"Không thấy cô ta?"
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng dụi dụi mắt. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng Lãnh Thanh Thu sẽ
bị Tô Khinh Lăng đá bay, rơi xuống đất, sau đó một băng sơ mỹ nhân sẽ trở thành bộ dáng
chật vật không chịu nổi. Không ngờ Lãnh Thanh Thu kia lại đột nhiên biến mất giữa không
trung, quả thật là quỷ dị!
Cả nhà Tô Diệu Đức cũng nhìn nhau. Tô Mặc Thần mấp máy môi, nói:
"Không phải là cô ta đã trở về rồi chứ?"
Một câu nói ra, mọi người đều mở to hai mắt nhìn, sau đó cùng nhau nhìn về phía Tô Khinh
Lăng.
"Đừng nhìn con, con không biết gì đâu" Tô Khinh Lăng nhún vai. Cô cũng đâu có lợi hại như
vậy, muốn liền đá Lãnh Thanh Thu bay về hiện đại ngay lập tức.
"Con cảm thấy rất có khả năng này" Tô Mặc Phong cũng gật gật đầu "Cô ta nhất định là trở
về rồi"
"Xuyên không thì xuyên đi, dù sao cô ta còn ở đây thì sẽ còn phiền phức" Tô Mặc Thần còn
ước gì Lãnh Thanh Thu biến mất nhanh một chút.
Nghe hắn nói như thế, những người khác cũng gật gật đầu. Lãnh Thanh Thu, không giống
với bất kỳ kẻ nào khác.
"Các người đang nói cái gì? Cái gì là xuyên không?"
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nghe bọn họ nói, không hiểu ra sao, rốt cuộc cũng nhịn không
được mà cất tiếng hỏi.
Mọi người nhìn nhau, quả nhiên chưa được khai thông.
"Thập Nhất vương phi, dung mạo của người?" Tể tướng cũng đặt câu hỏi, hơn nữa hắn ta
cũng đã chuẩn bị đầy đủ đũng khí. Vừa rồi đám người kia nói xuyên không gì đó, nhất định
cũng có liên quan đến dung mạo đã thay đổi của Thập Nhất vương phi.
"Đúng vậy, Thập Nhất đệ muội, sao dung mạo của muội lại thay đổi vậy? Là dịch dung sao?"
Hạ Diệu Vân cũng hỏi, nếu không nhìn thấy Thập Nhất hoàng đệ cùng cháu của mình đứng
bên cạnh nàng, hắn nhất định sẽ không tin đây chính là Tô Khinh Lăng.
"Ta lúc trước có đẹp không?" Tô Khinh Lăng nhìn Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng, hỏi.
"Đẹp" Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng tuy rằng không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu. Tô Khinh
Lăng đẹp là điều không thể nghi ngờ, cho dù trước kia hay bây giờ cũng đều khuynh quốc
khuynh thành.
"Vậy còn hỏi" Tô Khinh Lăng tức giận, nói: "Bộ dạng ta xinh đẹp như thế còn cần dịch dung
sao?"
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng á khẩu không trả lời được, đám người Tô Diệu Đức cũng xoay
mặt đi, làm như không liên quan đến họ.
"Vậy dung mạo của muội như vậy là sao?" Không phải dịch dung thì nhất định sẽ có lý do.
"Về cái này sao?" Tô Khinh Lăng liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói tiếp: "Thật ra thì đây
mới chính là dung mạo thật sự của ta
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng sửng sốt, sau đó hỏi:
"Chẳng lẽ trước kia là muội dịch dung?" Không thể nào!
"Phi!" Tô Khinh Lăng rất không thục nữ mà chửi "Ta đã nói rằng nếu đã đẹp thì không cần
phải dịch dung" Năng lực lý giải của những người này thật có hạn, xem ra vẫn cần phải huấn
luyện thêm.
Tô Mặc Thần trợn trắng mắt, em gái hắn rõ ràng là đẹp như thiên tiên, thế mà mỗi lần mở
miệng đã hủy hết hình tượng. Tuy nhiên cũng không phải do những cổ nhân này không hiểu,
vốn dĩ chính là lời nói của em gái hắn quá khó hiểu mà thôi. Cái gì gọi là đây mới là dung
mạo thật, trước kia lại còn không dịch dung? Một người không thể nào có hai bộ mặt được.
"Em gái à, em nói rõ chân tướng cho bọn họ đi, đừng vòng vo như vậy nữa" Hắn nhịn không
được mà mở miệng nói.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng càng thêm mơ hồ. Chân tướng? Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà
bọn họ không biết sao?
"Thập Nhất đệ muội, không phải muội không có huynh trưởng sao?" Nếu không cũng sẽ
không nữ phẫn nam trang, rồi trở thành Nhàn vương. Hắn giơ tay chỉ về phía Tô Mặc Phong
cùng Tô Mặc Thần, hỏi tiếp: "Vậy bọn họ là ai?"
"Lão Bát, trái tim của huynh đủ sức để chịu đựng không?" Tô Khinh Lăng nhìn Hạ Diệu
Vân, hỏi lại.
Đầu Hạ Diệu Vân đầy rẫy những dấu chấm hỏi. Có ý gì?
"Vậy thì các người..." Tô Khinh Lăng nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về phía bọn họ nói tiếp: "Các
người đã nghe tá thi hoàn hồn chưa?"
"Tá thi hoàn hồn?" Ánh mắt bọn họ trừng lớn.
"Muội?" Nhìn thấy biểu tình cổ quái của Tô Khinh Lăng, hắn trợn mắt "Đừng nói muội là tá
thi hoàn hồn nhé?"
"Thật ra thì cũng có thể nói như vậy" Tô Khinh Lăng sờ sờ cằm. Mặc dù là vậy nhưng cái từ
này quả thật rất khó nghe.
Dọa!
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng thật đúng là bị dọa đến nhảy dựng, sắc mặt đều trắng bệch.
"Sợ?" Tô Khinh Lăng liếc nhìn đám người Hạ Diệu Vân, dường như có chút khinh thường.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng bị biểu tình đó của nàng khiến cho xấu hổ. Chuyện tá thi hoàn
hồn này vốn rất ly kỳ, chỉ được biết đến qua những câu chuyện truyền miệng trong dân gian,
cho nên cũng không thể trách bọn họ.
Tuy nhiên, sau khi cả kinh thì bọn họ cũng trấn tĩnh lại rất nhanh. Dù sao cũng là hoàng đế
và Tể tướng, chút chuyện này mà bị dọa sợ thì cũng không xứng với thân phận hiện tại.
"Nói như vậy thì Nhàn quận chúa chân chính đã chết, mà muội thì lại mượn thân thể của
nàng mà trọng sinh vào" Hạ Diệu Vân nghĩ nghĩ.
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh đám người Tô Diệu Đức, giới thiệu:
"Đúng vậy, ta đến từ thế giới ở tương lai, mà bọn họ mới là người thân thật sự của ta. Tuy
nhiên, trùng hợp chính là ta cùng Nhàn quận chúa cũng gọi là Tô Khinh Lăng, có lẽ đây cũng
là duyên số khiến cho ta có thể mượn thân xác của nàng
"Tôi là cha... à phụ thân của Lăng nhi, Tô Diệu Đức"
"Tôi là mẫu thân của Lăng nhi, Bạch Linh Lung"
"Tôi là Tô Mặc Phong, anh cả... đúng ra là huynh trưởng của Lăng nhi"
"Tôi là Tô Mặc Thần, nhị ca của Lăng nhi"
Cả nhà Tô Diệu Đức tự giới thiệu mình với hoàng đế.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng cũng gật gật đầu với bọn họ. Cả nhà đều là tuấn nam mỹ nữ,
nhìn thân phận cũng không phải là người bình thường.