Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 62: Prom




Ngày thứ bảy, Thiên Ân thức dậy khá sớm. Chào đón cô vào buổi sáng là tin nhắn của Đình Dương về việc sẽ đến đón vào lúc 6 giờ tối. Thật ra cả nhà của Thiên Ân và Đình Dương đều tương đối gần trường, nhưng mà vì hắn làm muốn một điều gì đó thật lãng mạn nên đành mặc kệ khoảng cách gần mà vẫn mang xe đến như vậy.

Thiên Ân nhìn lại đồng hồ trên tường, bây giờ vẫn còn sớm. Khải Ân đã lên máy bay vào tối hôm qua nên hôm nay cô có thể tự do rồi. Sau khi dùng bữa sáng, Thiên Ân liền đến spa để thư giãn một chút trước khi đến nơi trang điểm và làm tóc rồi mất một ngày để có thể hoàn thành vẻ ngoài của mình.

Tối nay Thiên Ân khoác lên người một bộ đầm dạ hội màu đen của Chanel. Ngoài một vài món trang sức đơn giản khác, cô vẫn đeo đôi khuyên tai hồng ngọc cùng với chiếc lắc tay mà Đình Dương tặng hôm trước. Gương mặt thanh tú của Thiên Ân sau khi trang điểm xong liền trở nên nổi bật và có chút trưởng thành hơn hằng ngày. Tuy thế nhưng lại không mang đến cảm giác già dặn trước tuổi.

Đúng 6 giờ tối, Đình Dương đến. Hắn đỗ chiếc Range Rover màu đen của mình trước cổng nhà Thiên Ân rồi gọi điện thoại cho cô. Sau một lúc chờ đợi, Thiên Ân hồi hộp bước ra cổng nơi Đình Dương đã chờ sẵn. Thấy cô đi ra, Đình Dương trong bộ âu phục màu đen hoàn hảo liền bước xuống xe mở cửa bên ghế lại phụ cho cô vào.

- Hôm nay em rất đẹp. - Đình Dương nhìn Thiên Ân một lúc lâu rồi mới bắt đầu khởi động xe.

- Cảm ơn anh. - Thiên Ân ngại ngùng nói, gương mặt đã sớm đỏ lên của cô đã bị bóng tối xung quanh che mất.

Bọn họ chỉ mất 10 phút liền đến trường đại học. Hôm nay sân trường đông hơn hẳn mọi ngày, xung quanh là các sinh viên trong những bộ vest sang trọng và những bộ đầm dạ hội lộng lẫy. Thiên Ân và Đình Dương nắm tay nhau hoà vào dòng người tấp nập ở đây, băng qua những toà nhà lớn mà hằng ngày bọn họ vẫn đến học, qua khu vực nhà hàng rồi đến hội trường lớn, nơi được dùng để tổ chức bữa tiệc này.

Trước cửa hội trường có một backdrop rất khổ rộng với mẫu thiết kế là chủ đề của buổi prom này.

Mọi người tập trung ở đó chụp hình rất đông. Tất nhiên Thiên Ân cũng không quên bỏ qua cơ hội này để chụp chung với Đình Dương một tấm hình. Sau khi cả hai đã có được một tấm hình chung, Thiên Ân liền nghe ai đó gọi tên mình.

- Lexi, là cậu phải không?

Thiên Ân quay lại liền nhìn thấy ba người bạn thân của mình. Bọn họ quả thật là đi cùng một nhóm khiến cho Thiên Ân không khỏi có chút cảm giác rằng mình là tội nhân của nơi này. Ba người bạn nhìn thấy Thiên Ân đang tay trong tay với chàng trai bên cạnh thì liền ngầm hiểu rằng việc cô nói hôm trước là thật. Thiên Ân quả thật là có người đi chung, thậm chí lại còn rất đẹp trai nữa.

- Ừ, mình đây.

- Wow, đẹp trai thật nha. Vậy là cậu nói thật đó hả? - Han Young Ah huých nhẹ vào người Thiên Ân, không thể kìm nén được hứng thú nói.

- Ủa thật mà. - Thiên Ân bất đắc dĩ nói. Chuyện cô có người đi Prom khó tin như vậy sao.

- Chào mọi người.

Đình Dương mỉm cười chào hỏi những cô bạn của Thiên Ân. Sau đó hắn cũng rất kiên nhẫn đứng sang một bên chờ cho Thiên Ân vui vẻ chụp với bạn hàng chục tấm hình làm kỉ niệm rồi mới đi vào trong. Trong lúc nhóm Thiên Ân đang cùng xem lại hình thì cũng cùng nhau bàn luận một chút về Đình Dương.

- Cậu tìm đâu ra được anh chàng đẹp trai này vậy? - Liz tò mỏ hỏi.

- À, trong cuộc thi lần trước mình nói đó. Cùng nhóm với mình.

- Thật á? Biết thế đã không từ chối tham gia rồi. - Liz bất mãn hừ một tiếng.

- Thì giờ tham gia vẫn kịp mà.

Thiên Ân lắc đầu cười cười. Thỉnh thoảng cô nhìn sang phía Đình Dương một chút, sợ rằng hắn vì chờ đợi lâu mà nhàm chán. Nhưng không, Đình Dương chỉ đứng dựa người vào tường với bộ dáng ung dung nhàn nhã. Thỉnh thoảng hắn có quay sang trò chuyện cùng người bên cạnh một chút. Thấy Thiên Ân nhìn qua thì liền cười với cô, ánh mắt không có vẻ gì là hối thúc, làm cho Thiên Ân cũng bớt đi lo lắng mà nói chuyện với bạn bè thêm một lúc nữa.

- Thôi dẹp đi, mấy cái đó nhức não lắm. - Liz liên tục lắc đầu.

Thiên Ân chỉ cười không đáp.

- Anh ấy có bạn bè gì không? Giới thiệu đi. Thường các anh đẹp trai rất hay chơi chung với nhau nha. - Anna Liu hào hứng hỏi.

Thiên Ân có chút khó xử. Cô cũng không tìm hiểu về các mối quan hệ khác của Đình Dương. Cũng chưa gặp những người bạn nam khác của hắn bao giờ nên thật sự không rõ lắm.

- Để hôm nào mình hỏi thử xem.

- Thế hai người tới bước nào rồi. Hẹn hò chưa? Ôm chưa? Nắm tay chưa? Hôn nữa?

Trước những câu hỏi dồn dập này Thiên Ân liền ho nhẹ một tiếng. Bọn họ không tiến triển nhanh chóng được như vậy đâu.

- Mới tới bước mời mình đi Prom thôi. - Thiên Ân nói ra sự thật.

Xung quanh ba cô bạn không khỏi thở dài thất vọng.

- Hay là cậu tấn công đi. - Liz đề nghị. - Sau hôm nay liền hẹn hò.

Thiên Ân bất giác đỏ mặt, cô đánh Liz mấy cái.

- Mình không có bạo dạn như vậy.

- Đó lí do cậu không có bạn trai đó. - Anna Liu tiếp lời.

Thiên Ân không còn gì để nói. Sắp tới giờ buổi dạ hội bắt đầu nên Han Young Ah liền dừng cuộc thảo luận ở đây vào rủ mọi người bước vào trong phòng tiệc. Lúc này Đình Dương lại đến đi cùng nhóm 4 cô gái.

Tuy điều này có một chút nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Dù sao kế hoạch của hắn cũng là chậm mà chắc nên làm quen với bạn bè của Thiên Ân cũng không tệ chút nào. Nhóm của Thiên Ân chọn một vị trí trong phòng, đứng cùng nhau nói chuyện và xem các tiết mục biểu diễn trên sân khấu. Đình Dương cũng cùng Thiên Ân nói chuyện vài câu, rồi hắn liền rời khỏi đó để đi lấy cho bọn họ một vài món ăn nhẹ và thức uống.

Nhóm bạn của Thiên Ân tự nhiên được một anh chàng đẹp trai phục vụ nên vui đến mức cười mãi không thôi. Kể ra việc Thiên Ân "phản bội chị em" cũng không có gì đáng trách.

- Lần này có bầu chọn King and Queen không? - Anna Liu hỏi.

- Có chứ. Cái này là tiết mục hot nhất mà. - Liz đáp.

- Nhưng mà chung quy lại thì có liên quan thì tới chung ta đâu.

- Thật ra nếu như anh chàng kia của cậu bỏ công huy động chắc sẽ là Prom King của năm nay thôi.

Anna Liu nhìn Đình Dương ở phía xa, hùng hồn khẳng định. Thiên Ân trầm ngâm nhìn hắn một lúc, cũng không phủ nhận lời nhận xét của Anna, nhưng trong lòng không cảm thấy vui vẻ. Nếu hắn làm Prom King, thì ai sẽ làm Prom Queen chứ. Chưa kể bọn họ cũng sẽ có chung một tiết mục khiêu vũ sau khi nhận giải. Còn Thiên Ân chỉ muốn Đình Dương khiêu vũ cùng mình mà thôi.

Đình Dương quay lại thì thấy Thiên Ân có vẻ mất hứng, liền bước đến đứng bên cạnh cô.

- Sao vậy? - Hắn hỏi.

- Anh có muốn làm Prom King không?

Thiên Ân bất ngờ hỏi khiến Đình Dương nhất thời không biết trả lời như thế nào. Hắn nhìn vào khu vực sân khấu, nơi những người tích cực huy động lực lượng bầu chọn cho King và Queen đang giao lưu cùng mọi người. Đình Dương nghĩ rằng nếu hắn và Thiên Ân cùng là King và Queen thì cũng rất tuyệt. Hắn chưa từng đứng cùng cô trên một sân khấu bao giờ. Nhưng e rằng lần này đã trễ rồi.

- Nếu như em là Queen thì anh muốn.

Thiên Ân nhận được câu trả lời ngoài sức mong đời, trong lòng cô ngọt ngào hạnh phúc. Cô liếc mắt nhìn sang, ba cô bạn của mình đã di chuyển sang khu vực khác, để lại không gian riêng tư cho hai người. Trước khi đi không khỏi nhìn nhìn Thiên Ân đầy cổ vũ. Thiên Ân làm sao không hiểu bọn họ muốn cổ vũ cái gì nhưng liền giả vờ như không thấy. Cô cảm thấy tình hình bây giờ rất tốt, không cần phải vội vàng làm gì.

Sau đó buổi tiệc liền bắt đầu với vài tiết mục văn nghệ, ăn uống, trò chuyện nhẹ nhàng. Không bao lâu sau, sau khi các tiết mục biểu diễn kết thúc cũng là lúc Prom King and Queen được công bố. Kết quả cũng không khiến mọi người bất ngờ là bao, còn Đình Dương và Thiên Ân vốn dĩ lại chẳng biết đến hai người này. King và Queen bước lên sân khấu nói một vài lời cảm ơn, sau đó liền bắt đầu tiếc mục khiêu vũ. Khi King và Queen bắt đầu thì phía bên dưới mọi người cũng hòa theo điệu nhạc.

Đình Dương bước sang một bên, gương mặt điển trai không khỏi lộ ra một chút lo lắng và hội hộp. Hắn đưa tay ra phía trước Thiên Ân, muốn mời cô khiêu vũ.

- Anh có thể mời em một điệu nhảy không?

- Tất nhiên là được.

Thiên Ân nắm tay Đình Dương bước ra khu trung tâm của buổi tiệc khi bản nhạc bắt đầu vang lên. Thiên Ân đã luyện tập cho hôm nay không dưới 10 lần để tránh trở nên vụng về và mất mặt. Với sự luyện tập đó, Thiên Ân rất tự nhiên bắt kịp nhịp của Đình Dương trong bản nhạc này. Cả hai di chuyển nhẹ nhàng theo giai điệu, dưới ánh đèn vàng dễ chịu, chìm trong thế giới riêng của bọn họ.

Lúc này trong suy nghĩ của Đình Dương lẫn Thiên Ân đều dấy lên cảm giác quen thuộc đến kì lạ. Nhưng cảm giác của Thiên Ân mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đầu cô có chút đau, Thiên Ân khẽ hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cô đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi, tuyệt đối không để cơn đau đầu này phá hủy.

Không biết từ bao giờ, ánh mắt của Thiên Ân không còn tập trung vào Đình Dương được nữa. Cô di chuyển theo nhạc như một thói quen, một phản xạ. Hình như chuyện này đã từng xảy ra thì phải. Thiên Ân mơ hồ suy nghĩ. Nhưng cũng không đúng, cô luyện tập với Khải Ân là bản khác mà, không phải bài này. Thế nhưng vì sao lại quen thuộc như thế.

Cơn đau đầu vẫn không chấm dứt. Không hiểu sao Thiên Ân lờ mờ cảm nhận được tiếng mưa. Đúng vậy, là tiếng mưa. Hình ảnh một cặp đôi cũng đang khiêu vũ vô tình hiện ra trước mắt. Một khung cảnh xa lạ mà cô chưa từng nhìn thấy. Thiên Ân càng lúc càng choáng váng, mỗi hình ảnh cô nhìn thấy lúc này đều được xen lẫn với một hình ảnh vụt qua trong đầu, ghép lại làm một, vô cùng ăn khớp.

- Thiên Ân. - Đình Dương gọi tên cô.

Thiên Ân ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nhẹ.

- Em mệt không?

Đình Dương nhìn cô có chút lo lắng, sợ rằng sức khỏe của cô bị ảnh hưởng.

- Không sao, em không mệt.

Thiên Ân cố gắng trấn tĩnh, liền tự nhủ bản thân mình quên đi những gì mình vừa nhìn thấy. Cô không biết vì sao mình lại nhìn thấy những hình ảnh như vậy. Nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp để tìm hiểu. Bây giờ trong mắt cô chỉ có Đình Dương, chàng trai đầu tiên cô thích, cô đang được khiêu vũ cùng hắn trong buổi dạ tiệc này, chỉ vậy thôi.

Đình Dương nhìn cô gái đang cùng anh nhảy một điệu nhạc trong tối nay rất lâu. Trong suy nghĩ của hắn có chút gì đó do dự, liệu rằng lúc này là quá sớm hay không? Nhưng không, đây là cơ hội tốt nhất mà hắn có thể có được. Hắn không thể chờ thêm được nữa. 

Dưới ánh đèn ấm áp, khi bản nhạc dần về hồi kết, Đình Dương ôm lấy Thiên Ân khiến cô không khỏi bất ngờ. Nhưng cô cũng không đẩy hắn ra. Đình Dương nhìn vào mắt Thiên Ân một lúc lâu, lấy hết dũng khí nói ra ba chữ mà hắn đã luyện tập hàng nghìn lần:

- Anh yêu em.

Đình Dương tỏ tình với Thiên Ân một lần nữa. Sau vài năm như vậy, cũng là cùng một người nhưng cảm giác lo sợ vẫn không hề thay đổi, thậm chí ngày một nhiều hơn.

Thiên Ân khẽ chấn động, điều cô mong chờ nhất đã đến rồi sao. Trong lòng Thiên Ân ngập tràn hạnh phúc, được chính chàng trai mình thích tỏ tình, trên đời này không còn một điều gì tuyệt vời hơn như thế nữa.

- Em cũng vậy.

Thiên Ân nói bằng một âm lượng vừa phải, đủ cho Đình Dương nghe thấy. Cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Khi bản nhạc ngân lên một đoạn ngắn trước khi dừng lại hoàn toàn cũng là lúc Đình Dương hôn Thiên Ân. Tất cả diễn ra giống hệt như năm đó. Đến lúc này Đình Dương mới lờ mờ nhận ra nhưng hắn lại không để ý quá nhiều đến điểm này. Thiên Ân nhắm mắt, khi cả hai chạm môi cảm xúc dường như bùng nổ. Thiên Ân thầm nghĩ thì ra nụ hôn đầu là như thế này, ngọt ngào và rung động.

Khi nụ hôn kết thúc, ánh đèn trong gian phòng liền chuyển sang màu khác. Cũng là lúc đầu Thiên Ân đau nhức dữ dội. Rất nhiều hình ảnh liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của cô, không có ý định dừng lại. Cặp đôi khiêu vũ dưới mưa kia hình như là cô, còn chàng trai kia là Đình Dương mà. Tại sao lại như vậy. Bọn họ đã từng gặp nhau sao, đã từng khiêu vũ cùng nhau nữa? Tại sao cô không nhớ, không nhớ gì hết. Khi bài khiêu vũ kết thúc, Đình Dương trong bối cảnh kì lạ ấy cũng hôn cô. Những hình ảnh vừa quen vừa lạ liên tục bủa vây lấy Thiên Ân. Khiến lòng cô vừa hoảng sợ, vừa hoang mang, lại có cảm giác đau lòng không dứt.

Rồi lại nhiều hình ảnh khác hiện ra, cùng lúc nhưng rời rạc. Có rất nhiều thứ. Chỉ quay quanh cô và Đình Dương mà thôi. Nhưng ở thời điểm nào thì cô thật sự không biết nữa. Chỉ là rất xa lạ, cô chưa từng nhìn thấy hình ảnh của mình như thế bao giờ. Đình Dương cũng có chút khác biệt so với hiện tại. Là quá khứ sao, là phần quá khứ cô đang tìm kiếm? Vì sao Đình Dương lại xuất hiện trong quá khứ của cô, nhiều như vậy. Gần như là toàn bộ.

"Thụy Du... Anh yêu em. Làm bạn gái anh nhé?"

"Anh... em không thể..."

"Không phải... em... em... Em không ghét anh, anh đừng nghĩ như vậy?"

"Em có tình cảm với anh đúng không?"

"Có."

"Vậy thì tại sao?"

"Em sợ. Em sợ rất nhiều thứ."

"Anh xin lỗi. Anh không biết."

Đôi khuyên tai màu hồng ngọc. Thiên Ân vô thức chạm lên tai, thì ra nó xuất hiện như thế này. Vào một buổi tối mà Đình Dương tỏ tình với cô ở một nhà hàng gần biển. Nhưng vì sao, vì sao bọn họ lại biết nhau. Cô vẫn không nhớ nổi.

- Thuy Du, Thuy Du. Là ai?

Thiên Ân lẩm bẩm một mình. Từng lời cô vừa nói khiến cho Đình Dương run sợ trong lòng. Tình trạng của Thiên Ân có gì đó không ổn. Đình Dương dìu cô đến một chiếc ghế cạnh quầy bar, ánh mắt của cô lúc này có chút mơ hồ, chân mày liên tục nhíu lại. Dường như đang cố suy nghĩ điều gì đó.

- Thiên Ân, em ổn không?

Thiên Ân không trả lời Đình Dương. Trong đầu cô vẫn đang dần dần nhớ ra rất nhiều chuyện. Nhưng không thể nào sắp xếp chúng. Thụy Du, Đình Dương gọi cô là Thụy Du. Vì sao vậy? Tên cô không phải là Thụy Du mà.

"Anh sẽ không ghét em, anh hứa."

Anh sẽ không ghét em... Khi câu nói này vụt qua suy nghĩ. Ngực trái Thiên Ân khẽ nhói đau. Có gì đó rất đau đớn đang bủa vây lấy cô. Không thể nào thoát ra được.

"Em nói gì cũng được, anh đều tin."

"Đình Dương, em xin lỗi."

"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Những hình ảnh cuối cùng kết thúc, kí ức của Thiên Ân vô tình bị cắt đứt ở đây. Thiên Ân bật khóc. Câu nói cuối cùng không hiểu vì sao lại khiến cô đau đớn đến như thế. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. Đừng bao giờ xuất hiện nữa...

Thiên Ân hiểu rồi, đó chính là cô, đó chính là quá khứ của cô. Một phần quá khứ của cô với Đình Dương mà cô đã quên. Thì ra cô và hắn biết nhau từ trước. Cô đã lừa dối hắn. Cô đã giả mạo thân phận với hắn, nói dối hắn.

Tâm trạng lúc này của Thiên Ân chẳng khác nào đêm mưa năm đó. Đau đớn, dằn vặt và tuyệt vọng. Cô khóc đến mức không dừng lại được. Trong đầu chỉ quanh quẩn với những hình ảnh vừa nhớ lại, không chút mảy may quan tâm tới thế giới xung quanh. Lúc này Đình Dương đã ôm lấy cô. Hắn có linh cảm rất xấu, cô đã nhớ lại sao. Dù hắn không muốn, vô cùng không muốn nhưng lại không ngăn cản được việc cô nhớ lại.

- Thiên Ân, Thiên Ân, em đừng khóc cũng đừng nhớ lại. - Đình Dương nói trong bất lực. Chính hắn lúc này cũng cảm thấy trong lòng rất đau.

Giọng nói của Đình Dương khiến Thiên Ân phần nào tỉnh táo hơn một chút. Nhưng cô vẫn một phần nào đó chìm đắm trong hồi ức của mình. Nhìn thấy Đình Dương ở đối diện càng khiến cô thêm đau lòng. Cô thật sự vẫn còn ám ảnh cảm giác của đêm mưa đó. Hắn ghét cô, hắn hận cô, hắn không muốn nhìn thấy cô nữa.

- Đình Dương?

Câu hỏi của Thiên Ân có chút không rõ ràng. Cô cũng không biết vì sao lại hỏi hắn một câu như vậy. Dường như lúc này cô không sống ở hiện tại nữa, những gì đã xảy ra trong tối nay cũng không còn ấn tượng sâu sắc, tất cả chỉ là hình ảnh của đêm đó. Đêm mà Đình Dương biết được sự thật và không muốn nhìn thấy cô nữa.

- Ừ. Anh đây. - Đình Dương đáp một câu.

- Em xin lỗi.

Thiên Ân lúng túng đẩy hắn ra. Cô xoay người chạy ra khỏi phòng tiệc. Cô không muốn ở lại đây nữa. Đã có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Cô không biết mình là ai, đang ở đâu và làm gì trong hàng tá kí ức giữa quá khứ và hiện tại này. Thiên Ân hoảng sợ, quay cuồng, không biết tìm ai hay vật gì đó để bám vào. Đình Dương rất ghét cô, rất ghét cô. Cô đã lừa dối hắn. Cô không xứng đáng ở bên cạnh hắn nữa. Thiên Ân chạy trốn. Cô không biết là mình đang chạy trốn thứ gì. Là Đình Dương, là những kí ức từ quá khứ hay là chính mình.