Ba ngày dạy học tiếp theo trôi qua vô cùng thuận lợi và vui vẻ, mọi người cũng trở nên thân thiết hơn với người dân địa phương và nhóm học sinh tại nơi này. Hôm nay là ngày cuối cùng nên ngoài buổi học buổi sáng, buổi chiều mọi người liền tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ, một phần để tổng kết lại toàn bộ những gì được học trong những ngày qua và cũng là một buổi tiệc chia tay.
Sau tiệc liên hoan vào buổi tối Thiên Ân liền về phòng của mình, thật ra hôm nay là sinh nhật cô, cũng là lần đầu tiên Thiên Ân đón sinh nhật xa nhà. Mọi năm, sinh nhật của cô và Khải Ân thường được tổ chức khá hoành tráng, cũng là dịp cho những người cùng tuổi với bọn họ ở xã hội thượng lưu có thể gặp nhau thông qua những buổi tiệc này, tìm kiếm một vài cơ hội và mối quan hệ mới. Năm nay vì Thiên Ân không ở nhà, Khải Ân cũng có việc nên phá lệ không tổ chức nữa.
Thiên Ân gọi điện thoại cho mẹ của mình, nhận lời chúc mừng của cả gia đình ở đầu dây bên kia. Nếu không phải vì nơi này điều kiện không tốt lắm, cô cũng rất muốn gọi video cho mọi người. Kể từ khi tỉnh lại lúc nào Thiên Ân cũng ở bên cạnh gia đình của mình, hiếm khi nào phải đi xa dài ngày nên quả thật lúc này cô có đôi chút buồn bã. Sau khi mọi người trò chuyện xong, lúc này cũng chỉ còn lại một mình mẹ cô. Bà không khỏi thở dài một tiếng.
- Mai mấy giờ con lên máy bay?
- Dạ cỡ 11 giờ trưa. Con sẽ nhắn mẹ lịch trình sau. Con chưa kiểm tra lại vé máy bay nữa.
- Ừ. Mấy ngày nay con thế nào? Ăn được không? Làm việc không quá sức chứ?
- Con ổn mà mẹ.
Thiên Ân bất đắc dĩ nói. Thật ra cô không yếu ớt đến mức như vậy, nhưng lúc nào mẹ cũng lo lắng cho cô. Thiên Ân cũng một phần nào đó hiểu được cảm xúc của mẹ mình, trải qua nhiều năm lạc mất con như vậy, bây giờ tìm lại được bà liền dành toàn bộ tâm sức của mình cho đứa con này. Tất cả những sự quan tâm ấy không thể nào che giấu được cảm giác lo sợ trong lòng bà, sợ rằng một ngày nào đó bà lại không thể nhìn thấy nó nữa.
Nhận ra rằng mình đã quá xúc động, mẹ Thiên Ân không nói nữa, bà cố gắng áp chế hàn vạn câu hỏi của mình xuống, không muốn làm cho tâm trạng của cô bị ảnh hưởng theo.
- Ừ được rồi, nhớ đi ngủ sớm.
- Dạ, mẹ ngủ ngon.
Sau khi tắt điện thoại, Thiên Ân càng cảm thấy nhớ nhà hơn. Xa gia đình đã gần một tuần rồi, có lẽ mẹ cô đã rất buồn, nhưng bà cố gắng không để lộ điều đó. Ngày mai sau khi về lại Sài Gòn mọi người liền trực tiếp di chuyển ra sân bay và về lại Úc ngay trong ngày hôm đó.
- Thiên Ân à, ngủ chưa?
Một người bạn trong đoàn của bọn họ đứng trước cửa phòng Thiên Ân cất tiếng gọi. Thiên Ân nhìn lại đồng hồ, chỉ mới hơn 8 giờ tối, vẫn còn rất sớm. Nếu giờ này ở các thành phố lớn, những người trẻ như bọn họ có lẽ vẫn còn đi chơi chưa về nhà, nhưng đổi lại với hoàn cảnh lúc này mà nói thì 8 giờ đã là giờ đi ngủ rồi.
- Chưa. Còn sớm mà. - Thiên Ân trả lời.
- Vậy đi với mình chút nha. Có tí việc cần nhờ cậu giúp đỡ.
Thiên Ân đi theo cô bạn cùng đoàn rời khỏi nhà, đi qua một con đường làng quen thuộc mà cô đã sớm thuộc lòng suốt những ngày qua. Con đường này nếu cô không nhầm thì sẽ trực tiếp dẫn đến trường tiểu học duy nhất của thị trấn.
- Đi đâu vậy? - Thiên Ân tò mò hỏi.
- À, bí mật.
Câu trả lời của cô bạn khiến cho Thiên Ân càng thêm tò mò. Con đường này vào buổi tối thì vô cùng vắng vẻ không có một ánh đèn. Thiên Ân có chút rùng mình, nhưng bởi vì cô đã sớm quen thuộc nơi này rồi nên cũng không quá sợ hãi nữa. Khi gần đến trường, cô bạn nọ liền đi chậm lại rồi ho nhẹ một tiếng. Thiên Ân cảm thấy mọi chuyện mỗi lúc càng kì lạ, bọn họ muốn làm gì thế này. Cô bạn nọ dừng trước cổng trường, không bước tiếp nữa mà lại đẩy Thiên Ân vào trong.
Lúc này sân trường bất ngờ sáng đèn, toàn bộ mọi người có mặt ở đó đầy đủ. Sau đó các học sinh tiểu học cùng giao lưu với mọi người nhiều ngày qua liền đồng thanh hát bài Chúc Mừng Sinh Nhật bằng tiếng Anh. Đây là công sức mọi người đã cùng nhau luyện tập nhiều ngày qua, xem như là món quà sinh nhật vô cùng ý nghĩa với Thiên Ân.
- Cảm ơn mọi người. - Thiên Ân cảm động đến muốn khóc rồi. Đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật bất ngờ như vậy.
Khi bài hát vừa kết thúc, mọi người đồng thanh chúc mừng sinh nhật Thiên Ân một lần nữa. Lúc này trưởng đoàn tình nguyện bước ra từ trong nhóm người, trên tay cô là một chiếc bánh sinh nhật đơn giản.
- Thiên Ân, đến thổi nến nào.
Thiên Ân bước về phía trưởng đoàn, nhắm mắt ước một điều ước rồi thổi nến. Xung quanh là âm thanh vỗ tay của mọi người.
- Thành công tạo bất ngờ rồi. - Mọi người vô cùng hài lòng.
- Tụi con chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Nhóm học sinh bước đến cạnh Thiên Ân, mỗi người đều chuẩn bị cho cô những món quà nhỏ. Có thể là những tấm thiệp tự tay các em trang trí, hoặc là những bông hoa đẹp nhất được tìm thấy ở vùng đất hẻo lánh này, có vài đứa trẻ còn tự tay làm bánh tặng cô. Tất cả là những gì tốt nhất mà những người ở đây có thể có được để tặng Thiên Ân. Cô vừa vui vẻ vừa cảm động nhận lấy các món quà vô cùng ý nghĩa này, miệng nói lời cảm ơn không dứt.
Đình Dương không chen vào nhóm học sinh đang vây quanh Thiên Ân, hắn chỉ đứng gần đó nhìn cô vui vẻ, chính mình cũng không giấu được nu cười nhẹ. Hắn cũng có quà tặng cô, nhưng không có ý định đưa ra vào lúc này. Vì hắn đã có sự chuẩn bị nên món quà cho chút bắt mắt, vì vậy nếu như mang ra cùng lúc với những học sinh ở đây thì có gì đó không được công bằng. Vì vậy hắn liền chờ đợi một lúc. Hắn nhìn lại hộp quà nhỏ trên tay, trong lòng vô thức hồi hộp, đây không phải là một món quà đơn giản, trong đó còn có một lời nhắn, một lời nhắn vô cùng quan trọng. Hắn rất sợ Thiên Ân sẽ từ chối.
Đã hơn 3 năm rồi Đình Dương mới tặng quà sinh nhật cho Thiên Ân, tất nhiên ngày tháng thật sự đã sớm thay đổi. Sau sự kiện năm đó, hắn cũng đã hỏi ngày sinh nhật thật của Thụy Du từ Nhất Thiên. Nhất Thiên tất nhiên không thể từ chối lời đề nghị nhỏ nhoi này của hắn nên liền dựa theo ngày sinh của Khải Ân mà nói. Thế là năm nào hắn cũng mua quà cho cô, nhưng rồi liền cất vào tủ, không dám nhìn lại. Sợ nhìn rồi bản thân mình lại đau lòng. Năm nay hắn cũng theo lệ cũ, hắn lại chuẩn bị trước quà, chỉ là năm nay đã có người để tặng.
Không bao lâu sau, nhóm học sinh sau khi cùng nhóm Thiên Ân vui vẻ hát hò, ăn hết bánh sinh nhật thì liền chia ra về nhà. Lúc này sân trường chỉ còn vài người đang ở lại dọn dẹp bàn ghế. Thiên Ân ngồi lại một góc, lặng lẽ xếp lại các món quà vào giỏ. Động tác của cô vô cùng cẩn thận, chăm sóc thật kĩ cho từng món quà vô giá mà mình nhận được. Đình Dương ngồi cạnh Thiên Ân nhưng không lên tiếng, tránh làm phiền cô trong khoảnh khắc này.
Cho tới khi Thiên Ân sắp xếp xong, cô mới nhận ra Đình Dương đã ngồi cạnh bên mình từ bao giờ. Lúc này Đình Dương mới đưa cho Thiên Ân một hộp quà nhỏ màu hồng nhạt.
- Chúc em sinh nhật vui vẻ.
- Cảm ơn anh.
Thiên Ân nhận món quà, trong lòng vui vẻ hơn vài phần. Cô nhìn hộp quà lâu một chút, vô cùng nóng lòng muốn biết được đây là vật gì. Thiên Ân vội vàng đứng lên, cô nên về nhà để xem quà thôi.
- Hôm nay là sinh nhật ý nghĩa nhất đối với em. - Thiên Ân nói.
Tuy rằng cô không thể đón sinh nhật cùng với gia đình nhưng lại nhận được rất nhiều món quà ý nghĩa và bất ngờ từ mọi người ở đây, vốn là những điều khiến cô vô cùng xúc động.
Đình Dương đi cùng Thiên Ân về khu nhà bọn họ sống. Trên đường đi cả hai trò chuyện cùng nhau vài câu, vô cùng hài hòa vui vẻ. Đình Dương và Thiên Ân sống ở hai ngôi nhà cạnh nhau nên vừa về đến cổng, cả hai liền chào tạm biệt.
Về phòng, Thiên Ân liền đọc qua toàn bộ các lời chúc từ những tấm thiệp được bọn trẻ tự tay trang trí, trong lòng cô vô cùng ấm áp. Sau khi xem qua toàn bộ các món quà, cuối cùng chỉ còn lại hộp quà màu hồng nhạt của Đình Dương mà cô cố tình để lại sau cùng. Thiên Ân cầm hộp quà trên tay, hồi hộp mở ra. Bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc được thiết kế tinh xảo, một thiết kế mà Thiên Ân chưa từng nhìn thấy bao giờ, dù cho cô khá tự tin rằng mình luôn cập nhật tin tức về những mẫu trang sức mới mỗi ngày.
Thiên Ân nhìn chiếc lắc tay rồi khẽ mỉm cười, cô rất thích, vô cùng thích. Một phần vì nó thật sự rất đẹp, hơn nữa lại là món quà đầu tiên của Đình Dương tặng cô. Thiên Ân đeo chiếc lắc lên tay, lấy điện thoại chụp một tấm hình làm kỉ niệm. Bây giờ cô mới nhận ra trong hộp quà còn một tấm thiệp nhỏ do Đình Dương viết. Bên trong là những lời chúc sinh nhật như thông thường. Đến cuối tấm thiệp có một dòng chữ rất nhỏ nhưng khiến cho tim Thiên Ân đập lệch mấy nhịp. Cô ngạc nhiên nhìn vào tấm thiệp rất lâu, cứ sợ rằng mình nhìn nhầm. Trong lòng không khỏi vui mừng hạnh phúc.
"Will you go to Prom with me?"
***
Đêm nay Đình Dương không ngủ được. Có lẽ từ giờ cho đến lúc nhận được câu trả lời từ Thiên Ân hắn chẳng thể nào yên tâm. Đình Dương ngồi bên bàn học cạnh cửa sổ, trên tay hắn là một quyển sách dày cộm. Duy Anh, cậu nam sinh cấp 3 cùng phòng với hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, liền giật mình nhìn hắn chằm chằm. Một lúc sau cậu liền cất tiếng.
- Nãy giờ anh chỉ đọc có một trang thôi.
Sau lời nhắc nhở của Duy Anh, Đình Dương cười khổ một tiếng rồi gấp quyển sách lại đặt sang một bên. Không ngủ được, cũng không tập trung đọc sách được, hắn phải làm gì bây giờ mới cảm thấy yên tâm đây. Đình Dương nhìn ra phía cửa sổ, hướng sang nhà của Thiên Ân. Lúc này từ cửa sau của căn nhà, Thiên Ân bước ra ngoài sân đi dạo. Đình Dương nhìn mà giật mình, đã 11 giờ đêm, vì sao cô còn ra khỏi nhà chứ. Thấy thế Đình Dương cũng rời khỏi phòng.
Thật ra Thiên Ân cũng không đi đâu, cô chỉ đi dạo trong khu vườn nhỏ trong nhà. Thiên Ân ngồi lên chiếc xích đu, khẽ ngâm nga một câu hát nào đó. Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, Thiên Ân nhìn lên liền thấy Đình Dương đang đi tới. Vốn dĩ hai căn nhà cũng không có gì ngăn cách, bọn họ dùng chung một khoảng sân nên Đình Dương liền đi sang phía sân nhà Thiên Ân.
- Em không ngủ được. Mai phải về rồi, em cảm thấy không nỡ. - Thiên Ân mở lời.
- Ừm, sau này chúng ta sẽ quay lại đây thăm mọi người. - Đình Dương đáp.
- Đúng đúng, em cũng nghĩ vậy. Không thì buồn lắm.
Vì ghế của xích đu khá nhỏ, nên Đình Dương chỉ đứng chứ không ngồi xuống cạnh cô. Ánh mắt hắn vô thức nhìn qua tay Thiên Ân rồi ngẩn người mất vài giây. Cô đã đeo rồi, may mà Thiên Ân thích nó. Trái tim đang treo lơ lửng của hắn phần nào được kéo xuống. Nếu vậy thì Thiên Ân đã nhìn thấy lời nhắn của hắn rồi, không biết câu trả lời của cô sẽ là gì. Một người luôn bình tĩnh và lãnh đạm như Đình Dương lúc này liền cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Nếu như cô nói không, hắn phải làm gì đây.
Không ai nói một lời nào nữa. Cả không gian chìm trong im lặng đến kì lạ, chỉ còn lại âm thanh côn trùng kêu buổi đêm. Thiên Ân nhìn chằm chằm xuống đất. Cô không biết mình nên trả lời hắn vào lúc này hay không. Lúc nãy khi đọc xong tấm thiệp kia, cô suýt nữa đã nhắn tin cho hắn để trả lời. Nhưng không được, Thiên Ân cảm thấy bản thân mình quá vồ vập rồi. Nhưng nếu không trả lời sớm, hắn sẽ không đổi ý chứ.
Thiên Ân lén nhìn sang Đình Dương, lúc này hắn chỉ hướng nửa người về phía cô, không biết đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì. Hình ảnh này càng khiến cho cô thêm bối rối. Hay là chờ về Úc rồi trả lời. Thiên Ân thầm nghĩ. Cũng không ổn, khi đó đã trễ mất rồi, trong một ngày tới, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Thiên Ân nghiền ngẫm một hồi, dù sao cũng chỉ là một lời mời. Cô không nên cuống cuồng như vậy. Dù sao đó cũng chẳng phải lời tỏ tình nữa. Cảm xúc của cô lúc này chẳng khác nào những thiếu nữ đang ảo tưởng về tình yêu cả. Thế là sau một lúc tự khuyên nhủ bản thân mình bằng nhiều cách, Thiên Ân đã có sự lựa chon của riêng mình.
- Chúng ta chơi một trò chơi nhé? - Thiên Ân bất ngờ lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng của cả hai, đồng thời kéo Đình Dương ra khỏi những suy nghĩ bâng quơ của mình.
- Ừm, được. - Dù không hiểu lắm, nhưng Đình Dương vẫn gật đầu đồng ý.
- Quy luật trò chơi sẽ là anh quay lưng lại, em sẽ vẽ lên lưng anh. Xong rồi anh đoán xem em vẽ gì nha.
- Ừm.
Đình Dương xoay người lại về phía Thiên Ân. Cô chầm chậm đưa tay lên rồi do dự. Bóng lưng rộng lớn lại có phần quen thuộc này khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người con trai nào đó ở khoảng cách gần như thế này. Đương nhiên cũng có chút xấu hổ. Cuối cùng Thiên Ân hít một hơi thật sâu rồi dùng ngón tay viết lên lưng Đình Dương đúng ba kí tự.
Đình Dương khá tập trung, cố gắng cảm nhận và dự đoán những gì Thiên Ân vẽ. Không, hắn cảm thấy đây không phải là hình vẽ, mà là chữ. Để xem, theo thứ tự các nét thì chữ đầu tiên là Y. Tiếp theo hơi khó một chút nhưng có vẻ là E. Rồi tới S. Sau đó Thiên Ân dừng lại, không vẽ nữa.
- Xong rồi, anh đoán đi.
Đình Dương nhẩm nhẩm trong đầu, đầu tiên là Y, rồi tới E, S. YES. Chẳng lẽ đây là câu trả lời của Thiên Ân sao. Hắn cảm thấy tim mình lúc này đang đập rất nhanh.
- Thật sao?
Đình Dương không nói chữ kia là gì, hắn liền quay người lại nhìn Thiên Ân và hỏi lại một lời xác nhận. Thiên Ân bị hắn nhìn như vậy liền cảm thấy có chút xấu hổ, cô liền nhìn đi hướng khác nhưng khẽ gật đầu.
- Thật. Câu trả lời của em là YES!