Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 58




Ba ngày sau, sân bay Tân Sơn Nhất.

Sau ba năm rời khỏi Việt Nam, thì lúc này khi vừa đặt chân xuống sân bay trong lòng Đình Dương cảm thấy có chút xúc động. Hắn không nghĩ mình sẽ quay về nơi này nữa, hoặc là không về sớm như vậy, ít nhất là cho đến khi hắn quên hết mọi chuyện đã xảy ra ở đây cùng với Thụy Du.

Trên đoạn đường di chuyển từ sảnh đến quầy lấy hành lí, Đình Dương không quên nhìn qua khu vực phòng chờ dành cho những người chuẩn bị lên máy bay, hắn dường như nhìn thấy hình ảnh của mình ba năm trước. Lần đó chỉ có một mình hắn đến đây làm thủ tục, rồi ngồi thẫn thờ ở hàng ghế nhìn ra bên ngoài, nơi nhiều chiếc máy bay đang hoạt động vô cùng bận rộn. Khi đó hắn không biết tại sao mình đến đây, mình sẽ đi đâu, về đâu. Hắn cứ thế bước lên máy bay và cũng chẳng buồn quan tâm nơi mình sắp đến.

Nhớ đến quãng thời gian tăm tối đó, Đình Dương cảm thấy bản thân hắn vô cùng may mắn. Hắn không quên mình đã bi quan như thế nào, nên lại càng quý trọng những giây phút hiện tại hơn rất nhiều.

Bỗng dưng bên cạnh có người vỗ vai, khiến cho Đình Dương khẽ giật mình. Khi hắn quay sang liền thấy Thiên Ân đang nhìn mình. Nhận ra hắn đã dời đi sự chú ý, cô mới khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Anh đang nghĩ gì vậy, vali của anh đi qua hai lần rồi đó.

Lúc này Đình Dương mới nhìn vào vòng xoay để nhận hành lí và nhận ra rằng quả thật vali của mình đang ở rất xa.

- Cũng không có gì, do về nước nên nhớ một số chuyện.

- Em thì không nhớ được gì cả.

Thiên Ân cười gượng, cô cảm thấy không vui chút nào. Vì sao đây cũng chính là quê hương của cô mà cô lại không có chút kí ức nào về nó. Mọi thứ đều trống rỗng, Thiên Ân ước gì mình cũng được như Đình Dương, có nhiều điều để nhớ, và có cả cảm giác xúc động và vui mừng, còn cô thì không có gì cả. Thiên Ân ít khi nào cảm thấy phiền lòng về việc mình bị mất trí nhớ, nhưng bây giờ nó thật sự không tốt.

- Không nhớ được cũng tốt mà.

Đình Dương chờ đến lúc vali của mình quay lại một lần nữa rồi bước đến lấy ra đặt lên cùng xe đẩy với Thiên Ân. Sau đó hắn không quên kiểm tra lại một lần nữa đặc điểm xung quanh rồi mới lấy hộ chiếu ra chuẩn bị cho việc làm thủ tục nhập cảnh.

- Theo anh thì nó tốt chỗ nào?

Tốt ở chỗ em sẽ không cần phải nhớ những gì tồi tệ trước đó và chúng ta có thể đến với nhau một cách vui vẻ hơn. Đây là những gì Đình Dương nghĩ, quả thật hắn có chút ích kỷ khi muốn Thiên Ân không bao giờ nhớ lại những chuyện lúc trước, tốt nhất nên để cô quên đi tất cả mọi chuyện và hắn sẽ gầy dựng lại mọi thứ từ đầu. Lần này sẽ không có bất cứ sai lầm nào nữa.

- Em sẽ có những trải nghiệm mới, dưới những góc nhìn mới. Nó cũng khá thú vị đấy.

Thiên Ân nghe xong liền nghĩ ngợi một chút, cũng khá đúng. Nhưng nếu như thế thì cô chẳng khác nào là một vị khách du lịch chứ không phải là một người quay về quê hương nữa.

- Thiên Ân, mình bị thất lạc hành lí rồi. Cậu đi hỏi cùng mình được không?

Một người bạn đứng cạnh Thiên Ân sau một lúc chờ đợi tất cả hành lí được mang ra, cho đến khi quầy được đóng lại vẫn chưa tìm thấy được vali của mình liền bắt đầu lo lắng.

- Ừ, để mình đi cùng cậu. - Thiên Ân quay sang trả lời, không quên hẹn với Đình Dương. - Anh đi làm thủ tục nhập cảnh trước đi. Em đi cùng Minako một lát.

- Có gì thì gọi cho anh.

Đình Dương vui vẻ gật đầu rồi lấy vali của mình kéo đi trước, nhường lại chiếc xe đẩy cho Thiên Ân.

Sau khi di chuyển đến khu vực làm thủ tục, Đình Dương kiểm tra lại hộ chiếu của mình rồi chọn một quầy ít người nhất và bắt đầu xếp hàng. Xung quanh những quầy khác cũng là những người cùng đoàn, chỉ thiếu mỗi Thiên Ân cùng cô bạn người Nhật bị thất lạc hành lí.

Trong lúc chờ đợi, thay vì bật điện thoại lên mạng như mọi người xung quanh thì Đình Dương lại quan sát mọi thứ xung quanh một chút. Bỗng dưng cùng lúc đó, hắn vô tình bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình. Khi nhìn kỹ lại người đứng ở hàng bên cạnh một lần nữa, Đình Dương vô cùng bất ngờ, rồi nhanh chóng cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết.

- Hoàng Minh?

- Đình Dương?

Ban đầu cả hai đều không chắc chắn mình sẽ gặp lại bạn cũ tại nơi này, nhưng cho đến khi cả hai đều gọi tên nhau thì bọn họ đều vô cùng bất ngờ và hạnh phúc. Dù chỉ còn một người nữa sẽ đến lượt mình nhưng Hoàng Minh liền bước qua hàng Đình Dương đứng cuối, chấp nhận xếp hàng lại từ đầu. Hắn rất nhanh hiểu ý bạn mình cũng rời khỏi vị trí đang đứng và bước xuống cuối hàng.

- Này, không ngờ còn được gặp lại đấy. - Hoàng Minh nói trong xúc động. Cậu nhìn Đình Dương rất lâu, như muốn bù lại cho ba năm mất liên lạc.

- Ừ, thời gian qua sống tốt nhỉ?

Khác với Hoàng Minh, dù bản thân vô cùng xúc động nhưng Đình Dương vẫn giữ được sự bình tĩnh bên ngoài, ung dung hỏi lại.

- Ông đây mới là người cần hỏi câu đó đấy. Bỗng dưng biến mất, cắt đứt liên lạc chỉ sau một đêm. Nhất Thiên cũng thế. Không biết hai người còn xem mình là bạn hay không.

Lúc này Hoàng Minh mới mang những điều bất mãn suốt ba năm nói ra. Đôi lúc cậu cảm thấy rất tức giận vì mình là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi đó. Nhưng dần dần, cậu cũng không còn quá gay gắt nữa, Hoàng Minh cũng dần dần đoán được rằng có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra và bọn họ chỉ là không kịp thông báo cho cậu.

Ba năm trôi qua, có lẽ người thay đổi nhiều nhất là Hoàng Minh, từ một thằng nhóc lớp 12, không có thành tích nổi bật như Đình Dương, cũng không được giáo dục từ nhỏ để thành người thừa kế như Nhất Thiên, Hoàng Minh gần như là đi lên từ hai bàn tay trắng khi cậu nhất quyết dù chết cũng không dựa vào cha mẹ của mình, những con người chưa từng dành cho cậu bất kì tình thương nào. Thế nhưng chỉ mới một thời gian ngắn, cậu đã có thể tự mình mở công ti và có thể duy trì nó phát triển ổn định là một điều ít ai tin được. Nhưng Hoàng Minh đã thật sự làm được. Một phần vì công việc bận rộn, một phần vì đã có thời gian suy nghĩ nhiều hơn nên Hoàng Minh đã không còn bất mãn Đình Dương và Nhất Thiên như lúc đầu nữa.

- Mình xin lỗi. Có rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy ra, mình không thể nào liên lạc với cậu được.

- Haiz, nể tình chúng ta đã gặp lại nhau, mình quyết định tha thứ.

- Khi nào chúng ta rảnh thì hẹn gặp nhau không?

- Để mình xem lịch đã.

Nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Hoàng Minh, Đình Dương liền bật cười. Chỉ một thời gian không gặp, Hoàng Minh đã khởi đầu trước hắn và đi được rất xa rồi. Trong khi hắn thì làm được gì, một sinh viên bình thường không nổi bật, chỉ biết đến trường rồi về nhà, cũng chẳng tham gia sinh hoạt cộng đồng, cũng không đi làm tích lũy kinh nghiệm, cũng không học thêm bất kì kĩ năng nào. Dù cho có những thành tích đặc biệt thời cấp 3, hiện tại Đình Dương biết rằng mình rất kém cỏi so với bạn bè đồng trang lứa, những người đã sớm có sự nghiệp như Hoàng Minh, hay đã trang bị đầy đủ hành trang cho bản thân để bắt đầu xây dựng tương lai của mình. Hắn của hiện tại thì không có gì cả, nhưng sẽ nhanh thôi, hắn sẽ quay lại và sẽ đuổi theo bọn họ.

- Dạo này ra dáng doanh nhân trẻ rồi nhỉ.

- Không dám, không dám. Đây là thử thách quyết định hạnh phúc của mình cả đời đấy.

Nhắc tới chuyện này, Hoàng Minh lại cảm thấy vô cùng phiền não. Mọi người nhìn vào ai cũng nghĩ cuộc sống của cậu đang rất tốt, những gì cậu đang có thật đáng tự hào. Nhưng không ai biết ban đầu Hoàng Minh chỉ muốn làm một nhân viên về an ninh mạng an nhàn cho một tập đoàn lớn mà thôi, nhưng vì để lấy lòng người khác mà cậu phải cố gắng đến kiệt sức như thế này. Nhưng dần dần Hoàng Minh cũng bắt đầu cảm thấy tự mình làm chủ một công ti không phải là vấn đề kinh khủng như cậu nghĩ, nên rất nhanh chóng liền thích nghi và bắt đầu yêu thích nó.

Đình Dương rất lấy làm thú vị bởi lời nói của Hoàng Minh, hắn rất mong chờ để nghe được phần tiếp theo của câu chuyện.

- Tạp chí Forbes mỗi năm sẽ đưa ra danh sách xếp hạnh những người thành công và có sức ảnh hưởng đúng không?

- Có. Nhưng nó liên quan gì đến việc cậu đang làm?

- Có, rất có liên quan. Ông anh vợ đáng quý của mình, anh ta ra điều kiện rằng trong vòng 8 năm, mình phải xuất hiện trong danh sách đó, loại dành cho người dưới 30 tuổi. Nằm ở hạng mục nào cũng được, miễn sao cho anh ta thấy được rằng mình không phải một kẻ vô dụng.

- Cái này đánh giá có vẻ không được khách quan lắm.

Đình Dương khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ rồi nói. Danh sách đó có thể phần nào đánh giá được sức ảnh hưởng và độ thành công của một người. Nhưng mà thành công vẫn có rất nhiều cách để thành công, không phải bắt buộc phải được xướng tên trên Forbes, nơi mà chỉ thường dành cho doanh nhân.

- Mình biết thế, anh ta cố tình làm khó. Nhưng mà không còn cách nào khác. Vì hạnh phúc cả đời phải đành cố gắng thôi.

- Mà khoan đã, anh vợ?

Nhanh chóng nhận ra điểm thú vị qua lời kể từ Hoàng Minh, Đình Dương khẽ nhướn mày nhìn người bên cạnh. Biết rằng chuyện này tương đối mất mặt nhưng vẫn không có ý định che giấu.

- Ừ. Thì là anh trai của vợ chưa cưới.

- Cậu đã có vợ chưa cưới rồi à? Nhanh thế, đây là mối tình thứ bao nhiêu rồi nhỉ?

Hoàng Minh biết chắc chắn Đình Dương cũng có suy nghĩ này, tai tiếng của cậu đã ấn tượng quá sâu sắc trong suy nghĩ của mọi người rồi. Nhưng không ai nghĩ rằng một người như Hoàng Minh, kể từ khi gặp An Nhiên thì không thể nào yêu bất kì ai khác nữa.

- Lần cuối cùng mình gặp cậu mình thích ai thì bây giờ mình vẫn thích người đó.

- Là bạn cùng bàn của Thuỵ Du à?

- Đúng thế. À nhưng mà vì sao cả Thuỵ Du lại biến mất cùng lúc với cậu và Nhất Thiên thế? Bây giờ nhắc đến mình mới chú ý điểm này.

- Chuyện dài lắm, khi nào có thời gian mình sẽ kể.

Hoàng Minh định nói thêm gì đó, nhưng rồi cậu nhìn chằm chằm người đang tiến đến gần bọn họ, ánh mắt tựa hồ như không thể tin được.

- Đó là Thụy Du mà, đúng không?

Đình Dương cũng không vội vàng quay đầu bởi vì hắn biết Thiên Ân đang tiến về phía bọn họ, chỉ nhìn biểu cảm của Hoàng Minh thôi cũng đủ để xác định điều đó vì lần đầu tiên gặp cô ở trường đại học, hắn cũng từng như thế. Thế nhưng tốt nhất không nên để Hoàng Minh làm cho Thiên Ân nghi ngờ nên Đình Dương liền lập tức lên tiếng phủ nhận.

- Không phải đâu. Người giống người thôi.

- Nhưng mà giống thật chứ.

Hoàng Minh lẩm bẩm một mình trước khi Đình Dương khẽ lắc đầu ra hiệu cho cậu không nói về vấn đề này nữa, một hành động quen thuộc mỗi lần bọn họ thỏa thuận sẽ bàn việc đó vào lúc khác.

- Bọn em lấy lại được hành lí rồi, có người nhận nhầm.

- Thế thì tốt rồi. Hàng này ít người em vào xếp hàng ở đây luôn đi.

Thiên Ân khẽ gật đầu rồi kéo tay cô bạn người Nhật tiến đến đứng phía sau Đình Dương. Sau đó cô liền nhìn sang Hoàng Minh, người mà ngay từ lúc cô nhìn thấy cậu ta, vẫn không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt này cô cảm thấy rất quen thuộc, chính là loại ánh mắt kì lạ mà ở bữa tiệc mừng thọ ông nội mà cô đã gặp. Đến tận lúc này Thiên Ân vẫn chưa thế nào xác định được ý nghĩa của nó.

- Đây là bạn anh à?

Thiên Ân nhanh chóng lên tiếng với hy vọng sẽ dời đi sự chú ý của Hoàng Minh, cô không thể nào duy trì tâm trạng tốt nếu như luôn luôn có một người nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ như thế.

Câu hỏi của Thiên Ân làm Đình Dương chợt nhớ ra rằng mình còn chưa giới thiệu hai người với nhau. Vì lúc này Thiên Ân đã không còn là Thuỵ Du nữa rồi.

- À đây là Hoàng Minh, bạn thân của anh. Hoàng Minh, dây là Thiên Ân, một người bạn của mình ở Úc.

Lúc này Hoàng Minh mới hoàn hồn. Cậu nhìn thái độ của Đình Dương rồi lại nhìn sang Thiên Ân. Thật kì lạ, nếu chỉ là giống nhau bình thường thì khi đứng gần có lẽ cậu đã nhìn thấy điểm khác biệt. Nhưng không, rõ ràng là cùng một người, Hoàng Minh có thể cam đoan như thế. Nhưng thái độ của Đình Dương như thế là sao, lại còn cả người mà cậu cho là Thụy Du nữa. Chẳng lẽ là cậu đã thật sự nhầm lẫn rồi.

- À ừ, chào em.

Hoàng Minh hơi mất tự nhiên đáp lại. Dù sao cậu vẫn không thể nào thích ứng được với việc nhìn người đối diện này như một người xa lạ được.

Nghĩ ngợi vu vơ điều gì đó, bỗng nhiên Hoàng Minh trừng mắt nhìn Đình Dương. Bạn tốt của cậu rất có khả năng đã tìm một người giống hệt Thụy Du để yêu. Nếu chuyện này có thể xảy ra thì cậu phải nhanh chóng xử tên này một trận. Vì sao lại đối xử với một cô gái vô tội như thế chứ.

Cùng lúc đó, Đình Dương lại không suy nghĩ phức tạp như Hoàng Minh. Sau khi trò chuyện cùng Thiên Ân vài câu, bỗng dưng cậu nghĩ đến Khải Ân và hoàn cảnh của Hoàng Minh bây giờ. Có lẽ sau này khi Khải Ân biết chuyện, hẳn là sẽ không để yên mọi chuyện và dễ dàng cho phép hắn đến với Thiên Ân như thế. Nhưng đến lúc đó thì Khải Ân sẽ làm gì nhỉ, bỗng dưng Đình Dương cảm thấy khá tò mò.

Không bao lâu sau mọi người đều hoàn tất thủ tục nhập cảnh. Hoàng Minh có việc phải đi nên nhanh chóng nói lời tạm biệt với Đình Dương. Lúc này đã gần 4 giờ chiều mọi người quyết định tìm một nơi nào đó để dùng bữa sẵn tiện đi một vòng thành phố để tham quan trước khi về khách sạn nghỉ ngơi.

- Lần này đoàn chúng ta có đến hai người Việt, các bạn có đề xuất nào cho bữa tối hay không? - Trưởng đoàn hỏi.

- Mình biết có một quán Phở rất tuyệt, nó cũng khá gần sân bay thôi. Để mình tìm lại địa chỉ.

Trong lúc chờ đợi xe của đoàn đến đón, Đình Dương liền lên mạng tìm vị trí chính xác của quán Phở, nơi mà lúc trước hắn thường xuyên lui đến. Dù đã một thời gian không về Việt Nam, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ nhiều thứ.

Sau khi cùng nhau dùng bữa tối, cả đoàn quay về khách sạn. Riêng chỉ có Đình Dương và Thiên Ân đều có nhà riêng ở đây nên sau khi tạm biệt mọi người, cả hai liền bắt taxi để đi về nhà.

- Nhà em ở khu nào? - Đình Dương hỏi trong lúc xe đang chuẩn bị rời khỏi khu vực trung tâm thành phố.

- A, em cũng không nhớ nữa, để em xem lại địa chỉ.

Thiên Ân khẽ thở dài một tiếng vì sự lơ đễnh của mình. Khi cô vừa mở điện thoại ra thì điện thoại liền thông báo có tin nhắn mới. Thiên Ân đọc lướt qua rồi nhanh chóng trở nên trầm mặc.

- Sao thế?

- Không xong rồi, người nhà em mới báo là nhà ở bên này hiện tại vẫn chưa hết hợp đồng cho thuê, họ quên báo cho em. Nhưng mà bây giờ tìm khách sạn cũng không được nữa, đang mùa du lịch. Đoàn chúng ta cũng đã phải thương lượng vất vả lắm mới có phòng. Haiz, em phải làm sao đây.

Thiên Ân cảm thấy vô cùng lo lắng, vì sao cô không nhận được tin nhắn này sớm hơn. Có lẽ một phần là vì sau khi đáp máy bay, cô cũng không bật điện thoại lên ngay lập tức vì thế nên đến tận lúc này mới nhìn thấy được tin nhắn.

- Nếu em không ngại, có thể đến nhà anh.

Đình Dương suy nghĩ một lúc rồi quay sang đề nghị. Thật ra hắn cũng không thấy có gì là không tiện. Chỉ sợ Thiên Ân không thoải mái mà thôi.

- Như thế có được không? Không phiền mọi người chứ?

- Không đâu. Vì chỉ có mình anh.

Thiên Ân không cảm thấy phương án này có vấn đề gì đặc biệt, dù sao đây cũng là sự lựa chọn duy nhất của cô lúc này.

- Vậy làm phiền anh một hôm rồi.

Sau khi đưa ra quyết định, cuối cùng Thiên Ân quyết định sang ở cùng Đình Dương một ngày. Dù sao đến ngày mai, sau khi đón đoàn học sinh xong thì bọn họ sẽ di chuyển đến thành phố khác.

Khi vừa xuống xe taxi, dừng trước cổng nhà Đình Dương, trong lòng Thiên Ân bỗng dưng dấy lên những cảm giác vô cùng kì lạ mà cô không biết phải giải thích nó như thế nào. Trong lúc chờ Đình Dương lấy bớt một vài món đồ không cần thiết trong balo ra ngoài để tìm chìa khóa nhà thì Thiên Ân cũng tranh thủ quan sát mọi thứ xung quanh một chút. Ánh mắt cô dừng lại ở garage phía sau lưng. Về cơ bản, nó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc garage cũ bỏ hoang lâu ngày thế nhưng vì sao cô lại đặc biệt chú ý đến lỗ hổng bên tường. Thiên Ân có cảm giác rằng đã có một vật gì đó từng xuất hiện ở đó, một dãy số vô tình hiện ra trong suy nghĩ của cô, nhưng Thiên Ân lại một lần nữa không hiểu ý nghĩa của chúng.

- Chúng ta vào nhà thôi. - Đình Dương nói.

Thiên Ân khẽ gật đầu, quyết định không quan tâm đến garage cũ này nữa, nó khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi. Từ cổng vào trong nhà là một đoạn đường khá dài và tối, vì không có người ở nên toàn bộ đèn trong vườn không được bật lên khiến cho việc di chuyển có phần khó khăn. Thoạt đầu, Thiên Ân nắm hờ một bên áo của Đình Dương để tránh vấp ngã, nhưng dần dần cô không còn cảm thấy xa lạ nữa, tựa như cô đã từng đi qua nó nhiều lần trước đó rồi.

Biệt thự gia đình Đình Dương dù đã rất lâu không có người ở nhưng vẫn được sắp xếp lịch làm vệ sinh và bảo dưỡng định kì nên có thể vào ở ngay lập tức mà không cần phải dọn dẹp nhiều. Vừa vào nhà, việc đầu tiên Đình Dương làm là đưa Thiên Ân lên khu vực dành cho khách để cô có thể nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.

- Đình Dương này, đây là khu biệt thự kiểu mẫu à? - Bỗng nhiên Thiên Ân hỏi.

- Không phải, khu biệt thự kiểu mẫu cách đây khoảng chừng vài trăm mét. Đây là khu vực tự do thiết kế.

Đình Dương trong lúc ấn thử từng công tắc bên tường để kiểm tra liền trả lời. Sau đó hắn liền hỏi lại.

- Nhưng vì sao em lại hỏi như thế?

Thiên Ân đặt vali cạnh bên tủ rồi ngồi xuống bên giường, cô quan sát toàn bộ căn phòng một lượt rồi trả lời.

- Em không hiểu vì sao em cảm thấy mình biết rất rõ cấu trúc trong nhà anh. Giống như lúc nãy khi vừa bước vào là em đã biết là chỉ cần đi thẳng là sẽ đến bếp, rẽ trái qua phòng ăn, bên phải còn một phòng nhỏ. Khi lên tầng 1, phòng đầu tiên bên phải là phòng ngủ của anh, đi thẳng chút nữa sẽ là phòng làm việc, cuối dãy là phòng của hai bác. Và tương tự em cũng đoán được tầng này là khu vực dành riêng cho khách. Em chỉ nghĩ là khu đô thị này có rất nhiều ngôi nhà giống nhau và có thể em đã từng vào thử rồi nên có ấn tượng thôi.

Sau khi nghe lời giải thích của Thiên Ân, gương mặt của Đình Dương khẽ bíến sắc, nhưng rồi nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường. Chẳng lẽ cô đã nhớ ra mọi chuyện? Hắn tự hỏi, trong lòng không tránh được một chút hốt hoảng. Nhưng có cũng không hẳn là thế. Nếu vậy thì chuyện gì đang xảy ra đây.

- Thật ra thì nhà của anh ở Úc cũng được chọn với dựa trên thiết kế của nhà này nên có lẽ em nhìn thấy quen thuộc.

- À có lẽ là thế.

- Vậy thôi, em nghỉ ngơi đi. Có gì cần thì tìm anh.

- Ừm, anh cũng đi nghỉ đi.

Sau khi Đình Dương về phòng, Thiên Ân liền đi thay quần áo rồi tìm điện thoại nhắn tin cho người nhà về tình hình hiện tại của cô lúc này. Trước khi đi ngủ, Thiên Ân không quên đóng cửa sổ trước khi bật điều hòa. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, Thiên Ân chợt dừng lại động tác của mình, cô vô thức nhìn ra phía xa, nơi đó là một con hẻm tối. Lần này trực giác của cô mỗi lúc càng trở nên rõ ràng, hình như đã có chuyện gì đó rất đặc biệt đã từng xảy ra tại nơi này mà cô không thể nào nhớ rõ, tất cả chỉ là cảm giác mà thôi. Thiên Ân suy nghĩ rất lâu, cố gắng tập trung để nhớ ra một điều gì đó nhưng mọi nỗ lực đều thất bại.

Mưa mỗi lúc càng to hơn, nước mưa đã bắt đầu tạt vào phòng buộc Thiên Ân phải nhanh chóng đóng cửa. Sau một lúc, cuối cùng Thiên Ân cũng khóa được chốt cửa sổ, lúc này thì cô đã bị nước mưa làm ước hết quần áo nên buộc phải đổi một bộ quần áo mới trước khi đi ngủ và cố không suy nghĩ nhiều về nó nữa.

Một lúc sau, khi Thiên Ân đã ngủ say, Đình Dương mới lặng lẽ mở cửa bước vào phòng, hắn chỉnh lại nhiệt độ căn phòng cho phù hợp rồi bước đến bên khung cửa sổ nhìn xuống con hẻm vắng trong cơn mưa và nhớ đến ngày hôm ấy.

Không một ai biết rằng vào đêm định mệnh đó, Đình Dương đã đứng ở vị trí này và nhìn qua khung cửa sổ rồi chứng kiến tất cả mọi việc. Nhất Thiên có thể biết phần sau của câu chuyện và đoán được những gì đã xảy ra trước đó nhưng không ai đoán được rằng hắn đã đứng ở đây, ròng rã suốt hai tiếng đồng hồ và nhìn Thụy Du ngã xuống. Không ai biết trước khi Nhất Thiên đến hắn đã gào thét trong bất lực như thế nào, đã từng muốn lao ra ngoài ra sao. Không ai biết một điều gì cả.

Đình Dương nhìn lên tấm kính thủy tinh trên khung cửa sổ, đây là loại đã được thay mới lại kể từ khi hắn chuyển đi, vì trước đó nó đã sớm bị Đình Dương đấm vỡ. Khi Nhất Thiên đến chỉ thấy duy nhất hình ảnh Đình Dương ngồi bệt xuống sàn, hai tay rướm máu với những mảnh vỡ thủy tinh rơi khắp sàn nhà. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Nhất Thiên có thể sẽ không nghĩ rằng Đình Dương sẽ chứng kiến cảnh đó, nhưng hắn đã nhìn thấy tất cả. Nhưng hắn không thể làm gì được. Đó là cảm giác bất lực đầy khốn khổ. Đó là sự tuyệt vọng đến vô cùng. Không một ai có thể nhìn thấy và thấu hiểu. Không một ai.

Một tia sấm lướt qua, làm bừng sáng cả căn phòng rồi vụt tắt. Đình Dương khẽ xoay người nhìn gương mắt bình thản lúc đang ngủ của Thiên Ân. Ánh mắt hắn toát lên sự dịu dàng hiếm thấy. Đình Dương bước đến cạnh giường cô khẽ cúi người hôn lên trán Thiên Ân.

- Thụy Du, Thiên Ân... Tốt nhất em đừng nhớ gì cả... - Hắn tự nói trong lòng.