn cận nàng, ta không thích hắn.”
Thanh Chỉ Diên bật cười, trước đây nàng thật là nghĩ không ra. Ai có thể nghĩ tới Ninh vương lại là một người muốn chiếm làm của riêng mạnh như vậy, ăn dấm cũng là quá chua. Bất quá, nàng cũng rất là hài lòng, loại cảm giác là duy nhất của hắn, thật là quá sung sướng.
Hai người ở trong xe ngựa nị nị oai oai, Diệu Tinh đánh xe cũng cảm thấy thống khổ sắp chết. Trong lòng thầm nghĩ, trới thế nào còn chưa tối, nhanh tối a, đến lúc đó có thể nghỉ ngơi. Ai, đầu năm nay người đánh xe không đả thương nổi a.
Dọc theo con đường này, mọi người tốc độ cũng không phải rất nhanh. Thứ nhất Hách Liên Giác lo lắng thân thể của Thanh Chỉ Diên ăn không tiêu, thứ hai cũng là muốn nhân cơ hội này bồi nàng nơi nơi vui đùa một chút.
Cứ như vậy, trôi qua ba ngày, lúc này mọi người mới bước chân vào thổ địa của Đông Man quốc. Đây là một địa phương Thiên Ly sơn, bởi vì giáp giới với Tây Hạ quốc, nên Thiên Ly trấn dưới chân Thiên Ly sơn là phi thường náo nhiệt, thương lữ lui tới đều sẽ chọn ở đây đặt chân nghỉ tạm. Khi cả đám Thanh Chỉ Diên đến Thiên Ly trấn trời đã tối rồi, tìm một cái khách sạn lớn nhất trong thôn trấn ngủ trọ, Hách Liên Giác ôm Thanh Chỉ Diên trước một bước trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngủ đủ đại khái một canh giờ, nằm ở trên giường vùi ở trong ngực Hách Liên Giác Thanh Chỉ Diên đột nhiên mở mắt. Ngáp một cái thật to, nàng nhẹ nhàng kéo cánh tay của Hách Liên Giác, xuống giường, đến gian ngoài, ngồi xuống băng ghế, tự châm cho mình ly trà, thản nhiên nói: “Vào đi.”
“Vương phi.” Thủy Vân đẩy cửa ra đi đến, đứng trước mặt của Thanh Chỉ Diên, cung kính hô một tiếng.
“Có động tĩnh?” Thanh Chỉ Diên nhấp một ngụm trà, không mặn không lạt hỏi.
“Vương phi quả thật là liệu sự như thần, Thiên Ly quả thật có thứ có không đúng. Lúc đến nơi này, luôn luôn đờ ra, về đến phòng, ngay vừa đi ra cửa. Ta đã để Thủy Duyệt đi theo, Vương phi, Thiên Ly này đến cùng là chuyện gì xảy ra a, lẽ nào hắn là người nơi này? Vương phi, hắn nên cũng không phải là cố ý gạt ngươi, nô tỳ cảm thấy hắn chắc là có khổ khó nói.”
Thanh Chỉ Diên quay đầu nhìn về phía Thủy Vân, nhìn trên mặt nàng có chút thần sắc khẩn trương, không khỏi nở nụ cười, “Xem ra Thiên Ly này thật là có chút bản lĩnh, cùng các ngươi ở chung thời gian ngắn ngủi cư nhiên là có thể đem lòng của bọn ngươi thu phục. Thủy Vân, ta vẫn là lần đầu tiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi vì người cầu tình.”
Thủy Vân ngẩn ra, sau đó liền cúi thấp đầu xuống, cắn môi, có chút bất an nói: “Vương phi, nô tỳ… Nô tỳ quá hạn. Nô tỳ chỉ là cảm thấy hắn còn nhỏ, đối với Vương phi cũng là thật tâm thân cận…”
“Được rồi, được rồi, ta bất quá thuận miệng nói, ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Thanh Chỉ Diên vội vàng cắt đứt lời của Thủy Vân, nha đầu này không có gì khác, chính là quá mức chú trọng một ít quy củ. Về phần tên Thiên Ly kia, nàng tự nhiên rất rõ ràng, thật lòng thích bản thân, chỉ bất quá, trong lòng của hắn có một bí mật, đây là sự thực xác định.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Ly, Thanh Chỉ Diên liền đã phát hiện chỗ đặc biệt của hắn. Ngũ quan của Thiên Ly vô cùng thâm thúy, mũi đĩnh trực, viền mắt có chút hãm sâu, còn có con ngươi lục sắc nhàn nhạt, không quan sát tỉ mỉ liền không phát hiện được. Mỗi một điểm đều ở đây nói cho nàng biết, Thiên Ly tuyệt đối không phải là người của Tây Hạ quốc.
Lúc đó đưa hắn đi, cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ. Sau đó mấy ngày nay, đi qua cùng Thiên Ly ở chung, Thanh Chỉ Diên mới phát hiện tiểu tử này tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tâm tư rất thành thục, tuyệt đối không phải là một tiểu tử tầm thường.
Dù cho lần này bọn họ không đến Đông Man quốc, Thanh Chỉ Diên cũng sẽ phái người đi thăm dò thân phận của hắn, chỉ là không nghĩ tới cư nhiên cư nhiên sẽ sớm đến Đông Man quốc, trái lại để thân phận của Thiên Ly trong nháy mắt dọn lên.
Một tay chống cằm, Thanh Chỉ Diên suy nghĩ một lúc sau nói: “Thủy Vân, chuẩn bị một chút, chúng ta cũng đi qua nhìn tình huống một chút.” Lúc này, nàng hầu như cũng đã có thể khẳng định, Thiên Ly chuyến này nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Mặc dù mình Mặc dù mình niên kỉ so với Thiên Ly nhỏ, nhưng nàng lại cũng sớm đã xem hắn như đệ đệ của mình. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn gặp chuyện không may, mặc kệ thân phận của hắn đến cùng làm sao, nàng cũng sẽ bảo vệ.
“Vâng, Vương phi.” Thủy Vân vội vàng đáp ứng một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
Thanh Chỉ Diên nhãn thần u ám, trong lòng thầm nghĩ, Thiên Ly này, rốt cuộc là một thân phận gì?
“Diên nhi, để ta đi đi.” Không biết từ lúc nào, Hách Liên Giác đã đi tới phía sau của Thanh Chỉ Diên, từ phía sau ôm nàng, không yên lòng nói.
Thanh Chỉ Diên quay người sang, giang hai cánh tay ôm hông của Hách Liên Giác, đầu nhỏ ở bụng của hắn cọ cọ, “Có Thủy Vân cùng Diệu Tinh, không có việc gì.”
Hách Liên Giác mị hí mắt, ở trong lòng đem Thiên Ly vướng bận kia mắng một một trăm nghìn lần. Đây quả thực là một nhã họa tinh, chuyện của bản thân còn chưa tính, còn phải làm hại Diên nhi của hắn theo chịu khổ. Sớm muộn gì hắn sẽ làm tiểu tử thúi kia đẹp mắt, nhất định sẽ.
Sờ sờ đầu của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác kéo nàng, “Cùng đi thôi.” Phản chính hắn tuyệt đối sẽ không yên tâm để cho nàng một mình đi, còn nữa, hắn đối với Thiên Ly cũng có chút ngạc nhiên, hoài nghi trong lòng chính là hắn người của Đông Man quốc.
“Hảo.” Thanh Chỉ Diên một tiếng đáp ứng. Nàng rất hiểu Hách Liên Giác, nếu là không để hắn theo, người này không chừng cũng sẽ bị tức chết. Đến lúc đó xui xẻo còn không phải là nàng, đáng thương thắt lưng của nàng, thực sự rất đau a.
Trên mặt phiêu khởi đỏ ửng, Thanh Chỉ Diên vội vàng đẩy Hách Liên Giác ra, chạy vào nội thất.
Hai người thay đổi dạ hành phục, Thủy Vân từ lâu đem đồ chuẩn bị xong. Hách Liên Giác ôm Thanh Chỉ Diên đi xuống lầu, vừa tới cửa, Thanh Chỉ Diên vậy nam tử một thân hắc y canh giữ ở trước xe ngựa, có chút ngẩn người. “Cái kia… Cái kia không phải là Song Hỷ sao?”
Coi như nghe thấy được thanh âm của Thanh Chỉ Diên, nam tử đứng ở trước xe ngựa bỗng nhiên xoay người, hướng phía trước đi hai bước, cung hạ thắt lưng, cung kính nói: “Vương gia, Vương phi.”
“Thật là Song Hỷ a.” Thanh Chỉ Diên khép miệng lại, ngẩng đầu oan Hách Liên Giác một mắt, tay nhỏ bé ở thịt non trên lưng hắn hung hăng nhéo, “Ngươi thật là biết giấu người a, thời gian dài như vậy mới để cho hắn lộ đầu?”
Khóe miệng của Hách Liên Giác mơ hồ co quắp một chút, mắt híp một cái, trong lòng thầm than, vì sao bị thương tổng là thắt lưng của hắn. Nữ nhân này, chẳng lẽ không biết thắt lưng của nam nhân rất trọng yếu sao, vạn nhất ngày nào đó hông của hắn bị nhéo hỏng thì sẽ tốt thế nào?
“Hắn đi làm nhiệm vụ.” Nửa ngày, Hách Liên Giác mới mở miệng. Không trách hắn, bị nhéo một cái mới nãy thực sự rất đau a.
“Hừ, lại có bí mật nhỏ gạt thử xem.” Thấp giọng uy hiếp vài câu, Thanh Chỉ Diên dẫn đầu lên xe ngựa.
Hách Liên Giác lúc này mới ngẩng đầu nhìn Song Hỷ, “Sau này theo Vương phi đi.”
“Vâng, gia.” Song Hỷ cung kính đáp ứng. Nét mặt không có một tia làm khó, đối với hắn mà nói, chỉ cần là, của Hách Liên Giác, dù là chết hắn cũng sẽ đi. Huống chi, hắn cũng thật thích Vương phi.
Đoàn người lên xe ngựa, Song Hỷ lái xe, lập tức chạy đến hướng vùng ngoại ô.
Dọc theo đường đi, Thanh Chỉ Diên liền đang quan sát hoàn cảnh quanh mình. Thiên Ly trấn này ngay chân Thiên Ly sơn, ở vào đường ống, vị trí địa lý trái lại vô cùng tốt. Nhưng chính vì vậy, phụ cận còn nhiều thổ phỉ. Có người nói trên Thiên Ly sơn cất giấu một Thiên Ly trại, là một thổ phỉ ổ lớn nhất trong vòng phương viên trăm dặm.
Liên tưởng đến tên của Thiên Ly, Thanh Chỉ Diên đoán rằng hắn là cùng Thiên Ly trại kia có quan hệ gì. Nếu không, lẽ nào sự tình thật là có trùng hợp như thế sao?
Nhìn ra Thanh Chỉ Diên thực sự lo lắng Thiên Ly, Hách Liên Giác ôm đầu vai của nàng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
“Ta biết, ta chỉ là đang suy nghĩ phải làm thế nào giúp Thiên Ly. Tiểu tử kia nhất định là có thù lớn gì chưa trả bằng không tuyệt đối sẽ không không nói với ta một tiếng liền đi. Hắn làm như vậy, chỉ là không muốn để cho dính dáng trong đó, không muốn ta gặp nguy hiểm.”
Đối với điểm này, Thanh Chỉ Diên vẫn là vô cùng khẳng định. Tuy rằng cùng Thiên Ly quen biết một đoạn thời gian ngắn ngủn, thế nhưng, lý giải một người cũng không phải là cần thời gian để cân nhắc.
Có vài người, ngươi cùng hắn chung sống cả đời cũng không có thể lý giải hắn. Thế nhưng, có vài người dù cho chỉ là nhìn thoáng qua là có thể lý giải rồi.
Mà bây giờ, Thanh Chỉ Diên chỉ hy vọng Thiên Ly không xảy ra chuyện. Tuy rằng Thủy Duyệt đi theo, nhưng Thiên Ly trại dù sao không phải là địa phương bình thường, lấy năng lực của hai người bọn họ, là không có thể toàn thân trở ra.
Nghe Thanh Chỉ Diên ca ngợi Thiên Ly như vậy, trong lòng Hách Liên Giác có khó chịu nói không rõ, không phải là tư vị. Tuy rằng Thiên Ly bất quá mới là một mao đầu tiểu tử mười sáu mười bảy, nhưng tên kia thật là có cái miệng thật dài, luôn luôn có thể để Thanh Chỉ Diên cười ha ha. Ở điểm này, hắn là phải cam bái hạ phong.
Mỗi khi nghĩ một điểm này, lòng của Hách Liên Giác cảm thấy không quá tư vị. Thế nhưng, hắn lại cũng không có thể làm những gì, dù sao, hắn cũng không thể cùng một tên mao đầu tiểu tử tính toán, như vậy cũng sẽ để Thanh Chỉ Diên coi thường.
Ôm Thanh Chỉ Diên dựa vào xa bích, Hách Liên Giác không khỏi đang suy nghĩ, có nên nghĩ đến chuyện tìm người dạy mình làm sao tìm vui cho nữ nhân không. Bằng không, khó bảo toàn có một ngày tiểu nữ nhân này sẽ không ghét bỏ hắn ‘Lão gia hỏa’ này a.
Thanh Chỉ Diên cũng không biết trong lòng Hách Liên Giác lúc này đang miên mang suy nghĩ, hiện tại tất cả tâm tư của nàng đều đặt ở trên người của Thiên Ly, vô cùng lo lắng hắn sẽ không xảy ra chuyện.
Đại khái hai nén hương thời gian, mã xa dừng lại ở chân núi. Hách Liên Giác lôi kéo Thanh Chỉ Diên xuống xe ngựa, cách đó không xa, một đạo ám ảnh hướng phía bọn họ chạy nhanh đến. Đến trước mặt, Thanh Chỉ Diên lúc này mới phát hiện người nọ lại là Diệu Tinh. Không thấy được Thủy Duyệt, nàng không khỏi có chút bận tâm nói: “Thủy Duyệt đâu?”
Diệu Tinh chạy vội tới bên cạnh Hách Liên Giác bọn họ, nghe lời của Thanh Chỉ Diên, vội nói: “Vương phi, Thủy Duyệt theo Thiên Ly vào Thiên Ly trại.”

“Cái gì?” Thanh Chỉ Diên kinh hãi. Tuy rằng cũng sớm đã đoán được Thiên Ly có thể sẽ cùng Thiên Ly trại hữu quan, nhưng Thủy Duyệt thế nào cũng lỗ mãng đi vào theo như vậy? Thiên Ly trại này quy mô rất lớn, Thiên Ly đi vào một mình, đây không phải là muốn chết sao?
Quay đầu nhìn Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên nói: “Giác, chúng ta trước đi xem tình huống đi.”
Bất kể như thế nào, nàng cũng không thể để Thiên Ly chết như vậy, hắn còn thiếu bản thân một lời giải thích.
Hách Liên Giác tự nhiên là gật đầu đáp ứng, Thanh Chỉ Diên nhất định là muốn đi mạo hiểm, hắn lại làm sao có thể yên tâm để cho nàng đi mạo hiểm một mình?
Lập tức Hách Liên Giác kéo lại tay nhỏ bé của Thanh Chỉ Diên, hai người hóa thành hai đạo quang ảnh hắc sắc, vội vả đi hướng về phía Thiên Ly trại trên núi.
Dưới chân núi Diệu Tinh mấy người, Diệu Tinh lưu lại nhìn mã xa, Song Hy cùng Thủy Vân cùng nhau đi theo Hách Liên Giác hai người, đi về phía Thiên Ly trại.
Hách Liên Giác cùng Thanh Chỉ Diên tốc độ cực nhanh, bất quá thời gian một nén nhang ngắn liền đã đến đỉnh núi. Hai người dừng cước bộ lại, cùng nhau nhìn về phía ngọn đèn dầu quang minh đại trại cách đó không xa.
Thiên Ly trại hầu như chiếm toàn bộ vị trí đỉnh núi, phảng phất toàn bộ đỉnh núi đều bị phủ thêm quang mang vựng hoàng.
Thanh Chỉ Diên âm thầm quan sát bốn phía vài lần, một lúc sau, tầm mắt của nàng bị một ấn ký trên thân cây hấp dẫn. Đi tới, giơ tay lên sờ sờ, nàng quay đầu hướng về phía Hách Liên Giác vẫy tay, “Bên này.”
Hách Liên Giác đi tới nhìn hai mắt, “Ấn ký Thủy Duyệt lưu lại?”
“Ân, từ ký hiệu đến xem, Thủy Duyệt đi rất gấp, chắc là xảy ra chuyện. Giác, chúng ta vẫn là trước đi qua nhìn một chút đi.”
“Hảo.” Hách Liên Giác lần thứ hai kéo tay của Thanh Chỉ Diên, hai người theo ký hiệu Thủy Duyệt lưu lại, từ từ hướng phía Thiên Ly trại đến gần rồi.
Đến ngoại vi của Thiên Ly trại, Thanh Chỉ Diên đột nhiên phát hiện ấn ký Thủy Duyệt lưu lại đã không có. Nàng không khỏi ninh mi, năng lực của Thủy Duyệt nàng rất rõ ràng, có thể để cho nàng vội vã không có thể lưu lại ấn ký như thế, hiển nhiên là có đại sự xảy ra.
Nhìn ấn ký cuối cùng Thủy Duyệt lưu lại, Thanh Chỉ Diên nhíu đầu mày lên, xem xét cẩn thận phụ cận vài lần, giơ tay lên kéo lại bàn tay to của Hách Liên Giác, “Chắc là bên tay phải.”
“Diên nhi, đi thôi.” Hách Liên Giác không có lời vô ích chút nào, trở tay kéo lại tay của Thanh Chỉ Diên, hướng phía phương hướng nàng chỉ liền chạy đi.
Phản ứng của Hách Liên Giác trái lại để Thanh Chỉ Diên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cứ tín nhiệm ta như vậy?”
Không hài lòng không hài lòng nắm tay nàng, dùng sức nhéo nhéo, “Lẽ nào ta không nên tín nhiệm nàng?”
Đời này, nàng có thể gặp phải một người như vậy, điều này làm cho nàng không hài lòng, không cảm động được sao?
“Giác, ta rất hiểu Thủy Duyệt, ta từ vị đạo lưu lại nơi này có thể cảm thụ được phương hướng hành vi của nàng.” Tuy rằng Hách Liên Giác đối với mình vô cùng tín nhiệm, nhưng có mấy lời nên nói vẫn phải nói.
Hách Liên Giác cười gật đầu, lôi kéo Thanh Chỉ Diên liền hướng phía nàng chỉ đi.
Thiên Ly sơn này kéo dài đông tây kéo dài chừng mấy trăm thước, đỉnh núi tuy rằng hơi nhỏ chút, nhưng là có chừng phạm vi trăm mét.
Lúc này vị trí của Thanh Chỉ Diên bọn họ chính là phương tây của Thiên Ly trại, phụ cận một tiểu viện tử xa xôi. Theo khí tức Thủy Duyệt lưu lại, hai người truy đến nơi này.
Cũng không biết vì sao, lúc đến nơi này, Thanh Chỉ Diên lại phát hiện khí tức của Thủy Duyệt biến mất không thấy.
Tại chỗ dò xét nửa ngày, Thanh Chỉ Diên đột nhiên nghe thấy được một đạo thanh rất nhỏ. Nghiêng quan sát tiểu viện tử trước mặt một mắt, trên mặt của nàng nổi lên một thần sắc cổ quái.
Quay đầu lại nhìn Hách Liên Giác đứng một bên, phát hiện thần sắc của hắn cũng là trong xấu hổ mang theo cổ quái nhè nhẹ. Chỉ thấy được hắn sờ sờ cái mũi của mình, lặng lẽ cúi đầu, không hề nhìn cái tiểu viện đối diện kia.
“Nga…a, hảo, thật là thoải mái a, nữa, lại nữa, ta còn muốn, còn muốn…” Đột nhiên, một đạo âm thanh kiều tiếu hơi lộ ra áp lực truyền ra.
Thanh Chỉ Diên cũng vô pháp giả ngu nữa, trên mặt phiêu khởi đỏ ửng, “Giác, cái này…”
Hách Liên Giác sắc mặt cổ quái ôm nàng, “Diên nhi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”
“Nga, a…muốn, ta còn muốn…” Âm thanh ái muội không ngừng chút nào lần thứ hai vang lên.
Thanh Chỉ Diên kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm nữ nhân này thật kêu am quá dọa người đi? Lớn tiếng như vậy, lẽ nào không lo lắng dẫn người tới?
Đang muốn lôi kéo Hách Liên Giác ly khai, đột nhiên, Thanh Chỉ Diên liền cảm nhận được một khí tức quen thuộc. “Giác, đi theo ta.” Nàng liền lôi kéo hắn nhảy lên phía sau tiểu viện tử.
—— đề lời nói ngoài ——
Ai… Vì sao xui xẻo luôn luôn là ta? Mỗ Diệu Tinh ôm đầu, thống khổ kêu thảm.
Vấn đề nhân phẩm a, mỗ Thủy Duyệt bĩu môi.
Ai nhân phẩm có vấn đề? Mỗ Diệu Tinh trừng mắt, nhân phẩm hắn tại sao có thể có vấn đề?
Là nhân phẩm ngươi có vấn đề, mỗ Thủy Vân cũng theo gật đầu.
Cái gì? Mỗ Diệu Tinh ngạc nhiên không ngớt. Thủy Vân, Thủy Vân cũng nói như vậy?
Ô ô, không sống nữa, không sống nữa, đến nha đầu đều khinh thường hắn…
Ôm đầu, mỗ Diệu Tinh cướp đường mà chạy, một mình liếm thương.
Có đúng hay không đối với hắn yêu cầu quá cao? Mỗ Thủy Vân nghiêng đầu nghĩ.
Chú: Thân ái tích môn, gậy trúc rất nỗ lực a có mộc hữu, cầu đặt a, gậy trúc nhất định sẽ càng thêm nỗ lực nói, rống rống…