Thành phố T, trường tiểu học dành cho quý tộc Hoa Vũ.
Tiếng chuông tan học vang lên, vườn trường vốn im lặng nhất thời trở nên náo nhiệt.
Rất nhanh, sau khi giáo viên tuyên bố tan học, một đám học sinh tiểu học
lập tức cầm lấy cặp sách, hoan hô xông ra bên ngoài như thủy triều.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Hạ Thiếu Lăng đeo cặp sách, chờ cho đến khi học sinh lao ra ngoài gần hết mới chậm rãi rời khỏi.
“Hạ Thiếu Lăng, Hạ Thiếu Lăng, bạn chờ một chút” Phía sau, một cô bé xinh đẹp cũng mang cặp sách đuổi theo.
Hạ Thiếu Lăng cũng không dừng lại, tỏ vẻ như không nghe thấy. Tuy rằng chỉ mới tám tuổi nhưng mười phần đều mang bộ dạng một cậu bé đẹp trai, cũng khó trách các bạn nữ đều thích vây quanh nó.
“Này, Hạ Thiếu
Lăng, bạn chờ mình một chút thôi” Cô bé cố gắng chạy đến bên cạnh Hạ
Thiếu Lăng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như một trai táo đỏ, trông
rất là đáng yêu.
“Chờ bạn làm cái gì?” Hạ Thiếu Lăng lạnh lùng liếc mắt cô bé một cái, sau đó lại ngoảnh mặt đi.
“Chúng ta cùng nhau về nhà đi!” Cô bé nháy đôi mắt to nhìn Hạ Thiếu Lăng, hai má càng đỏ hơn.
“Không cần” Hạ Thiếu Lăng thẳng tay cự tuyệt “Mình không thích con gái”
“Sao?” Cô bé há miệng thật to “Bạn… bạn thích con trai?” Chẳng lẽ đây chính là Boy Love mà chị hai thường nhắc tới sao?
Hạ Thiếu Lăng nghe thấy, một đầu hắc tuyến, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô
bé, mắng: “Ngu ngốc”, sau đó bước nhanh về phía trước. Thằng bé không
thích ở cùng một chỗ với những cô bé ngốc nghếch để tránh cho lây bệnh.
“Này, này, Hạ Thiếu Lăng, người ta mới không phải ngu ngốc” Cô bé mất hứng nhếch miệng, sau đó tiếp tục đuổi theo thằng bé.
Hạ Thiếu Lăng tai không nghe, mắt không thấy.
“Hạ Thiếu Lăng…”
“Hạ Thiếu Lăng…”
Hạ Thiếu Lăng đi ra cổng trường thì lại có một nhóm nữ sinh đứng chờ.
Hạ Thiếu Lăng nhìn nhìn, đầu đột nhiên phát đau. Những nữ sinh này sao lại đáng ghét như thế chứ? Còn tưởng rằng về sau cùng thì có thể tránh được rắc rối, không ngờ bọn họ lại dám chờ trước cổng trường.
“Hạ Thiếu Lăng, nhà mình cho xe đến đón, bạn về cùng mình đi” Một cô bé nói.
“Hạ Thiếu Lăng, xe nhà mình cũng đến rồi, bạn về với mình đi” Một cô bé khác cũng nói.
“Hạ Thiếu Lăng, bạn…”
“…”
“Câm miệng” Lỗ tai Hạ Thiếu Lăng như bị viêm cấp tính, thật sự nhịn không
được mà phải rống lên. Những nữ nhân này cũng quá si tình rồi, sớm biết
rằng học ở đây rắc rối như thế thì nó đã nhảy lên cấp hai học cho rồi.
Những chị gái nơi đó chắc sẽ không đeo bám nó đâu nhỉ?
“Hạ Thiếu
Lăng, bạn không cần hét lên như vậy, bọn mình chỉ muốn về cùng bạn thôi” Cô bé quấn quýt với Hạ Thiếu Lăng trong sân trường lúc này, lên tiếng.
“Mình không thích đi về với con gái” Hạ Thiếu Lăng nghiêm mặt, thật có vài phần tư vị giống với Hạ Tư Lạc.
“Ai da con trai à, mẹ không phải đã dạy con là phải thương hương tiếc ngọc
rồi sao? Làm sao lại hét lên với bạn nữ như vậy hả?” Một thanh âm uể oải cất lên, Hạ Thiếu Lăng vừa nghe thấy thì sắc mặt liền thay đổi. Xong
rồi, nữ ma đầu đến rồi!
“Nhưng mà con trai của chúng ta cũng thật có giá đó, anh nói đúng không, Lạc?” Thanh âm mang theo trêu đùa.
“Mẹ, cha, hai người tới đây làm gì?” Hạ Thiếu Lăng vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cặp cha mẹ siêu cấp chói mắt của mình.
“Đồ không có lương tâm, cha mẹ đương nhiên là đến đây đón con rồi” Tô Khinh Lăng dựa vào người chồng, nói.
“Oa, đẹp quá nha! Thật giống ngôi sao nổi tiếng”
Một nhóm nữ sinh nhốn nháo đột nhiên đều mở to hai mắt nhìn khi thấy Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc xuất hiện.
Hạ Thiếu Lăng trương đôi mắt trắng dã, quả nhiên là một đám dở hơi. Nhưng
nói thật thì họ đoán cũng đúng một nửa, cha của nó hiện tại đúng thật là đại minh tinh.
“Cô chú, hai người là diễn viên sao?”
“Chúng cháu có thể chụp một tấm ảnh không?”
“…”
Nhóm nữ sinh nhìn thấy Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc tỏa ra ánh hào quang, hoàn toàn vứt Hạ Thiếu Lăng sang một bên.
Nghe thấy lời nói của những cô bé này, Tô Khinh Lăng thật muốn che miệng
cười, không, là điên cuồng cười. Thật sự là một đám con nít dễ thương.
“Em gái, cô chú không phải diễn viên đâu, cô chú chỉ là cha mẹ của Hạ Thiếu Lăng thôi” Con trai không phải đã gọi bọn họ lúc nãy rồi sao?
“Oa, Hạ Thiếu Lăng, mẹ bạn thật xinh đẹp nha, cha của bạn cũng thật đẹp
trai” Nhóm nữ sinh vừa nghe, lại vây xung quanh Hạ Thiếu Lăng. Chẳng thể trách cậu ấy đẹp trai như vậy, thì ra cha mẹ đều không phải đẹp bình
thường.
Hạ Thiếu Lăng lại trở mình mắt trợn trắng, nếu bọn họ biết rõ con người của nữ ma đầu, bọn họ nhất định sẽ không nói như vậy.
“Cha mẹ, chúng ta đi thôi” Thằng nhóc đi về phía hai người, nó nghĩ rằng nếu để có người phát hiện thân phận của cha nhất định sẽ nảy sinh phiền
phức.
“Chào các em gái nhé!”
Tô Khinh Lăng vẫy vẫy tay,
sau đó một tay ôm lấy cánh tay chồng, một tay nắm chặt tay con trai, một nhà ba người chậm rãi đi đến chiếc BMW bên đường, lên xe, rời khỏi.
“Hạ Thiếu Lăng thật hạnh phúc nha!”
“Đúng vậy, mẹ bạn ấy thật hiền”
“…”
Đám nữ sinh quả thật bị Tô Khinh Lăng mê hoặc.
…
“A, con trai, đó đều là bạn gái trong lớp con sao? Thật thú vị” Tô Khinh
Lăng nhìn từ kính chiếu hậu, thấy nhóm nữ sinh bắt đầu giải tán, cánh
tay khẽ giơ lên che miệng trộm cười.
Thú vị chỗ nào? Thật phiền!
Hạ Thiếu Lăng trợn tròn mắt, nhìn thấy mẹ mình đang mỉm cười giống mấy nhân vậy gian xảo trong anime, cả người đều nổi da gà.
“Mẹ, mẹ đừng cười như vậy nữa, thật gian xảo”
“Tiểu tử chết tiệt, dám nói mẹ con như vậy” Tô Khinh Lăng vỗ đầu con trai “Cái này gọi là tao nhã, con có hiểu hay không?”
Tao nhã? Tha thứ cho nó khi không biết thưởng thức.
“Cha mẹ, hôm nay sao hai người lại đến đón con?” Bọn họ phần lớn đều không xuất hiện ở trường học.
“Tâm tình tốt” Quả nhiên, câu trả lời của Tô Khinh Lăng thiếu chút nữa khiến Hạ Thiếu Lăng hộc máu.
“Con biết mà” Nó nói thầm.
“Nhưng mà con trai này, con cũng có giá quá đó, quả thật có phong thái của cha con trước kia” Tô Khinh Lăng nhìn con trai mỉm cười.
Hạ Tư Lạc nghe thấy lời mẹ mình nói liền quay đầu nhìn cô một cái.
“Chồng, em đâu có nói sai” Tô Khinh Lăng chuyển mục tiêu đến chồng mình “Cái gì mà quận chúa nè, đệ nhất mỹ nhân nè, không phải đều cuối đầu dưới gấu
quần anh sao? Tuy nhiên bọn họ cũng không qua cơ em được…” Cô cười đắc
ý.
Hạ Tư Lạc cùng con trai đồng thời quay đầu lại, làm như không thấy.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Nhìn thấy không phải đường về nhà, Hạ Thiếu Lăng hỏi.
“Đi ăn cơm” Giọng điệu của Tô Khinh Lăng lại mang vẻ đương nhiên.
Hạ Thiếu Lăng trợn trắng mắt, nó tuyệt đối không muốn hỏi mẹ bất kỳ điều gì nữa.