[BPN: - Sau chap 15 thì lại thêm một chap nữa không biết đặt tên là gì.
- Những gì tên X trong truyện là do tác giả không biết đặt tên gì. Chứ thật ra chúng khác nhau. Đừng để ý đến vấn đề này quá.
- Tâm thư xin lỗi và thông báo mới sẽ được đăng sau chap này.]
====
Buổi tối, thay vì nhốt mình trong phòng như những ngày khác, đêm nay Đình
Dương muốn làm một điều gì đó khác. Hắn rời khỏi phòng ngủ và bước về
phía phòng bếp, lấy ra một lon nước ép hoa quả từ tủ lạnh rồi mở cửa
bước lên sân thượng. Từ khi dọn đến sống ở nơi này từ hai năm trước, gia đình hắn hình như chưa bao giờ đặt chân lên nơi này nên mọi thứ trông
vô cùng lạnh lẽo, trống trải và đầy bụi và lá cây khô. Đình Dương đặt
lon nước ở một vị trí tương đối sạch, rồi đi tìm vật dụng để dọn dẹp lại một chút.
Mười lăm phút trôi qua, mọi
thứ trông có vẻ vừa mắt hơn. Lúc này hắn mới ngồi lên chiếc xích đu bằng gỗ đặt cạnh bên tường, khởi động một album nhạc nhẹ trong điện thoại
rồi ngồi nghĩ ngợi mông lung. Tin tức buổi chiều Nhất Thiên mang đến
thật tốt, điều đó đã mang đến trong hắn một sự thay đổi rất lớn. Hắn cảm thấy cuộc đời mình như sáng lên, không còn u tối nữa. Hắn chợt tỉnh,
trong suốt ba năm qua, hắn đã làm gì và sống như thế nào, hắn không mấy
ấn tượng. Một cuộc sống thật tẻ nhạt và buồn tẻ. Có lẽ hắn nên quay lại
cuộc sống trước kia của mình, thoải mái và đầy năng động như một người
trẻ thực thụ.
Thuỵ Du còn sống, thật tốt. Dù bất kể lúc này cô là ai, mang tên gì, có nhớ mọi chuyện hay không.
Tất cả đều không quan trọng nữa, chỉ cần cô còn sống là đủ. Trong lòng
Đình Dương như gược gỡ bỏ một gánh nặng vô cùng lớn, nhưng cũng đồng
thời dấy lên trong hắn một tia hy vọng. Hắn sẽ xây dựng lại một khởi đầu mới cho cả hai tại nơi này và quên đi hết mọi chuyện đã xảy ra lúc
trước.
Đình Dương đặt hai tay ra sau đầu, mắt nhìn về khu dân cư tĩnh lặng trước mắt, trong lòng không khỏi nghĩ
đến nên bắt đầu với Thiên Ân như thế nào. Thường thì một chàng trai sẽ
bắt đầu một mối quan hệ với một cô gái mình thích như thế nào nhỉ? Điều
này hắn không biết, cũng chưa từng nghĩ qua. Đình Dương chợt nhận ra, về phương diện hẹn hò này hắn thật chẳng có một chút kinh nghiệm nào.
Đình Dương muốn lên mạng tìm kiếm một chút kĩ thuật nào đó, nhưng rồi lại
nghĩ trò này thật nhàm chán và thiếu chân thật nên lại thôi. Tốt nhất là hắn nên tìm cách để bắt chuyện với cô trước thì hơn.
Suy nghĩ một lúc rồi Đình Dương quyết định dùng phương pháp cơ bản nhất là
nhắn tin. Buổi sáng, sau khi giới thiệu và làm quen, mọi người cũng đã
ghi lại số điện thoại của nhau cho tiện liên lạc để trao đổi khi cần
thiết. Tất nhiên vào lúc đó hắn cũng lưu lại số Thiên Ân, như một người
bạn. Nhưng bây giờ nó bỗng nhiên trở nên hữu dụng.
Đình Dương mở khung soạn thảo tin nhắn và không biết gõ gì vào điện thoại.
Giữa bọn họ hình như chẳng có gì để trao đổi cả. Cũng chẳng phải người
lạ để nói lời làm quen. Như vậy thì nên bắt đầu câu chuyện như thế nào
mới hợp lý? Đình Dương bắt đầu cảm thấy rối, để suy nghĩ ra một tin nhắn thật tự nhiên dường như còn khó khăn hơn những bài nghiên cứu chuyên
ngành mà hắn đang học nhiều. Nhưng nếu không làm gì cả thì hắn nghĩ hắn
sẽ không cảm thấy yên tâm được. Hình như hôm nay trong nhóm đã có một
người để ý đến cô rồi. Hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Để chứng minh cho sự lo lắng của mình trước sự nguy hiểm đang rình rập
xung quanh, Đình Dương liền bất chấp cả sự ngớ ngẩn của nội dung tin
nhắn mà gửi đi, chỉ cần làm cho mối quan hệ của cả hai rút ngắn đi một
chút là được.
Đình Dương nhìn chằm chằm
vào dòng chữ màu trắng nổi bật trong chiếc khung nhỏ màu xanh trên điện
thoai, nhất thời không biết liệu mình có sai lầm khi gửi nó đi hay
không.
"Cảm ơn vì bữa trưa."
Hình như có phần khách sáo và xa cách. Nhưng đã quá muộn để thay đổi rồi.
Một lúc sau vẫn không có tin nhắn hồi âm làm hắn bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Có rất nhiều khả năng có thể xảy ra. Có lẽ là hắn gửi nhầm số, nhưng đây là điều không thể, Đình Dương vốn là người cẩn thận, hắn sẽ không lưu
sai số điện thoại bao giờ. Hai là vì nội dung tin nhắn quá khó hiểu nên
Thiên Ân chẳng biết trả lời như thế nào. Điều này có vẻ hợp lí hơn.
Cuối cùng thì Đình Dương cũng đã biết cảm giác chờ đợi tin nhắn của người
mình thích khủng khiếp như thế nào. Điều này hắn đã từng nghe một vài
người bạn cùng lớp thời cấp 3 chia sẻ, nhưng hắn vốn không mấy quan tâm. Nhưng giờ đây lại trực tiếp trải nghiệm. Thật không mấy vui vẻ gì.
Điện thoại khẽ rung khiến Đình Dương giật mình, hắn lập tức nhìn vào màn hình điện thoại và nhất thời hóa đá.
"Ai vậy?"
Thật là một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của hắn. Vì sao Thiên Ân lại trả
lời như thế này, hắn không thể nào hiểu được, trong lòng không thể tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Trong lúc đang tìm cách để tiếp tục cuộc hội
thoại thì lại có tin nhắn gửi đến.
"Xin lỗi anh. Anh trai trai cầm nhầm điện thoại. Bọn em dùng điện thoại giống nhau."
Đây mới đúng là Thiên Ân rồi. Đình Dương hơi nhếch môi cười nhẹ, thật may không phải là như hắn nghĩ.
Sau đó thì câu chuyện tiếp tục theo hướng khá là có lợi cho Đình Dương.
Thiên Ân là một người khá vui vẻ và dễ nói chuyện và không quá khó để họ tìm ra một đề tài thảo luận. Phải cho đến tận khuya, khi mà trời đã bắt đầu lạnh, Đình Dương phải rời khỏi sân thượng thì hắn mới chợt nhận ra
lúc này đã quá nửa đêm. Cô cần phải đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày làm
việc mới.
Đình Dương về lại phòng, cảm
thấy bản thân vui vẻ và thư thái hơn mọi ngày rất nhiều. Trước khi đi
ngủ, hắn xem lại một vài tin nhắn cũ và âm thầm tưởng tượng xem biểu cảm của cô khi nhắn nó là như thế nào. Thì ra việc nhắn tin này lại thú vị
như vậy. Bây giờ hắn cảm thấy mình thật giống như bọn con trai cùng lớp
mới biết yêu ngày trước, lúc nào cũng chờ đợi để được nhắn tin cùng
người mình thích, thật đơn giản nhưng vô cùng hạnh phúc. Tại sao trước
đây hắn không biết đến điều này nhỉ?
***
Có một điều làm cho Đình Dương vô cùng thất vọng là giữa hắn và Thiên Ân
chẳng có bất kì giờ học nào trùng nhau. Hôm nào hắn có mặt ở trường thì
cô không cần đến lớp và ngược lại. Vì thế dù cho hắn muốn gặp cô nhưng
lại không có cách nào thực hiện. Vậy nên mỗi ngày ngoài việc trò chuyện
qua điện thoại, Đình Dương chỉ biết chờ đợi đến ngày học nhóm mà thôi.
Thật may, cuối cùng ngày đó cũng đến.
Hơn một tuần sau đó thì Valeria nhắn tin để triệu tập mọi người sau khi cô
đã đăng kí thành công và nhận được đề bài đầu tiên. Vòng đầu là vòng thi loại, các nhóm có thể viết trước bản kế hoạch rồi gửi mail cho ban giám khảo. Những bản kế hoạch có tính khả thi và hoàn hảo nhất sẽ được chọn
để tham gia đối đầu trực tiếp với sự quan sát và chấm điểm của ban giám
khảo tại địa điểm thi đấu.
Đề thi được
gửi về không quá phực tạp, không khác với những bài tập chuyên ngành của Đình Dương và những người khác là bao. Thế nhưng với Leo và Thiên Ân
thì có đôi chút khó khăn vì đây không phải là chuyên ngành học ở trường
của họ nên so với những người còn lại thì hai người cần nhiều thời gian
hơn để suy nghĩ. Với yêu cầu tạo ra một thương hiệu nước giải khát mới
có đủ sức cạnh tranh với những sản phẩm nổi tiếng lâu năm trên toàn thế
giới trong vòng 6 tháng đầu tiên ra mắt, cả nhóm liền nhanh chóng bước
vào thảo luận và đưa ra những công việc cần thiết phải làm.
Để tạo ra một sản phẩm mới, cần phải trải qua rất nhiều giai đoạn. Đầu
tiên là bắt đầu thực hiện những nghiên cứu cơ bản về thị trường, sức
cạnh tranh so với những sản phẩm lâu đời, thị hiếu khách hàng. Từ cơ sở
đó mới bắt đầu đi tìm nguyên liệu, nghiên cứu mùi vị, nghĩ ra dây chuyền và quá trình sản xuất chưa kể phải qua khâu thiết kế và quảng cáo. Rất
nhiều việc cần phải làm. Bọn họ chỉ có thời gian là hai tháng để làm
việc. Tuy rằng sản phẩm chỉ dùng để dự thi, không có tác dụng trong việc kinh doanh thực tế nhưng vẫn cần sự nghiêm túc và tuân theo một quy
trình nhất định.
Sau khi thảo luận được
một lúc, mọi người đều đã chọn xong nhiệm vụ phù hợp cho mình. Tuy nhiên hiện tại liền có một số tranh chấp nhỏ. Ngoài những công việc khác thì
Nghiên cứu thị thường là một nhiệm vụ tương đối vất vả. Là một người tự
cho là có khả năng giao tiếp khá tốt, Thiên Ân xung phong nhận lấy công
việc này. Nhưng vì đây là một việc không mấy đơn giản và nhẹ nhàng nên
cô không thể làm một mình được, cần phải tìm thêm một người nữa. Nhưng
người đó là ai lại gây tranh cãi lớn.
Đình Dương đề nghị tham gia, David cũng muốn ứng cử và Thiên Ân liền rơi vào tình trạng lúng túng, không biết chọn ai.
Trước tình hình trên, Leo, kẻ thường xuyên dành thời gian nhìn vào màn hình laptop liền lên tiếng.
- Chưa bắt đầu đã lục đục nội bộ rồi, thật không ổn.
Đáp lại lời nói của Leo, Valeria vừa sắp xếp lại hồ sơ lên bàn vừa cười tủm tỉm, nói thêm vào một câu.
- Các bạn làm cho cô gái thứ hai trong nhóm như tôi cảm thấy thật tổn thương.
Vừa dứt lời, Valeria không quên tặng Đình Dương một ánh nhìn trách móc. Dù
sao bọn họ cũng là bạn học cùng lớp, đối xử thật là phân biệt.
- Em nên chọn cho mình một người đi. Kẻo chậm tiến độ.
Valeria không quên nhắc nhở Thiên Ân, người vẫn đang vô cùng bất đắc dĩ.
- Nếu không biết chọn ai thì đi cùng tôi đi.
Mặc kệ tình huống khó xử đang diễn ra, Alan đưa ra cách giải quyết mà cậu
cho là hay ho nhất. Thế nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời thì liền bị hai giọng nói đồng thanh quát lại.
- Không.
- OK, fine! Xem như tôi chưa nói gì, được chứ?
Alan vội vàng xua tay đầu hàng, nhanh chóng dời đi chỗ khác. Thiên Ân tiếp tục đứng hình. Thôi thì cô sẽ chọn đại vậy.
- David, em xin lỗi. Hẹn anh lần khác vậy.
Thiên Ân nghĩ ngợi, muốn dùng một lí do nào đó để giải thích cho sự lựa chọn
của mình. Ví như cùng quốc tịch hay là đã quen biết từ trước,... Nhưng
rồi cô nghĩ nếu nói thêm vào sẽ khiến mọi chuyện trở nên phiền phức hơn
nên quyết định im lặng.
- Poor, David!
Leo tặc lưỡi tiếc thương cho người không được may mắn. Ánh mắt David thoáng qua sự thất vọng, cậu nhìn Thiên Ân một cái rồi nhún vai, cố không để
tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến hòa khí của nhóm.
- OK. Không sao cả. Vẫn còn những cơ hội khác.
Đình Dương không để lộ sự hài lòng của mình ra ngoài, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có đuôi mắt là hơi nhướn lên thể hiện sự vui vẻ.
Do cũng đã có tính toán trước nên hôm nay Đình Dương đặc biệt đi học bằng ô tô. Vì thế để không làm mất nhiều thời gian của cả nhóm, ngay khi vừa
kết thúc buổi học nhóm hắn liền cùng Thiên Ân dạo qua một vài siêu thị.
Vì đây chỉ là một cuộc thi của sinh viên, nên bọn họ không thể nào xin
được số liệu doanh thu của các sản phẩm trên thị trường để tìm ra xu
hướng hiện nay của khách hàng. Vì thế chỉ còn cách tự mình đi đến các
siêu thị để quan sát và tìm hiểu.
Đi dạo
qua một lượt các cửa hàng tiện lợi bên đường, cả hai cũng thu thập được
một vài thông tin hữu ích. Ở thời điểm hiện tại, các khách hàng trẻ tuổi khá chuộng các loại nước uống có ga, và một vài nhóm tuổi lớn hơn thì
lại thiên về các loại nước ép trái cây và sữa. Với tất cả những gì tìm
hiểu được, Thiên Ân đều cẩn thận ghi chú lại vào sổ. Cô cũng chụp lại
một vài tấm hình trong điện thoại, dù chưa biết để làm gì, nhưng có thể
sau này cần dùng để làm tư liệu.
- Anh nghĩ chúng ta cần ghé qua siêu thị một chút không? Ở đó có thể tìm được những thứ thú vị hơn.
- Anh đồng ý với em.
Đình Dương chọn một siêu thị tương đối lớn và nổi tiếng làm điểm đến cuối
cùng. Nơi này không chỉ tập trung những khách hàng bản địa mà còn có rất nhiều khách du lịch. Như thế cũng sẽ thăm dò ý kiến được nhiều hơn.
Thiên Ân và Đình Dương bước đến quầy bán nước giải khát, phỏng vấn một vài
người dễ tính và thân thiện rồi dừng một chỗ để quan sát một vài khách
hàng lựa chọn hàng hoá rồi ghi chép lại.
- Em thấy có vẻ người dân ở đây thích dùng nước ngọt loại X nhỉ? Nãy giờ khá đông người chọn rồi.
- Vị của nó khá tốt, hình như tuổi nào cũng thích. Thỉnh thoảng còn tặng kèm một vài thứ thú vị khi mua nhiều.
- Anh uống thử nó chưa?
Thiên Ân nhìn một người phụ nữ lấy một lúc gần mười lon, không khỏi tò mò về
sự đặc biệt của loại đồ uống này. Thật ra nó cũng không quá xa lạ, X là
thương hiệu nổi tiếng cũng đã lâu rồi, dường như người dân ở đây cũng đã rất quen thuộc. Ngay cả đến gia đình cô, những người vừa sang Úc định
cư cũng đã rất ưa chuộng, thỉnh thoảng cô vẫn nhìn thấy một vài lon
trong tủ lạnh ở nhà, nhưng vì vấn đề sức khoẻ, Thiên Ân hạn chế dùng
những loại thức uống như thế, cô chỉ trung thành với nước lọc và sữa
tươi.
- Rồi. Không tệ đâu. Nếu chúng ta có thể tạo ra một sản phẩm với sức lan rộng như thế thì thật tuyệt vời.
- Về mùi vị, có lẽ chúng ta chỉ nên khai triển trên lí thuyết mà thôi.
Nhưng về chiến dịch Marketing thì phải viết thật rõ ràng và chắc chắn.
Vì đây chỉ là cuộc thi nên em thật sự không thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của nó trên thị trường để tìm ra phương án chắc chắn được.
- Vì vậy nên họ sẽ chọn ra bản nào có tính khả thi cao nhất, chứ không phải là hoàn hảo nhất.
Thiên Ân cười nhẹ, cô cất sổ tay vào túi xách đeo bên người rồi bước đến bên
quầy hàng muốn mua vài lon nước để mang về dùng thử, nhân thiện cũng
chọn thêm vài nhãn hiệu uy tín khác để xem cách họ trang trí bề ngoài
sản phẩm, chưa kể đến các hình thức quảng cáo khác. Thế nhưng vẫn có
điều bất tiện, Thiên Ân khẽ nhón người, nhíu mày nhìn những lon nước
ngọt phía trên cao, không khỏi lầm bầm.
- Không biết nhân viên siêu thị vì sao lại xếp những sản phẩm yêu thích ở cao như vậy, thật bất tiện cho khách hàng.
Thiên Ân vươn tay hết cỡ, cuối cùng cũng chạm đến lon nước. Nhưng vì cô bất
cẩn nên toàn bộ những lon nước xung quanh đều bị cô lỡ tay đụng vào,
đồng loạt đổ ào xuống. Gương mặt Thiên Ân trắng bệch, thôi xong rồi. Cô
sẽ bị những lon nước này rơi trúng mất. Cô có thể né một vài lon, nhưng
dường như những gì rơi xuống là nhiều hơn con số đó.
- Cẩn thận.
Rầm!
Chưa biết ứng phó với tình huống này như thế nào thì xung quanh Thiên Ân đã
thấy xung quanh mình tối om, hình như cô vừa được ai đó ôm lấy. Âm thanh đổ ầm ồn ào xung quanh khiến Thiên Ân chợt tỉnh, chúng đã đổ xuống hết
rồi, nhưng cô không sao cả. Một lúc sau, khi không còn lon nào rơi xuống nữa Đình Dương mới chậm rãi buông cô ra.
- Không sao chứ?
Đây là câu đầu tiên Đình Dương nói sau khi hắn buông tay. Thế nhưng tầm mắt của Thiên Ân lúc này lại không nhìn vào hắn mà ở một ví trí khác. Thiên Ân vươn tay vén một phần tóc của Đình Dương sang một bên, chăm chú nhìn vào vết bầm tím vừa mới xuất hiện, không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Em thì không sao rồi. Nhưng anh lại bị thương.
Đình Dương có vẻ không để tâm đến vết thương ở trán lắm, hắn chỉ nhìn Thiên Ân chằm chằm.
- Lần sau em nên bảo anh lấy giúp.
- Em nhớ rồi, cảm ơn anh.
Thiên Ân trả lời nhưng sự chú ý vẫn không rời khỏi vết thương của Đình Dương. Cô nghĩ mình cần phải làm gì đó.
Tiếng động ồn ào khiến cho nhân viên siêu thị tìm đến nơi này. Thiên Ân nhìn
đống hỗn độn dưới sàn không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Cô bước đến trước
mặt một người đàn ông đeo bảng tên quản lí rồi dùng tiếng Anh cực chuẩn
khéo léo nói lời xin lỗi và chấp nhận bồi thường thiệt hại cho siêu thị
về hành động của mình. Thế nhưng người quản lí ấy liền lập tức từ chối,
không những thế ông còn xin lỗi cả về việc bố trí hàng hoá bất hợp lí
gây ra tai nạn. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết ổn thoả. Vì việc
này mà hành trình nghiên cứu thị trường của Đình Dương và Thiên Ân tạm
thời dừng lại.
Trên đường về, Thiên Ân vẫn chưa thật sự cảm thấy yên tâm lắm. Cô cứ nhìn mãi vết thương của Đình Dương.
- Em nghĩ chúng ta cần phải đi mua thuốc giảm đau.
- Thật sự không cần phiền đến thế đâu. Vết thương nhỏ thôi mà.
Đình Dương phì cười trước sự lo lắng thái quá của Thiên Ân. Vết bầm cỏn con
này chẳng là gì so với những gì hắn nhận được sau mỗi lần đánh nhau ngày đó cả.
- Nhà anh có trứng gà không? Nếu anh không thích dùng thuốc thì thử dùng nó để tan máu bầm xem sao.
Thấy Thiên Ân vẫn không thay đổi quyết định. Đình Dương cũng không ép cô nữa. Hắn liền để cô quyết định mọi việc.
Thiên Ân cảm thấy vô cùng áy náy. Vì cô mà hắn bị thương như thế. Chưa kể lon nước còn rơi trúng những vị trí khác trên người, hy vọng Đình Dương
không gặp phải vấn đề gì.
Thiên Ân vô
cùng có trách nhiệm với những gì mình đã gây ra nên cô không về nhà ngay mà vào nhà Đình Dương một lát chỉ để lăn trứng gà lên trán cho hắn.
Đình Dương có chút không nói nên lời trước sự nhiệt tình của cô nhưng
trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.
Trong
lúc Thiên Ân đang chăm sóc cho vết thương của Đình Dương, thì cũng cùng
hắn nói chuyện phiếm. Cả hai tạm thời bỏ qua vấn đề học hành và các cuộc thi để có thể nói chuyện thoải mái.
- Anh đang sống một mình à?
Từ khi bước vào nhà, Thiên Ân cảm thấy hơi trống trải. Không rõ là do cô
được sống trong một đại gia đình quá đông đúc và ồn ào nên khi bước vào
một gia đình ít thành viên hơn thì liền cảm thấy tĩnh lặng hay không.
- Không. Anh sống cùng cha mẹ. Nhưng họ khá bận. Một tuần ở nhà được một hai lần.
Sau chuyện năm đó, hiểu lầm cũng được giải quyết, gia đình của Đình Dương
lại quay lại cuộc sống bình thường. Tuy nhiên thời gian cha mẹ hắn ở nhà thật sự vẫn không nhiều lắm.
- Chắc là anh chán lắm nhỉ?
- Ừ. Rất chán. Nhưng nhờ nhắn tin với em nên bớt chán rồi.
Đình Dương cười cười, nửa đùa nửa thật trả lời. Trước sự đùa giỡn của hắn,
Thiên Ân cũng không ngượng ngùng hay xấu hổ, cô cũng chỉ cười nhẹ rồi
chuyển sang chủ đề khác.
- Vậy anh biết nấu ăn à? Hay đi ăn ngoài?
- Anh toàn ăn ngoài cả.
Đình Dương thành thật trả lời.
- Ăn ngoài tiện thật. Nhưng không tốt lắm đâu.
Thiên Ân tỏ vẻ không tán thành với thói quen này của hắn cho lắm.
- Biết làm sao được. Ở nhà chẳng có gì ăn cả.
Đình Dương tỏ ra vẻ đáng thương rồi nói.
Thiên Ân cảm thấy lăn quả trứng nãy giờ đã đủ nên dừng lại. Cô ngồi xuống ghế sofa canh bên hắn, trong đầu có chút suy nghĩ.
- Hay là em qua nấu cho anh ăn nhé?
Thiên Ân rất nghiêm túc. Cô thật sự quan tâm đến tình hình sức khỏe của Đình
Dương, hơn nữa cô cảm thấy dường như cuộc sống của hắn rất tẻ nhạt và
nhàm chán nên muốn giúp mọi thứ trở nên vui vẻ hơn.
- Nếu được thế thì tốt quá. Bù lại anh sẽ làm vệ sĩ cho em.
Đình Dương lại không nghĩ nhiều được như Thiên Ân. Hắn chỉ vui vì có thể
thân thiết với cô hơn nữa. Đến bây giờ hắn mới cảm nhận được sự khó khăn và gian khổ trong việc tiếp cận một cô gái là như thế nào. Vì sao trước kia hắn không hề biết những điều này nhỉ?