Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 33: Chương 33: Hạ Độc




CHƯƠNG 33: HẠ ĐỘC
Editor: Luna Huang
Hôm nay thân phận của nàng bất đồng, trái lại nàng muốn nhìn những người đó sẽ như thế nào đối với mình. Mắt lạnh quét qua bọn họ, những người này, chỉ sợ cũng không ai muốn xem nàng được tốt đi?
Nàng cùng không muốn đểý tới, nhưng bởi vì tính cách của nàng thanh thanh lãnh lanh, nên cũng là không có gìđấu cùng những người này.
Đối với nàng mà nói, những thứ người này đều là vô vị, đấu cùng bọn chúng, không thể nghi ngờ chính là lãng phí tinh lực.
Lúc này lại không giống như vậy, nàng muốn vì thái sư suy nghĩ. Nàng còn muốn từ nhị phu nhân dò thăm nguyên nhân cái chết của thân mẫu mình.
Nghĩ tới đây, Thanh Chỉ Diên liền cười lạnh hai tiếng, nhất nhất quan sát những người đó vài lần. Đặc biệt trên mặt của nhị phu nhân vòng vo lướt lướt qua lướt lại, cho đến khi sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên khó coi.
Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi một trận, thầm hận không ngớt. Tiểu tiện nhân này, tảo bả tinh, thế nào có vận tốt như vậy?
Cư nhiên leo lên được trên người của Ninh vương, đây chính là một Vương gia được hoàng thượng cực kỳ tín nhiệm a. Tuổi còn trẻ liền thừa kế vương vị, uy vọng đại thịnh, cùng hắn có quan hệ, giá trị con người của Thanh Chỉ Diên liền trực tiếp leo lên vài bậc thang nha.
Nhị phu nhân tức giận đến cực điểm, hận không thể xông lên đạp chết tiểu tiện nhân kia.
Mà Thanh Chỉ Linh lại mang gương mặt đố kị, cả khuôn mặt đông lại, cắn cắn môi.
Nữ nhân, nữ nhân, hại nàng thảm như vậy, mình ngược lại là ban thân leo lên cây đại thụ. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? Không thể như vậy được, quyết không thể!
Thanh Chỉ Diên sao có thể bỏ qua thần sắc cổ quái trên mặt của nhị phu nhân cùng Thanh Chỉ Linh? Nàng cười lạnh đi tới, đứng ở trước mặt của nhị phu nhân, giảm thấp thanh âm nói: “Nhị phu nhân, ngươi hình nhưđối với chuyện này không hài lòng lắm?”

Nhị phu nhân tức giận khóe miệng co rút liên tục, nàng tức giận không ngớt trừng mắt nhìn Thanh Chỉ Diên, cắn răng nghiến lợi, hận không thể duỗi tay tát lên gương mặt đang cười tươi như hoa kia.
Thế nhưng, nàng biết mình không thể. Lúc này nhiều người nhìn như vậy, thái sư vẫn ởđây, nàng nào dám có phản ứng gìđặc biệt.
Nặn ra một nụ cười sáng lạn, nhị phu nhân cắn răng nghiến lợi hừ, “Ta làm sao có thể không hài lòng? Đây là vinh dự của thái sư phủ a, gả vào vương phủ, mặt mũi của thái sư phủ chúng ta cũng vinh quang a.”
“Phải không?” Trên mặt của trên mặt có nồng nặc hoài nghi.
Nhị phu nhân tức giận căm tức, hai cái tay nắm chặt thành nắm tay, nội tâm kịch liệt xung động.
“Làm sao lại không chứ?”
“Sẽ không là tốt rồi, chờ ta làm Vương phi, tự nhiên cũng hảo hảo hảo chiếu cố thái sư phủ.” Thanh Chỉ Diên mang ý cười, cười lạnh một tiếng, lướt qua nhị phu nhân, hướng đến thái sư.
Hiện tại, nàng nhất định phải cường ngạnh, ngay cả không muốn dính vào những thứ này phiền toái cũng phải dính vào.
Nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng tra không rõ, an nguy của thái sư hiện nay cũng là một vấn đề.
Ninh vương này là gióđông, nàng mượn chắc rồi.
Tuy rằng nàng chẳng thèm cái thân phận Ninh vương phi, nhưng hôm nay, nàng muốn lấy thếđè người, triệt để tra rõ chuyện nàng muốn biết.
Đi tới trước mặt thái sư, Thanh Chỉ Diên nhẹ nhàng phúc phúc thân thể, “Tổ phụ, Chỉ Diên hơi mệt chút, muốn đi về nghỉ trước.”

“Hảo, ngươi trở vềđi,” Thần sắc của thái sư nhàn nhạt, nhìn không ra có tâm tình gì đặc biệt.
Thanh Chỉ Diên biết thái sư có bí mật gạt bản thân, bất quá, nàng sẽ không buộc hắn, nàng sẽ cho hắn thời gian, đợi được hắn muốn nói, tự nhiên sẽ phái người tìm đến mình.
Thanh Chỉ Diên cũng không nói lời vôích, trực tiếp liền mang theo Thủy Duyệt hai nha đầu trở lại Thanh Phong uyển. Bận rộn một ngày đêm, thổi hơn nửa ngày gió, quỳ trên nền đá cũng đã lâu, nàng đã sớm mệt mỏi.
Tắm rửa xong, Thanh Chỉ Diên liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Cứ như vậy nàng ngủ một giấc đến tối, nàng là bịđói mà tỉnh. Cả ngày nay chưa ăn gì, có thể không đói bụng sao?
“Thủy Duyệt!”
“Tiểu thư, ngươi đã tỉnh?” Vẻ mặt của Thủy Duyệt ngạc nhiên chạy vào. Tiểu thư ngày hôm nay quá lâu, nàng thực sự thật lo lắng.
Nếu như không phải là không có phát sốt, nàng nhất định đã sớm luống cuống.
Hầu hạ Thanh Chỉ Diên đứng dậy, Thủy Duyệt nói: “Tiểu thư, nam nhân mang mặt nạ lại đến nữa rồi.”
“Ân?” Thanh Chỉ Diên hơi ngẩn ra, nửa ngày mới nghĩđến đó là Vô Ngôn. Chỉ bất quá, ngày hôm nay cũng không phải đã khuya, hắn sao lại đến vào lúc này?
Để Thủy Duyệt giúp mình oản một búi tóc đơn giản, Thanh Chỉ Diên liền cùng nàng đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, nàng liền gặp được Vô Ngôn, lúc này hắn ngồi xếp bằng trên nhuyễn mà nàng yêu thích nhất, nơi mà hắn cùng nàng ngồi đánh cờ.

Nghe tiếng bước chân, Vô Ngôn quay đầu nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, “Ngươi đã tỉnh?”
“Ân.” Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt lên tiếng trả lời. Kỳ thực, bản thân nàng cũng sờ không trúng bản thân cần phải dùng thái độ gìđối mặt với người này nữa.
Nói là bằng hữu đi, cũng không giống, mỗi lần đều là Vô Ngôn tự mình chạy tới.
Nói không phải đi bằng hữu, gần đây hai người chung đụng rất hòa hợp.
Khóe miệng cong lên, Thanh Chỉ Diên bỏ qua nghĩ cách phiền nhiễu này. Quản hắn làm gì, ngược lại hắn đối với mình không cóác ý, coi như là làm bạn đánh cờ làđược rồi.
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong. Đại trù phòng ngày hôm nay đưa tới rất nhiều món, muốn đến nịnh bợ tiểu thư ngươi.”
Kỳ thực trong lòng của Thủy Duyệt vẫn rất cao hứng, tuy rằng không biết hoàng thượng vì chuyện gìđột nhiên liền đem tiểu thư gảđi, thế nhưng, nhìn thấy nhìn thấy có thể hạnh phúc, nàng liền vui vẻ.
“Đại trù phòng?” Thanh âm của Thanh Chỉ Diên thanh thanh lãnh lãnh như khí trời trời đông giá rét, băng lãnh đến xương. Vậy đại trù phòng lúc nào quản chuyện ăn uống của nàng rồi?
Biết nàng phải gả vào vương phủ, hiện tại trái lại muốn đến ôm chân lớn. Nàng sẽ cho vào mắt sao?
Thanh Chỉ Diên cũng không quản Vô Ngôn, chỉ là làđể phân phó Thủy Duyệt dọn cơm.
Vô Ngôn cũng không thèm đểý, hắn xuống tháp, trực tiếp liền đi tới đối diện của Thanh Chỉ Diên ngồi xuống, “Trán ngươi chuyện gì xảy ra?”
Thanh Chỉ Diên sờđầu một cái, rầm rì một tiếng, “Bị một lão hỗn đản làm hại!”
“Lão hỗn đản?” Vô Ngôn rất có hứng thú mi giần giật. “Người có thể khi dễ ngươi, không nhiều lắm đâu?”
Thanh Chỉ Diên đảo mắt một cái, “Ta nói cóđúng hay không ngươi quản quá nhiều rồi?”

Vô Ngôn không lên tiếng, thực sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú rồi, quan tâm người cũng là sai?
Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người dọn cơm, Thủy Vân ở một bên hầu hạ, một bên đưa thức ăn cho Thanh Chỉ Diên cùng Vô Ngôn hai người, vừa nói: “Tiểu thư, hai bà tửđưa cơm của đại trù phòng còn ở bên ngoài, tiểu thư ngươi tiểu thư ngươi có hay không muốn gặp các nàng?”
“Không gặp!” Thanh Chỉ Diên trực tiếp cự tuyệt, nàng lúc nào thì có thời gian nhàn rỗi đểýđến những người này?
Cúi thấp đầu, Thanh Chỉ Diên dựđịnh uống hai hớp canh.
Vừa bưng lên, sắc mặt của nàng liền thay đổi. Bịch một tiếng đem chén kia nện ở lên bàn, vung tay lên đem chén trong tay của Vô Ngôn hất xuống mặt đất, “Cóđộc.”
“Cái gì?” Thủy Vân kinh hãi, nàng mang ngân châm từ trong tay áo rút ra, đặt vào chén cánh tước mặt của Thanh Chỉ Diên.
Ngân châm vừa lấy ra, đãđen thui, hiển nhiên canh cóđộc.
“Canh này từđâu ra?” Thanh Chỉ Diên quay đầu nhìn về phía Thủy Duyệt.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Ta phải gả vào vương phủ a, a a a. . .
Tiểu tiện nhân, ngươi đây là vận may mắn! Mỗ phu nhân coi thường đến cực điểm.
Mỗ nữ nhướng mi, tà cười, vận cứt chó không phải vận?
Mỗ nữ hừ nhẹ, ngươi đây làước ao đố kị hận đi? Một ít người thế nhưng liên vận cứt chóđều đi không hơn.
Chú: Trúc tử rất nỗ lực, thân môn cũng ủng hộ nhiều hơn hắc, cất dấu nha, hoa hoa gì thưởng cho, Trúc tử lòng tham nga, hắc hắc. . .