Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 32: 32: Dáng Người Cao Lớn Bao Phủ Cậu Chống Đỡ Một Vùng Trời





Vào ngày thứ ba sau buổi thử vai, khi Nguyễn Minh Trì trở lại công ty, cậu đã bị sếp Lưu gọi vào văn phòng: “Tối nay có một bữa tiệc, cậu phải tới đấy, cơ hội thử vai lần này của cậu khá cao, công ty quyết định giúp cậu có nhiều mối quan hệ hơn, tự cậu cũng phải cố gắng, biết chưa?”
Nguyễn Minh Trì hỏi: “Là bữa tiệc gì?”
Sếp Lưu nhìn sâu vào cậu, nói: “Bữa tiệc của phó Quý.”
Nguyễn Minh Trì ngay lập tức cau mày.
Sếp Lưu nhìn vẻ mặt của cậu, nhớ tới bên kia có dặn dò sâu xa bèn kiên nhẫn nói: “Chuyện lần trước tôi còn chưa kịp nói với cậu, nhưng lần này đừng có cáu kỉnh nữa, có lẽ cậu không quan tâm đ ến nhân vật của một bộ phim như vậy, cảm thấy mình có thể về quê phát triển nhưng công ty của tôi lại ở đây, vì một nghệ sĩ ảnh hưởng đến cơ hội thăng tiến của công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải nên hôm nay nếu phó Quý không quá đáng, cậu vẫn nhận cho tôi, biết chưa?”
Sếp Lưu dừng một lát lại nói: “Nghe nói bộ phim lần này cậu thử vai không kém, công ty Thiên Địa cũng có ý định tích cực phấn đấu để chiếu trên đài, cơ hội tốt như vậy, cậu vẫn nên quý trọng một chút đi.”
Nguyễn Minh Trì có thể nói gì? Chỉ đành phải đi.
Cậu và người quản lý ngồi ở phía sau xe bảo mẫu, các lãnh đạo công ty phía trước đang nói chuyện ầm ĩ, Nguyễn Minh Trì ngồi ở phía sau có cảm giác “nhỏ bé” mà cậu không thể diễn tả được.

Song những lãnh đạo này vừa đến khách sạn, lại trở nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, lúc thấy Quý Hạo thì khúm núm nịnh bợ.
Hai bên ngoài ý muốn gặp nhau trong đại sảnh, Nguyễn Minh Trì ở phía sau cùng, thấy Quý Hạo sải bước đi ở phía trước như trăng được vì sao vây quanh, hoàn toàn khác với tiệc rượu lần trước, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.
Nguyễn Minh Trì thở phào nhẹ nhõm.
Song người quản lý quái gở nói một câu: “Đáng tiếc quan hệ với phó Quý không tốt lắm, nếu không sẽ nắm chắc trong tay vai diễn của bộ phim này.”
Nguyễn Minh Trì cụp mắt không nói gì, chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Nhà hàng ở tầng ba, thang máy chen chúc không được,Nguyễn Minh Trì và người quản lý đợi chuyến thang máy thứ hai, vậy nên khi họ đi vào nhà hàng, vị trí cũng đã định sẵn.
Thư ký Trương ngồi bên trái Quý Hạo, ghế bên phải còn trống, còn có một chỗ ngồi ở đối diện cuối cùng, Nguyễn Minh Trì không chút do dự đi đến vị trí cuối cùng lại bị người quản lý đẩy một cái, sau đó trơ mắt nhìn người quản lý ngồi ở vị trí cuối cùng.


Bây giờ cậu chỉ còn lại một chỗ ngồi duy nhất, cậu lạnh lùng đứng đó, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của tất cả lãnh đạo, cuối cùng cắn răng ngồi bên cạnh Quý Hạo.
Đây là ý gì?
Quá rõ ràng rồi!
Một đám người cộng lại cũng sắp năm trăm tuổi, sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Nguyễn Minh Trì nghiêm mặt ngồi thẳng lưng bên cạnh Quý Hạo, mắt nhìn thẳng.
Thức ăn còn chưa dọn lên bàn, một nhóm người có trình độ xã giao đã bắt đầu nói chuyện, năm sáu phút trôi qua, món ăn nguội mới được dọn lên, Nguyễn Minh Trì mới phát hiện Quý Hạo từ đầu đến cuối đều phớt lờ mình.
Sống lưng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại, cậu theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Quý Hạo áp điện thoại bên tai, khóe miệng mỉm cười nói chuyện.
Nguyễn Minh Trì nghe rất rõ ràng, Quý Hạo nói với người trong điện thoại: “Ừ, đúng vậy, có xã giao, hôm nay phải về nhà muộn một chút, em ngủ sớm đi, khỏi chờ anh.”
Giọng điệu này, thái độ này! Khiến Nguyễn Minh Trì nghĩ tới điều gì đó, không khỏi nhìn kỹ hơn.
Chỉ thấy Quý Hạo nghe thấy điều gì mà nụ cười càng dịu dàng hơn, đôi mắt hơi cụp xuống cùng với hàng mi dày khiến hắn trông quyến luyến lạ thường.
“…” Trong lòng Nguyễn Minh Trì lập tức nở đầy hoa, quả nhiên Quý Hạo lại có mục tiêu khác, quá tốt!
Nhưng Nguyễn Minh Trì không phải là người duy nhất thấy cảnh này, mọi người trong phòng đều đang đoán người bên kia qua vẻ mặt và giọng điệu của Quý Hạo, so với sự lo lắng không thể giải thích được trong lòng sếp lớn của Nguyễn Minh Trì thì thư ký Trương đang ngồi một mình suýt nữa trợn mắt lên trời.
Diễn! Diễn hay ghê!
Để bà đây gọi điện cho bây, bây liền chơi vờ tha để bắt thật! Nếu tâm tư theo đuổi người ta đặt một nửa lên công ty, thì cũng không đến mức bị nhiều người xem thường như vậy!
Song cũng bởi vì Quý Hạo cố ý diễn như vậy, Nguyễn Minh Trì mới thật sự buông lỏng cảnh giác với hắn, cũng không còn giữ khuôn mặt lạnh mà yên tâm ăn một bữa ngon.
Sau đó khi Nguyễn Minh Trì nâng ly xin lỗi, Quý Hạo nắm chắc chừng mực, tạo ra một cảm giác khoảng cách phù hợp, ngược lại khiến khuôn mặt của Nguyễn Minh Trì trông thả lỏng hơn.

Tất nhiên bởi vì xã giao hôm nay là để giúp Nguyễn Minh Trì giành được vai diễn, vậy nên Nguyễn Minh Trì là nhân vật chính của buổi tiệc thành công khiến cậu say rượu.
Thanh niên ngồi trên ghế ngây người cười, ánh mắt ngờ nghệch đơn thuần, bộ dáng ngồi bên Quý Hạo như bé thỏ trắng không hề phòng bị, hầu như ai cũng trông thấy đuôi sói của Quý Hạo.
Bữa tiệc kết thúc.
Sếp Tổng đặc biệt dặn dò, Nguyễn Minh Trì là nghệ sĩ quan trọng của công ty, cho nên không thể để cậu về nhà một mình.
Người đại diện đỡ Nguyễn Minh Trì vào thang máy, cố ý nói: “Sếp Quý, ngài có thể tiện đường giúp tôi đưa Nguyễn Minh Trì về không? Cảm ơn anh!”
Hờ!
Không tiện đường chút nào.
Nhưng Quý Hạo vẫn biết lắng nghe: “Được.”
Sau đó nhìn Nguyễn Minh Trì một cái.
Hắn muốn giữ khoảng cách với Nguyễn Minh Trì, nhưng cũng không thể giữ khoảng cách quá xa, nếu không sẽ không theo đuổi được, cho nên có cơ hội thân cận cậu thì hắn cũng sẽ không từ chối, huống chi bé Tiên uống say đặc biệt khiến cho người ta yên tâm, dù sao hắn còn chưa từng thấy bộ dáng say rượu của Bé Tiên.
Kiếp trước, cả hai đều là vận động viên, bé Tiên tỉnh táo tự kiềm chế, quy củ ghê gớmblại được hắn cưng chiều, cuộc đời trôi qua thuận lợi, chưa bao giờ mượn rượu giải sầu, chỉ thỉnh thoảng uống một chén với hắn, nhưng khi hắn vừa say đã đặt rượu xuống.
Cho nên lần trước thấy Nguyễn Minh Trì say rượu bất tỉnh, vẫn là lần đầu tiên Quý Hạo chăm sóc cậu như vậy, không ồn ào không náo loạn, nhưng cũng không đề phòng chút nào, thoạt nhìn cũng rất dễ bị người khác bắt nạt.
Tất nhiên không thể để cậu về nhà một mình.
Cửa thang máy mở ra, khi hắn đưa Nguyễn Minh Trì đến bãi đỗ xe ngầm, người lái hộ đã chờ ở đó, Nguyễn Minh Trì mơ màng sụt sịt nói: “Tạm biệt phó Quý.”
Cậu nói xong thì định đi vào thang máy.
Quý Hạo bị chọc cười, ngăn cậu lại: “Tôi đưa cậu trở về.”
“Không, cảm ơn.


Tôi tự làm được.” Nguyễn Minh Trì say rượu vẫn cảnh giác cao độ.
Quý Hạo nói: “Người đại diện của cậu đã giao cậu cho tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.”
“An toàn của tôi tôi tự chịu trách nhiệm, cảm ơn Sếp Quý đã quan tâm.”
“Chỉ tiện đường thôi.”
“Chúc sếp Quý lên đường bình an, tiễn quân ngàn dặm cũng phải chia tay.”
Quý Hạo bị Nguyễn Minh Trì kiếp này chọc cười, nhìn sâu vào mắt cậu: “Nếu tôi nhất định phải đưa cậu về thì sao?”
Nguyễn Minh Trì cảnh giác nhìn hắn: “Sếp Quý muốn đưa về là chuyện của sếp Quý, nhưng tôi không muốn sếp Quý đưa về, mong sếp Quý tôn trọng quyết định của tôi.”
Uống như vậy cũng không cắn vào lưỡi, học lời thoại đúng là có ích.
Quý Hạo lười nói nhảm, cúi người dễ dàng bế Nguyễn Minh Trì lên, mặc cho cậu vùng vẫy trên vai, vững vàng đi về phía xe.
Tài xế ngồi trong xe mặt lộ ra vẻ trông thấy cảnh “máu chó”
Quý Hạo ấn khóa xe, nói: “Lái xe đi.”
Sau đó, Nguyễn Minh Trì đã bị ném vào trong xe.
Nguyễn Minh Trì vùng vẫy ở ghế sau, giận dữ hét lên: “Quý Hạo! Anh muốn làm gì! Anh…”
Cậu dừng hai giây, mới phát hiện ghế sau chỉ có mình ngồi, Quý Hạo kéo ghế phụ ngồi xuống, quay đầu nhìn cậu: “Đừng làm loạn nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe.”
“…” Nguyễn Minh Trì ngẩn ra mấy giây, sau đó từ chỗ ngồi đứng dậy, xe lăn bánh chậm rãi, còn mặt cậu thì dần nóng lên.
Xe chạy thẳng đến giao lộ thôn Thành Trung, Nguyễn Minh Trì thấy mình thật sự bình an xuống xe, còn lộ ra vẻ mặt mơ màng.

Quý Hạo thật ra chỉ tiễn cậu, hơn nữa cả quá trình yên lặng ngồi ở ghế phụ, cũng không nhắc đến việc hồi trước với cậu.
Đột nhiên, Nguyễn Minh Trì lại bắt đầu dao động, cậu phát hiện mình không hiểu Quý Hạo rốt cuộc muốn làm gì.

Môi trường của làng Thành Trung chưa bao giờ tốt, những người sống ở đó đủ hạng người, có những nhà hàng mở ở tầng dưới, luôn có những thực khách say xỉn.
Nguyễn Minh Trì quay đầu nhìn Quý Hạo nhiều hơn, cũng không chú ý đám người say rượu đang đi tới, đâm thẳng vào nhau.
Đầu hai người va vào nhau đều phát ra tiếng kêu đau, có lẽ Nguyễn Minh Trì không say như đối phương, hai người có chiều cao và thể hình tương đương nhau nhưng lại làm đối phương lảo đảo một cái, cuối cùng ngồi bệt xuống đất “ọe” phun ra một ngụm máu rồi không đứng dậy được nữa.
Có người vội vàng đến xem người đó: “Ê! Chú ba! Mày không sao chứ? Ối trời, hộc máu rồi!”
Còn có người lớn tiếng la lên: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đi đường không nhìn đường à?”
Bạn rượu nhìn người cao giọng: “Ôi trời, mau tới xem! Chú ba hộc máu rồi!”
Người khiển trách Nguyễn Minh Trì không để ý tới cậu, vội vàng chạy tới nhìn người, người trên mặt đất ôm bụng kêu “u ôi” liên tục, khóe miệng dưới cằm đều là máu, nhất thời tình cảnh dọa người vô cùng.

Trước mắt đột nhiên hỗn loạn, có người rút điện thoại gọi 120, thậm chí có người gọi cảnh sát, đồng thời có người hét lên: “Mày không được đi! Mày đụng ngã người ta, mày không được đi!”
Buổi tối làng Thành Trung náo nhiệt, trong mũi tràn ngập mùi thơm cay nồng của đồ ăn, mùi rượu còn quanh quẩn bên chóp mũi, ánh đèn neon chiếu lên mặt Nguyễn Minh Trì, xanh tím cuối cùng trắng bệch như giấy.
Lúc này, một hơi thở ấm áp tới gần, phía sau truyền đến âm thanh của Quý Hạo: “Chuyện gì xảy ra?”
Nguyễn Minh Trì chợt quay đầu nhìn Quý Hạo, dáng người cao lớn bao phủ cậu, chống đỡ một vùng trời, giờ phút này như một linh hồn sắp bị xé rách lập tức ngưng tụ lại.

Bệnh viện.
Khoa cấp cứu.
Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, một đám người vây quanh, hỏi han hết chỗ này đến chỗ khác, vợ người bị thương vội chạy tới nắm lấy cổ tay bác sĩ mà nước mắt giàn giụa nói: “Bác sĩ, bác sĩ, chồng tôi sao rồi? Tôi, tôi là người nhà của Trương Đông Chí, tôi là vợ anh ấy, tôi…”
Mặt Nguyễn Minh Trì trắng bệch đứng bên ngoài đám đông, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Nếu người đó thực sự xảy ra chuyện gì, cho dù cậu có vay tiền cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Quý Hạo đứng ngay bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người rất gần, Quý Hạo đã đưa cậu vào địa bàn của mình từ lâu, mà Nguyễn Minh Trì cũng không nhận ra nhưng cậu cũng không kháng cự, lúc này cậu vô thức dựa vào người duy nhất có thể tin tưởng bên cạnh..