CHƯƠNG 45: DẠ NGỌC CÙNG HỒNG TUYẾT
Editor: Luna Huang
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân trước mắt. Cẩm bào băng lam sắc, đứng khoanh tay, dáng người cao ngất tuấn dật như tùng bách. Dưới ánh mặt trời hắn, giữa hai lông mày cư nhiên không có lãnh nganh như xưa, là hoa mắt sao?
Nháy mắt mấy cái lại nhìn sang, quả thực cũng tìm không được vết tích mềm hoá rồi. Thanh Chỉ Diên bĩu môi, ở trong lòng thầm nghĩ, vị này tính tình lạnh như băng, ai có thể mềm hoá hắn nha?
“Muốn ném mặt mũi của ta?” Hách Liên Giác lần thứ hai lên tiếng, khẩu khí lạnh như băng không mang theo một tia ôn độ, thậm chí không có chút vui nào.
Thanh Chỉ Diên nheo mắt lại, lần thứ hai nhìn về phía Hách Liên Giác, cấu tạo đầu của nam nhân nhất định cùng người bất đồng, nàng một câu cũng chưa từng nói, hắn nơi nào nhìn ra nàng sợ?
Còn có, cứ cho là nàng sợ thì thế nào, cùng hắn có quan hệ gì, thế nào liền ném mặt mũi của hắn?
“Thật sợ?” Hách Liên Giác giơ tay lên, nắm cằm của Thanh Chỉ Diên, hơi khom lưng, lộ ra một bộ nhan trước mắt của nàng từ từ phóng đại.
Thanh Chỉ Diên một cái tát phách lên mặt của Hách Liên Giác, dùng một chút lực đãđem hắn đẩy ra, bản thân cũng lui về sau một bước. Ninh vương quả chính là Ninh vương, khí tràng quả nhiên lớn, ngay lúc hai người đến gần một khắc kia, nàng cư nhiên liền cảm nhận được một tia áp bách.
Đây là cho tới bây giờ chưa từng có sự tình, nam nhân trước mắt này chẳng những có thểảnh hưởng đến tâm tình của nàng, lại còn có thể mang đến cảm giác áp bách cho nàng. Sau khi gả vào Ninh vương phủ, nàng thực sự có thể toàn thây trở ra sao?
Rồi đột nhiên trong lúc đó, trong lòng cư nhiên lóe ra một tín hiệu không xác định.
“Ninh vương phủ không có người nhát gan.” Hách Liên Giác ngồi dậy, quét hai mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, đột nhiên vươn tay, thừa dịp nàng không chúý, cầm một tay chế trụ nàng, lôi nàng vào trong mã trường.
Thanh Chỉ Diên có chút ngẩn người mắt nhìn bàn tay to đang nắm lấy tay mình, rất lớn, rất lớn, có thể bọc luôn tay của nàng lại.
Bàn tay to ấm áp, nhiệt khí nhè nhẹ truyện tới, trong nháy mắt, nàng lại muốn, nếu như sau này mỗi ngày đều đều được bàn tay nắm như vậy, thật là thoải mái biết bao a.
Lúc phục hồi lại tinh thần, Thanh Chỉ Diên liều mạng giãy giụa. Nàng suy nghĩ gì, nàng cùng khối băng chết tiệt này một chút quan hệ cũng không có.
Giãy giụa vài cái, Thanh Chỉ Diên hậu tri hậu giác phát hiện, muốn dùng sức lực của nữ nhân là căn bản liền không tránh thoát. Trừ phi nàng muốn sử dụng nội lực, chỉ là, bây giờ nàng còn chưa muốn đem chuyện bản thân biết võ công bày trước mặt mọi người.
Khẽ cắn môi, Thanh Chỉ Diên dứt khoát buông lỏng xuống, ngược lại chỉ là bị nắm tay thôi mà, cũng sẽ không bị mất đi khối thịt nào. Hơn nữa, đây chính là lò sưởi tay miễn phí, còn đi nơi nào tìm nữa?
Theo Hách Liên Giác, trong mã trường quẹo hết bát khúc, hai người đi tới trước một chuồng. Một nam tử sai vặt lập tức liền đón, “Tiểu nhân gặp qua vương gia.”
“Mang Dạ Ngọc cùng Hồng Tuyết dắt đến đây.”
“Vâng, vương gia.” Gã sai vặt đáp ứng, vội vàng liền khom người chạy.
Thanh Chỉ Diên có chút tò mò nhìn theo phương hướng gã sai vặt kia rời đi, nghĩđó là con ngựa trong sính lễ Ninh vương tặng cho nàng, không biết là Dạ Ngọc hay là Hồng Tuyết?
Hách Liên Giác cúi đầu nhìn tiểu oa nhi vẻ mặt tò mò, sắc mặt luôn luôn đạm mạc thoáng thư hoãn một ít, nhưng tay nắm Thanh Chỉ Diên không có thả lỏng chút nào. Cứ như sợ vừa buông lỏng sẽ mất đi cái gì một dạng.
Không bao lâu, một tiếng vó ngựa nhẹ vang lên. Thanh Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tò mò nhìn sang. “Oa!” Ngay cả gặp qua không ít thứ tốt, nàng vẫn là lên tiếng thán phục, đây thật là hai con ngựa tốt a.
Một con hắc sắc, chỉở giữa hai lông mày một tông mao màu trắng, nó là Dạ Ngọc rồi. Mà mặt khác con còn lại toàn bộ bạch sắc, chỉ có giữa hai lông mày một tông mao màu đỏ, xem ra, đây chính là Hồng Tuyết.
“Con nào của ta?’ Thanh Chỉ Diên có chút hưng phấn nói. Thuật cưỡi ngựa của nàng cũng không tệ, nhưng đáng tiếc là chưa từng thấy qua ngựa tốt như vậy a.
Hách Liên Giác không nói chuyện, chỉ là lôi kéo Thanh Chỉ Diên đi tới. Hắn kéo dây cương của Dạ Ngọc, sau đóđem dây cương của Hồng Tuyết đưa tới, “Đây là của nàng.”
Thanh Chỉ Diên hưng phấn nhận lấy dây cương, giơ lên tay nhỏ bé chậm rãi vuốt đầu Hồng Tuyết, đem khuôn mặt vô cùng thân thiết dán tới. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cũng biết mình cùng Hồng Tuyết sẽ chung đụng tốt.
Quả nhiên, Hồng Tuyết không hề chống cự tiếp xúc của Thanh Chỉ Diên, thậm chí còn có chút cao hứng. Hai mắt thật to của nó nháy vài cái, lộ ra một tia tâm tình thoải mái.
“Lên ngựa!” Hách Liên Giác phân phó một tiếng, bản thân trước một bước trở mình leo lên ngựa.
Thanh Chỉ Diên trắng mắt Hách Liên Giác, lúc này bốn phía không có người, nàng không cần giả bộ khổ cực như vậy nữa. Một cái chuyển thân, nàng liền vững vàng ngồi ở trên lưng của Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, sau này ta sẽđối tốt với ngươi. Đi, ngày hôm nay chúng ta cùng nhau giáo huấn đám kính nhi không nhãn lực một chút, để cho bọn họ biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Giá! Thanh Chỉ Diên không đểý tới Hách Liên Giác, vung mã tiên lên, hai chân thúc vào bụng ngựa, hưu một chút liền lao ra ngoài.
Ánh mắt sáng ngời của Hách Liên Giác lóe lên duyệt sắc, vung mã tiên lên, cũng vội vàng đi theo.
Hai người một trước một sau, rất nhanh liền chạy tới mã trường, đoàn người của Hách Liên Cẩn Du đang chờ bọn họ.
Nhìn thấy Thanh Chỉ Diên cưỡi một con bạch mã, cấp tốc màđến. Mọi người ởđây đều có chút hoảng thần, dưới ánh mặt trời, một thân phấn lam sắc cùng con bạch mã, từ xa nhìn lại cứ như tiên tử cưỡi mây vậy.
Hách Liên Cẩn Du híp mắt lại, trên mặt tà cười càng sâu hơn. Nữ nhân này đẹp quá, đặc biệt nhất là cổ khí tức dã tính, tim của hắn trực dương dương, hận không thể lúc này đãđem nàng áp xuống thân dưới, dục cùng dục cầu khong được.
(Luna: Truyện này cũng thêm một tên biến thái =.=)
Đột nhiên, một con ngựa nữa ập vào tầm mắt của mọi người. Một con hắc mã, một con bạch mã. Giống như một bức họa, hài hòa như vậy, đẹp như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cư nhiên không lên được tiếng, cứ như là không muốn pháđi mỹ cảnh này vậy.
“Hừ, trễ như thế mới đến, cóđúng là sợ hay không?” Hách Liên Tĩnh Vinh trước một bước hoàn hồn, nhìn đến tất cả mọi người bị Thanh Chỉ Diên hấp dẫn, đó là khí a, cắn răng cắn lợi, cứ nhưđang tự gặm mình vậy.
Thanh Chỉ Diên cùng Hách Liên Giác cùng nhau ghìm dây cương, dừng ngực. Liếc mắt nhìn nhau, Thanh Chỉ Diên bĩu môi, tốt xấu gì nàng vừa mượn danh tiếng của Ninh vương, hiện tại liền trả lại cho hắn một chút thù lao.
“Tĩnh Vinh công chúa, ngươi làđang lo lắng Ninh vương sợ sao?” Nháy mắt mấy cái, Thanh Chỉ Diên nhìn về phía nam nhân lãnh nhược băng sương bên cạnh thân, “Vương gia, Tĩnh Vinh công chúa hình như tại hoài nghi thuật cưỡi ngựa của ngươi không được, không sánh bằng nàng.”
(Luna: Nữ chủ cực phúc hắc a)
—— đề lời nói bên ngoài ——
Hồng Tuyết Hồng Tuyết ta yêu ngươi, tựa như chuột yêu gạo.
Mỗ nữ híp mắt, ôm đầu ngựa, tán dương thật to.
Mỗ mã lóe mắt to, dùng đầu đẩy đẩy đầu của mỗ nữ, vẻ mặt thần sắc thoải mái.
Mỗ nam hừ, chết tiệt, thất sách, thất sách.
Hồng Tuyết Hồng Tuyết ta yêu ngươi…
Khóe miệng của mỗ nam co rút liên tục, hỗn đản Hồng Tuyết, gia không để yên cho ngươi đâu!
Chú: Trúc tử rất nỗ lực a, thân môn nhắn lại nhiều hơn a, để Trúc tử biết các ngươi đều ởđây u ~