Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 53: Chương 53: Tiểu Dã Miêu, Đừng Nghĩ Chạy




.
CHƯƠNG 53: TIỂU DÃ MIÊU, ĐỪNG NGHĨ CHẠY
Editor: Luna Huang
Hách Liên Giác thỏa hiệp, Thanh Chỉ Diên lại không hài lòng, ai bảo hắn vừa rống mình? Nàng làđến giúp một tay, dựa vào cái gì cũng bị hắn mắng?
Rầm rì một tiếng, Thanh Chỉ Diên đẩy Hách Liên Giác ra liền muốn hạ mã.
Thấy thế, Hách Liên Giác vội vàng ôm sát hông của nàng, “Không cho phép nhúc nhích.”
(Luna: Bạn Ninh vương cực kỳ báđạo nha)
“Ngươi dám rống ra?” Thanh Chỉ Diên híp mắt lại. Nam nhân này nhất định phải điều giáo mới được, nữ nhân là dùng để dỗ, không phải dùng để rống không có thể như vậy.
Hách Liên Giác rũ mi mắt xuống, “Ta không có.”
“Ngươi có!”
“Ta không có!” Hách Liên Giác gia tăng thanh âm nhấn mạnh.
Lần này, người ở chỗ này đều bị thức tỉnh, Tất cả mọi người đều có chút ngẩn người, đây rốt cuộc là một tình huống gì, Ninh vương làm sao sẽ ôm một tiểu tử tuấn tú? Thảo nào Ninh vương không thích nữ nhân, nguyên lai hắn thích nam nhân?
Ngẫm lại Thanh ngũ tiểu thư thật đáng thương a, mặc dù là một tảo bả tinh, nhưng cũng là một đại cô nương như nước trong veo nha, lại sắp gả cho một người đoạn tụ, thật đáng thương a.
Mọi người nói nhỏ truyền vào trong tai hai người Thanh Chỉ Diên, để cho bọn họđều có chút sợ run, bọn họ bất quá là cùng nhau cưỡi một con ngựa, đó chính làđoạn tụ rồi?
Nàng không muốn trở thành kẻđáng thương trong tưởng tượng của mọi người, Thanh Chỉ Diên vội vàng hướng về phía Thủy Vân đưa một cái ánh mắt. Người sau lập tức liền tâm lĩnh thần hội hô lên, “Di? Đó không phải là Thanh ngũ tiểu thư sao? Nàng thế nào cũng tới?”
Mọi người vừa nghe liền kích động, Thanh ngũ tiểu thư là một tảo bả tinh a, tại sao có thể theo Hách Liên Giác cùng đi, đó không phải là cản trở Ninh vương sao?
Vạn nhất sự tình chưa giải quyết, nói không chừng đám tặc nhân liền muốn giết tới trong thành.
Bọn họ hô lớn, rống giận, để Thanh Chỉ Diên trở lại, kiên quyết không cho nàng theo Hách Liên Giác.
Sắc mặt của Hách Liên Giác có chút khó coi, hắn theo bản năng ôm sát Thanh Chỉ Diên, ép chặt nàng, để cho nàng dựa chặt vào lồng ngực của mình, coi như làm như vậy là có thểđể cho nàng nghe không được nhàn ngôn toái ngữ một dạng.
Thanh Chỉ Diên âm thầm cười trộm, đôi khi, nam nhân này vẫn là ngu đần không phải sao?
Nhìn quanh mọi người một vòng, Hách Liên Giác sát khí lạnh như băng từ từ tán phát ra. Cảm thụđược lãnh ý, mọi người không kiềm hãm được lui về phía sau môt bước, thật là nhiều người cũng không dám mở miệng nói cái gì nữa.
Thảo nào Ninh vương nhân gia sinh khí, tuy rằng bịép thú Thanh ngũ tiểu thư, hắn rất không cao hứng, nhưng trên mặt là không thể làm ra cái gì, đây là thánh thượng ban hôn a.
Ngẫm lại, mọi người ởđây cũng có thể hiểu được Hách Liên Giác rồi.
Thấy mọi người, lúc này Hách Liên Giác mới nói: “Tảo bả tinh chi ngôn, lời nói vô căn cứ, bổn vương nhất định đại thắng mà về, xuất phát!”
“Ninh vương tất thắng, Ninh vương tất thắng!” Mọi người hô to lên. Bất kể như thế nào, bọn họ vẫn tin tưởng Ninh vương Hách Liên Giác, về phần án của Thanh ngũ tiểu thư, cũng chỉ hy vọng sát khí của nàng không có lợi hại như vậy.
Dựa vào ngực của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên đưa một ngón trỏ ra thọc, “Ta muốn tự cưỡi ngựa. Nhiều người theo như vậy, nàng một nữ nhi gia chưa xuất các làm sao có thể cùng hắn cưỡi một con ngựa?
“Không được suy nghĩ nhiều như vậy.” Hách Liên Giác thu nạp cánh tay, đem nàng ôm lại trong ngực của mình. Sớm muộn gì cũng là người của hắn rồi, ai dám nói lung tung?
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, nhân gia là không dám nói xấu Ninh vương ngươi, thế nhưng dám nói xấu nàng a. Sớm biết nàng sẽ len lén tựđi theo, như thế rất tốt, lại không biết có bao nhiêu lưu ngôn phỉ ngữ về nàng sắp truyền đi rồi.
Ngẩng đầu nhìn cằm trơn bóng của Hách Liên Giác, nghĩ hắn vừa lại dám rống mình, nàng liền lấy tay nắm thịt mềm trên thắt lưng phải của hắn, hung hăng ngắt một vòng.
“Xem ngươi sau này còn dám rống ta hay không.”
Khóe miệng của Hách Liên Giác mơ hồ co quắp một chút, hắn phát thệ là không dám, thắt lưng của nam nhân trọng yếu bao nhiêu a, tại sao có thể luôn luôn bị nắm như vậy?
Thanh Chỉ Diên tự nhiên là không sai quá khóe miệng Hách Liên Giác co giật, lúc này nàng mới hài lòng vài phần. Yên tĩnh, nghĩđến nhiệm vụ chỗ này, nàng hỏi vội: “Ngươi có kế hoạch gì?”
“Tạm thời không có, đến địa phương nhìn tình huống lại nói.”
“Đám kia không đơn giản a.” Vuốt cằm, thanh âm của Thanh Chỉ Diên có chút trầm thấp. “Coi như là sơn tặc cũng là sẽ không tàn sát thôn như vậy. Sự tình làm lớn chuyện, nhất định sẽ khiến cho quan phủ chúý, bọn họ làm sao sẽ có trái cây ngon đểăn. Có người nói người này dũng mãnh thiện chiến, không phải là sơn tặc tầm thường.”
Hách Liên Giác cúi đầu nhìn một mắt cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, tâm tình đột nhiên khá hơn, có thể, dọc theo con đường này, hắn sẽ không tịch mịch như vậy. “Tin tức của nàng trái lại rất chuẩn xác.”
“Đó là tự nhiên.” Thanh Chỉ Diên cười đắc ý, nàng cũng không có gì hay giấu giếm, Hách Liên Giác vốn biết thân phận của nàng, như vậy có cái gì tốt giấu giếm?
Thấy nàng lớn lối như vậy, lòng của Hách Liên Giác tùy theo buông lỏng xuống. Nha đầu này, tại sao có thể so với hắn còn phách lối? Bất quá, kiêu ngạo lớn lối, nữ nhân của hắn, tự nhiên là có có thể có năng lực phách lối.
“Đúng rồi, ngươi làm sao sẽ mang theo một ít già nua yếu ớt tới?” Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn Hách Liên Giác, chuyện này cũng quá kỳ quái đi? “Kẻ cắp mấy trăm người mấy trăm người, người ít như vậy sợ rằng đến nhét kẻ răng của nhân gia cũng không đủ?”
“Lo lắng ta?” Hách Liên Giác híp mắt lại. Khóe mắt cóđộ cong, thoạt nhìn cả người nhu hòa rất nhiều.
“Ai, ai lo lắng ngươi?” Thanh Chỉ Diên thề thốt phủ nhận, “Ta, ta chỉ là không muốn xem những người đóđi chịu chết mà thôi. Ta nói, ngươi có thật không mặc kệ sống chết của bọn họ?” Mặc dù là già nua yếu ớt, thế nhưng, đó cũng là sinh mệnh a, không đạo lý cứ như vậy theo hắn đi chịu chết a.
Còn có, hắn phân minh sớm thủ hạ của biết mình là món hàng gì, thế nào hắn sẽ không phản ứng? Lẽ nào hắn không cùng hoàng thượng tranh thủ một cái sao, hoàng thượng không phải là rất sủng ái hắn sao, thế nào bỏđược để hắn mạo hiểm?
“Tuyển người không thuộc về phần của ta, nhưng ta nhất định sẽ thắng.” Một khí phách bén nhọn tán phát ra rồi, giờ khắc này, Thanh Chỉ Diên cảm thấy hắn thật sự có chút như thiên thần.
“Đến lúc đó ngươi chỉ biết phiền toái.” Thanh Chỉ Diên cũng không nói nhảm nữa, mọi người dẫn theo, chẳng lẽ còn còn có thểđưa trở về? Xem ra, chỉ có thể là nàng mệt mỏi nhiều, tận lực xuất thủ.
Dọc theo đường đi, bởi vì có Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác không hề cảm thấy chạy đi là khô khan. Thỉnh thoảng phụ họa vài câu, tuy rằng phần lớn thời gian đều là Thanh Chỉ Diên nói, bầu không khí cũng xem như khẩn thiết.
Đại khái một canh giờ qua đi, Thanh Chỉ Diên hơi mệt chút. Dựa vào ngực của Hách Liên Giác, mơ mơ màng màng đã ngủ.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, Thanh Chỉ Diên bị người đánh thức. Mở mắt vừa nhìn, phát hiện mình đang nằm đệm giường mềm mại, hai bên trái phải còn có một nguồn nhiệt.
Nàng chậm rãi quay đầu, thấy rõ ràng người, nhất thời nhấc chân đá tới, “Hỗn đản, ai cho phép ngươi ngủ nơi này?”
Thanh Chỉ Diên ngủ mơ mơ màng màng, bởi vì tức giận, trong ngày thường hơi lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hiển hiện ửng đỏ. Con ngươi tinh lượng lúc trước lười biếng.
Coi như một con báo mẹ vừa tỉnh ngủ, chính hướng về phía thỏ săn trước mặt gan lớn vươn móng vuốt của mình.
Đáy mắt của Hách Liên Giác hiện ra ấm áp, giơ tay lên bắt được chân của nàng, “Tỉnh?”
Thanh Chỉ Diên cả giận hừ một tiếng, đầu ngón chân cố sức, đá văng tay của Hách Liên Giác, sau đó liền xoay người đứng lên, “Đây làđịa phương nào, ta tại sao lại ở chỗ này.”
“Đại Vương thôn!”
“Cái gì, Đại Vương thôn?” Thanh Chỉ Diên hơi có chút kinh ngạc, chưa nghĩ tới những già nua yếu ớt này đi thật nhanh, lúc nãy mới chạy đến thôn Tiểu Lý sát vách Đại Vương thôn.
Hách Liên Giác đứng dậy, kéo lại tay của Thanh Chỉ Diên, “Đói bụng không, trước ăn đồ.”
Thanh Chỉ Diên chần chờ một chút gật đầu, cũng không biết ngủ bao lâu, nàng là thật có chút đói bụng.
Thấy Thanh Chỉ Diên không có hất tay của mình ra, khóe miệng của Hách Liên Giác lược lược kéo dài, nữ nhân này, thế nào thời gian rời giường mơ hồ như vậy? Coi như một con tiểu bạch thỏ có chút trìđộn, ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Ra khỏi trướng bồng, lúc này Thanh Chỉ Diên mới phát hiện, đại đội làở bên dòng suối nhỏ phụ cận Đại Vương thôn đóng quân, khoảng chừng hai mươi người một trướng bồng.
Lúc này, sắc trời đã tối, mặt trời chiều ngã về tây, dư huy của mặt trời lặn xuống, tất cả trướng bồng hiện lên quang huy màu da cam.
Từ xa nhìn lại, giống như nhiều đóa hoa tuyết màu da cam bay xuống trên đất, tự có cảm giác phiêu dật.
Rất xa, một luồng hương thịt quay nồng nặc truyền tới, hít mũi một cái, Thanh Chỉ Diên cảm thấy cái bụng càng thêm đói bụng.
Hách Liên Giác lôi kéo Thanh Chỉ Diên đi tới trước đống lửa nhỏ, Thủy Vân cùng một nam nhân vây bên đống lửa tự nướng gà rừng trong tay.
“Tiểu thư, đói bụng không? Cũng nhanh được rồi, ngươi ngồi trước một chút.” Thủy Vân cười híp mắt hướng về phía Thanh Chỉ Diên nói.
“Gia, ta bên này cũng rất nhanh được rồi.” Người nam nhân kia bên người Thủy Vân cũng đã mở miệng.
Thanh Chỉ Diên nhìn về phía người nam nhân kia, nàng nghĩ thầm, Hách Liên Giác này trái lại biết dùng người, một người thị vệ cư nhiên da mặt tốt như vậy. Khuôn mặt tuấn dật, dáng người cao ngất, chỉ là khí thế có chút lãnh, cùng chủ tử hắn là phi thường giống.
“Hắn là ai nha?” Thanh Chỉ Diên quay đầu hỏi Hách Liên Giác.
“Thị vệ thiếp thân của ta, Lưu Vân.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, nhớ kỹ tên. Nếu là thị vệ thiếp thân của Hách Liên Giác, vậy sau này vậy có chuyện gì tìm hắn cũng chính là có thể tìm được Hách Liên Giác rồi.
Chưa được một hồi, Thủy Vân cùng Lưu Vân liền liền đều chuẩn bị xong thực vật, đưa cho chủ tử.
Giữa lúc Thanh Chỉ Diên tiếp nhận một cái đùi gà dựđịnh ăn, Hách Liên Giác lại chộp đùi gà trong tay nàng đoạt lấy.
“Ngươi làm gì?” Thanh Chỉ Diên có chút bất mãn hô, đồ là tỳ nữ của nàng chuẩn bị, hắn dựa vào cái gìđoạt đi?
Hách Liên Giác quét Thanh Chỉ Diên một mắt, không nói lời nào, là hướng về phía Lưu Vân một bên hầu hạ một bên nháy mắt.
Lưu Vân lập tức lấy cái mâm một bên, Hách Liên Giác khéo tay cầm lấy một con gà nướng, một tay móc ra một thanh chủy thủđơn bạc.
Thanh Chỉ Diên có chút ngạc nhiên theo dõi hắn, không rõ người kia là muốn chơi hoa dạng gì. Ăn gà nướng mà thôi, còn dùng chủy thủ?
Đột nhiên, Hách Liên Giác động thủ, chỉ thấy được một ngân quang không ngừng tung bay, từng khối ức gà nhất trí, độ dày nhất trí bị hắn cho vào mâm. Cử chỉ mềm nhẹ, ưu nhãđến cực điểm, coi nhưđang làm tác phẩm nghệ thuật một dạng.
Bất quá trong chớp mắt ngắn ngủn, cái mâm kia liền bày khắp một tầng miếng thịt gà.
Thịt gà tươi mới hợp lại thành một đóa hoa, tản ra mùi thơm mê người, dẫn tới người đại động.
Hách Liên Giác ngừng tay, lưỡi dao lóe lên rồi biến mất, hắn cái mâm kia đưa cho Thanh Chỉ Diên, “Ăn đi.”
Tuy rằng trong lòng thật cao hứng, Thanh Chỉ Diên là cốý là cốý sưng mặt lên, “Ăn đồ mà thôi, chơi hoa dạng nhiều như vậy làm gì?”
Bĩu môi, nàng nhận lấy xiên Thủy Vân đưa tới, bắt đầu từ từăn.
Thủy Vân xít tới, giảm thấp thanh âm nói: “Tiểu thư, đao pháp này của cô gia tương lai so với chúng ta lợi hại hơn.”
Thanh Chỉ Diên liếc một cái, cười mắng, “Nói lải nhải.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt cũng không giảm chút nào, trái lại càng phát ra dấu hiệu nồng nặc.
Không biết có phải hay không là bởi vì hoa dạng này rất cóý tứ, Thanh Chỉ Diên ăn hai đĩa thịt gà miếng mới thỏa mãn cầm lấy khăn lau miệng.
Thấy Hách Liên Giác cũng sớm đãăn xong rồi, nàng đứng lên, “Chúng ta là không phải nên đi xem chuyện xảy ra hiện trường sao?”
“Hảo.” Hách Liên Giác đứng lên, thấy sắc trời đã tối, liền gật đầu.
Tiểu Lý thôn này cách Đại Vương thôn chỉ có hai nén hương lộ trình, hai người chỉ mang theo Thủy Vân cùng Lưu Vân đến Tiểu Lý thôn.
Hôm nay là mười sáu, ánh trăng tròn, ánh trăng như tắm, đem đất chiếu rọi như ban ngày.

Hách Liên Giác đi ở phía trước, ánh trăng đem thân ảnh của hắn chiếu dài trên đất. Thanh Chỉ Diên đi ở sau lưng của hắn, đạp bóng lưng của hắn màđi, cảm thấy phá lệ thú vị.
Trong ngày thường tổng không phải làđối thủ của hắn, hiện tại nàng cần phải dùng sức đạp hắn mới được.
Nhìn động tác của Thanh Chỉ Diên có tính trẻ con như vậy, Hách Liên Giác chỉ là nhàn nhạt ôm lấy khóe miệng, cái gì cũng không nói lời nào, nhưng bước tiến là phi thường nhất trí, thủy chung có thể cho ảnh ngược mình có thểđể cho nàng dẫm nát dưới bàn chân.
Thời gian một nén nhang rất nhanh liền đi qua, hành động trong lúc đó, Thanh Chỉ Diên đột nhiên lại nghe thấy được một mùi máu tươi nồng nặc. Nàng là người học y, mũi linh mẫn, cảm nhận được huyết tinh khí, lập tức liền tăng nhanh bước tiến đi tới bên người Hách Liên Giác, ninh nhìn tiền phương.
Ngay phía trước, một thôn chặn lối đi của bốn người, trong bóng đêm thôn không có một tia sáng một con một con dã thú hung mãnh, nhảy ngang qua, tùy thời nhi động, dựđịnh một ngụm nuốt người vào trong bụng.
Máu tanh xen lẫn mùi hôi xông vào mũi, Thanh Chỉ Diên móc khăn tay ra, che miệng mũi lại, không chút nào tâm tình chán ghét của mình, “Chung quanh nhìn, phát hiện địa phương không đúng lập tức tới bẩm báo ngay.”
“Vâng.” Thủy Vân cùng Lưu Vân miệng đồng thanh đáp ứng.
Thanh Chỉ Diên không phản ứng Hách Liên Giác, bản thân thẳng bước chân vào trong thôn.
Bước chân vào thôn, khí tức khó ngửi càng thêm nồng nặc, Thanh Chỉ Diên từ trong bọc nhỏ bên người lấy ra một bình sứ, lấy viên dược hoàn, đang định nhét vào trong miệng, đột nhiên xuất hiện một cái tay đoạt đi dược hoàn kia.
Thanh Chỉ Diên tức giận trừng mắt nam nhân chưa một tia tự giác, tựđộng tự phát đem dược hoàn cho vào miệng của mình, hừ một tiếng, “Vô lại.”
Hách Liên Giác chưa hé răng, chộp tay của Thanh Chỉ Diên kéo qua, cất bước hướng phía bên trong đi, “Vào xem.”
Thanh Chỉ Diên hất tay vài cái, “Tự ta có thểđi”. Nam nhân này, rõ ràng chính là muốn kiếm cớăn đậu hủ non của nàng.
“Tình huống bất minh, nguy cơ nguy cơ, cùng đi.” Hách Liên Giác ngưng, bất dung trí nghi quét Thanh Chỉ Diên vài lần, tay tăng thêm lực đạo.
“Vô lại chết tiệt.” Thanh Chỉ Diên tức giận hừ một tiếng, giơ tay lên đem một viên dược hoàn cho vào miệng, cũng không giãy dụa nữa, theo hắn liền đi vào.
Tiểu Lý thôn lớn như vậy trong bóng đêm có vẻđặc biệt vắng vẻ, không có gì ngoài huyết tinh khí nồng nặc, Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác tay nắm, từng bước vào thôn.
Dưới ánh trăng, tất cả quanh mình có thể thấy rõ ràng. Thanh Chỉ Diên tùy ýđá văng mấy hộ nhân gia cũng không muốn tiếp tục nhìn nữa.
Khắp nơi đều là tiên huyết, đây cơ hồđã trở thành đặc sắc của toàn bộ thôn.
Hai người đi khắp hơn nửa thôn, nhưng chưa phát hiện chỗ gìđặc biệt. Người phạm án hạ thủ sạch sẽ lưu loát, sau xử lý phi thường sạch sẽ, không tìm ra manh mối có thể truy tra.
Ngay thời gian Thanh Chỉ Diên cho rằng sẽ không tìm được đầu mối gì, ở một gia đình cuối thôn, nàng lại phát hiện một đầu mối trọng đại.
Đây là một hộ bình thường, đất phòng ba gian đơn giản, một tiểu viện tử. Hai người vừa bước chân vào viện tử, Thanh Chỉ Diên liền ở trong sân phát hiện một thứ gìđó mơ hồ phát quang khi ánh trăng chiếu xuống.
Nàng hướng về phía Hách Liên Giác chớp chớp mắt, lôi kéo hắn chạy tới.
Đến trước mặt, Thanh Chỉ Diên ngồi xổm xuống, dùng khăn bọc lấy vật thể, cầm lên: “Là lệnh bài?”
Hách Liên Giác nhận lấy lệnh bài kia, nhìn thoáng qua, sắc mặt đột biến. Trở mình, hắn đem lệnh bài kia thu vào. “Chúng ta đi.”
Thanh Chỉ Diên kinh ngạc nhìn sang, “Đó là cái gì lệnh bài của người nào? Thoạt nhìn không giống như là lệnh bài của binh lính bình thường a.”
” Đây là lệnh bài của Ám Mị quân.”
” Cái gì?” Thanh Chỉ Diên thất kinh, cả người đều có chút sợ run. “Làm sao có thể, đây chính là tu binh của Yến vương tam hoàng tử, thế nào, thế nào lệnh bài của bọn họ sẽ bỏở nơi này? Chẳng lẽ nói, chuyện lần này Yến vương làm?”
Sắc mặt Hách Liên Giác u ám ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe tối không rõ thần tình. Khí tức quanh thân có chút lạnh lùng, lại có chút cô tịch.
Nhìn hắn như vậy, Thanh Chỉ Diên đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Về chuyện của hắn, nàng cũng biết một ít. Ba tuổi tang mẫu, lúc bảy tuổi, lão Vương gia Ninh vương liền bỏ lại hắn đi du sơn ngoạn thủy.
Có thể nói, hắn cũng là từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh không có một người thân tình quanh mình. Nàng thậm chí cũng không dám tưởng tượng, một hài tử nhỏ như vậy là như thế nào lớn lên không có sự bảo vệ của người lớn.
Khó trách hắn đôi khi lại đột nhiên lộ ra thần tình cô tịch như vậy, sống một mình, không ai quan ái, tim của hắn làm sao sẽ không cô tịch?
Chỉ bất quá, Yến vương kia lại cùng hắn có quan hệ gì?
Mặc kệ những thứ này, nàng là không thích thấy Hách Liên Giác như vậy, không có một tia nhân khí, đóng băng như một tảng đá.
Không tự kìm hãm được, nàng liền giơ tay lên kéo lại tay của Hách Liên Giác, ngửa đầu nhìn hắn, “Nghĩ gì thế? Ta có thể giúp một tay.”
Sắc mặt của Hách Liên Giác nhu hợp một ít, hắn trở tay cầm tay của Thanh Chỉ Diên, dùng sức nắm, trong lòng đột nhiên ấm hẳn lên. “Không có việc gì.”
” Làm sao sẽ không có việc gì, ngươi căn bản là nghĩ tới điều gì.” Thanh Chỉ Diên bất mãn nhếch miệng lên, gia hỏa này, nhất định phải đem vật kia giấu đi sao? Phải biết rằng lực lượng của cá nhân chung quy là có hạn, tìm một người giúp một tay không phải là rất tốt sao?
Chỉ bất quá, buồn bực này của nàng trái lại quên mất, nàng làm sao sẽđối với chuyện của hắn để bụng như vậy?
Mở bàn tay to xoa xoa đầu của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác thả mềm tiếng nói, “Có cần ta sẽ nói cho nàng biết.”
Thanh Chỉ Diên không mua trướng, hắn không nói, chính nàng cũng là có thể tra được. “Được rồi, nên xem chúng ta cũng xem rồi, đi về trước đi.”
” Hảo.” Hách Liên Giác kéo tay của Thanh Chỉ Diên, xoay người liền đi.
Hai người ở cửa thôn gặp được Thủy Vân hai người, bốn người cùng nhau, về tới doanh địa.
Ngồi xuống trong lều của Hách Liên Giác, Thanh Chỉ Diên mởđịa đồ, chỉ vào địa thế phụ cận Đại Vương thôn đối Hách Liên Giác nói: “Ngươi xem, phía tây phụ cận Đại Vương thôn đó là tiểu dã sơn, là chỗẩn thân tuyệt hảo, đám tặc nhân nếu như còn cóđộng tác kế tiếp, bọn họ nhất định sẽẩn thân ở nơi này.”
Hách Liên Giác gật đầu, trong lòng âm thầm tán thán, ánh mắt của nữ nhân này trái lại rất sắc bén a, một mắt liền nhìn thấu chỗẩn dấu của đám tặc nhân. Hắn cũng sớm đã phái người dò xét qua, nhóm người kia hôm nay chính giấu ở tiểu dã sơn trong hàng rào thổ phỉ. Chỉ bất quá, hắn không nghĩ tới, người này cư nhiên sẽ cùng tư binh Ám Mị quân của Yến vương có liên quan.
Thấy Hách Liên Giác tán thành, Thanh Chỉ Diên liền giơ tay lên chỉ hướng địa phương cửa trước thôn khác phụ cận tiểu dã sơn, “Y theo thôn xóm phụ cận tiểu dã sơn cự ly đến xem, bọn họ nếu có bước hành động tiếp theo, tất nhiên là muốn nhằm vào cửa trước thôn.”
“Nàng xác định?” Hách Liên Giác nhíu đầu mày, tiểu nha đầu này, tuổi không lớn lắm, thế nào ánh mắt cũng đặc biệt lão luyện tàn nhẫn. Nói không chừng, hắn thực sự chiếm được một giúp đỡ cực lớn a.
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi thế nào không chút để bụng? Đây chính là chuyện của ngươi, thế nào một mình ta quan tâm?”
Hách Liên Giác giật giật thân thể, gần sát Thanh Chỉ Diên, nhàn nhạt đã mở miệng, “Ta toàn bộ nghe lời nàng.”
” Ân?” Thanh Chỉ Diên kinh ngạc thiêu mi, nam nhân này là cóý gì, đều nghe nàng?
” Lần bao vây tiễu trừ này do nàng tới chỉ huy.”
” Gì?” Thanh Chỉ Diên triệt để choáng váng, nam nhân này sẽ không phải làđầu rút gân chứ, để cho nàng chỉ huy? Này không thích hợp a, nàng một nữ nhân, xuất đầu làm cái gì?
” Giao cho nàng.” Hách Liên Giác thoải mái nằm nghiên thân thể của hắn xuống, trực tiếp nhắm hai mắt lại, “Đừng để ta thất vọng.”
Thanh Chỉ Diên nhấc chân đạp tới, đưa hắn đá qua một bên. Nam nhân này, rõ ràng là muốn đùa giỡn nàng cóđúng hay không? Hảo, nàng liền muốn để hắn xem, Thanh Chỉ Diên nàng không có thể là người vô năng như vậy, có thể có thể hắn bài bố. Hơn nữa, nàng cũng muốn nói cho mọi người, nàng mới không phải tảo bả tinh gì.
Lập tức, Thanh Chỉ Diên liền cầm quân lệnh bài của Hách Liên Giác ném lên bàn, lệnh Thủy Vân đem tiểu đội trưởng trong binh sĩ mang đến gấp, dựđịnh cùng bọn họ cặn kẽ một chút kế hoạch của chính mình.
Mười người tiểu đội trưởng cùng đi vào doanh trướng, lúc thấy Thanh Chỉ Diên một người ngồi ngay ngắn ởán, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Không phải nói Vương gia thỉnh bọn họđến nghị sự sao,
Nghe được thanh âm, Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn sang, hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay, “Các ngươi chạy đến đây, ta phân bố nhiệm vụ của các ngươi.”
Mười người tiểu đội trưởng vừa nghe lời này liền không vui, một mình tảo bả tinh ngươi toán thân phận gì, dựa vào cái gì chỉ huy bọn họ?
Vài người chớp chớp mắt, một nam nhân trong đó vẻ mặt lạc má hồ tiến lên một bước nói: “Vương gia đâu?”
Thanh Chỉ Diên theo bản năng cúi đầu nhìn phía dưới một chút, một bàn tay to ôn nhuận như ngọc lúc này lôi kéo làn váy của nàng, coi như lo lắng nàng sẽđào tẩu một dạng.
” Ngủ rồi, có chuyện sao?” Thanh Chỉ Diên tức giận hừ. Tên hỗn đản này, hắn trái lại tự tại rồi, nằm ở phía sau ngủ vui vẻ, làm khó nàng còn phải đối mặt những nam nhân tựđại này không đem nàng đểở trong mắt.
” Ngủ?” Nam nhân lạc má hồ bĩu môi khinh thường, “Tiểu thư, chúng ta đây vẫn là hay là chờ Vương gia tỉnh lại thôi.”
Thanh Chỉ Diên híp mắt lại, vốn là tiếng nói thanh lãnh nay càng lãnh ý, “Nói như vậy, các ngươi là chỉ nhận thức Vương gia, không tiếp nhận lệnh bài?”
Mười người sửng sốt, đều cảm giác cái cổ có chút lạnh sưu sưu. Không biết vì sao, ngay vừa rồi, bọn họ cư nhiên cảm thấy tảo bả tinh trước mắt này cùng Ninh vương có chút tương tự, đều lãnh lệ bức người như vậy, làm cho một loại cảm giác áp bách vô tận.
Thế nhưng, điều này sao có thể, nàng không phải là một nữ nhân sao, còn là tảo bả tinh, bọn họ dựa vào cái gì cũng bị nàng dọa rồi?
Thanh Chỉ Diên không phải làđứa ngốc, nàng tự nhiên minh bạch những người đó là cóý gì, không phải là không phục mình sao? Được a, xem các ngươi có thể cứng rắn tới khi nào.
Khóe miệng một nhấc, Thanh Chỉ Diên hướng về phía mọi người nặn ra một nụ cười sáng lạn. “Các vị hẳn là rất mệt rồi, không bằng, các ngươi tạm thời nghỉ ngơi một hồi?”
Mười người tiểu đội trưởng có chút hoảng hốt, nhìn Thanh Chỉ Diên ngẩn người, không nghĩ tới tảo bả tinh này còn đẹp như vậy, đặc biệt dáng tươi cười kia, trong trẻo như sao, có thểđể người liếc mắt nhìn sẽ say mê trong đó, không muốn tỉnh táo lại.
Thấy rõ ràng sau cái bàn đột nhiên cũng có chút buồn bực, hắn tuy rằng nằm ở sau cái bàn, nhưng lại là có thể xuyên thấu qua bên cạnh bàn thấy rõ ràng sắc mặt của mười nam nhân đối diện. Lúc này thấy bọn họ mỗi người ngẩn người, ngực không lý do dâng lên một chút buồn bực, một đố kị cùng bất mãn loại đồđạc của mình bị người đoạt lấy.
Không chút nghĩ ngợi, cánh tay dài quấn lấy eo của Thanh Chỉ Diên, thoáng cố sức, trầm giọng nói: “Không cho phép!”
Thanh Chỉ Diên sửng sốt, lúc hoàn hồn lập tức đãđem ngân châm đâm vào một huyệt đạo trên phần eo của bàn tay, nam nhân chết tiệt này, thật cho làđậu hũ của nàng dễ dàng ăn như vậy sao, muốn chết!
Hách Liên Giác bịđau chưa rút tay về, vẫn như cũ xiết chặt hông của nàng, rõ ràng chính là muốn nói cho nàng biết, chỉ cần nàng không thỏa hiệp, hắn liền không buông tay.
Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhìn phần eo của cái tay kia, thầm cảm thấy không thích hợp. Bị băng kim tính chất đặc biệt của nàng đâm, nhất định sẽ co rút liên tục, từ lúc đâm đến giờ, thế nào hắn không có một phản ứng?
Tình huống như vậy cũng chỉ có hai khả năng, một trong đó, huyệt đạo của người này cùng thường nhân bất đồng, mà cái khác chính là nội lực của hắn quá mức mạnh, dùng nội lực trọng trọng bọc lại băng châm của nàng.
Thanh Chỉ Diên thầm buồn không ngớt, nội lực người này cư nhiên cường như vậy? Nàng sau này ở trước mặt hắn chẳng phải là không chiếm được tiện nghi gì rồi?
Bất mãn rầm rì một tiếng, nàng dùng sức mở cái trảo kia, lạnh mặt, trực tiếp phất tay xuất ra thêm hai châm.
“A. . .” Một đạo tiếng thét chói tai vang lên, một người râu quai nón bịch ngã trên mặt đất, tứ chi không ngừng co quắp, hai cái tay không ngừng đánh miệng mình, mạnh điên cuồng, người khác sợ choáng váng.
Phục hồi tinh thần lại, bọn họ liền cùng nhau vọt tới, dùng sức bắt tứ chi của người râu quai nón. Nhưng ngay khi bắt hắn lại tứ chi của hắn, bọn họ mới phát hiện, sức lực của người râu quai nón làm sao có thể trở nên mạnh như thế?
Thanh Chỉ Diên thiêu mi, cầm tấm lệnh bài kia lên, nhàn nhạt mở miệng, “Còn có người nào chỉ nhận thức Vương gia không tiếp thu lệnh bài? Ta có thể nói cho các ngươi biết, lần bao vây tiễu trừ này nhiệm vụ chính là ta chỉ huy, nghe ta, liền có lời tốt, không nghe ta?” Nàng kéo dài âm điệu, đột nhiên lãnh trừng hướng về phía người râu quai nón , bịch vỗ vào trên bàn, “Hắn chính là hạ tràng của các ngươi!”
Chúng người thất kinh, nguyên lai thân thủ của tảo bả tinh này cư nhiên như tốt như thế? Bọn họ cũng đều không phát hiện nàng xuất thủ thế nào, trời ạ, may mà vừa rồi bọn họ không nói gì, nếu không, lúc này người nằm dưới đất chính là bọn họ.
” Còn có dị nghị không?” Thanh âm lạnh lùng, bất kỳ nhiên của mỗ nam nhân giống nhau nhưđúc. Nghe được người ở chỗ này đều sững sờ, sau đó vội vàng lắc đầu, cọ cùng nhau chạy tới trước bàn cung kính đứng vững thân thể.
Bọn họ lúc này mới nhớ tới, tảo bả tinh này không có thể là người bình thường như vậy a, nàng là Ninh vương phi tương lai a, đắc tội đó không phải làđắc tội Ninh vương?
Lão Thiên, vậy còn trái cây tốt ăn sao?
May là bọn họ không có làm việc gì a, vạn hạnh a.
Nhìn đến nơi đây, Hách Liên Giác ở phía sau khóe miệng hơi kéo một chút. Tự tin, có năng lực, không úy kỵ, lực lượng cường đại, tốt. Ở bên cạnh hắn, có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, không có một chút năng lực tự vệ, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.
Nghĩ tới đây, mặt của Hách Liên Giác trầm xuống, ánh mắt nhìn Thanh Chỉ Diên cũng bắt đầu phức tạp.
Đem nàng buộc bên người, thực sựđúng sao?
Thanh Chỉ Diên cũng không biết trong lòng đang của Hách Liên Giác trong lòng đang ngất trời nhảy xuống biển, nàng đang bận bố trí kế hoạch của chính mình. Đủ nói đại khái gần nửa canh giờ, lúc này nàng mới xác định kế hoạch không có lỗ thủng chút nào.

Phất tay ý bảo mọi người lui xuống chuẩn bị, nàng quay người sang, giơ tay lên, một ngâm chân quất tới.
Thân thể của Hách Liên Giác rồi đột nhiên bằng phẳng lăn ra ngoài, dạo qua một vòng, đứng vững thân thểđối diện cái bàn. “Mưu sát thân phu?”
Thanh Chỉ Diên nổi giận quay lại thân thể, híp mắt lại, nàng ngày hôm nay muốn nhìn nam nhân này đến cùng có bao nhiêu khả năng. Nàng tuy rằng võ công không phải là cao nhất, nhưng ám khí cũng xuất thần nhập hóa, muốn từ tay nàng đào tẩu, không dễ dàng như vậy.
Đầu ngón chân điểm đất, cả người Thanh Chỉ Diên nhảy dựng lên. Sắc y phấn lam nàng, tạo thành một dải phấn lam băng diễm, xinh đẹp lãnh. Đẩu thủ, hơn mười ngân châm nhọn bay ra ngoài, dọc theo bất đồng quỹ tích đánh úp về phía Hách Liên Giác.
” Tới tốt!” Hách Liên Giác quát to một tiếng, thân thể rồi đột nhiên xoay tròn. Nhưng thấy một hồi nhấc chân, một hồi lui cái cổ, một hồi nghiêng đi thân thể. Mặc dù làđộng tác đơn giản, khi hắn làm cũng đặc sắc như vậy, coi như vũđạo ưu nhã.
” Hừ!” “Thanh Chỉ Diên đạm hừ một tiếng, “Như vậy làđược sao?” Hai tay vi đấu, lại hơn mười châm nhọn bay ra ngoài.
Những ngân châm nhọn này của nàng, quỹ tích phi hành phá lệ xảo quyệt, một mắt nhìn sang, coi như bao quát tất cảđại huyệt quanh thân Hách Liên Giác. Có thể nói, cũng trong lúc đó, hắn tránh thoát công kích huyệt đạo, mà một huyệt đạo sẽ không có vận tốt như vậy.
Thanh Chỉ Diên tự tại đứng ởđằng kia, chống cằm, cười đắc ý. Tiểu dáng nhi, xem ngươi lần này còn thế nào tránh.
Trong lòng Hách Liên Giác cũng là hơi kinh hãi, đã sớm biết tuyệt kỹ phi châm của quỷ y Lệ Tiểu Tiên đãđến tình trạng xuất thần nhập hóa, nhưng chân chính thấy được mới biết, nào chỉ là xuất thần nhập hóa, cái này căn bản là không người có thểđịch.
Những châm nhọn, đi theo quỹ tích, cũng không biết vì sao, ngay thời gian sắp đạt tới lại có thểđột nhiên cải biến quỹ tích, cho người phòng vôý phòng.
Ngạc nhiên qua đi còn lại là kinh hỉ nồng nặc, thân thủ như vậy, chỉ cần không để cho địch nhân có cơ hội gần người, muốn động nàng, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng nhất.
Hách Liên Giác híp mắt, khóe miệng chậm rãi cong, có thể di động đặc biệt rất mạnh.
” Hắc… Trúng chiêu đi?” Thanh Chỉ Diên vỗ tay. Chê cười, muốn tách rời khỏi thiên la địa võng của nàng làm sao có thể chứ?
” Phải không?” Một đạo tiếng nói lạnh nhạt đột nhiên ngay đỉnh đầu của nàng vang lên.
Nàng còn không có lấy lại tinh thần, cũng đã bị người ôm lấy thắt lưng, kéo vào trong ngực chắc. Khí tức nam tính quen thuộc xen lẫn một dược hương nhàn nhạt kéo tới, lao lao đem nàng giam lại.
“Tiểu dã miêu, năng lực tốt!” Hách Liên Giác hơi cúi đầu, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng đụng lên cái trán trơn bóng như ngọc.
Xúc giác ấm áp không chỉ làm Thanh Chỉ Diên sợ choáng váng, Hách Liên Giác người chủ đạo cũng là có chút sững sờ. Thời gian vừa ôm, một xung động để hắn làm như vậy, thẳng đến thiếp cái trán của nàng, lúc này hắn mới phát hiện, xa mà mình muốn không phải làít như vậy, hắn muốn, mong muốn càng nhiều, càng nhiều.
Ôm hông của nàng, Hách Liên Giác hết sức tự chủ lúc này mới để cho mình đẩy nàng ra. Gần kề bên tai của nàng, dùng cái loại tiếng nói đột nhiên có chút ám á: “Đi thôi, tương lai lại tiếp tục.”
Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, nhấc chân đạp tới, tên khốn kiếp đáng chết này, cư nhiên, lại dám hôn nàng? Còn nói cái gì tương lai lại tiếp tục, ai, ai muốn cùng hắn tiếp tục a?
Đến lúc này, nàng mới phát hiện, giữa bản thân cùng Ninh vương này thực sự những thứ gì không giống nhau. Nam nhân này lấy một loại thái độ cường thế xâm lấn cuộc sống của nàng, không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, hoàn toàn tham dự tất cả của nàng.
Loại thái độ cường thế này quyết nhiên, nàng là lần đầu tiên cảm thụđược. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút mê mang. Tiếp tục như vậy nữa sẽ phát sinh chút gì, nàng rất rõ ràng. Nhưng nàng thật có thể theo đuổi tim của mình sao? Vạn nhất tương lai vẫn là kết cục thống khổ?
Nàng tuyệt đối không nhịn được lần thứ hai a!
Nam nhân này, nàng có thể cảm nhận được hắn thật tình, nhưng vì cái gì, hắn không phải là không nguyện ý cùng nàng thành thân sao, vì sao hướng nàng tốt như vậy?
Trong lúc mê man, cả người Thanh Chỉ Diên khôi phục thanh lãnh thưòng lui tới. Không biết rõ, nàng liền lo lắng. Nên, hiện nay mà nói, nàng không thể tiếp tục như vậy. Bằng không, nàng sợ rằng thực sự lạc tim của mình mất.
Chợt đẩy Hách Liên Giác ra, nàng hướng chày vài bước, “Lập tức liền muốn động thân, ngươi đuổi kịp.” Bỏ lại những lời này, nàng chạy đi chạy ra ngoài, dáng dấp hoảng hốt, coi như phía sau cái mông có lửa một dạng.
Hách Liên Giác có chút mê man nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn lóe lên rồi biến mất, là hắn là hắn quá mức bức thiết hùđược nàng sao? Cũng không đén nỗi, nàng căn bản cũng không phải là nữ tử của tầm thường.
Nhưng, nàng vì sao phải chống cự như vậy?
Tựđịnh giá chỉ chốc lát, hắn đột nhiên liền nghĩđến một tia khả năng. Nàng từ nhỏ mất đi cha nương, không ai thích nàng, thậm chí khắp nơi khi dễ nàng, sống trong hoàn cảnh lạnh như băng như vậy, đối với thân cận của người khác nhất định sẽ có kháng cự trong lòng. Cảm thấy những người đóđều là không thể tin, tiếp cận nàng cũng là dụng tâm kín đáo.
Hắn, tự nhiên cũng là ngoại lệ.
Nghĩ tới đây, ngực đột nhiên hơi hơi đau đớn, mắt hơi híp, Hách Liên Giác mại khai đi nhanh đuổi theo. Tiểu dã miêu, đừng nghĩ chạy, vĩnh viễn không cho phép chạy!
Trong kế hoạch của Thanh Chỉ Diên, bọn họ là phải thừa dịp chạy tới cửa trước thôn, bày mai phục chờ nhóm người kia tự chui đầu vào lưới.
Đương nhiên, nàng còn để lại một số người một số người nghe nhìn lẫn lộn, để nhóm người kia cho là bọn họ còn trúđóng ởĐại Vương thôn bên này, toàn lực lục soát địa điểm chuyện xảy ra.
Bởi vì xảy ra chuyện mới vừa rồi, Thanh Chỉ Diên tự nhiên không muốn cùng Hách Liên Giác ngồi chung một con ngựa. Chính nàng cưỡi một con ngựa, đang chuẩn bị mã rời đi, phía sau đột nhiên quát một trận cuồng phong lãnh lệ. Đón, cả người nàng liền bịôm vào trong ngực ấm áp. Nàng không khỏi có chút bực mình, lúc đầu thế nào không sớm một chút gặp sư phụ, lớn tuổi tập võ bất hảo, hiện tại tốt rồi, không phải làđối thủ của nam nhân này a.
Thở phì phò quay đầu, nàng tức giận: “Ngươi theo làm cái gì?”
” Không cho phép nàng chạy!” Hách Liên Giác cuồng ngạo mở miệng, “Vĩnh viễn cũng không cho phép thoát khỏi ta.”
Thanh Chỉ Diên nhíu đầu mày, : Ngươi nói cái gì thì là cái đấy sao?”
” Tự nhiên!”
Thanh Chỉ Diên chán nản, không biết mình là nên tức giận hay nên cười. Nam nhân này, luôn luôn đều là cuồng ngạo như thế, cũng chính là phần cuồng ngạo này hấp dẫn nàng, không phải sao? Lắc đầu, nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về hắn.
Khuôn mặt Quỷ phủ thần đao điêu khắc, khí tức cuồng ngạo, bất kể là bên nào đều là hấp dẫn người như vậy. Chỉ bất quá, nàng muốn không được a.
” Suy nghĩ gì?” Hách Liên Giác không nhịn được đã mở miệng. Hắn không thích khí tức xa cách này của nàng, cảm giác được giữa hai người coi như cách một cái hồng câu một dạng.
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu, “Cóít thứ ngươi không cho được, không nên mở miệng muốn. Đến lúc đó không đứng mà sai, cóý tứ sao?”
Hách Liên Giác ninh mi, “Chỉ cần là nàng muốn, ta liền cho.”
” Phải không?” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt cười cười. Nụ cười kia có chút khổ sáp, đã từng người kia cũng đã từng nói lời tương tự. Nhưng cuối cùng, cũng tàn nhẫn như vậy hướng về phía vung dao? Có thể thấy được, nam nhân thật tình cỡ nào bất kham một kích.
Bất quá, hiện tại không có thể như vậy. Vẫn là Hay là chờ chuyện lần này chấm dứt, nàng sẽ cùng hắn thật tốt nói chuyện. Như vậy, nàng tương lai rời đi cũng sẽ có phiền toái gì.
Về phần mấy ngày nay, vậy hãy để cho nàng hưởng thụ một chút ấm áp khóđược đi, Coi như thù lao lần này, đúng, là thù lao.
Nàng buông lỏng xuống, không vui thiêu mi, “Con ngựa này không thể như Dạ Ngọc, ngươi xác định nó chịu được hai người?”
Đầu mày của Hách Liên Giác đang ninh tản ra, trong lòng có chút bất an. Tuy rằng hắn không biết trong lòng nàng rốt cuộc làđang suy nghĩ gì, nhưng hiện tại nàng mềm xuống, điều này làm cho hắn tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Ôm sát hông của nàng, coi như muốn đưa nàng khảm vào cơ thể một dạng. Hách Liên Giác ôm lấy khóe miệng, giơ tay lên bên môi đánh một tiếng huýt gió. Một trận tiếng vó ngựa nhỏ nhẹ vang lên, ngừng lại bên người.
Hách Liên Giác ôm Thanh Chỉ Diên phi thân lên, rơi vào trên lưng của Dạ Ngọc, tay giật giây cương một cái giật dây cương một cái, dẫn đầu liền xông ra ngoài.
Đoàn người lúc nửa đêm đến cửa thôn, cảđám dựa theo chút nào của Thanh Chỉ Diên, chút nào không một tiếng động xâm nhập mỗi một gia đình. Đưa ýđồ bọn họđến báo cho mọi người, sau đó liền mang theo bọn họ dời đi.
Một nửa người hộ tống người của thôn đến doanh địa đóng quân của bọn họ trước, mà một nửa kia thay y phục của bọn họ, bắt đầu rồi chuẩn bị công tác khí thế ngất trời.
Thời gian Thanh Chỉ Diên mang hoạt, Hách Liên Giác trái lại đặc biệt thanh nhàn. Hắn theo nàng thật sát, không cho nàng có một khắc ly khai phạm vi tầm mắt của mình.
Lần này, trong lòng của binh lính đều có một nhận tri. Ninh vương coi như rất thương tảo bà tinh a. Nhưng vì cái gì, hắn không phải là không không phải là không cam tâm tình nguyện thú nàng sao?
Nhưng sau lại vừa nghĩ, đây chính là hoàng thượng ban hôn, Ninh vương coi như là làm hình dạng cũng nhất định phải đối với nàng tốt. Vừa nghĩ như thế, bọn họ cũng liền bình thường trở lại.
Một ngày rất nhanh liền đi qua, ánh trăng từ từ lên đến giữa không trung. Dưới bóng đêm thôn lâm vào vắng vẻ, các hộđều caid chốt, nghỉ ngơi.
Mà đang ở nửa đêm, khách không mời màđến lại tới.
Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác cùng nhau canh giữở một gia đình trung gian thôn, hai người đứng ở cửa sổ, mặt lạnh nhìn về phía ngoài cửa. Người, quả nhiên tới.
” Hỗn đản, thật là Ám Mị quân của Yến vương.” Thanh Chỉ Diên một trận nghiến răng nghiến lợi. Thân là hoàng tử sai sử tư binh của mình tàn sát dân chúng, đây quả thực là chuyện tình không thể tưởng tượng nổi.
Ở nàng nghĩđến, chỉ cần là trong hoàng thất sẽ không có ai không muốn cái đại vị kia. Muốn cái đại vị kia, người nào không muốn có danh tiếng tốt của dân chúng? Nhưng Yến vương này lại phương pháp trái ngược, đây không phải là quá kỳ quái sao?
” Lẽ nào hắn là muốn đối phó ngươi?” Thanh Chỉ Diên có chút quay đầu nhìn về phía Hách Liên Giác, vì suy đoán trong lòng mình mà khiếp sợ. Chỉ có này một lời giải thích coi như bình thường, bằng không, nàng thực sự không nghĩ ra, Yến vương này vì sao phải phải hạ thủ không lý do đối với mấy thôn dân này.
Hách Liên Giác kéo áo khoác đem Thanh Chỉ Diên kéo vào trong ngực của mình, cảm thụđược xúc cảm vậy thật thiết, lúc này mới cảm thấy bản thân không còn là côđơn một mình. “Đúng!” Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Thanh Chỉ Diên khép lại miệng, nàng quả nhiên đãđoán đúng, nhưng Yến vương vì sao phải đối với hắn hạ thủ? Hách Liên Giác không phải là hoàng tử, không có khả năng làm hoàng thượng. Như vậy cũng là bởi vì hắn quá mức bộc lộ tài năng, cho người xem không vừa mắt?
Nghĩ đến hoàng thượng đối với hắn cưng chìu, trong lòng Thanh Chỉ Diên cóđáp án. “Cóđôi khi bộc lộ tài năng không phải là chuyện tốt, ngươi là một người thông minh, làm sao sẽ không hiểu? Ngươi rốt cuộc làđang tính toán cái gì?”
Hách Liên Giác xoa xoa đầu của nàng, trong lòng cảm khái không thôi. Nữ nhân này quá thông minh, căn bản chuyện gìđều lừa không được nàng. Bất quá, hắn không cóýđịnh gạt nàng, khi hắn quyết định muốn buộc nàng bên canh, hắn không cóýđịnh gạt nàng bất cứ chuyện gì.
Bất quá, hắn cũng không sẽ cứ như vậy đem tất cả mọi chuyện đều nói ra. Lưu chút bí mật nhỏ cho nàng đoán, có thể nàng càng thêm hài lòng.
” Chính nàng tựđoán.” Hách Liên Giác nhàn nhạt mở miệng.
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, cho là nàng không biết hắn tính toán gì sao? Phân minh là cốýđể cho nàng đoán, được rồi, nàng là không thích không làm mà hưởng, thích bản thân tự tra xét bíẩn.
Hách Liên Giác, sớm muộn gì ta sẽđem toàn thân bí mật của ngươi đều đào hết. Thanh Chỉ Diên trừng mắt nam nhân so với chính mình cao hơn một cái đầu kia, trong lòng lại có chút ai oán, hắn không có chuyện gì muốn cao như vậy? Nàng ngửa đầu, mệt mỏi quá a
Ngoài phòng có động tĩnh, người đến hành động cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, hiển nhiên là nghiêm chỉnh huấn luyện, người tầm thường tuyệt không có thể so sánh được.
Oanh! Đột nhiên, một đạo nổ truyền đến.
Thanh Chỉ Diên đại hỉ, “Con cọp tiến lồng sắt rồi, đi, nhìn chúng ta xem chúng ta ai giải quyết được nhiều người hơn.” Nàng đã sớm nhìn những người này không vừa mắt, lại dám hạ thủ với người tay không tấc sắt, bọn họ còn là người sao?
Ngày hôm nay, nàng muốn đại khai sát giới, để cho bọn họ biết, thường tại bờ sông đứng không nơi nào không ướt giày. Ngày hôm nay, chính là bọn họđá phải thiết bản.
Thân thể nhoáng lên, nàng trước một bước đẩy viện môn ra liền xông ra ngoài.
“Tiểu báo tử xuất thủ, ta cũng không thể tỏ ra yếu kém a.” Khóe miệng Hách Liên Giác gợi lên, cũng theo đó nhanh đi ra ngoài.
Lúc này, trong thôn một thân hắc y. Khi tiến vào thôn, bọn họ liền phát hiện không được bình thường. Một nam nhân trong đóăn mặc y phục lam sắc sát người quay đầu nhìn chung quanh, mắt tam giác run lên, lãnh lệ mở miệng, “Có mai phục, rút!”
“Rút? Trễ rồi.” Một đạo tiếng nói thanh lãnh hài hước truyền vào trong tai của tất cả hắc y nhân ởđây.
Thanh Chỉ Diên từ một đỉnh thất từ từ nhảy xuống tới, góc váy phi dương, khí tức thanh lãnh từ từ tán ra. Rõ ràng là khuôn mặt tiên nữ vậy, lại có hơi thở lạnh như băng quỷ mị.
” Tảo bà tinh?” Nam nhân vận lam sắc y kinh ngạc lên tiếng, “Chỉ bằng ngươi? Hừ, các huynh đệđộng thủ cho ta!”
” Động thủ!” Thanh Chỉ Diên cũng theo đó hô to một tiếng.
Oanh… Vài tiếng muộn hưởng truyền đến, dưới chân của đám hắc y nhân kia đột nhiên vùi lấp xuống phía dưới, kèm theo rầm rầm muộn hưởng chính là tiếng thét chói tai của đám hắc y nhân, toàn bộ thôn đều sống lại, tràn đầy các loại tạp thanh phân loạn.

Người cầm đầu nam nhân lam y vừa thấy manh mối sai, lập tức dẫn mọi người quay đầu muốn đột phá vòng vây.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên bay tới một quái vật lớn màu đen.
” Bất hảo, là tiêm trúc bài(Luna: miếng bè làm từ trúc được vuốt nhọn).” Nam nhân lam y rống lớn một tiếng, dẫn mọi người phấn khởi phản kháng. Trường kiếm huy vũ, trúc bài rơi lả tảđầy đất.
Còn là có không ít hắc y nhân trúng chiêu, ngã trên mặt đất, cũng nữa không đứng dậy nổi.
Bá! Lại là vài tiếng muộn hưởng, đỉnh đầu, ngay phía trước, cùng phía sau lại có tiêm trúc bài bay đến, nhìn thế trận kia, coi như muốn một lưới bắt hết đám hắc y nhân một dạng.
Hách Liên Giác ôm lấy khóe miệng, thản nhiên nói: “Bọn họ làÁm Mị quân, nàng muốn cứ như vậy đuổi bọn họ?”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, “Ngươi gấp cái gì? Trò hay ở phía sau.”
Tiếng nói của Thanh Chỉ Diên vừa dứt chỉ nghe bang bang vài tiếng hưởng, nhưng thấy một đoàn đoàn sương trắng nổ ra trên tiêm trúc bài. Trong nháy mắt đem tất cả hắc y nhân nhuộm thành bạch y nhân, có thểđể bọn họ hoàn toàn bại lộ trong màn đêm.
” Hắc hắc, các huynh đệ, cho bọn hắn tốt một chút. Lập công lớn, trở lại các ngươi cũng đều có ban thương a.” Thanh Chỉ Diên phi thân đứng ở trên một cây cọc gỗ, dùng sức vung tay lên, lên tiếng hô to lên.
” Lập công, lập công…” Chỗ tối mọi người hưng phấn thét lên, bọn họ vốn tưởng rằng lần này làđi tìm cái chết, ai có thể nghĩ tới hội ngộ Thanh Chỉ Diên một thiên tài như vậy? Cơ quan thiết kế của nàng vô cùng lợi hại, bọn họ chỉ cần núp trong bóng tối kéo dây có thể tạo thành nguy cơ rất lớn cho những người đó. Đây chính là sự tình bọn họ chưa hề nghĩ tới, một trận chiến này qua đi, trong lòng của bọn họđều nhớ kỹ một nữ nhân, không cảm thấy nàng là một tảo bà tinh.
Mọi người một bên hưng phấn thét lên, một bên đem trường cung cầm trong tay nhắm ngay hắc y nhân bị phấn vôi nhuộm thành trắng, từng cây tên một bắn ra.
Khắp bầu trời mưa tiễn, rơi xuống, trong nháy mắt đãđem những hắn y nhân vây trong đó.
Dù cho ngươi tránh được nhất thời, cũng không thấy tránh được cảđời.
Hắc y nhân không ngừng ngã xuống, nhân số từ từ giảm mạnh, Thanh Chỉ Diên tin tưởng, một trận chiến này, bọn họ tất thắng không thể nghi ngờ. Đương nhiên, bọn họ có thể thắng đó là bao vây được chỗ tối, còn cóđông đảo cơ quan ám khí phụ trợ, bằng không, lấy những người già nua yếu ớt như bọn họ muốn thấy đám Ám Mị quân này, há là dễ dàng như vậy dễ dàng như vậy?
” Hỗn đản! A…” Đột nhiên, người lam y kia điên cuồng hét lên một tiếng, bỗng nhiên bay lên, trong tay lật ra một viên hắc lưu lưu, chợt nện xuống đất.
Oanh nổ một tiếng, khói đặc cuồn cuộn dựng lên, hoàn toàn đem những hắn y nhân kia che trong đó.
Thanh Chỉ Diên nhíu đầu mày lên, “Đó là thứ gì?”
” Lôi hỏa châu.”
” Lôi hỏa châu? Không nghĩ tới bọn họ lại còn vật như vậy?” Thanh Chỉ Diên vô cùng kinh ngạc lên tiếng.
Hừ một tiếng, Thanh Chỉ Diên liền bình tĩnh lại. Bởi vì, nàng phát hiện lôi hỏa châu này cùng thứ nàng biết có chút bất đồng. Lôi hỏa châu bình thường, là có thể nổ chết người. Nhưng lúc này lôi hỏa châu lại bất đồng, trừ khói trắng nồng nặc phiêu khởi, không có những hành động khác.
Huống chi, người lam y kia là người cầm đầu Ám Mị quân, không đạo lý tự giết người của mình nha.
“A…” Tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, Thanh Chỉ Diên bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia “Chuyện gì xảy ra? Là người của chúng ta?”
Hách Liên Giác ngưng hướng phía nhìn, hết thảy đều vô cùng bình tĩnh, hắc y nhân kia không có nhúc nhích, người của trong phòng coi như tự xảy ra chuyện một dạng.
Thanh Chỉ Diên có chút bất an nhìn khỏi trắng từ từ tản ra, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Khói thuốc này có chút sai.” Hách Liên Giác đột nhiên nói.
“Ân? A, có độc!” Thanh Chỉ Diên tức giận, nàng làm sao sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy. Cho rằng khói trắng lôi hỏa châu kia phát ra cốn không phải là khói tâm thường, như thế nào sẽ tương đồng?
Tức giận hừ một tiếng, Thanh Chỉ Diên từ trong túi lấy ra một bình sứđỏ hai viên giải độc hoàn, đem một viên cho Hách Liên Giác, bản thân ăn một viên, cả người liền coi như một viên đạn pháo màu xanh, hướng về phía đám hắc y nhân kia bắn tới.
“Nha đầu nóng tính này.” Hách Liên Giác bất đắc dĩ lắc đầu, đầu ngón chân một điểm ở cái cộc gỗ, thân thể cũng bay ra ngoài, trong nháy đuổi kịp Thanh Chỉ Diên.
” Cùng nhau động thủ.” Hách Liên Giác thấp giọng nói, “Chúý an toàn.”
” Xem chúng ta ai lợi hại hơn.” Thanh Chỉ Diên cũng không quay đầu lại đáp ứng. Thân thể lay động, mấy đạo ngân chân nhọn nhanh xuất ra.
Hách Liên Giác không cam lòng tỏ ra yếu kém, một thanh nhuyễn kiếm bị hắn rút cấp ra. Ngân quang ám vũ, chỉ nghe nhiều tiếng kêu rên.
Hai người phân hai bên, bọc đám người vào trung gian. Bởi vì buồn bực bọn họ dùng độc, hai người hạ thủ lưu loát, không để lại một tia tình cảm.
Thanh Chỉ Diên rất nhanh, bởi vì nàng công kích có thểđồng thời mười mấy người. Nhưng Hách Liên Giác lại cũng không chậm, nhân gia trường kiếm huy vũ, một kiếm là có thể giải quyết mấy người ngu ngốc
Khối rốt cuộc tản ra, Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác cuối cùng là có thể thấy được bên trong. Bên chân của hai người nằm đầy hắc y nhân, tầng tầng chồng lên nhau, ánh trăng phóng xuống tới, quanh mình vết máu cũng không nhiều lắm.
Thanh Chỉ Diên nhìn về phía nam nhân cuối cùng ôm đầu lạnh run, “Cái này là của ta.”
” Hảo. là của nàng.” Hách Liên Giác thu hồi kiếm, thân thể nhoáng lên, đứng ở bên người của Thanh Chỉ Diên.
” Ngươi thế nào đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?”
“Của nàng không phải cũng là của ta sao?” Hách Liên Giác nghiêm trang nói.
Thanh Chỉ Diên triệt để hết chỗ nói rồi, nàng rốt cuộc phục rồi, cùng nam nhân này tranh khẩu thiệt, căn bản là không có khả năng thắng.
Lắc đầu, nàng vung tay đem một cây châm bắn vào trong cơ thể của hắc y nhân kia, người tới gần hai bước, lãnh lệ mở miệng, “Thùy, ai sai sử các ngươi?”
“A…” Người nam nhân kia thống khổ cong thắt lưng, thân thểđổ rào rào, trong cơ thể như có vật gìđang du tẩu một dạng. “Buông . . . Buông tha. . . Buông tha ta a.”
” Thả ngươi? Được a, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, là ai phái các ngươi tới?”
” Ta… Ta nói, ngươi, ngươi trước thả ta…”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, giơ tay lên một chưởng vỗ một chưởng vỗđầu vai nam nhân kia, một cân châm nhỏ bị nàng rút ra. “Nói!”
Người nam nhân kia thở phào nhẹ nhõm, quỳở trên mặt đất, thở hổn hển nói :” Là nhị phu nhân của thái sư phủ Lâm Trân.”
Thanh Chỉ Diên sửng sốt, hoàn hồn liền nhấc chân đá tới, “Nói bậy.” Thật cho là nàng làđứa ngốc sao? Lâm Trân dù cho như thế nào đi nữa muốn đối phó nàng cũng tốt, nhưng Ám Mị quân này là nàng có thể chỉđiểm sao?
” Thực sự… Thật a, tha mạng, tha mạng a, ta nói đều là lời nói thật a.” Hắn y nhân quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, hắn thực sự là bịđau đớn cực đoan dọa cho sợ. Trong người như có châm nhảy lên, cái loại đau đớn này, quả thực thì có thể làm cho sống không bằng chết a.
” Ngươi…” Thanh Chỉ Diên còn muốn xuất thủ, Hách Liên Giác lại đột nhiên giữ nàng lại/
” Giao cho ta xử lýđi.”
Thanh Chỉ Diên suy nghĩ một chút liền đáp ứng, Ninh vương chính là thủ hạ, năng lực hỏi bức cung so với nàng cao rất nhiều. Đã như vậy, nàng cũng liền buông lỏng.
Hách Liên Giác hướng về phía chỗ tối phất tay một cái, Lưu Vân dẫn thị vệ của vương phủ vọt ra, đem hắn y nhân kia dẫn theo xuống phía dưới.
Thanh Chỉ Diên nhìn quanh bốn phía một cái, “Lần này chúng ta không phân được cao thấp, lần sau, ta nhất định phải thắng ngươi.” Kỳ thực, trong lòng nàng là có chút kinh ngạc, nam nhân này năng lực thật sự là quá kinh người, một thanh trường kiếm cư nhiên có thể so sánh ngân châm của nàng, tốc độ phải nhanh cỡ nào mới được a.
“Nàng thắng.” Hách Liên Giác mềm nhẹ mở miệng. Chỉ cần nàng có thể hài lòng, để cho nàng thắng thì như thế nào?
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, cuối cùng một người không thể chết được, bọn họ ai thắng ai thua tự nhiên là không ra. Nam nhân này nói như vậy, rõ ràng là muốn cho nàng vui vẻ.
Trong lòng rất hưởng thụ, Thanh Chỉ Diên cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng lớn tiếng hô mọi người, ý bảo tất cả mọi người đi ra, quét tước chiến trường.
Bởi vìđộc, rất nhiều người đều trúng chiêu, may làđộc này không phải cựđộc huyết phong hầu gì, Thanh Chỉ Diên dùng giải độc hoàn mang tới pha vào nước cho mấy người kia uống, tạm thời đã khống chếđộc, đợi hừng đông lại đi mua tuốc giảđộc cho bọn hắn.
Đứng ở một bên nhìn thi thể từng người, Thanh Chỉ Diên thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ngay cả vì người chết oan báo thù thì như thế nào? Người chết lại không cách nào.
” Ta muốn giết ngươi!” Đột nhiên, một đạo tiếng kêu chói tai trong số người chết vang lên, một ánh sáng sắc bén thiểm mắt của Thanh Chỉ Diên.
Kiếm quang lạnh như băng cự ly nàng quá gần, nàng căn bản là căn bản là tránh.
” Vô liêm sỉ!” Tiếng nói lạnh như băng bên tai nàng nổ vang, chỉ thấy một đôi tay của trắng nuột rồi đột nhiên từ bên cạnh đưa ra ngoài, lao lao bắt được trường kiếm kia. Bịch một tiếng vang thật lớn, Hách Liên Giác nhấc chân đem người nam nhân kia đáở trên mặt đất. Tỉnh hồn lại mọi người vội vàng nhào lên, đem nam nhân kia chế phục.
Viền mắt Thanh Chỉ Diên ửng đỏ nhìn tay bị nhiễm máu đỏ, máu một giọt chảy xuống, trên mặt đất như hoa mai đang nở. Hoa mai cũng phảng phất nở trong tim của nàng, từng chút từng chút dung nhập vào. Một màn này, nàng trọn đời khó quên.
” Ngươi làđứa ngốc sao?” Thanh Chỉ Diên hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân coi không ra gì, từ trong túi lấy khăn tay, giúp hắn băng.
Hách Liên Giác có chút khẽ run nhìn tiểu nha đầu đang tỉ mỉ giúp đỡ bản thân băng bó, trong lòng có không rõ cảm giác. Chưa từng có người nói hắn như vậy, có lẽ, cũng có thể nói cho tới bây giờ cũng không người nào dám nói với hắn như vậy.
Mà tiểu nha đầu trước mắt này, không chỉ có dám lớn tiếng nói chuyện với hắn, còn dám mắng hắn. Nhưng hắn cảm thấy trong lòng thật cao hứng, trong lòng ấm áp, giống như uống vài hớp rượu mạnh vậy.
Bỗng nhiên giang hai cánh tay ôm Thanh Chỉ Diên, hắn cúi đầu dán bên tai của nàng, trầm giọng nói: “Vĩnh viễn cũng không cho phép nàng ly khai ta, ta chấp thuận nàng ngươi đối với ta nói chuyện lớn tiếng.”
Ánh mắt của Thanh Chỉ Diên chớp động vài cái, trên mặt có trên mặt cóđộng dung, nam nhân này, nhất định phải để cho nhân gia cảm động như thế sao? Đường đường một Vương gia, muốn cái gì không có, cần gì phải đối với nàng một người không đem hắn coi ra gìđểở trong lòng?
Nhưng hắn không chỉđặt ở trong lòng, còn đem nàng đặt ởđịa vị rất trọng yếu.
Một nam nhân có thể vì nàng không đểý tay của mình có hay không sẽ bị chém đứt, phần ân tình này, nàng còn có thể hoài nghi sao?
Rũ mi mắt xuống, Thanh Chỉ Diên từ từ giang hai cánh tay, cử chỉ cứng ngắc học bộ dáng của hắn, hoàn lên hông của hắn. Khí tức nam tính quen thuộc hỗn tạp huyết tinh khí dũng mãnh vào tiến vào chóp mũi, tâm vào giờ khắc này đột nhiên lại yên tĩnh trở lại, an tĩnh dị thường, coi như tìm được một cảng tránh gió, không hề phiêu linh nữa.
Cách đó không xa Thủy Vân nhìn hai người giữa sân ôm nhau, viền mắt không khỏi đỏ lên. Thấp giọng thút thít, Thật tốt, thật tốt, tiểu thư rốt cuộc tìm được người đối tốt với nàng. Tuy rằng Ninh vương kia có chút lãnh, nhưng hắn đối với tiểu thư cũng cực tốt. Không thèm đểý nàng là một tảo bà tinh, vì nàng còn nguyện ý không đểý an toàn của mình. Nam nhân này, đáng giá tiểu thư khuynh tâm đối đãi.
Thật tốt, tiểu thư rốt cuộc tìm được nam nhân thật tình đối tốt với nàng rồi.
” Khóc cái gì? Đây là chuyện tốt không phải sao? Nữ nhân các ngươi thực sự là kỳ quái, rõ ràng là chuyện tốt, lại hết lần này tới lần khác khóc, chính làđầu lớn lên cùng người không giống.” Đột nhiên, một đạo tiếng nói vang lên bên tai của Thủy Vân.
Thủy Vân mở mắt, quay đầu nhìn về phía Lưu Vân, thở phì phò một ngón tay chỉ qua, “Nói bậy, đầu người mới lớn lên cùng người bất đồng. Nam nhân các ngươi biết cái gì? Cái này gọi là cảm động, cảm động ngươi hiểu hay không? Hừ, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không biết đi, cảm nhân một màn a, ngươi cư nhiên không chút phản ứng. Du mộc ngật đáp, không thể nói lý.”
Lưu Vân mở to hai mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Thủy Vân bép xép không ngừng, có chút phát mộng. Hắn bất quá chỉ là nói một câu nói mà thôi, nữ nhân này cư nhiên có thể nhiều như vậy, nàng cũng bất giác mồm bị rút gân sao?
Hắn từ từ quay đầu nhìn về phía Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác, trong lòng đột nhiên có một nghĩ cách minh xác. Vương phi tương lai là nhân vật lợi hại như vậy, người bên cạnh làm sao có thểđơn giản?
Lúng túng sờ sờ mũi, Lưu Vân ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hắn phản chính nói không lại người khác, còn không phải muốn mất mặt sao.
Trong sân Thanh Chỉ Diên từ từđẩy Hách Liên Giác ra, trên mặt có một chút hồng, không dám nhìn tới mặt của hắn. Trời ạ, nàng vừa cư nhiên ôm hắn? Thế nào, thế nào nhanh như vậy liền đầu hàng?
Cắn cắn môi, Thanh Chỉ Diên đột nhiên đẩy Hách Liên Giác ra, chạy ra một bên, hướng về phía người đang đánh trên chiến trường hô: “Ngươi, các ngươi nhanh lên lục soát một chút trên người của bọn họ, nếu có lệnh bài các loại đều thu tập hết.”
Hách Liên Giác không rõ lúc nãy vừa còn tốt thế nào nàng lại đột nhiên đẩy mình ra, hắn có chút không vui đuổi theo, gắt gao giữ tay của nàng, “Đã nói, không cho phép nàng ly khai khỏi ta.”
Thanh Chỉ Diên đảo đôi mắt trợn to, “Không cho phép ly khai ngươi? Ta đây Ta đây thẳng thắn biến thành một khối ngọc bội trên người ngươi ròo, như vậy cũng sẽ không ly khai ngươi.”
Hách Liên Giác nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, “Vậy không được, ngọc bội băng lãnh không thú vị.”
Thanh Chỉ Diên nhấc tay đầu hàng, nam nhân này đã là phúc hắc đến cực điểm, cùng hắn cãi cọ, không thể nghi ngờ chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, nàng còn chưa muốn phí khí lực. “Vương gia, chờ hồi kinh, ngươi liền đem những lệnh bài này trả lại Yến vương đi.”
” Ân?” Hách Liên Giác nhíu mày, nữ nhân này cóý tứ a, một chiêu tổn hại như thếđều có thể dựđoán được?
Vuốt cằm, trên mặt của Thanh Chỉ Diên nổi lên một thần sắc chán ghét. Tiếng nói thanh lãnh nhưánh trăng một dạng, nhẹ băng lãnh, “Hừ, người này tuy rằng không cần thiết do Yến vương chỉđiểm, nhưng lại cùng hắn không có quan hệ gì. Tư binh của mình thì làm sao, lẽ nào hắn sẽ không biết? Nói không chừng đây hết thảy đều là hắn ngầm đồng ý gây nên.”
” Lệnh bài dụng ý gì?”
Thanh Chỉ Diên bĩu môi, nam nhân này, phân minh sớm đãđoán được tâm ý của nàng rồi, còn muốn nàng nói. “Đem lệnh bài đưa qua cho hắn, cùng lúc có thể kinh sợ hắn một chút, có một số việc không chỉ hắn có thể làm. Ở một phương diện khác, cũng cho để lại một nhược điểm của hắn, tương lai Yến vương muốn đối phó muốn đối phó ngươi cũng phải cân nhắc một chút.”
Hách Liên Giác nắm chặt tay nàng, trong lòng có chút cảm khái, nha đầu này, làm sao có thểđể hắn không lưu tâm, không đểở trong lòng đây?
Thanh Chỉ Diên không được tự nhiên quay mặt chỗ khác, “Thời gian không còn sớm, chúng ta là không phải là cần phải trở về?”
Hách Liên Giác gật đầu, tiếng huýt gió nổi lên, gọi Dạ Ngọc. Nắm hông của Thanh Chỉ Diên, mang theo nàng phi thân lên trên lưng của Dạ Ngọc, “Mệt mỏi trước nghỉ một lát.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, bận rộn tròn một ngày một đêm, nàng làm sao có thể không phiền lụy? Ôm hông của Hách Liên Giác, nàng dựa vào ngực của hắn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hách Liên Giác thả mềm thần sắc trên mặt, lấy áo khoác bọc chặt, giá mã ly khai.
Người lưu lại tốc độ cực nhanh quét dọn xong, đoàn người dưới sự dẫn dắt của Thủy Vân cùng Lưu Vân, chạy về nơi đóng quân phụ cận Đại Vương thôn.
Một giấc ngủ này của Thanh Chỉ Diên đó là phá lệ hương, trong thoáng chốc nàng cảm thấy bản thân nhưđến xuân, cả người đều ấm áp, đặc biệt thoải mái.
Khóe môi nhếch, Thanh Chỉ Diên thoải mái ngáp một cái, mở mắt.
” Tỉnh?”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, nhất thời không có thể làm rõ ràng trạng huống bây giờ. “Ngươi…”
” Đói bụng sao?”
” Ngươi!” Thanh Chỉ Diên bỗng nhiên ngồi dậy, “Ngươi làm sao sẽ nằm ở chỗ này?” Nam nhân này, lá gan càng lúc càng lớn, lặp đi lặp lại nhiều lần không đem lời của nàng coi ra gì?
Hách Liên Giác đứng dậy, nắm một bên áo khoác khoác ở trên người của nàng, “Trời lạnh, mặc nhiều chút, biết không?”

Thanh Chỉ Diên cầm áo khoác, nhìn khuôn mặt nam nhân đối diện so với thường ngày nhu hòa một chút. Đêm qua phát sinh tất cả trong đầu hiện lên, “Ngươi, ai chuẩn cho ngươi đến nơi này?”
Hừ, bọn họ còn chưa không thành đâu.
” Ta lo lắng nàng lạnh.” Hách Liên Giác có chút nghiêm túc nói.
” Phản chính ngươi là có lý do.” Thanh Chỉ Diên đảo cặp mắt trắng dã, “Đúng rồi, chuyện bức cung thế nào?”
Hách Liên Giác đứng dậy, kéo Thanh Chỉ Diên đứng lên, “Trước ăn cái gì lại nói.”
Thanh Chỉ Diên không vui, nàng muốn sớm một chút biết rõ ràng đến cùng là ai làm ra chuyện này. Nàng trong mơ hồ có chút cảm giác, chuyện lần này chắc là nhằm vào nàng. Bằng không, trong triều định cũng sẽ không xảy ra chuyện mọi người chỉ vào nàng.
Nàng muốn sớm một chút biết rõ ràng, bằng không trong lòng luôn luôn không quá thoải mái. “Ngươi nói trước đi, ta ăn sau.”
Dừng lại cước bộ, nàng liều mạng hướng phía Hách Liên Giác kéo, không cho hắn hướng phía trước một bước. “Ngươi nói mau.” Nàng nhẹ nhàng nháy con mắt, dẩu môi, chút nào cũng không biết mình lúc này khuôn mặt có bao nhiêu khảái.
Nhìn biểu tình cố chấp của nàng, Hách Liên Giác há miệng lại nói không nên lời nửa điểm cự tuyệt. Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, trong lòng đột nhiên một loại niệm tưởng, có thể, sau này tình hình như vậy sẽ thường xuyên phát sinh, có thể, đời này hắn là sắp bị tiểu nha đầu này vững vàng ăn chắc.
Có trách thì trách hắn một chút đều không ghét, thậm chí có một loại cảm giác vui vẻ chịu đựng.
Nắm tay của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác gật đầu, kéo nàng ngồi xuống một bên. “Sự tình đã có mi mục.” Nói, hắn từ trên người móc ra một tờ giấy đưa tới, “Đây là thư nhận tội.”
Thanh Chỉ Diên vội vàng đoạt lấy tờ giấy kia, nghiêm túc nhìn. Càng xem, trong lòng nàng liền càng phát kinh nghi, trái lại chính nàng đem sự tình nghĩ đơn giản, sự thực nhiều phức tạp hơn so với nàng nghĩ.
Theo người sống kia nhận tội, sự tình đúng là người của thái sư phủ chỉđiểm, bất quá cũng nhị phu nhân. Hắn lúc mới bắt đầu sẽ nói nhị phu nhân, đó là bởi vì người tiếp xúc với bọn họđã thông báo, một khi xảy ra chuyện gìđem trách nhiệm đổ lên trên người nhị phu nhân của thái sư phủ.
Tuy rằng người nọ chưa nói là ai tiếp xúc với bọn họ, nhưng Thanh Chỉ Diên vừa nghĩ liền hiểu, nhị phu nhân một phụđạo nhân gia tự nhiên là vô pháp tiếp xúc với những người như bọn họ, mà có thể giúp nàng cũng chỉ có hai người. Thanh Văn Hải.
Một người trong đó làđệđệ của nhị phu nhân Lâm Thiện Văn, về phần một người còn lại, vậy dĩ nhiên là nhị lão gia của thái sư phủ Thanh Văn Hải rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên cũng vô pháp xác định đến cùng là ai ra tay.
Nhưng nàng lại có thể xác định có một chút, chuyện lần này, quả thực là vì muốn nhắm vào nàng.
Chỉ bất quá, nàng lại một chút đều không thèm đểý, người của thái sư phủ không có gì ngoài thái sư, chỉ sợ không còn người nào muốn nàng tốt.
Bỏ qua chuyện của thái sư phủ, nàng đối với Ám Mị quân của Yến vương trái lại tò mò. Từ người sống thố lộ tin tức kia xem, Ám Mị quân này bình thường sẽ làm một ít hoạt động cho người khinh thường, mục đích chính là vì trù tiễn.
Lúc này, Thanh Chỉ Diên cũng không dám xác định Yến vương có biết chuyện lần này hay không.
Đem tờ giấy kia gắp lại đưa cho Hách Liên Giác, nàng ngưng nói: “Chuyện này ngươi thấy thế nào? Yến vương thực sự hoàn toàn không biết gì cả sao?”
” Không hẳn vậy.” Hách Liên Giác nhàn nhạt mở miệng. Còn không có chứng cớ xác thực, hắn cũng không dám khẳng định. Thế nhưng, hắn lại biết, chuyện này không đơn giản, phía sau đến tột cùng còn cắm mấy cái tay, nói không chuẩn.
Nói vừa rơi xuống, Hách Liên Giác liền giơ tay lên, đặt lên trán của Thanh Chỉ Diên, vuốt lên nếp uốn. “Chuyện này để ta giải quyết, nàng không cần phí tâm.”
Thanh Chỉ Diên kéo tay hắn xuống, nàng làm sao có thể mặc kệ, chuyện này không chỉ là cùng hắn có quan hệ, còn cùng nàng có quan hệ.
Bất quá, hiện tại cũng không phải thời gian giải quyết phiền toái. “Ta đói bụng rồi.”
” Đi thôi, đi ăn dì trước.” Hách Liên Giác đứng dậy, kéo Thanh Chỉ Diên đi ra ngoài.
Hai người đơn giản ăn một chút liền lên đường trở về.
Dọc theo đường đi, bởi vì quan hệ lẫn nhau tăng tiến một bước, hai người ở chung cảm thấy thư thản rất nhiều. Tuy rằng Hách Liên Giác không nói nhiều, nhưng Thanh Chỉ Diên có thể nói, nhất thời ngược lại cũng không thèm đểý.
Đi được nửa ngày, đội ngũ cách một chỗ rừng cây nhỏ rậm rạp. Vốn có chính đang nói chuyện Thanh Chỉ Diên dừng lại câu chuyện, nhìn về phía rừng cây nhỏ kia, ninh mi, lại ngẩng đầu nhìn về phía liễu, “Có người mai phục.”
Hách Liên Giác bất mãn giơ tay lên vuốt lên trán của nàng, “Không thích nàng nhíu mi.”
Thanh Chỉ Diên cười cười, đã có muốn đánh tất cả, nàng mừng rỡ còn nhẹ nhõm. Tự tại dựa vào Hách Liên Giác, nàng cười trộm liền giống một con tiểu hồ ly.
Kỳ thực, loại cảm giác có người bảo bọc này, có người hỗ trợ giải quyết hết thảy, thật thoải mái không phải sao?
Thời gian đang nghĩ ngợi, bên trái rừng cây nhỏ lại đột nhiên toát ra một nhóm hắc y nhân. Bọn họđộng tác cấp tốc, hành động có tự, hiển nhiên không phải là giặc cướp tầm thường.
Đám người này một khi xuất hiện, Thanh Chỉ Diên liền cười thọt ngực của Hách Liên Giác, trêu tức nói: “Kỳ thực, ta cóđúng hay không là tảo bà tinh lưu cho người? Nhân gia rõ ràng là hướng về phía ngươi tới.”
Sắc mặt của Hách Liên Giác tối sầm lại, trên người đột nhiên dâng lên một lãnh ý ngập trời. Hắn theo bản năng khóa chặt cánh tay, ôm thật chặt nàng. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm thụđược nàng là tồn tại, chân chân thật thật tồn tại.
Bị hắn ôm mạnh như vậy, Thanh Chỉ Diên không nhịn được hừ một tiếng, không hiểu ngẩng đầu nhìn qua. Nhìn trên mặt hắn thần sắc lạnh như băng, khí tức khẩn trương, nàng không khỏi ở trong lòng đoán rằng. Nam nhân này sẽ không phải là lo lắng nàng sẽ rời khỏi hắn chứ?
Trong lòng có chút cảm động, lại có chút hoài nghi. Hắn vì sao luôn luôn khẩn trương như thế? Đi qua những thời giờ này tiếp xúc. Nàng biết rõ hắn không phải là một người tầm thường, không cóđạo lýđối với nàng không có lòng tin như thế a.
Nhưng lúc này cũng lúc nghĩ những thứ này, những tên khốn kiếp kia quấy rầy thanh tĩnh của nàng. Trước còn muốn để Hách Liên Giác giải quyết, nhưng bây giờ, nàng lại muốn tự mình động thủ. Nàng muốn cho Hách Liên Giác biết, mình không phải là nữ nhân tầm thường, không phải là người nào đều có thể thương tổn, hắn đại khả không cần khẩn trương như vậy.
Tâm niệm cùng nhau, Thanh Chỉ Diên giơ tay lên trên mu bàn tay của Hách Liên Giác nhẹ nhàng vỗ vỗ, hai tay ở trên lưng của Da Ngọc nhẹ nhàng vỗ, người bay.
Tay phải cho vào trong túi tùy thân, bốn viên hắc lưu lưu hình cầu bị nàng cầm ở trong tay. “Vô liêm sỉ, quấy rối thanh tĩnh của ta, muốn chết.”
Lãnh lệ cười, hai tay của Thanh Chỉ Diên đồng thời run lên. Bốn đạo ánh sáng màu đen xông thẳng những hắc y nhân kia.
” A, bất hảo, là lôi hỏa châu, rút!” Đầu lĩnh kia của hắc y nhân nhãn lực tốt, thấy rõ ràng đen thùi lùi kia là vật gì, lập tức hoảng sợ hướng phía nhảy vào.
Gắn liền với thời gian, lôi hỏa châu thình thịch thình thịch bịch vài tiếng bạo hưởng, nổ ra. Một đoàn lại một lại một sương trắng phiêu tán, đem đám hắc y nhân kia bao vây trong đó.
Thanh Chỉ Diên nháy mắt một cái, sờ sờ cằm cằm của mình, nghĩ thầm, thứ này thật là dùng tốt a, nàng cóđúng hay không nên nghĩ biện pháp tồn nhiều một chút?
Đang nghĩ ngợi, phần eo liền truyền đến một lực mạnh, người tùy theo ngã vào ôm ấp dày rộng. Mũi đau xót, tận lực bồi tiếp bất mãn, “Lại dám tự mình đi mạo hiểm, ân?”
Nghe tiếng nói không vui, Thanh Chỉ Diên cười híp mắt ngẩng đầu nhìn qua, “Ngươi nhìn, đây không phải là rất nhẹ nhàng giải quyết rồi sao? Người ngươi mang tới cũng đều già nua yếu ớt, cũng không thểđể cho bọn họđộng thủ?”
” Không tin ta?” Hách Liên Giác hé mắt, hắn cứ như vậy không cho nàng tín nhiệm sao? Hắn đã sớm dự liệu được sẽ có người tới cướp đi những thi thể này, hắn làm sao có thể cái gì cũng không có chuẩn bị?
Thanh Chỉ Diên lắc đầu, nàng đương nhiên biết lần này là dẫn theo người đến. Chỉ bất quá, có thể dễ dàng như vậy giải quyết phiền phức, cần gì phải lãng phí tài nguyên.
Nàng biết nam nhân này là lo lắng nàng, sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng có một chút nàng ngược lại muốn để nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không làm nữ nhân phía sau nam nhân thành công. Bởi vì, nàng đồng dạng cần quang hoàn, nàng đồng dạng cần thành công, không muốn trở thành phẩm của mỗ nam nhân mang.
Tựđịnh giá, nàng liền đã mở miệng, “Ngươi cũng không tin năng lực của ta?”
Hách Liên Giác ninh mi, hắn sao lại không biết năng lực của nàng, quỷ y Lệ Tiểu Tiên, trong chốn giang hồ, ai không biết? Biết là một chuyện, có thể nàng đi mạo hiểm hay không đó chính là một chuyện khác.
Nhìn hắn cau mày, Thanh Chỉ Diên cũng giơ tay lên, vuốt lên trán của hắn, bất mãn nhếch môi lên, “Ta cũng không thích thấy ngươi cau mày.”
Hách Liên Giác thư giãn đầu mày, ôm thật chặt nàng, dán bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non, “Sau này mạo hiểm mang theo ta.”
Đáy mắt của Thanh Chỉ Diên nổi lên tiếu ý nồng nặc, biết nam nhân này nhận rõ sự tồn tại của nàng. Nàng không khỏi gật đầu, “Đương nhiên muốn dẫn ngươi, tay chân miễn phí, đi đâu tìm nha?”
Hách Liên Giác bất đắc dĩ thẳng thân, tiểu nha đầu này a, hắn cư nhiên không nghĩ qua là trở thành tay chân?
” Nhanh lên phân phó bọn họ thu chiến lợi phẩm, lôi hỏa châu làđồ tốt, sau khi trở về nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một chút, nói không chừng tùy thời có chỗ dụng.” Vẻ mặt Thanh Chỉ Diên hưng phấn bắt vạt áo trước của Hách Liên Giác, lớn tiếng kêu.
Vẻ mặt Hách Liên Giác cưng chìu gật đầu, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nang không ngừng đóng mở, tâm tình lièn khá hơn. Hắn hướng về phía sau lưng vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ tới thu thập một phen.
Binh lính phía sau vẻ mặt sùng bái nhìn Thanh Chỉ Diên, quả thực muốn đem nàng cấp tôn sùng là hiệp nữ rồi.
Tảo bà tinh này cũng lợi hại, nàng từ nơi nào lấy được lôi hỏa châu? Một người giải quyết rồi nhiều hắc y nhân như vậy, ai có thể làm được nha?
Trách không được Ninh vương đối với nàng tốt như vậy, xem ra, dù cho không phải là xem phân thượng tứ hôn của hoàng thượng, Ninh vương này cũng sẽ thích tảo bà tinh a.
Một nữ nhâ mạnh mẽ như vậy, thật là giúp đỡ tốt a, Ninh vương lần này là nhặt được bảo rồi.
Không biết có phải hay không là bởi vì không muốn mất mặt phía trước một nữ nhân như Thanh Chỉ Diên, mấy người già nua yếu ớt cư nhiên đột nhiên kính, bất quá qua hai nén hương thời gian đãđem tất cả chiến lợi phẩm thu tập xong, những hắn y nhân kia cũng bị nhét vào phía sau xe đẩy.
Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhìn động tác đột binh sĩ nhiên trôi chảy rất nhiều, hồ nghi nói: “Vương gia, ngươi có hay không phát giác bọn họ giống nhưđột nhiên trẻ lên?”
Hách Liên Giác giơ lên bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của nàng, tiểu nha đầu này, lẽ nào nàng còn không biết đây hết thảy đều là bởi vì nàng sao?
Nhịn không được khóe miệng gợi lên, hắn đem nàng ôm vào vào trong ngực, kéo chặt áo khoác, giá ngựa đi. Trong lòng có một bức thiết cảm, hận không thể lập tức đãđem nàng thú vào nhà, thật là sợ sẽ sinh phiền phức, mất đi bảo bối khóđược này.
Lộ trình kế tiếp vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì phát sinh.
Mà lúc này trong cung hoàng thượng cũng sớm đã nhận được tin tức thắng lợi của Hách Liên Giác, nhìn truyền tin trong tay, trên mặt hoàng thượng yếu ớt nặng nề, thấy không rõ lắm tâm tình gì.
Một lát sau, hắn vỗ vào trên bàn, “Không phải nói nữ nhân kia là tảo bà tinh sao?”
” Hoàng thượng, việc này còn phải chờ xem a.” Bên người hoàng thượng một người ở chỗ tâm tối nhẹ nhàng mở miệng.
“Xem?” Hoàng thượng híp mắt lại, hảo, là cần xem, hắn không thể gấp, nhất định không thể gấp.
Đoàn người thuận lợi về tới trong thành, Hách Liên Giác tiến cung diện thánh, mà Thanh Chỉ Diên về tới thái sư phủ. Tuy rằng chuyện lần này công lao của nàng, nhưng nàng lại không muốn tiến cung nhìn mặt của lão hoàng đế hỗn đản kia, nhìn liền ngán, vài ngày cũng không có khẩu vị.
Hách Liên Giác thắng lợi trở về, hoàng thượng mặt rồng đại duyệt, ban thưởng hắn cùng Thanh Chỉ Diên rất nhiều thứ. Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Hách Liên Giác cùng Thanh Chỉ Diên đó là vang dội a, thế nhân người nào không biết Ninh vương cùng Ninh vương phi phu xướng phụ tùy, đại chiến sơn tặc?
Cứ như vậy, danh tiếng tảo bà tinh của Thanh Chỉ Diên liền bị giảm xuống.
Mà giữa lúc Thanh Chỉ Diên vì chuyện này vui vẻ, cho rằng sau này cũng sẽ không có người ở nhớ kỹ mình là tảo bà tinh, đột nhiên có một chuyện phá vỡ mộng này của nàng, cái danh tảo bà tinh này của nàng, lần thứ hai bị tọa thật.
Ngày thứ hai trở về thành, Thanh Chỉ Diên chính ở trong phòng nghiên cứu lôi hỏa châu, Thủy Vân đột nhiên từ bên ngoài vọt vào, gương mặt kinh hoảng, “Tiểu thư, tiểu thư, không xong.”
” Ân?” Thanh Chỉ Diên kinh ngạc ngẩng đầu. Thủy Duyệt này ma ma táo táo còn chưa tính, thế nào Thủy Vân hôm nay cũng thành bộ dáng này? “Đã xảy ra chuyện gì?”
” Tiểu thư, Ninh vương bị trọng thương, có người nói rất nghiêm trọng.”
” Cái gì?” Thanh Chỉ Diên cả kinh, tay run một cái, trên mặt bàn lôi hỏa châu được mở ra rơi xuống đất. “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Nàng rất nhanh hoàn hồn, ngồi xuống, vặn mi hỏi.
Thân thủ của Hách Liên Giác nàng là lại không rõ lắm, muốn để thụ thương đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng, làm sao sẽđột nhiên bị thương?
Chuyện này rất không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Thủy Vân lắc đầu, hiển nhiên cũng đối với chuyện này không hiểu rất rõ. “Tiểu thư, tình huống cụ thể không có ai biết. Có người nói lúc đó Vương gia phải đi luyện binh, sau đó một sĩ binh luyện tập bắn tên ngộ thương rồi Vương gia. Vết thương coi như cự ly rất gần ngực, thái y đều nói rất hung hiểm. Tiểu thư, lần này, người bên ngoài lại bắt đầu nói về ngươi là tảo bà tinh, nói ngươi chuyên môn khắc thân nhân của mình.”
” Hỗn đản!” Thanh Chỉ Diên không nhịn được bạo thô tục, một đấm đập vào trên bàn.
Những người đóđều là ngu ngốc sao, đây rõ ràng chính là một chuyện trùng hợp, dựa vào cái gì nương nhờ trên đầu của nàng. Bất quá, Hách Liên Giác làm sao sẽ thụ thương? Coi như là có tên bắn lén, hắn cũng có thể tránh được mới phải nha?
Cùng lúc lo lắng Hách Liên Giác, cùng lúc cảm thấy lúc này rất có mờám, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên chỉ cảm thấy tâm thần không yên, hận không thể lập tức phóng đi Ninh vương nhìn không được.
” Tiểu thư, tiểu thư, Ninh vương phủđưa thưđến.” Thủy Duyệt đột nhiên chạy vào, trách trách hô hô giơ lên một phong thư trong tay.
Thanh Chỉ Diên vội vàng đứng dậy chạy tới đoạt lấy lá thư này, vừa nhìn, trên thư chỉ có bốn chữ ngắn ngủn. Rồng bay phượng múa, ngạo khí hiện ra hết, đúng là thủ bút của Hách Liên Giác. “An hảo, vật niệm.”
Chỉ là, hắn đến cùng tại sao phải làm như vậy, thật khiến cho người ta khó hiểu a. Xoa xoa thái dương, Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Vân, “Phân phó, xem kỹ Ninh vương cho ta, nhìn cóđúng hay không có người sẽđối với Ninh vương bất lợi.”
—— đề lời nói ngoài ——
Hô! Mỗ nữ thật dài hô khẩu khí.
Tiểu thư, ngươi đây là muốn cười, hay là muốn khóc? Mỗ nha đầu không hiểu hỏi.
Đần, tiểu thư nhà ngươi ta lúc nào khóc?
Ngươi đây là cười sao?
Mỗ nữ kéo kéo khóe miệng của mình, kéo ra một nụ cười xấu xí.
Ta đây là miệng bị rút gân cóđược hay không?
Cười đến miệng rút gân? Tiểu thư, ngươi đến cùng đang vui cái gì?
Mỗ nữ nheo lại, được một chung thân miễn phí, chuyện này không đáng vui sao?
Hài lòng…
Chú: Thật nhanh tựu chưng bài, thân môn ủng hộ nhiều hơn, bản chính đặt u, lấy một đàn, vẫn truy văn của thân môn gia tiến đến u…