Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 8: Café




Buổi chiều, Đình Dương chở Thụy Du rời trường trong ánh mắt ghen tị của nhiều người. Bất quá điều đó cũng không làm hắn để tâm là bao. So với lúc sáng thì tình hình của cô tốt hơn rất nhiều, không hề bị sự bất ngờ làm cho suýt ngã nữa.

Về tới nhà, Đình Dương không lên phòng ngay mà lượn vào nhà bếp một chuyến để uống nước. Trước khi bước lên cầu thang hắn liền quay lại dặn dò Thụy Du đang bận rộn quét nhà. Vẫn là tông giọng nhàn nhạt như cũ.

_ Về sau cứ 7 giờ tối tôi sẽ ăn cơm. Cứ canh giờ mà chuẩn bị.

_ Dạ, em đi làm cơm ngay đây.

Thụy Du ngoan ngoãn trả lời rồi lại tiếp tục công việc của mình. Trong lòng luôn tự nhắc nhở bản thân phải là một người hầu tốt. Nếu không thì cô sẽ rất áy náy với ba mẹ Đình Dương. Tiền họ trả cho tổ chức là để cô bảo vệ hắn nhưng còn số tiền họ bỏ ra ở Royal xem như bù cho thân phận người hầu của cô đi. Dù sao hưởng thụ tiền của người khác mà không có hồi đáp phù hợp cũng không phải là cách sống của cô.

Bằng động tác thuần thục, chẳng mấy chốc Thụy Du đã nấu xong bữa tối. Sau đó cô liền trở về phòng làm bài tập. Nhìn qua thật giống cuộc sống của một học sinh bình thường.

Lượng bài tập về nhà tương đối nhiều nhưng buổi chiều Thụy Du đã hoàn thành hơn một nửa ở trường. Bây giờ chỉ còn lại bài tập tiếng Anh. Với hơn 10 năm dùng tiếng Anh như một loại ngôn ngữ giao tiếp chính thức thì đống bài tập này cũng không làm khó được cô. Khi Thụy Du vừa làm xong bài tập thì cũng đã gần 7 giờ. Cô lại tất bật chạy ra phòng ăn để dọn cơm.

Vừa sắp xếp các món ăn ra bàn, Thụy Du vừa mông lung nghĩ ngợi. Hình như cuộc sống này của cô đặc biệt tốt đẹp và thoải mái. Dù có hơi bận rộn một chút. Nếu cứ mãi duy trì cũng không khá tốt.

Bữa cơm tối của Đình Dương và Thụy Du diễn ra trong không khí yên lặng tuyệt đối. Nếu ngày hôm qua hắn lên tiếng rủ cô tới ăn cùng thì hôm nay đến một cái liếc mắt cũng lười cho nói gì lên tiếng.

Tối nay Đình Dương không ra ngoài đánh nhau nữa mà chỉ nhốt mình trong phòng, làm gì không rõ. Thụy Du cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi của mình để học pha cafe trên mạng.

Mọi người ai cũng nghĩ pha cafe là một việc vô cùng đơn giản, nhưng đó là với cafe đen thông thường. Còn với một số loại khác thì cũng cần có một ít kĩ thuật. Không biết là may mắn hay xui xẻo, loại Đình Dương thích uống không đơn giản là cafe đen bình thường.

Sau hơn một tiếng đồng hồ chật vật pha pha chế chế Thụy Du cũng cho ra tác phẩm đầu tiên của mình. Cô loay hoay tới lui để trang trí rồi bần thần ngắm nhìn. Liệu nên mang lên phòng cho Đình Dương nếm thử hay không? Nếu như nó quá tệ chắc cô xấu hổ đến chết mất. Còn nếu nó tạm ổn thì tốt rồi. Thụy Du cầm tách cafe trên tay, vừa bước đến cầu thang lại lùi bước, sau đó thì tiến lên. Lòng vòng qua lại một hồi cô đã đứng trước cửa phòng Đình Dương.

Cô đưa tay gõ cửa như một phép lịch sự tối thiểu.

_ Em vào trong được không?

_ Vào đi.

Thụy Du đặt câu hỏi hơn năm phút bên trong mới có hồi âm. Cô hồi hộp mở cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng riêng của Đình Dương. Trong phòng được bài trí khá đơn giản. Ở giữa phòng là một chiếc giường đơn vừa phải. Gần cửa sổ là bàn học cùng một dàn máy tính được đầu tư cỡ khủng kèm theo một kệ sách khổng lồ cao ngất bên cạnh. Ngoài ra cũng không có gì thêm. Toàn bộ căn phòng được trang trí theo tông màu trắng đen xám, khiến Thụy Du có cảm giác mình vừa bước chân vào chiều không gian khác trong những thước phim không màu vào thời kĩ thuật điện ảnh chưa phát triển.

Lúc này Đình Dương đang ngồi ở bàn học. Hắn dựa người vào chiếc ghế xoay thoải mái. Một tay rê chuột trên màn hình, một tay cầm bút chì chấm nhẹ xuống tờ giấy A4 trên bàn. Ánh mắt vô cùng tập trung, chân mày hơi nhíu lại như đang phân vân một điều gì đó.

Thụy Du thấy vậy cũng không dám làm phiền. Cô lẳng lặng mang tách cafe đặt ở một chỗ còn trống trên bàn học rộng lớn. Tiếng động do li tách chạm xuống mặt bàn bằng gỗ dù rất nhỏ nhưng vô tình khiến Đình Dương giật mình. Hắn rời mắt khỏi máy tính, liếc mắt lên nhìn Thụy Du. Đến lúc này hắn mới nhớ ra mình vừa lên tiếng đồng ý cho vô vào phòng.

_ Có việc gì sao? 

Thụy Du nhanh chóng lắc đầu. Cô vội vàng giải thích.

_ Không có gì. Em thấy anh thích uống cafe nên làm thử một tách. Em để ở đây thôi. Anh cứ làm việc tiếp đi.

Nói rồi Thụy Du nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng. Không muốn ở lại làm phiền lâu hơn nữa. Vừa đi đến cửa đã có một giọng nói giữ cô lại.

_ Này...

Đình Dương gọi một tiếng rồi ngừng. Biểu tình lạnh nhạt của hắn có phần dao động, có gì đó như là bối rối. Cũng phải, là vì hắn không biết tên của cô gái này, chính xác hơn là không nhớ, ngay từ đầu đã không quan tâm. Để rồi bây giờ lúc muốn gọi cô lại thì cũng không thể gọi tên người ta một cách đàng hoàng.

Thụy Du dừng bước, quay người nhìn Đình Dương đầy khó hiểu. Cũng không vì một chữ không đầu không cuối của hắn làm cho phiền lòng. Có lẽ cô tự cho rằng mình hiểu được một phần nào tính cách của hắn nên với những chuyện nhỏ nhặt sẽ không chi li tính toán. Tựa như lúc này, Thụy Du không suy nghĩ phức tạp rồi tự mình đoán mò lung tung. Với cô, Đình Dương là người không có nhiều tình cảm. Và lúc gọi người khác cũng thế. Một chữ là đủ rồi.

Ánh mắt cô bị thu hút bởi tách cafe ban nãy đang yên vị trên tay Đình Dương. Hắn đã uống thử rồi? Thụy Du vô cùng bất ngờ. Không nghĩ Đình Dương sẽ uống ngay lập tức như thế. Nếu đã thử rồi mà gọi cô quay lại chẳng lẽ là vì hương vị của nó vô cùng tệ? Phút chốc cô cảm thấy mình thật thất bại.

_ Từ giờ mỗi ngày đều pha cafe cho tôi đi.

_ Sao ạ? 

Thụy Du vì quá ngạc nhiên nên nhất thời bị mất hồn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe nên vô thức hỏi lại.

_ Vị rất tốt. Về sau ngày nào đều pha một tách giống vậy được không? - Đình Dương nhắc lại một lần nữa. Hắn sợ rằng lời nói của mình quá mức khó hiểu nên kiên nhẫn giải thích.

_ Tất nhiên là được rồi.

_ Cảm ơn.

_ Nhiệm vụ của em mà. Anh làm việc tiếp đi. Em ra ngoài đây.

Với sự thành công ngoài mong đợi ngay từ lần đầu tiên thử nghiệm khiến Thụy Du vui vẻ mãi không thôi. Nó mang đến cho cô cảm giác thành tựu và hài lòng khó tả. Cô cứ thế ôm sự phấn khích của mình chìm vào giấc ngủ.

Đến khuya, Đình Dương vẫn chưa rời khỏi bàn học. Trên màn hình lúc này là một bản kế hoạch hồi phục và phát triển của một công được trình bày dưới định dạng Power Point. Trên tờ giấy A4 lúc này là vô số các dòng ghi chú nhỏ, những con số và biểu đồ minh họa. Hắn không chỉ đơn giản là học, mà là làm việc, như những lời Thụy Du đã nói lúc nãy.

Danh tiếng của Đình Dương ở trường Royal không phải là hư danh, cũng không dừng lại ở ngoại hình và gia thế còn phải kể đến năng lực. Hiện tại hắn đang tham gia một cuộc thi tìm kiếm những học sinh cấp ba có tố chất trở thành doanh nhân thành đạt trong tương lai. Ở những thử thách trước, hắn có thể dễ dàng vượt qua không tốn nhiều sức lực nhưng càng về sau đề càng khó. Tựa như bản kế hoạch tối nay hắn làm. Với chủ đề "biện pháp hồi sinh một công ty đang ở bờ vực phá sản" là một thử thách khó. Hắn phải mất vài ngày mới hoàn tất.

Bài chuẩn bị cho phần dự thi đã chuẩn bị xong cũng là lúc tách cafe trên bàn cạn sạch. Đình Dương nhớ lại hương vị cafe lúc nãy, có chút luyến tiếc. Hắn không phải là kẻ nghiện cafe, chỉ là yêu thích thông thường mà thôi. Lúc trước khi còn rảnh rỗi, hắn thường ghé qua những nhãn hiệu cafe có tiếng tăm để thỏa mãn sở thích của mình. Dạo gần đây, hắn càng ngày càng bận không có thời gian phục vụ thú vui này nữa. Nhưng sở thích thì vẫn mãi mãi còn đó. Đình Dương không có cách nào để thỏa mãn đam mê của mình nên đành phải tự pha chế. Tuy nhiên thành quả không khiến hắn vừa lòng chút nào. Cho đến ngày hôm nay hắn thật sự rất thích vị cafe của Thụy Du mang đến.

Đình Dương lưu lại bài rồi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng dưng có điều gì đó thôi thúc hắn lấy điện thoại gọi cho mẹ mình. Nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng Tút dài vô tận, mãi không có hồi âm. Đình Dương chán nản nằm lục lại tin nhắn của mình với mẹ lúc sáng. Tìm mãi cho đến khi nhìn thấy ba chữ Vũ Thụy Du. Hắn nhẩm lại trong đầu một lần để ghi nhớ. Dù sao thì gọi bằng tên vẫn tốt hơn một chữ "Này" rất nhiều.